Chương 8: Câu tang thi
Điều khiển ti vi chỉ là một khởi đầu, sau khi Bùi Tần Tần dần dần hiểu rõ, hoặc là nói dần dần thăm dò xong điểm mấu chốt của Tần Xuyên, chưa đầy một tuần, cô liền gần như xoay người làm chủ nhân.
Nhịp sống của Tần Xuyên đặc biệt đơn giản, mỗi ngày dành mười tiếng ngủ, thức dậy ăn cơm, xem phim, ăn vặt, chơi trò chơi, sau đó đọc sách, đọc truyện tranh hoặc lại ngủ.. Lặp đi lặp lại.
Tất cả đồ đạc trong nhà Bùi Tần Tần đều có thể dùng, anh cho tới bây giờ đều mặc kệ. Ăn, uống, chơi, dùng, cho dù bị Bùi Tần Tần làm hỏng, anh cũng chỉ biết lấy dụng cụ ra yên lặng sửa chữa.
Cứ như thế nửa tháng trôi qua, Bùi Tần Tần thiếu chút nữa cho rằng mình mới là chủ nhân của căn nhà! Mà Tần Xuyên là dụng cụ sửa chữa hình người cô mua.
Để chứng minh mình không nằm mơ, tuần trước cô còn mỗi ngày chạy đến trước mặt Tần Xuyên nhéo cánh tay thịt của anh. Chỉ có vậy, Tần Xuyên cũng chưa từng nói qua cô, chỉ cho rằng cô lại hâm mộ cơ bắp của mình, không nói một lời liền vén áo lên, làm cho Bùi Tần Tần rất cảm động.
Bởi vì cô phát hiện thủy thủ rau chân vịt Popeye căn bản không coi cô là người khác phái, thẩm mỹ của anh là dựa vào sức mạnh để phân cấp! Loại gà yếu như cô ở trong mắt anh chính là tồn tại xấu đến không thể xấu hơn!
Quá khó khăn, cũng quá tự do.
Bùi Tần Tần tự do vượt qua lửa, cầm cần câu tự chế đi câu tang thi trên sân thượng đối diện.
Không giống như Tần Xuyên chỉ ăn rồi ngủ, ăn rồi ngủ, cuộc sống sinh hoạt cá muối, Bùi Tần Tần mỗi ngày vẫn có việc phải bận rộn.
Ví dụ như một ngày hai bữa phải chuẩn bị sẵn sàng a, vệ sinh trong nhà sạch sẽ a, vườn rau trên lầu sớm muộn gì cũng phải tưới nước a, sau đó ngắm hoàng hôn đi dạo ao cá gì đó.. Cô đều như thế không quá đìu hiu.
Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng làm việc không quá quá năm giờ một ngày.
Năm giờ làm việc, cộng với năm giờ ngủ, cô dành mười giờ một ngày, còn mười bốn giờ khác đang chờ cô tống cổ đi.
Thời điểm có mạng cũng còn tốt, cô còn có thể chơi game online lướt internet, nhưng từ tuần trước sau khi bị cắt mạng, cô cảm thấy nhàm chán.
Đặc biệt nhàm chán, cho nên mới có thể sau khi chơi trò game offline và xem truyền hình điện ảnh đều chán, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ đi câu tang thi.
Điều này khiến tần Xuyên lúc ngủ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thịt 'Oành' 'Oành' 'Oành' rớt xuống, cùng với tiếng tang thi càng ngày càng ồn ào gào thét.
Tinh thần lực của anh khác với người thường, nghe thấy tiếng gào thét quá độ hưng phấn lo lắng đầu bếp nhỏ gặp nguy hiểm, không chút nghĩ ngợi liền từ trên giường đứng lên.
Phòng khách không có người, phòng bếp cũng không có động tĩnh.
Tần Xuyên ngay cả súng mô phỏng cũng không cầm liền đi chân trần chạy lên sân thượng.
Sau đó ---
Bùi Tần Tần ôm cái gáy bị đánh đau, đáng thương ngồi xổm trên mặt đất.
Tần Xuyên ngoại trừ lúc mới gặp thái độ có chút lạnh lùng ra, lúc sau vẫn luôn rất tốt, thậm chí có thể nói một chút tính khí cũng không có.
Cho dù Bùi Tần Tần có lần cắm karaoke oa oa quỷ kêu dọa anh tỉnh lại, anh cũng không có động đến cô một sợi lông nào.
