Chương : 5
Mắt thấy cách thời gian ước định còn sớm, trong tay cũng có tiền, ba lượng ba trăm văn ôi, không phải là con số nhỏ, liền chầm rãi đi dạo. Nắm tay Ngũ lang, thỉnh thoảng thay hắn ngăn lại nhiều người chen chúc tới đây, đã lâu không loại cảm giác đi dạo chợ này rồi, thật náo nhiệt.
“Mứt quả, mứt quả ăn ngon đây, một văn tiền một xâu đây…” Bà lão bán mứt quả cao giọng mời chào khách.
“Đại nương, cho ta hai xâu!” Mứt quả thật mê người.
“Được, cô nương tự mình chọn.”
“Ngũ lang, đệ tự lấy đi, chọn xâu mà đệ thích.”
“Được, cho tỷ một xâu, tỷ.” Ngũ lang chọn lấy hai xâu mà hắn cho rằng lớn nhất, cũng đưa một xâu lại đây.
“Ngũ lang ngoan, về sau mua nhiều nữa cho đệ.” Tiểu hài tử thật làm cho người ta đau lòng, mấy tiểu hài tử giống như vậy ở hiện đại, cái gì cũng đều giấu, tính tình ích kỷ một chút cũng không cho ngươi xem.
“Bánh bao thơm ngào ngạt đây, bánh bao nóng mới ra lò đây…” Đại tỷ bán bánh bao lau mồ hôi, ra sức hô.
“Đại tỷ, bánh bao bán thế nào.” Bánh bao thơm quá.
“Hai văn tiền một cái, nhân thịt heo cải trắng.” Hóa ra nơi này có cải trắng, nhất định phải trồng một chút.
“Năm văn tiền ba cái được không?” Bật thốt ra, ngượng ngùng, ở hiện đại mua đồ đều trả giá như vậy, tự nhiên thành thói quen.
“Được rồi, bán cho ngươi, thấy ngon, lần sau lại tới nha.” Nhanh chóng gói bánh bao xong, đưa tới.
“Nhất định nhất định, lần sau còn ăn bánh bao của đại tỷ.” Chỉ nói ra vẻ vậy thôi, cuối cùng tới hay không liền khó mà nói.
“Ngũ lang, nào, nhân lúc còn nóng ăn đi!”
Chậm rãi đi dạo, lại uống một chén tào phớ, ăn bánh xốp đường trắng, bánh nướng vừng, bánh rán nhân đậu. Ôi, thật no bụng.
“Tỷ, thật no bụng, ăn thật ngon, còn muốn ăn thêm.” Ha ha, hóa ra Ngũ lang cũng no vậy.
“Đứa ngốc, đã no như vậy còn ăn thêm nữa, bụng sẽ khó chịu. Lại mua thêm vài món đồ, chúng ta trở về đi thôi.” Không sai biệt lắm, trở về còn thật xa đâu.
“Dạ, tỷ nhất định dẫn đệ tới nữa.”
“Ừ, nhất định, tỷ đi đâu đều mang theo đệ.” Lại thấy ánh mắt tỏa sáng, không cách nào kháng cự nha.
Theo trí nhớ đến tiệm may lần trước xin được vải vụn, vải bố bình thường nhất ba mươi văn một thước, màu trắng, màu vàng, màu đỏ mỗi loại cắt ba thước, giảm giá xuống, còn hai trăm năm mươi văn tiền. Hai trăm năm mươi liền hai trăm năm mươi đi, giảm được chút nào hay chút ấy, lại xin một túi vải vụn, liền ra khỏi tiệm may.
Đến chỗ người bán hàng rong mua chỉ màu, lại mua chỉ thêu, khung thêu, tuy rằng Ngũ lang không nói, nhưng hắn nhất định cũng muốn học thêu hoa, nơi này nam tử đều học. Kiếp trước xem nhiều nữ tôn văn, cũng thành quen việc nam tử thêu hoa, sinh con. Về sau lại kêu Ngũ lang học chữ là được. Tuy nói nam tử không tài là đức, nhưng cũng không thể chữ to cũng không biết đúng không?
Dẫn Ngũ lang đến chợ, mua hai cân mỡ heo, trở về thắng mỡ vừa ăn ngon lại tiện nghi. Làm dầu đậu nành rất phiền toái, lại hơi đắt chút, đơn giản vì mỡ heo có mùi thịt, mới tiện nghi. Thấy bán rau hẹ, muốn gói chút bánh trẻo nữa, vì thế liền mua nửa cân. Thời tiết tháng tư, cải trắng dự trữ cũng không có, cho nên giá không rẻ, nên không ăn, đợi đến mùa thu ta tự mình trồng một chút.
