Chương : 13
Buổi sáng người tới ăn mỳ cũng không nhiều, cho nên chúng ta cũng không cần dậy quá sớm, nhìn tình huống mấy ngày nay, không sai biệt với dự đoán của ta lắm, mỗi ngày ăn mỳ thường có hơn vài chục người, có lúc thì ít, cũng có lúc bận rộn cả ngày không đứng thẳng được.
Tổng kết lại tình hình bán mỳ một chút, ăn mỳ nước rất ít, có thể do mỳ nước bán đã nhiều năm như vậy, đều ăn quen. Mì xào làm ăn tốt nhất, hương vị tốt, lại chỉ có duy nhất nhà ta bán món này, mỳ trộn cũng không tệ, về sau giữ lại một nồi canh xương nhỏ làm bún, cũng tiết kiệm thời gian. Chính là cần nhiều thêm chút rau dưa, ta tìm mấy người thường bán rau, giao hẹn với các nàng mỗi ngày giữ lại cho ta một lượng nhất định, dễ dàng bán được một phần rau như vậy nên các nàng cũng vui vẻ.
Việc làm ăn vẫn thật đều đặn giống như tính toán của ta, một tháng buôn bán lời năm lượng, sẽ không gặp cảnh khốn cùng, cũng sẽ không quá mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này đều là Ngũ lang và Lam Lăng trong phòng bếp, ta chào hỏi khách khứa kiêm chạy bàn, thu tiền. Thỉnh thoảng nhà dì cả có người đến trấn trên, cũng sẽ giúp một chút việc. Còn bạn học Lý Nhạc ba ngày thì có hai ngày chạy đến đây, ta đã sớm nhìn ra, nhưng cũng tùy nàng đi, tuy rằng người này không có ưu điểm gì lớn không làm được việc lớn, nhưng vô cùng tốt với Ngũ lang, tương lai nếu Ngũ lang thật sự bằng lòng gả cho nàng, ta cũng thật yên tâm. Chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, bình bình đạm đạm mới là phúc.
“Tứ nương, nàng đang nghĩ gì vậy?” Lam Lăng buông bát đã rửa xong xuống.
“Đúng vậy, gọi tỷ thật lâu rồi, cũng không thấy phản ứng.” Ngũ lang cầm chén xếp lại rồi đậy tấm vải bồ lên.
“A? À, đang nghĩ Ngũ lang đệ qua vài năm phải lập gia đình rồi, ta phải chuẩn bị bao nhiêu đồ cưới mới tốt.” Ta cười trêu ghẹo.
“Tỷ tỷ, hừ, đệ không để ý tới tỷ.” Ngũ lang bỏ lại đồ trong tay rồi chạy đi, ha ha ha.
Chờ tích lũy được nhiều một chút, ta liền cầu hôn Lam Lăng, cầu hắn gả cho ta là được, xoèn xoẹt.
Ngươi chừng nào thì sẽ lấy ta đây, Tứ nương? Lam Lăng đang tính toán trong lòng.
“Công tử, công tử…” Một thiếu niên chạy tới lương đình bên hồ nước.
Công tử trẻ tuổi quay sang, trên mặt hiện lên tươi cười thản nhiên, như gió nhẹ lướt qua, “Diệp Hồng, đã nói bao nhiêu lần, nam hài tử đừng động một chút là kêu gào như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy.”
Thiếu niên dừng chân lại: “Công tử chỉ biết giễu cợt thuộc hạ, Diệp Hồng muốn đi theo công tử, cả đời cũng không gả.”
Công tử thu hồi tươi cười: “Có chuyện gì? Nói nghe một chút, công tử ta đang buồn chán đây.”
“Là như thế này, ở phía Bắc trấn một đoạn thời gian trước mới mở một tiệm mỳ, a đúng rồi, kêu là Tiệm mỳ Liễu gia, làm những món bình thường đều chưa từng ăn, lại ăn ngon, giá cũng không đắt.”
“Chẳng qua chỉ là bát mỳ mà thôi, nào có thần kỳ như vậy, là ngươi ham ăn đi?”
“Thật sự, công tử, nếu không chúng ta đi ăn thử xem?”
