Chương 6: Em tin tưởng anh
Đương nhiên, Bùi Tần Tần vừa ôm lấy bắp đùi vàng không thể nhanh như vậy mà được voi đòi tiên, cô nghĩ những khẩu súng kia cũng sẽ không bỏ chạy, vẫn là trước tiên tạo ra vườn rau ngon làm ra 'công trạng' mới yêu cầu bắp đùi được.
Thấy Tần Xuyên vẫn ngồi ở bàn ăn, Bùi Tần Tần cũng không vội vàng thu dọn chén đĩa, mà là nhặt rau muống đã nhổ trước đó lên báo cáo với anh: "Anh trai, em đem giống rau này trồng lại nhé? Giống rau này có thể tái sinh, trồng được có thể hái được nhiều lần."
Tần Xuyên xoa cổ ừ một tiếng.
Cửa chống trộm ở tầng dưới đã bị anh hàn chết rồi, lối thoát duy nhất chính là đi lên trên, cũng chính là sân thượng.
Hai tầng này không có đồ vật nguy hiểm, cho nên anh cũng không cần lo lắng an toàn của đầu bếp nhỏ.
Ánh hoàng hôn rực lửa lặng lẽ xuyên qua cửa sổ leo lên bàn ăn, Tần Xuyên vươn tay chậm rãi xoay người, đứng dậy đem bát đũa bỏ vào máy rửa bát tự động rửa sạch.
Trong lúc rảnh rỗi, anh liếc nhìn quầy bếp sạch sẽ, thấy xoong nồi, thớt, dao, lọ gia vị đều được đặt ở chỗ cũ, cả căn bếp ngăn nắp như chưa từng được mở ra.
Lợi hại như vậy sao?
Tần Xuyên suy nghĩ một chút, xoay người cũng đi lên sân thượng.
Đầu bếp nhỏ này có ngón tay trắng nõn non nớt, đừng nói là làm ruộng, e rằng việc nhà còn chưa làm được nhiều.
Nấu nướng tạm thời có thể nói là có thiên phú dị bẩm, nhưng để chăm sóc vườn rau thì không hề đơn giản chút nào.
Anh đưa khu vườn trên cao cho cô bởi vì anh không biết, cũng muốn xem cô có thể hay không. Dù sao cô nói rõ ràng mạch lạc như vậy, nghe vẻ rất thuyết phục.
Khi mặt trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn kéo dài chiếc bóng dưới chân của Bùi Tần Tần.
Cô đang lấy cái xẻng nhỏ tìm được ở góc sân thượng để xới đất trong vườn rau bên cạnh cái ao, sau đó lần lượt trồng lại từng đám rau muống, đồng thời nhổ bớt những cây rau con mọc um tùm.
Cách cô bốn, năm mét là sân thượng bên cạnh, trước khi cô lên, mấy chục con tang thi đang lảng vảng xung quanh. Từ khi cô đi lên, đám tang thi kia như hít được thuốc lắc, chen chúc đến mép mái nhà, tất cả đều vươn tay về phía cô, háo hức muốn kéo cô qua.
Cân nhắc giữa hai tòa nhà có độ cao gần bốn mươi mét, Bùi Tần Tần căn bản cũng không hề sợ hãi. Cô thoải mái chăm sóc cây rau giống, áp dụng nguyên tắc gần xa, cúi người múc nước trong ao tưới rau.
Khi Tần Xuyên đi lên, đầu tiên anh nhìn thấy bóng lưng của tá điền nhỏ đang làm việc chăm chỉ, sau đó anh đảo mắt, liếc nhìn những tang thi ồn ào bên cạnh, đi chân trần đến cạnh ao để kiểm tra những cây rau non đang phát triển rầm rộ.
Anh lại quên mang giày đi ra ngoài, Bùi Tần Tần quay lưng về phía anh, căn bản không nghe thấy tiếng bước chân. Cho nên khi cô vừa múc nước quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy có người, không ngoài dự liệu bị dọa, hai gót chân hướng về phía sau ngã nhào..
Ôi chao! Tại sao người này bước đi lại không có tiếng động nào!
Xong, tắm rửa sạch sẽ.
Trước khi cô rơi xuống nước, Tần Xuyên vội vàng kéo cô lên.
Một giây đi tới hai mét, thân thủ di chuyển mơ hồ vượt qua tốc độ người bình thường.
Theo quán tính và sợ hãi, Bùi Tần Tần buộc phải nhào vào trong vòng tay của đối phương, hai tay theo bản năng ôm lấy khối thịt trước mặt.