Ừm, lại mua chút gì nhỉ? Trong nhà có khoai tây và cải củ, thấy trên đường cũng không còn cái gì thích hợp mua, thôi, về nhà rồi nói sau. Nhìn xem còn dư lại không đến ba lượng bạc, giữ lại về sau làm tiền vốn khi làm buôn bán nhỏ thì tốt rồi, tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng đây coi như là món tiền đầu tiên mà ta gây dựng sự nghiệp có được, cuộc sống là tràn ngập hi vọng, cố lên, phấn đấu đi!
Đi tới đầu trấn, tỷ muội Lý gia vừa vặn cũng tới, vậy đi thôi, trở về đến nhà cũng phải trưa rồi.
“Ân nhân, ân nhân, là người sao?” Giọng nói sợ hãi ở phía sau.
Đi thôi đi thôi, quản hắn khỉ gió gọi ai chứ, khẳng định không phải gọi chúng ta.
“Ân nhân, ân nhân…” Vẫn đang kêu.
Giọng nói khó khăn đó là gọi chúng ta? Tỷ muội Lý gia?
“Ân nhân, ân nhân…” Ngươi là cái máy lặp lại à.
Ân nhân cái gì, ta làm chuyện tốt khi nào chứ? Thấy tay nhỏ kéo góc áo của ta, ta mờ mịt rồi, đây là ai?
“Kia, ngươi là…” Không ấn tượng thật sự không ấn tượng.
“Ân nhân, ta là người ngày đó bán mình chôn cất mẹ.” Nam tử lắc lắc ống tay áo nói.
“A, là ngươi hả, có chuyện gì sao?” Nhìn kỹ, thật đúng là hắn, mặt sạch sẽ chút, tóc vẫn lộn xộn, còn có quàn áo chỉ có thể đủ che người.
“Ta… Ân nhân người có thể để cho ta đi theo người không?” Bom tấn à, chuyện này.
“Vì sao? Lại nói ta cũng không giúp ngươi cái gì.” Vẫn còn là người nghèo đó.
“Ngày đó người cho mười văn tiền, sau lại lại có người cho một ít, ta mới chôn cất cho mẫu thân được. Nếu không có người, không có ai sẽ để ý đến ta.” Đây là làm chuyện tốt.
“A, không có gì, ngươi đi đi, ta cũng cần phải đi về.” Thời gian không còn sớm, trở về quan trọng hơn.
“Ân nhân, người để cho ta đi theo người đi, ta không có nơi nào để đi…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Vì sao chứ, vậy giờ ngươi ở chỗ nào?” Tò mò quá.
“Ta ở trong ngôi miếu đổ nát bên kia.” Phụt, miếu đổ nát, là nhà ở cần thiết cho lữ khách trong truyền thuyết, vị trí rủi ro cao, môi trường thích hợp nảy mầm JQ. Đưa tay che nắng, đúng là có nơi như vậy.
“Từ sau khi mẫu thân ta qua đời, nhà đã bị dì ba trong tộc chiếm, ta cũng bị đuổi ra. Khó khăn chôn cất mẫu thân, liền đến ở miếu đổ nát, lấy rau dại ăn…”
“Tỷ, thật đáng thương, tỷ cho hắn đến nhà chúng ta đi.” Ngũ lang có phần rất mềm lòng.
“Tiểu thư, ta cái gì đều có thể làm, cầu người lưu ta lại đi.”
Như vậy đi, vẫn còn là một đại hài tử, trong nhà cũng không thiếu chút đồ ăn này, còn có thể giúp đỡ làm việc, Ngũ lang cũng không cần quá vất vả.
“Được rồi, đầu tiên ta nói trước, nhà của ta rất nghèo, nếu ngươi không chê, ngươi liền lưu lại đi. Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?” Nói hồi lâu, còn không biết là ai đâu.
“Ta sẽ không ghét bỏ, chỉ cần người bằng lòng lưu ta lại là tốt rồi, ta… Ta tên là Lam Lăng, mười, mười bảy rồi…” Nam tử ấp a ấp úng.
“Lam Lăng, tên rất hay.” Tên thật là dễ nghe, vì sao không dám nói chứ?