“Được rồi, dù sao cũng nhàn rỗi, mang theo Diệp Chanh cùng đi.” Công tử kia gật đầu: “Để Diệp Hoàng nói với mẫu thân một tiếng, ta đi ra ngoài, giữa trưa không trở lại ăn.”
“Công tử thật tốt, còn mang theo cái đầu gỗ kia, thuộc hạ đi chuẩn bị kiệu.” Diệp Hồng xoay người bỏ chạy.
“Quay lại, chúng ta đi bộ tới đi, cũng không xa.” Công tử gọi Diệp Hồng lại: “Hơn nữa, nào có ai ngồi kiệu đi ăn mỳ?”
Diệp Hồng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, công tử. Thuộc hạ đỡ ngài đi thôi.”
Vị này chính là “Đệ nhất công tử” Diệp Lan San ở trấn Vọng Liễu. Tuổi tròn mười sáu nhưng vẫn chưa lấy chồng, nghe nói người cầu hôn đạp phá cửa, nhưng cuối cùng không ai có thể ôm mỹ nhân về.
Đến giữa trưa, Tiệm mỳ Liễu gia buôn bán không tồi, ta đang tiếp đón khách nhân, vừa thu tiền một chén mì, liền thấy ba người đi vào. Một công tử mang theo khăn che mặt, giống như tiên giáng trần, mang theo hai người hầu, dường như trước kia đã từng gặp, nhưng mà nghĩ không ra.
“Ba vị khách quan, ngồi bên này, xin hỏi ba vị ăn loại mỳ nào?” Ta nhiệt tình tiếp đón.
“Ta xem xem, ừm, liền ba món mì xào đi.” Công tử mở miệng nói, giọng nói thật sự dễ nghe, nhưng mà vẫn là giọng nói của Lam Lăng nhà ta dễ nghe nhất.
Người hầu mặc đồ đỏ chọn mỳ chua cay, khẩu vị thật là nặng. Mặc màu cam thì lại chọn mỳ sốt trứng cà chua.
Đến phòng bếp báo thực đơn cho Lam Lăng xong, ta tới phía sau cửa tiệm chờ, tùy thời chờ đợi sai sử. Lại cảm thấy trong cửa tiệm náo nhiệt hơn rất nhiều, mấy người khách khác đều ngồi gần lại nói chuyện với nhau, hình như mục tiêu chính là ba vị vừa mới tiến vào kia. Mơ hồ nghe được một ít, hình như công tử kia là công tử nhà quan thủ thành, chim sa cá lặn, ánh mắt cũng rất cao, từ chối rất nhiều người tới cầu hôn, đều bởi vì chướng mắt gì đó. Chỉ có điều đây cũng không phải chuyện liên quan tới tiểu dân chúng ta, ta cũng sẽ không nghe những chuyện bát quái này.
Rất nhanh mỳ sợi đã làm xong, ta bưng từng món lên cho bọn họ, liền tiếp tục mời chào những vị khách khác.
“Công tử, thế nào, ăn ngon đi?” Diệp Hồng vội vàng khoe khoang mình thông minh.
“Cũng không tệ lắm, quả thật rất mới mẻ.” Công tử ăn đặc biệt nhã nhặn. Diệp Hoàng cũng ném cho Diệp Hồng một cái liếc mắt, ý tứ là nhã nhặn một chút, nam nhi gia sao có thể có tướng ăn thô lỗ giống những nữ nhân kia. Diệp Hồng hừ một tiếng, đột nhiên suy nghĩ chợt lóe: “Ủa, các ngươi có cảm thấy nữ nhân kia quen mặt không?”
“Cái gì? Ngươi từng gặp?” Diệp Hoàng ngạc nhiên nói: “Nhưng mà cũng không có gì kỳ quái, cùng trong một trấn như vậy, từng gặp cũng bình thường.”
“Ta nhớ ra rồi!” Diệp Hồng vỗ vỗ đầu: “Chính là người hơn hai năm trước dùng vài món trò chơi nhỏ liền lừa gạt chúng ta được hai lượng bạc kia.”