"Buông ra." Tần Xuyên cúi đầu nhìn mái tóc của cô, nói: "Hôm qua nhảy lầu còn không sợ, hôm nay lại nhát gan như vậy."
Cái này có thể giống nhau sao? Nhảy lầu là bởi vì cùng đường mạt lộ không còn nơi nào để đi, lá gan cô vốn cũng không lớn a.
Sau khi Bùi Tần Tần chậm rãi hòa hoãn, ngoài ý muốn đầu ngón tay vô tình chạm vào eo của Tần Xuyên.
Cảm giác này quả thật siêu cấp chặt chẽ!
Cô ấy không thể không nhấn và nhấn cảm giác siêu chặt chẽ.
Làn da của Tần Xuyên rất trắng, vóc người không cường tráng, tướng mạo thuộc loại nho nhã tuấn tú, khuôn mặt lười biếng suốt ngày trong bộ đồ ngủ dài tay, đặc biệt phù hợp với đặc điểm của một tử trạch* và tiểu bạch kiểm. Du cho cô đã nhìn thấy sức mạnh của cánh tay anh, cô cũng không cảm thấy anh là một người đàn ông mạnh mẽ.
*tử trạch: Còn hơn cả trạch nam. Cũng chỉ những người nghiện anime, manga với game nặng đến mức không muốn bước chân ra khỏi nhà.
Không nghĩ tới dáng người trong bộ quần áo này của anh lại đẹp như vậy!
Tần Xuyên cảm thấy xúc cảm bên eo mình, cau mày kéo Bùi Tần Tần ra, nói: "Đừng ghen tị, cô có ghen tị cũng không có được."
A? Bùi Tần Tần vẫn chưa hết thòm thèm nhưng mặt đầy mờ mịt, cô ghen tị cái gì? Nhiều nhất là ngấp nghé sắc đẹp thôi chứ?
Tần Xuyên vén áo lên cho cô xem: "Nhìn thì có thể, không được tùy tiện sờ, thể chất của cô quá kém, dù có khổ luyện cũng không có được cơ bắp này được."
Bùi Tần Tần: "..."
Ai nói tôi sẽ tập vòng bụng phẳng, mặc dù vòng bụng phẳng rất ngầu, đúng vậy, nhưng rất mệt!
Bùi Tần Tần quay đầu nhìn ao cá, dùng mặt nước soi dáng vẻ của mình.
Không hề xấu!
Tại sao mạch não của người này nghĩ mình đang mơ tưởng cơ thịt kia, mà không nghĩ là mình đang ăn hũ của anh?
Lẽ nào mình lại không xứng?
Hàng trăm tang thi trên sân thượng bên cạnh đang nhìn hai người họ đối diện nhìn nhau.
Tần Xuyên để quần áo xuống, nói: "Không cần quá tự ti."
Bùi Tần Tần: "..."
Được, chỉ cần anh vui là được.
"Tại sao cô lại nhổ mấy loại rau đó ra?" Tần Xuyên nhìn một đống rau nhỏ bên cạnh vườn rau hỏi.
"Ừ, cái kia, đó là cải thìa, bọn nó mọc quá dày, em nhổ một ít để phần cải thìa còn lại lớn lên."
Bùi Tần Tần chỉ vào cải thìa nói với Tần Xuyên: "Những cái này nhặt xong thì bỏ vào tủ lạnh, ngày mai mang đi xào nhé?"
Tần Xuyên cũng ngồi xổm xuống cùng, bắt chước cô vắt đầu rau bùn, nói: "Thịt còn rất nhiều." Ăn thịt trước.
Bùi Tần Tần nói: "Không nhiều, chỉ mười con gà, mười con vịt, bảy cân sườn heo và khoảng mười cân thịt heo thịt bò. Em sợ ở tầng giữ tươi sẽ bị hỏng nên đã gói lại và cho vào ngăn đá. Nhưng anh trai à, có phải anh sớm biết tận thế sẽ đến không? Cho nên - đó là lý do tại sao anh tích trữ nhiều đồ dự trữ ở nhà như vậy?"
Đã sớm biết à? Coi như vậy đi, là thời cơ trở về khá đúng dịp mà thôi.
Tần Xuyên không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh nhìn Bùi Tần Tần đang nghiêm túc nhặt rau dưới ánh tà dương, hỏi: "Cô không sợ những thứ đó sao?" Tuy rằng bọn chúng không qua được, nhưng cũng không cần phải thoải mái như vậy, như thể biết rất rõ năng lực của những tang thi kia.