“Ngươi tên là Lam Lăng, sao chổi kia?!” Tỷ muội Lý gia bị quên lãng mở to hai mắt nhìn, đại tỷ nhi kêu lên.
“Ta không phải…” Nam tử vô lực giải thích.
“A, toàn bộ người trấn trên ai không biết, ngươi khắc phụ thân, bà nội ông nội, còn có hai vị hôn thê! Vừa rồi có phải còn khắc chết mẹ ngươi không!” Lý đại tỷ tiếp tục la hét, “Tứ nương ngươi mau để cho hắn đi, đây là điềm xấu …” Âm mưu ác tục.
“Không phải ta…” Nam tử cố nén, ta nhất định không thể khóc, không khóc!
“Câm miệng!” Đại tỷ nhi này thật sự đáng ghét, ta là người hiện đại, sẽ tin chuyện này? “Không phải lỗi của ngươi, Lam Lăng phải không, mau đứng lên, theo ta về nhà.”
“Tỷ, thật sự không có chuyện gì sao?” Ngũ lang hỏi.
“Không có chuyện gì, tỷ không tin cái kia, đó đều là trùng hợp. Mọi chuyện có tỷ đây rồi, trở về thôi.” Tin tưởng khoa học, phản đối mê tín. Đều mười bảy rồi, lại gầy giống thiếu niên mười ba mười bốn, thật sự là đáng thương, còn ăn rau dại, người tốt đều bị chỉnh hỏng rồi.
“Hai vị muội tử, các ngươi đi về trước đi, ta dẫn hắn đi ăn một chút gì, buổi chiều lại đi trở về.” Lam Lăng khẳng định đói bụng, lại không dám nói.
Trở lại trấn trên, tìm tiệm mì, kêu bát mỳ nóng cho Lam Lăng, lại mua hai cái bánh bao. Nhìn Lam Lăng ăn miếng lớn, có phần không đành lòng, đột nhiên nhớ tới hẳn là mua chút gạo, nấu cháo uống không tồi. Kêu Ngũ lang ngồi chờ, ta hỏi thăm đại khái vị trí tiệm gạo, nhanh đi tới. Gạo thật đúng là không rẻ, tiêu năm mươi văn tiền, mua hai cân gạo, thật sự không yên lòng Ngũ lang cùng Lam Lăng, liền nhanh chút trở về. Xa xa chỉ thấy tiệm mì kia có không ít người vây quanh.
“Đây không phải là sao chổi ư, lại ở đây ăn mỳ nha!” Người qua đường Giáp khinh thường.
“Đúng vậy, xúi quẩy!” Người qua đường Ất cao giọng.
“Không biết ai sao mà to gan như vậy, dám quản!”
“Nhìn bên kia còn có tiểu công tử, vừa thấy chính là từ nông thôn đến, vẫn ngồi cùng với hắn?”
Chưa từng gặp trường hợp như này, Ngũ lang đều bị dọa khóc, Lam Lăng liều mạng che chở, cũng không dám động.
Con bà nó, hơi quá đáng.
“Đều cút ngay cho ta, ông nội ngươi, cút!” Tức chết ta.
“Tỷ, tỷ đã đến rồi, hu hu…” Ngũ lang bổ nhào vào trên người ta, nhỏ giọng nức nở.
“Đừng sợ đừng sợ, chúng ta lập tức đi, không để ý tới những người này.” Buồn bực, “Lam Lăng, ăn xong chưa? Xong rồi chúng ta đi nhanh đi.”
“Ta xong rồi, đi nhanh đi.” Nàng không đuổi ta đi, thật tốt quá, Lam Lăng âm thầm nghĩ.
“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy mỹ nữ à!” Ta cuối cùng bưu hãn rồi, thục nữ rất tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng. “Tránh ra, tránh ra!”
Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhảy qua… Ách, không phải, xuyên qua đám người, đi về nhà.
“Ta nhớ ra rồi, đây không phải là người buổi sáng bán túi thơm kia sao?” Người qua đường Giáp.
“Đúng đúng, đứa bé kia cũng giống buổi sáng cái kia.” Mấy người bát quái nào đó.
Một người bán túi thơm mang sao chổi trấn trên về nhà rồi, nhanh chóng vượt qua mỹ danh “Đệ nhất công tử” trấn trên của Diệp Lan San, trở thành tin tức hạng nhất của trấn Vọng Liễu.