Anh đánh giá cần câu đơn giản thô ráp trong tay, lại cúi đầu nhìn Bùi Tần Tần đang cúi đầu tóc đưa lên trời, không rõ vì sao gần đây cô càng ngày càng ngốc nghếch, giống như một con chó Alaska, tinh lực tràn đầy đến mức ngay cả ngủ cũng không ngủ, nhưng có can đảm cũng không phải chuyện xấu gì.
Tần Xuyên trả lại cần câu cho Bùi Tần Tần nói: "Chơi vui không?"
Bùi Tần Tần lần đầu tiên bị Tần Xuyên đánh, tuy rằng đối phương xuống tay không nặng cũng không có ác ý, nhưng tốt xấu gì cũng động thủ, chứng tỏ lần này cô thật sự chọc đến anh.
Cô liên tục lắc đầu: "Không vui, không vui, không vui chút nào! Sau này em sẽ không chơi nữa!"
Tần Xuyên cũng không giải thích, nhét cần câu vào tay cô nói: "Câu cho tôi xem."
".. A?"
Tần Xuyên: "Tôi chưa từng chơi."
Đều nói được chiều chuộng sẽ không sợ hãi, Bùi Tần Tần không biết mình có được chiều chuộng hay không, nhưng cô biết mình nhất định là bị dung túng, cho nên mới dám ủy khuất sờ sờ sau gáy nói: "Vậy vừa rồi vì sao anh lại đánh em?"
"Hành vi nguy hiểm." Tần Xuyên véo rễ non dây thường xuân, một đầu giao cho Bùi Tần Tần cầm, một đầu ném đến đối diện bị một tang thi trong đó bắt được, cơ hồ trong khoảnh khắc, Bùi Tần Tần đã bị một cỗ đại lực kéo đến bên cạnh sân thượng, nếu không phải có tường vây ngăn cản cộng thêm Tần Xuyên ra tay che chở, cô rất có khả năng sẽ bị kéo ra khỏi mười ba tầng lầu.
Bùi Tần Tần: "!"
Lúc cô chế tác cần câu nghĩ vạn nhất bị cắn liền buông tay, sẽ không có nguy hiểm gì!
Tần Xuyên lười biếng nói: "Khí lực của một tang thi tùy tiện đều gấp ba lần của cô, cô không phải là đối thủ của bọn chúng. Trong mắt tôi, cô giống như một đứa trẻ ba tuổi đang câu cá sấu, cho nên câu cho tôi xem, để tôi học được bí quyết để có vận may lớn."
Bùi Tần Tần: QAQ Được rồi.
Bùi Tần Tần ở trước mặt Tần Xuyên, dùng miếng vải bẩn dính máu cá làm mồi nhử, thủ pháp cực kỳ thuần thục vươn tới lắc qua lắc lại trên đầu tang thi đối diện.
Tang thi bị mùi máu tươi hấp dẫn, tranh nhau giẫm lên đồng bạn leo lên trên, một khi bò ra khỏi độ cao của tường bảo vệ, đã bị mồi nhử lừa gạt di chuyển về phía trước tòa nhà cao mười ba tầng.
Tần Xuyên đăm chiêu hỏi: "Trong vải bố là cái gì?"
"Là mông gà bị cắt vào buổi sáng khi làm đĩa gà lớn."
Tần Xuyên: "..."
"Làm cho tôi một cái."
Bùi Tần Tần: "Không có mông gà."
Tần Xuyên: "Tối nay ăn vịt nấu rượu, giữ mông vịt lại."
"Được rồi." Bùi Tần Tần rất có nhãn lực đưa cần câu cho Tần Xuyên nói: "Anh muốn thử một chút không? Em đi tưới rau rồi".
"Ừm." Tần Xuyên vẻ mặt bình tĩnh tiếp nhận cần câu.
Lúc trước anh đã nghĩ sai, cho rằng cô tùy tiện đem mồi nhử đặt ở trước mặt bọn chúng, nghĩ đến bên sân thượng nhiều tay như vậy, tùy tiện một nắm đã bị bắt, không nghĩ tới cô trước tiên dùng độ cao dẫn tang thi lên tường vây rồi dụ bọn chúng ngã về phía trước.
Quỷ linh tinh, lá gan càng ngày càng mập.
Tần Xuyên nhấc chân bước lên tường vây ngồi xuống, cầm cần câu học phương pháp của Bùi Tần Tần đi câu tang thi đối diện.