Bùi Tần Tần theo ánh mắt của anh nhìn về phía tang thi đầy máu tanh, mặt mày cong lên, cái miệng nhỏ nhắn đặc biệt ngọt ngào nói: "Sao em có thể không sợ chứ, ngày hôm qua em còn bị bức ép muốn nhảy lầu mà? Hiện tại em dám một mình tới đây, là bởi vì có anh ở đây. Trước đó anh không phải nói là an toàn của em là do anh quản sao? Em tin tưởng anh, đánh cược tính mạng của em!"
Tần Xuyên 'À' lên một tiếng.
Anh nói thật đúng là như vậy, chỉ cần cô không tự tìm đường chết, chẳng hạn như tự sát hay gì đó, anh sẽ không để cô gặp chuyện.
Xem vì phần hữu dụng của cô.
Tần Xuyên vỗ vỗ ngón tay lấm lem bùn đất, nói: "Cô còn có người muốn cứu không? Tỷ như ba mẹ cô, hoặc là anh chị em gì đó?"
"Hả?" Bùi Tần Tần nghi ngờ nhìn anh, có người muốn cứu thì sẽ như thế nào? Anh còn muốn giúp cô cứu người hay sao?
Tần Xuyên thấy cô không tin tưởng, tia nhiệt huyết nhỏ vừa mới nhen lên thì 'Phốc' một cái mất tiêu.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa lại quản chuyện không đâu.
Bùi Tần Tần không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, dựa vào tình hình ngày hôm qua, nghiêm túc nhìn anh nói: "Anh à, cha mẹ em đã sớm không còn, cũng không có anh chị em gì, từ ngày hôm nay trở đi anh chính là gia đình duy nhất của em."
Tần Xuyên bị ánh mắt nghiêm túc của cô làm cho cảm động, còn chưa trả lời, liền nghe thấy Bùi Tần Tần tiếp tục nói: "Vậy anh hứa với em, trong tình huống không an toàn đừng đánh cược tính mạng của mình để cứu người khác! Giống như ngày hôm qua rất nguy hiểm, lỡ đâu em kéo anh khỏi sân thượng luôn thì làm sao? Tùy tiện bị người quan đường liên lụy phải chết, có xứng đáng với vườn rau anh mua, xứng đáng với thịt anh cất trong tủ lạnh, xứng đáng với đồ ăn vặt trong kho của anh không? Không ai quan trọng hơn bản thân anh, anh nên tự bảo vệ mình trước, người khác sống chết không liên quan gì đến anh, cứu anh cứu người là vì tình cảm, không cứu là bổn phận, không cần thiết phải cảm thấy áy náy."
"Ha ha!" Tần Xuyên đột nhiên cười một tiếng.
Thú vị, khó trách ngày hôm qua miệng kêu cứu mạng, quả cảm chịu chết như vậy, hòa ra là không có gì đáng tiếc.
"Ý của cô là, lần sau tôi nhìn thấy cô gặp nguy hiểm, tôi có thể quay người chạy?" Tần Xuyên nhướng mày một chút, chờ đợi câu trả lời của cô.
Cái này mà, Bùi Tần Tần sau khi do dự gật đầu, nói: "Lúc cần thiết có thể không quay đầu lại, miễn như đứa trẻ hồ lô đi cứu ông nội một đi không trở lại như vậy."
Tần Xuyên thu lại vẻ trêu tức trong mắt, trở lại bộ dáng lười biếng, dùng ngón tay lấm lem bùn đất lau lên mặt của Bùi Tần Tần, nói: "Muốn tuổi cũng không có bao nhiêu tuổi, muốn cơ bắp cũng không có cơ bắp, lại còn muốn làm ông nội của tôi? Trên đời này không có người nào tôi cứu không được, chỉ cần là tôi có muốn cứu hay không."
"..."
Bùi Tần Tần muốn lau mặt nhưng lại không được, lại lo lắng quần áo sẽ bị vấy bẩn, trong lòng tức muốn chết rồi! Nhưng nghĩ đến quần áo trên người là của thủy thủ Popeye, trong nháy mắt liền tắt lửa giận.
"Đúng đúng đúng, anh là lợi hại nhất! Anh mạnh mẽ lại có súng, chỉ cần anh muốn, mặt trăng đều là của anh!"
Tần Xuyên suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Tôi không thể bay cao được như vậy."