Đúng là hơi giống, vừa mới ban đầu còn ngẫu nhiên gặp được, về sau lại không thấy, Diệp công tử cũng nghĩ đến: “Là nàng nha, còn rất thông minh.”
“Bà chủ, tới đây một chút.” Diệp Hồng kêu.
Ta lập tức đi tới: “Mấy vị có chuyện gì không?” Mỳ hẳn là không thành vấn đề đi?
“Ngươi còn nhớ rõ chúng ta không?” Áo đỏ tức giận nói.
Thật kỳ quái, ta nên biết các ngươi sao? Thấy ta lắc đầu, thiếu niên kia lại càng không hài lòng, giống như ta không biết bọn họ là phạm vào lỗi lớn vậy.
“Hai năm trước, ngươi bán hai món đồ chơi nhỏ cho chúng ta hai lượng bạc. Ngươi còn nhìn chằm chằm vào công tử của chúng ta, không nhớ rõ?”
Ta dùng sức nghĩ nghĩ, ta nhớ được hai lượng bạc kia, nhưng người thì không ấn tượng. Ta là người như vậy, khả năng nhớ đường siêu cường, khả năng nhớ mặt người lại không được, chính là mặt si trong truyền thuyết, một người ta gặp hai ba lần cũng không nhớ được, trừ phi quen biết mới tốt hơn chút.
“Ngượng ngùng, xem trí nhớ của ta này, ta nhớ ra rồi, hôm nay ta mời khách, mấy vị liền miễn phí, xem như cám ơn mấy vị, ha ha.”
“Không cần, chúng ta còn thiếu chút tiền ấy sao?”
“Vậy cảm tạ, phần nhân tình chúng ta xin nhận.” Công tử kia đã mở miệng, ta kinh ngạc nhìn thoáng qua, tuyệt đại phong hoa. Đơn thuần thưởng thức, thưởng thức đơn thuần.
Mấy người ăn xong rồi cũng không lập tức rời đi, đến là phải nhìn xem chung quanh, có cái gì đẹp chứ, ta tò mò, chỉ có điều vẫn kêu Ngũ lang đi ra dẫn bọn hắn đến trong viện vòng vo vài vòng.
Ra khỏi cửa tiệm, Diệp Hồng liền hỏi: “Công tử người tại sao còn để mặt mũi cho nữ nhân kia chứ?”
Diệp Chanh vẫn làm ra vẻ thâm trầm.
“Ta chỉ cảm thấy cuộc sống của các nàng trôi qua rất phong phú, đơn giản mà lại thỏa mãn.” Diệp công tử than thở một chút.
“Vậy thì có gì tốt để hâm mộ, chúng ta là phủ thủ thành, công tử của chúng ta lại là đệ nhất công tử ở trấn trên này, có bao nhiêu nam tử hâm mộ, lại có bao nhiêu nữ nhân tài mạo song toàn thích công tử.” Diệp Hồng buồn bực.
“Cuộc sống như thế quá mệt mỏi…”
“Tỷ, hóa ra đó chính là Lan San công tử a, thật sự xinh đẹp.” Ngũ lang trái lại hâm mộ.
“Đúng vậy, trước kia chỉ từng nghe nói mỹ danh của Lan San công tử, hôm nay vừa thấy quả nhiên giống như người trên trời vậy.” Lam Lăng cũng cảm thán nói.
“Mỗi người một cuộc sống riêng, không có gì hay mà hâm mộ. Ta thì cảm thấy các ngươi tốt nhất, ai cũng không so được, ha ha.” Ta nói đều là lời thật tâm, chúng ta mới là người cùng một thế giới.
“Hì hì…”
“…”
Thời gian sau đó, Diệp Lan San thường xuyên mang theo người hầu đến ăn mỳ, có khi cũng nói chuyện. Nhưng vì tránh điều tiếng không hay, nên đều là Lam Lăng hoặc là Ngũ lang tiếp bọn họ, nam nữ chi phòng nơi này vẫn không nhỏ, cũng không thể hủy danh dự của người ta. Trừ bỏ ban đầu có phần kỳ quái đường đường là công tử thủ thành lại luôn tới ăn mỳ ra, về sau liền tùy bọn họ đi, có tiền ai lại không kiếm chứ.