“Nghe nói không? Một người bán túi thơm…”
“Nghe nói sao chổi kia…”
“…”
“…”
Lực lượng quần chúng quả nhiên là vô tận!! Mà mấy nhân vật chính trong bát quái đã ở trong nhà thương lượng kế hoạch phát triển lâu dài.
“Mứt quả, mứt quả ăn ngon đây, một văn tiền một xâu đây…” Bà lão bán mứt quả cao giọng mời chào khách.
“Đại nương, cho ta hai xâu!” Mứt quả thật mê người.
“Được, cô nương tự mình chọn.”
“Ngũ lang, đệ tự lấy đi, chọn xâu mà đệ thích.”
“Được, cho tỷ một xâu, tỷ.” Ngũ lang chọn lấy hai xâu mà hắn cho rằng lớn nhất, cũng đưa một xâu lại đây.
“Ngũ lang ngoan, về sau mua nhiều nữa cho đệ.” Tiểu hài tử thật làm cho người ta đau lòng, mấy tiểu hài tử giống như vậy ở hiện đại, cái gì cũng đều giấu, tính tình ích kỷ một chút cũng không cho ngươi xem.
“Bánh bao thơm ngào ngạt đây, bánh bao nóng mới ra lò đây…” Đại tỷ bán bánh bao lau mồ hôi, ra sức hô.
“Đại tỷ, bánh bao bán thế nào.” Bánh bao thơm quá.
“Hai văn tiền một cái, nhân thịt heo cải trắng.” Hóa ra nơi này có cải trắng, nhất định phải trồng một chút.
“Năm văn tiền ba cái được không?” Bật thốt ra, ngượng ngùng, ở hiện đại mua đồ đều trả giá như vậy, tự nhiên thành thói quen.
“Được rồi, bán cho ngươi, thấy ngon, lần sau lại tới nha.” Nhanh chóng gói bánh bao xong, đưa tới.
“Nhất định nhất định, lần sau còn ăn bánh bao của đại tỷ.” Chỉ nói ra vẻ vậy thôi, cuối cùng tới hay không liền khó mà nói.
“Ngũ lang, nào, nhân lúc còn nóng ăn đi!”
Chậm rãi đi dạo, lại uống một chén tào phớ, ăn bánh xốp đường trắng, bánh nướng vừng, bánh rán nhân đậu. Ôi, thật no bụng.
“Tỷ, thật no bụng, ăn thật ngon, còn muốn ăn thêm.” Ha ha, hóa ra Ngũ lang cũng no vậy.
“Đứa ngốc, đã no như vậy còn ăn thêm nữa, bụng sẽ khó chịu. Lại mua thêm vài món đồ, chúng ta trở về đi thôi.” Không sai biệt lắm, trở về còn thật xa đâu.
“Dạ, tỷ nhất định dẫn đệ tới nữa.”
“Ừ, nhất định, tỷ đi đâu đều mang theo đệ.” Lại thấy ánh mắt tỏa sáng, không cách nào kháng cự nha.
Theo trí nhớ đến tiệm may lần trước xin được vải vụn, vải bố bình thường nhất ba mươi văn một thước, màu trắng, màu vàng, màu đỏ mỗi loại cắt ba thước, giảm giá xuống, còn hai trăm năm mươi văn tiền. Hai trăm năm mươi liền hai trăm năm mươi đi, giảm được chút nào hay chút ấy, lại xin một túi vải vụn, liền ra khỏi tiệm may.
Đến chỗ người bán hàng rong mua chỉ màu, lại mua chỉ thêu, khung thêu, tuy rằng Ngũ lang không nói, nhưng hắn nhất định cũng muốn học thêu hoa, nơi này nam tử đều học. Kiếp trước xem nhiều nữ tôn văn, cũng thành quen việc nam tử thêu hoa, sinh con. Về sau lại kêu Ngũ lang học chữ là được. Tuy nói nam tử không tài là đức, nhưng cũng không thể chữ to cũng không biết đúng không?
Dẫn Ngũ lang đến chợ, mua hai cân mỡ heo, trở về thắng mỡ vừa ăn ngon lại tiện nghi. Làm dầu đậu nành rất phiền toái, lại hơi đắt chút, đơn giản vì mỡ heo có mùi thịt, mới tiện nghi. Thấy bán rau hẹ, muốn gói chút bánh trẻo nữa, vì thế liền mua nửa cân. Thời tiết tháng tư, cải trắng dự trữ cũng không có, cho nên giá không rẻ, nên không ăn, đợi đến mùa thu ta tự mình trồng một chút.