Bùi Tần Tần: "?"
Hello? Anh hãy tỉnh táo lại một chút, không phải là anh không thể bay cao được như vậy, mà là anh căn bản không thể bay!
Thấy Tần Xuyên vẫn ngồi ở bàn ăn, Bùi Tần Tần cũng không vội vàng thu dọn chén đĩa, mà là nhặt rau muống đã nhổ trước đó lên báo cáo với anh: "Anh trai, em đem giống rau này trồng lại nhé? Giống rau này có thể tái sinh, trồng được có thể hái được nhiều lần."
Tần Xuyên xoa cổ ừ một tiếng.
Cửa chống trộm ở tầng dưới đã bị anh hàn chết rồi, lối thoát duy nhất chính là đi lên trên, cũng chính là sân thượng.
Hai tầng này không có đồ vật nguy hiểm, cho nên anh cũng không cần lo lắng an toàn của đầu bếp nhỏ.
Ánh hoàng hôn rực lửa lặng lẽ xuyên qua cửa sổ leo lên bàn ăn, Tần Xuyên vươn tay chậm rãi xoay người, đứng dậy đem bát đũa bỏ vào máy rửa bát tự động rửa sạch.
Trong lúc rảnh rỗi, anh liếc nhìn quầy bếp sạch sẽ, thấy xoong nồi, thớt, dao, lọ gia vị đều được đặt ở chỗ cũ, cả căn bếp ngăn nắp như chưa từng được mở ra.
Lợi hại như vậy sao?
Tần Xuyên suy nghĩ một chút, xoay người cũng đi lên sân thượng.
Đầu bếp nhỏ này có ngón tay trắng nõn non nớt, đừng nói là làm ruộng, e rằng việc nhà còn chưa làm được nhiều.
Nấu nướng tạm thời có thể nói là có thiên phú dị bẩm, nhưng để chăm sóc vườn rau thì không hề đơn giản chút nào.
Anh đưa khu vườn trên cao cho cô bởi vì anh không biết, cũng muốn xem cô có thể hay không. Dù sao cô nói rõ ràng mạch lạc như vậy, nghe vẻ rất thuyết phục.
Khi mặt trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn kéo dài chiếc bóng dưới chân của Bùi Tần Tần.
Cô đang lấy cái xẻng nhỏ tìm được ở góc sân thượng để xới đất trong vườn rau bên cạnh cái ao, sau đó lần lượt trồng lại từng đám rau muống, đồng thời nhổ bớt những cây rau con mọc um tùm.
Cách cô bốn, năm mét là sân thượng bên cạnh, trước khi cô lên, mấy chục con tang thi đang lảng vảng xung quanh. Từ khi cô đi lên, đám tang thi kia như hít được thuốc lắc, chen chúc đến mép mái nhà, tất cả đều vươn tay về phía cô, háo hức muốn kéo cô qua.
Cân nhắc giữa hai tòa nhà có độ cao gần bốn mươi mét, Bùi Tần Tần căn bản cũng không hề sợ hãi. Cô thoải mái chăm sóc cây rau giống, áp dụng nguyên tắc gần xa, cúi người múc nước trong ao tưới rau.
Khi Tần Xuyên đi lên, đầu tiên anh nhìn thấy bóng lưng của tá điền nhỏ đang làm việc chăm chỉ, sau đó anh đảo mắt, liếc nhìn những tang thi ồn ào bên cạnh, đi chân trần đến cạnh ao để kiểm tra những cây rau non đang phát triển rầm rộ.
Anh lại quên mang giày đi ra ngoài, Bùi Tần Tần quay lưng về phía anh, căn bản không nghe thấy tiếng bước chân. Cho nên khi cô vừa múc nước quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy có người, không ngoài dự liệu bị dọa, hai gót chân hướng về phía sau ngã nhào..
Ôi chao! Tại sao người này bước đi lại không có tiếng động nào!
Xong, tắm rửa sạch sẽ.
Trước khi cô rơi xuống nước, Tần Xuyên vội vàng kéo cô lên.
Một giây đi tới hai mét, thân thủ di chuyển mơ hồ vượt qua tốc độ người bình thường.
Theo quán tính và sợ hãi, Bùi Tần Tần buộc phải nhào vào trong vòng tay của đối phương, hai tay theo bản năng ôm lấy khối thịt trước mặt.
"Buông ra." Tần Xuyên cúi đầu nhìn mái tóc của cô, nói: "Hôm qua nhảy lầu còn không sợ, hôm nay lại nhát gan như vậy."