(*) Nam nữ chi phòng: Nam nữ phải giữ khoảng cách, lễ tiết
Tổng kết lại tình hình bán mỳ một chút, ăn mỳ nước rất ít, có thể do mỳ nước bán đã nhiều năm như vậy, đều ăn quen. Mì xào làm ăn tốt nhất, hương vị tốt, lại chỉ có duy nhất nhà ta bán món này, mỳ trộn cũng không tệ, về sau giữ lại một nồi canh xương nhỏ làm bún, cũng tiết kiệm thời gian. Chính là cần nhiều thêm chút rau dưa, ta tìm mấy người thường bán rau, giao hẹn với các nàng mỗi ngày giữ lại cho ta một lượng nhất định, dễ dàng bán được một phần rau như vậy nên các nàng cũng vui vẻ.
Việc làm ăn vẫn thật đều đặn giống như tính toán của ta, một tháng buôn bán lời năm lượng, sẽ không gặp cảnh khốn cùng, cũng sẽ không quá mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này đều là Ngũ lang và Lam Lăng trong phòng bếp, ta chào hỏi khách khứa kiêm chạy bàn, thu tiền. Thỉnh thoảng nhà dì cả có người đến trấn trên, cũng sẽ giúp một chút việc. Còn bạn học Lý Nhạc ba ngày thì có hai ngày chạy đến đây, ta đã sớm nhìn ra, nhưng cũng tùy nàng đi, tuy rằng người này không có ưu điểm gì lớn không làm được việc lớn, nhưng vô cùng tốt với Ngũ lang, tương lai nếu Ngũ lang thật sự bằng lòng gả cho nàng, ta cũng thật yên tâm. Chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, bình bình đạm đạm mới là phúc.
“Tứ nương, nàng đang nghĩ gì vậy?” Lam Lăng buông bát đã rửa xong xuống.
“Đúng vậy, gọi tỷ thật lâu rồi, cũng không thấy phản ứng.” Ngũ lang cầm chén xếp lại rồi đậy tấm vải bồ lên.
“A? À, đang nghĩ Ngũ lang đệ qua vài năm phải lập gia đình rồi, ta phải chuẩn bị bao nhiêu đồ cưới mới tốt.” Ta cười trêu ghẹo.
“Tỷ tỷ, hừ, đệ không để ý tới tỷ.” Ngũ lang bỏ lại đồ trong tay rồi chạy đi, ha ha ha.
Chờ tích lũy được nhiều một chút, ta liền cầu hôn Lam Lăng, cầu hắn gả cho ta là được, xoèn xoẹt.
Ngươi chừng nào thì sẽ lấy ta đây, Tứ nương? Lam Lăng đang tính toán trong lòng.
“Công tử, công tử…” Một thiếu niên chạy tới lương đình bên hồ nước.
Công tử trẻ tuổi quay sang, trên mặt hiện lên tươi cười thản nhiên, như gió nhẹ lướt qua, “Diệp Hồng, đã nói bao nhiêu lần, nam hài tử đừng động một chút là kêu gào như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy.”
Thiếu niên dừng chân lại: “Công tử chỉ biết giễu cợt thuộc hạ, Diệp Hồng muốn đi theo công tử, cả đời cũng không gả.”
Công tử thu hồi tươi cười: “Có chuyện gì? Nói nghe một chút, công tử ta đang buồn chán đây.”
“Là như thế này, ở phía Bắc trấn một đoạn thời gian trước mới mở một tiệm mỳ, a đúng rồi, kêu là Tiệm mỳ Liễu gia, làm những món bình thường đều chưa từng ăn, lại ăn ngon, giá cũng không đắt.”
“Chẳng qua chỉ là bát mỳ mà thôi, nào có thần kỳ như vậy, là ngươi ham ăn đi?”
“Thật sự, công tử, nếu không chúng ta đi ăn thử xem?”
“Được rồi, dù sao cũng nhàn rỗi, mang theo Diệp Chanh cùng đi.” Công tử kia gật đầu: “Để Diệp Hoàng nói với mẫu thân một tiếng, ta đi ra ngoài, giữa trưa không trở lại ăn.”