Ừm, lại mua chút gì nhỉ? Trong nhà có khoai tây và cải củ, thấy trên đường cũng không còn cái gì thích hợp mua, thôi, về nhà rồi nói sau. Nhìn xem còn dư lại không đến ba lượng bạc, giữ lại về sau làm tiền vốn khi làm buôn bán nhỏ thì tốt rồi, tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng đây coi như là món tiền đầu tiên mà ta gây dựng sự nghiệp có được, cuộc sống là tràn ngập hi vọng, cố lên, phấn đấu đi!
Đi tới đầu trấn, tỷ muội Lý gia vừa vặn cũng tới, vậy đi thôi, trở về đến nhà cũng phải trưa rồi.
“Ân nhân, ân nhân, là người sao?” Giọng nói sợ hãi ở phía sau.
Đi thôi đi thôi, quản hắn khỉ gió gọi ai chứ, khẳng định không phải gọi chúng ta.
“Ân nhân, ân nhân…” Vẫn đang kêu.
Giọng nói khó khăn đó là gọi chúng ta? Tỷ muội Lý gia?
“Ân nhân, ân nhân…” Ngươi là cái máy lặp lại à.
Ân nhân cái gì, ta làm chuyện tốt khi nào chứ? Thấy tay nhỏ kéo góc áo của ta, ta mờ mịt rồi, đây là ai?
“Kia, ngươi là…” Không ấn tượng thật sự không ấn tượng.
“Ân nhân, ta là người ngày đó bán mình chôn cất mẹ.” Nam tử lắc lắc ống tay áo nói.
“A, là ngươi hả, có chuyện gì sao?” Nhìn kỹ, thật đúng là hắn, mặt sạch sẽ chút, tóc vẫn lộn xộn, còn có quàn áo chỉ có thể đủ che người.
“Ta… Ân nhân người có thể để cho ta đi theo người không?” Bom tấn à, chuyện này.
“Vì sao? Lại nói ta cũng không giúp ngươi cái gì.” Vẫn còn là người nghèo đó.
“Ngày đó người cho mười văn tiền, sau lại lại có người cho một ít, ta mới chôn cất cho mẫu thân được. Nếu không có người, không có ai sẽ để ý đến ta.” Đây là làm chuyện tốt.
“A, không có gì, ngươi đi đi, ta cũng cần phải đi về.” Thời gian không còn sớm, trở về quan trọng hơn.
“Ân nhân, người để cho ta đi theo người đi, ta không có nơi nào để đi…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Vì sao chứ, vậy giờ ngươi ở chỗ nào?” Tò mò quá.
“Ta ở trong ngôi miếu đổ nát bên kia.” Phụt, miếu đổ nát, là nhà ở cần thiết cho lữ khách trong truyền thuyết, vị trí rủi ro cao, môi trường thích hợp nảy mầm JQ. Đưa tay che nắng, đúng là có nơi như vậy.
“Từ sau khi mẫu thân ta qua đời, nhà đã bị dì ba trong tộc chiếm, ta cũng bị đuổi ra. Khó khăn chôn cất mẫu thân, liền đến ở miếu đổ nát, lấy rau dại ăn…”
“Tỷ, thật đáng thương, tỷ cho hắn đến nhà chúng ta đi.” Ngũ lang có phần rất mềm lòng.
“Tiểu thư, ta cái gì đều có thể làm, cầu người lưu ta lại đi.”
Như vậy đi, vẫn còn là một đại hài tử, trong nhà cũng không thiếu chút đồ ăn này, còn có thể giúp đỡ làm việc, Ngũ lang cũng không cần quá vất vả.
“Được rồi, đầu tiên ta nói trước, nhà của ta rất nghèo, nếu ngươi không chê, ngươi liền lưu lại đi. Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?” Nói hồi lâu, còn không biết là ai đâu.
“Ta sẽ không ghét bỏ, chỉ cần người bằng lòng lưu ta lại là tốt rồi, ta… Ta tên là Lam Lăng, mười, mười bảy rồi…” Nam tử ấp a ấp úng.
“Lam Lăng, tên rất hay.” Tên thật là dễ nghe, vì sao không dám nói chứ?
“Ngươi tên là Lam Lăng, sao chổi kia?!” Tỷ muội Lý gia bị quên lãng mở to hai mắt nhìn, đại tỷ nhi kêu lên.
“Ta không phải…” Nam tử vô lực giải thích.