Cái này có thể giống nhau sao? Nhảy lầu là bởi vì cùng đường mạt lộ không còn nơi nào để đi, lá gan cô vốn cũng không lớn a.
Sau khi Bùi Tần Tần chậm rãi hòa hoãn, ngoài ý muốn đầu ngón tay vô tình chạm vào eo của Tần Xuyên.
Cảm giác này quả thật siêu cấp chặt chẽ!
Cô ấy không thể không nhấn và nhấn cảm giác siêu chặt chẽ.
Làn da của Tần Xuyên rất trắng, vóc người không cường tráng, tướng mạo thuộc loại nho nhã tuấn tú, khuôn mặt lười biếng suốt ngày trong bộ đồ ngủ dài tay, đặc biệt phù hợp với đặc điểm của một tử trạch* và tiểu bạch kiểm. Du cho cô đã nhìn thấy sức mạnh của cánh tay anh, cô cũng không cảm thấy anh là một người đàn ông mạnh mẽ.
*tử trạch: Còn hơn cả trạch nam. Cũng chỉ những người nghiện anime, manga với game nặng đến mức không muốn bước chân ra khỏi nhà.
Không nghĩ tới dáng người trong bộ quần áo này của anh lại đẹp như vậy!
Tần Xuyên cảm thấy xúc cảm bên eo mình, cau mày kéo Bùi Tần Tần ra, nói: "Đừng ghen tị, cô có ghen tị cũng không có được."
A? Bùi Tần Tần vẫn chưa hết thòm thèm nhưng mặt đầy mờ mịt, cô ghen tị cái gì? Nhiều nhất là ngấp nghé sắc đẹp thôi chứ?
Tần Xuyên vén áo lên cho cô xem: "Nhìn thì có thể, không được tùy tiện sờ, thể chất của cô quá kém, dù có khổ luyện cũng không có được cơ bắp này được."
Bùi Tần Tần: "..."
Ai nói tôi sẽ tập vòng bụng phẳng, mặc dù vòng bụng phẳng rất ngầu, đúng vậy, nhưng rất mệt!
Bùi Tần Tần quay đầu nhìn ao cá, dùng mặt nước soi dáng vẻ của mình.
Không hề xấu!
Tại sao mạch não của người này nghĩ mình đang mơ tưởng cơ thịt kia, mà không nghĩ là mình đang ăn hũ của anh?
Lẽ nào mình lại không xứng?
Hàng trăm tang thi trên sân thượng bên cạnh đang nhìn hai người họ đối diện nhìn nhau.
Tần Xuyên để quần áo xuống, nói: "Không cần quá tự ti."
Bùi Tần Tần: "..."
Được, chỉ cần anh vui là được.
"Tại sao cô lại nhổ mấy loại rau đó ra?" Tần Xuyên nhìn một đống rau nhỏ bên cạnh vườn rau hỏi.
"Ừ, cái kia, đó là cải thìa, bọn nó mọc quá dày, em nhổ một ít để phần cải thìa còn lại lớn lên."
Bùi Tần Tần chỉ vào cải thìa nói với Tần Xuyên: "Những cái này nhặt xong thì bỏ vào tủ lạnh, ngày mai mang đi xào nhé?"
Tần Xuyên cũng ngồi xổm xuống cùng, bắt chước cô vắt đầu rau bùn, nói: "Thịt còn rất nhiều." Ăn thịt trước.
Bùi Tần Tần nói: "Không nhiều, chỉ mười con gà, mười con vịt, bảy cân sườn heo và khoảng mười cân thịt heo thịt bò. Em sợ ở tầng giữ tươi sẽ bị hỏng nên đã gói lại và cho vào ngăn đá. Nhưng anh trai à, có phải anh sớm biết tận thế sẽ đến không? Cho nên - đó là lý do tại sao anh tích trữ nhiều đồ dự trữ ở nhà như vậy?"
Đã sớm biết à? Coi như vậy đi, là thời cơ trở về khá đúng dịp mà thôi.
Tần Xuyên không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh nhìn Bùi Tần Tần đang nghiêm túc nhặt rau dưới ánh tà dương, hỏi: "Cô không sợ những thứ đó sao?" Tuy rằng bọn chúng không qua được, nhưng cũng không cần phải thoải mái như vậy, như thể biết rất rõ năng lực của những tang thi kia.