“Công tử thật tốt, còn mang theo cái đầu gỗ kia, thuộc hạ đi chuẩn bị kiệu.” Diệp Hồng xoay người bỏ chạy.
“Quay lại, chúng ta đi bộ tới đi, cũng không xa.” Công tử gọi Diệp Hồng lại: “Hơn nữa, nào có ai ngồi kiệu đi ăn mỳ?”
Diệp Hồng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, công tử. Thuộc hạ đỡ ngài đi thôi.”
Vị này chính là “Đệ nhất công tử” Diệp Lan San ở trấn Vọng Liễu. Tuổi tròn mười sáu nhưng vẫn chưa lấy chồng, nghe nói người cầu hôn đạp phá cửa, nhưng cuối cùng không ai có thể ôm mỹ nhân về.
Đến giữa trưa, Tiệm mỳ Liễu gia buôn bán không tồi, ta đang tiếp đón khách nhân, vừa thu tiền một chén mì, liền thấy ba người đi vào. Một công tử mang theo khăn che mặt, giống như tiên giáng trần, mang theo hai người hầu, dường như trước kia đã từng gặp, nhưng mà nghĩ không ra.
“Ba vị khách quan, ngồi bên này, xin hỏi ba vị ăn loại mỳ nào?” Ta nhiệt tình tiếp đón.
“Ta xem xem, ừm, liền ba món mì xào đi.” Công tử mở miệng nói, giọng nói thật sự dễ nghe, nhưng mà vẫn là giọng nói của Lam Lăng nhà ta dễ nghe nhất.
Người hầu mặc đồ đỏ chọn mỳ chua cay, khẩu vị thật là nặng. Mặc màu cam thì lại chọn mỳ sốt trứng cà chua.
Đến phòng bếp báo thực đơn cho Lam Lăng xong, ta tới phía sau cửa tiệm chờ, tùy thời chờ đợi sai sử. Lại cảm thấy trong cửa tiệm náo nhiệt hơn rất nhiều, mấy người khách khác đều ngồi gần lại nói chuyện với nhau, hình như mục tiêu chính là ba vị vừa mới tiến vào kia. Mơ hồ nghe được một ít, hình như công tử kia là công tử nhà quan thủ thành, chim sa cá lặn, ánh mắt cũng rất cao, từ chối rất nhiều người tới cầu hôn, đều bởi vì chướng mắt gì đó. Chỉ có điều đây cũng không phải chuyện liên quan tới tiểu dân chúng ta, ta cũng sẽ không nghe những chuyện bát quái này.
Rất nhanh mỳ sợi đã làm xong, ta bưng từng món lên cho bọn họ, liền tiếp tục mời chào những vị khách khác.
“Công tử, thế nào, ăn ngon đi?” Diệp Hồng vội vàng khoe khoang mình thông minh.
“Cũng không tệ lắm, quả thật rất mới mẻ.” Công tử ăn đặc biệt nhã nhặn. Diệp Hoàng cũng ném cho Diệp Hồng một cái liếc mắt, ý tứ là nhã nhặn một chút, nam nhi gia sao có thể có tướng ăn thô lỗ giống những nữ nhân kia. Diệp Hồng hừ một tiếng, đột nhiên suy nghĩ chợt lóe: “Ủa, các ngươi có cảm thấy nữ nhân kia quen mặt không?”
“Cái gì? Ngươi từng gặp?” Diệp Hoàng ngạc nhiên nói: “Nhưng mà cũng không có gì kỳ quái, cùng trong một trấn như vậy, từng gặp cũng bình thường.”
“Ta nhớ ra rồi!” Diệp Hồng vỗ vỗ đầu: “Chính là người hơn hai năm trước dùng vài món trò chơi nhỏ liền lừa gạt chúng ta được hai lượng bạc kia.”
Đúng là hơi giống, vừa mới ban đầu còn ngẫu nhiên gặp được, về sau lại không thấy, Diệp công tử cũng nghĩ đến: “Là nàng nha, còn rất thông minh.”