“A, toàn bộ người trấn trên ai không biết, ngươi khắc phụ thân, bà nội ông nội, còn có hai vị hôn thê! Vừa rồi có phải còn khắc chết mẹ ngươi không!” Lý đại tỷ tiếp tục la hét, “Tứ nương ngươi mau để cho hắn đi, đây là điềm xấu …” Âm mưu ác tục.
“Không phải ta…” Nam tử cố nén, ta nhất định không thể khóc, không khóc!
“Câm miệng!” Đại tỷ nhi này thật sự đáng ghét, ta là người hiện đại, sẽ tin chuyện này? “Không phải lỗi của ngươi, Lam Lăng phải không, mau đứng lên, theo ta về nhà.”
“Tỷ, thật sự không có chuyện gì sao?” Ngũ lang hỏi.
“Không có chuyện gì, tỷ không tin cái kia, đó đều là trùng hợp. Mọi chuyện có tỷ đây rồi, trở về thôi.” Tin tưởng khoa học, phản đối mê tín. Đều mười bảy rồi, lại gầy giống thiếu niên mười ba mười bốn, thật sự là đáng thương, còn ăn rau dại, người tốt đều bị chỉnh hỏng rồi.
“Hai vị muội tử, các ngươi đi về trước đi, ta dẫn hắn đi ăn một chút gì, buổi chiều lại đi trở về.” Lam Lăng khẳng định đói bụng, lại không dám nói.
Trở lại trấn trên, tìm tiệm mì, kêu bát mỳ nóng cho Lam Lăng, lại mua hai cái bánh bao. Nhìn Lam Lăng ăn miếng lớn, có phần không đành lòng, đột nhiên nhớ tới hẳn là mua chút gạo, nấu cháo uống không tồi. Kêu Ngũ lang ngồi chờ, ta hỏi thăm đại khái vị trí tiệm gạo, nhanh đi tới. Gạo thật đúng là không rẻ, tiêu năm mươi văn tiền, mua hai cân gạo, thật sự không yên lòng Ngũ lang cùng Lam Lăng, liền nhanh chút trở về. Xa xa chỉ thấy tiệm mì kia có không ít người vây quanh.
“Đây không phải là sao chổi ư, lại ở đây ăn mỳ nha!” Người qua đường Giáp khinh thường.
“Đúng vậy, xúi quẩy!” Người qua đường Ất cao giọng.
“Không biết ai sao mà to gan như vậy, dám quản!”
“Nhìn bên kia còn có tiểu công tử, vừa thấy chính là từ nông thôn đến, vẫn ngồi cùng với hắn?”
Chưa từng gặp trường hợp như này, Ngũ lang đều bị dọa khóc, Lam Lăng liều mạng che chở, cũng không dám động.
Con bà nó, hơi quá đáng.
“Đều cút ngay cho ta, ông nội ngươi, cút!” Tức chết ta.
“Tỷ, tỷ đã đến rồi, hu hu…” Ngũ lang bổ nhào vào trên người ta, nhỏ giọng nức nở.
“Đừng sợ đừng sợ, chúng ta lập tức đi, không để ý tới những người này.” Buồn bực, “Lam Lăng, ăn xong chưa? Xong rồi chúng ta đi nhanh đi.”
“Ta xong rồi, đi nhanh đi.” Nàng không đuổi ta đi, thật tốt quá, Lam Lăng âm thầm nghĩ.
“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy mỹ nữ à!” Ta cuối cùng bưu hãn rồi, thục nữ rất tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng. “Tránh ra, tránh ra!”
Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhảy qua… Ách, không phải, xuyên qua đám người, đi về nhà.
“Ta nhớ ra rồi, đây không phải là người buổi sáng bán túi thơm kia sao?” Người qua đường Giáp.
“Đúng đúng, đứa bé kia cũng giống buổi sáng cái kia.” Mấy người bát quái nào đó.
Một người bán túi thơm mang sao chổi trấn trên về nhà rồi, nhanh chóng vượt qua mỹ danh “Đệ nhất công tử” trấn trên của Diệp Lan San, trở thành tin tức hạng nhất của trấn Vọng Liễu.
“Nghe nói không? Một người bán túi thơm…”
“Nghe nói sao chổi kia…”
“…”
“…”
Lực lượng quần chúng quả nhiên là vô tận!! Mà mấy nhân vật chính trong bát quái đã ở trong nhà thương lượng kế hoạch phát triển lâu dài.