Bùi Tần Tần theo ánh mắt của anh nhìn về phía tang thi đầy máu tanh, mặt mày cong lên, cái miệng nhỏ nhắn đặc biệt ngọt ngào nói: "Sao em có thể không sợ chứ, ngày hôm qua em còn bị bức ép muốn nhảy lầu mà? Hiện tại em dám một mình tới đây, là bởi vì có anh ở đây. Trước đó anh không phải nói là an toàn của em là do anh quản sao? Em tin tưởng anh, đánh cược tính mạng của em!"
Tần Xuyên 'À' lên một tiếng.
Anh nói thật đúng là như vậy, chỉ cần cô không tự tìm đường chết, chẳng hạn như tự sát hay gì đó, anh sẽ không để cô gặp chuyện.
Xem vì phần hữu dụng của cô.
Tần Xuyên vỗ vỗ ngón tay lấm lem bùn đất, nói: "Cô còn có người muốn cứu không? Tỷ như ba mẹ cô, hoặc là anh chị em gì đó?"
"Hả?" Bùi Tần Tần nghi ngờ nhìn anh, có người muốn cứu thì sẽ như thế nào? Anh còn muốn giúp cô cứu người hay sao?
Tần Xuyên thấy cô không tin tưởng, tia nhiệt huyết nhỏ vừa mới nhen lên thì 'Phốc' một cái mất tiêu.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa lại quản chuyện không đâu.
Bùi Tần Tần không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, dựa vào tình hình ngày hôm qua, nghiêm túc nhìn anh nói: "Anh à, cha mẹ em đã sớm không còn, cũng không có anh chị em gì, từ ngày hôm nay trở đi anh chính là gia đình duy nhất của em."
Tần Xuyên bị ánh mắt nghiêm túc của cô làm cho cảm động, còn chưa trả lời, liền nghe thấy Bùi Tần Tần tiếp tục nói: "Vậy anh hứa với em, trong tình huống không an toàn đừng đánh cược tính mạng của mình để cứu người khác! Giống như ngày hôm qua rất nguy hiểm, lỡ đâu em kéo anh khỏi sân thượng luôn thì làm sao? Tùy tiện bị người quan đường liên lụy phải chết, có xứng đáng với vườn rau anh mua, xứng đáng với thịt anh cất trong tủ lạnh, xứng đáng với đồ ăn vặt trong kho của anh không? Không ai quan trọng hơn bản thân anh, anh nên tự bảo vệ mình trước, người khác sống chết không liên quan gì đến anh, cứu anh cứu người là vì tình cảm, không cứu là bổn phận, không cần thiết phải cảm thấy áy náy."
"Ha ha!" Tần Xuyên đột nhiên cười một tiếng.
Thú vị, khó trách ngày hôm qua miệng kêu cứu mạng, quả cảm chịu chết như vậy, hòa ra là không có gì đáng tiếc.
"Ý của cô là, lần sau tôi nhìn thấy cô gặp nguy hiểm, tôi có thể quay người chạy?" Tần Xuyên nhướng mày một chút, chờ đợi câu trả lời của cô.
Cái này mà, Bùi Tần Tần sau khi do dự gật đầu, nói: "Lúc cần thiết có thể không quay đầu lại, miễn như đứa trẻ hồ lô đi cứu ông nội một đi không trở lại như vậy."
Tần Xuyên thu lại vẻ trêu tức trong mắt, trở lại bộ dáng lười biếng, dùng ngón tay lấm lem bùn đất lau lên mặt của Bùi Tần Tần, nói: "Muốn tuổi cũng không có bao nhiêu tuổi, muốn cơ bắp cũng không có cơ bắp, lại còn muốn làm ông nội của tôi? Trên đời này không có người nào tôi cứu không được, chỉ cần là tôi có muốn cứu hay không."
"..."
Bùi Tần Tần muốn lau mặt nhưng lại không được, lại lo lắng quần áo sẽ bị vấy bẩn, trong lòng tức muốn chết rồi! Nhưng nghĩ đến quần áo trên người là của thủy thủ Popeye, trong nháy mắt liền tắt lửa giận.
"Đúng đúng đúng, anh là lợi hại nhất! Anh mạnh mẽ lại có súng, chỉ cần anh muốn, mặt trăng đều là của anh!"
Tần Xuyên suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Tôi không thể bay cao được như vậy."
Bùi Tần Tần: "?"
Hello? Anh hãy tỉnh táo lại một chút, không phải là anh không thể bay cao được như vậy, mà là anh căn bản không thể bay!