“Bà chủ, tới đây một chút.” Diệp Hồng kêu.
Ta lập tức đi tới: “Mấy vị có chuyện gì không?” Mỳ hẳn là không thành vấn đề đi?
“Ngươi còn nhớ rõ chúng ta không?” Áo đỏ tức giận nói.
Thật kỳ quái, ta nên biết các ngươi sao? Thấy ta lắc đầu, thiếu niên kia lại càng không hài lòng, giống như ta không biết bọn họ là phạm vào lỗi lớn vậy.
“Hai năm trước, ngươi bán hai món đồ chơi nhỏ cho chúng ta hai lượng bạc. Ngươi còn nhìn chằm chằm vào công tử của chúng ta, không nhớ rõ?”
Ta dùng sức nghĩ nghĩ, ta nhớ được hai lượng bạc kia, nhưng người thì không ấn tượng. Ta là người như vậy, khả năng nhớ đường siêu cường, khả năng nhớ mặt người lại không được, chính là mặt si trong truyền thuyết, một người ta gặp hai ba lần cũng không nhớ được, trừ phi quen biết mới tốt hơn chút.
“Ngượng ngùng, xem trí nhớ của ta này, ta nhớ ra rồi, hôm nay ta mời khách, mấy vị liền miễn phí, xem như cám ơn mấy vị, ha ha.”
“Không cần, chúng ta còn thiếu chút tiền ấy sao?”
“Vậy cảm tạ, phần nhân tình chúng ta xin nhận.” Công tử kia đã mở miệng, ta kinh ngạc nhìn thoáng qua, tuyệt đại phong hoa. Đơn thuần thưởng thức, thưởng thức đơn thuần.
Mấy người ăn xong rồi cũng không lập tức rời đi, đến là phải nhìn xem chung quanh, có cái gì đẹp chứ, ta tò mò, chỉ có điều vẫn kêu Ngũ lang đi ra dẫn bọn hắn đến trong viện vòng vo vài vòng.
Ra khỏi cửa tiệm, Diệp Hồng liền hỏi: “Công tử người tại sao còn để mặt mũi cho nữ nhân kia chứ?”
Diệp Chanh vẫn làm ra vẻ thâm trầm.
“Ta chỉ cảm thấy cuộc sống của các nàng trôi qua rất phong phú, đơn giản mà lại thỏa mãn.” Diệp công tử than thở một chút.
“Vậy thì có gì tốt để hâm mộ, chúng ta là phủ thủ thành, công tử của chúng ta lại là đệ nhất công tử ở trấn trên này, có bao nhiêu nam tử hâm mộ, lại có bao nhiêu nữ nhân tài mạo song toàn thích công tử.” Diệp Hồng buồn bực.
“Cuộc sống như thế quá mệt mỏi…”
“Tỷ, hóa ra đó chính là Lan San công tử a, thật sự xinh đẹp.” Ngũ lang trái lại hâm mộ.
“Đúng vậy, trước kia chỉ từng nghe nói mỹ danh của Lan San công tử, hôm nay vừa thấy quả nhiên giống như người trên trời vậy.” Lam Lăng cũng cảm thán nói.
“Mỗi người một cuộc sống riêng, không có gì hay mà hâm mộ. Ta thì cảm thấy các ngươi tốt nhất, ai cũng không so được, ha ha.” Ta nói đều là lời thật tâm, chúng ta mới là người cùng một thế giới.
“Hì hì…”
“…”
Thời gian sau đó, Diệp Lan San thường xuyên mang theo người hầu đến ăn mỳ, có khi cũng nói chuyện. Nhưng vì tránh điều tiếng không hay, nên đều là Lam Lăng hoặc là Ngũ lang tiếp bọn họ, nam nữ chi phòng nơi này vẫn không nhỏ, cũng không thể hủy danh dự của người ta. Trừ bỏ ban đầu có phần kỳ quái đường đường là công tử thủ thành lại luôn tới ăn mỳ ra, về sau liền tùy bọn họ đi, có tiền ai lại không kiếm chứ.
(*) Nam nữ chi phòng: Nam nữ phải giữ khoảng cách, lễ tiết