Bùi Tần Tần nghe thấy tiếng "Oành" thì quay đầu lại, thấy Tần Xuyên ngồi trên tường vây không đỡ không chỗ dựa, nhíu mày nhỏ chạy tới túm lấy góc áo của anh nói: "Đừng ngồi như vậy, rất nguy hiểm mau xuống!"
Tần Xuyên đang nghiện câu, hai chân lơ lửng trên không, cúi đầu cười nhìn Bùi Tần Tần: "Không có việc gì, cho dù tôi ngã xuống cũng ngã không chết."
"Nói giống như anh đã từng ngã qua, anh cho rằng anh là sắt thép nha." Bùi Tần Tần lẩm bẩm vẫn là sợ anh ngã xuống, một tay vòng quanh thắt lưng anh, ghé vào đầu tường chỉ mục tiêu cho anh nói: "A! Anh câu cái người kính mắt vàng bị gãy chân, kia bộ dạng đáng yêu như vậy, để cho anh ta sớm chết sớm siêu sinh, miễn cho ở chỗ này gió thổi mặt trời phơi nắng vất vả như vậy."
Tần Xuyên không đồng ý rằng đối phương đáng yêu, nhưng vẫn đem mồi nhử chuyển đến trước mặt đối phương, dụ dỗ đối phương bò lên trên.
Hai người nghênh đón hoàng hôn một người ngồi một người đứng, ở trong tiếng trầm tích tự do rơi xuống chơi đùa có tiếng cười nói vui vẻ, tình cảnh có chút biến thái, hoàn toàn không lo lắng cảm thụ của những người sống sót khác.
Thành phố này có dân số gần một triệu nhân khẩu, ngay cả khi chỉ có 0, 1% sống sót cũng có gần một ngàn người sống sót.
Không khéo, ở chếch đối diện tòa nhà bọn họ có hai người.
Nhịp sống của Tần Xuyên đặc biệt đơn giản, mỗi ngày dành mười tiếng ngủ, thức dậy ăn cơm, xem phim, ăn vặt, chơi trò chơi, sau đó đọc sách, đọc truyện tranh hoặc lại ngủ.. Lặp đi lặp lại.
Tất cả đồ đạc trong nhà Bùi Tần Tần đều có thể dùng, anh cho tới bây giờ đều mặc kệ. Ăn, uống, chơi, dùng, cho dù bị Bùi Tần Tần làm hỏng, anh cũng chỉ biết lấy dụng cụ ra yên lặng sửa chữa.
Cứ như thế nửa tháng trôi qua, Bùi Tần Tần thiếu chút nữa cho rằng mình mới là chủ nhân của căn nhà! Mà Tần Xuyên là dụng cụ sửa chữa hình người cô mua.
Để chứng minh mình không nằm mơ, tuần trước cô còn mỗi ngày chạy đến trước mặt Tần Xuyên nhéo cánh tay thịt của anh. Chỉ có vậy, Tần Xuyên cũng chưa từng nói qua cô, chỉ cho rằng cô lại hâm mộ cơ bắp của mình, không nói một lời liền vén áo lên, làm cho Bùi Tần Tần rất cảm động.
Bởi vì cô phát hiện thủy thủ rau chân vịt Popeye căn bản không coi cô là người khác phái, thẩm mỹ của anh là dựa vào sức mạnh để phân cấp! Loại gà yếu như cô ở trong mắt anh chính là tồn tại xấu đến không thể xấu hơn!
Quá khó khăn, cũng quá tự do.
Bùi Tần Tần tự do vượt qua lửa, cầm cần câu tự chế đi câu tang thi trên sân thượng đối diện.
Không giống như Tần Xuyên chỉ ăn rồi ngủ, ăn rồi ngủ, cuộc sống sinh hoạt cá muối, Bùi Tần Tần mỗi ngày vẫn có việc phải bận rộn.
Ví dụ như một ngày hai bữa phải chuẩn bị sẵn sàng a, vệ sinh trong nhà sạch sẽ a, vườn rau trên lầu sớm muộn gì cũng phải tưới nước a, sau đó ngắm hoàng hôn đi dạo ao cá gì đó.. Cô đều như thế không quá đìu hiu.
Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng làm việc không quá quá năm giờ một ngày.
Năm giờ làm việc, cộng với năm giờ ngủ, cô dành mười giờ một ngày, còn mười bốn giờ khác đang chờ cô tống cổ đi.
Thời điểm có mạng cũng còn tốt, cô còn có thể chơi game online lướt internet, nhưng từ tuần trước sau khi bị cắt mạng, cô cảm thấy nhàm chán.
Đặc biệt nhàm chán, cho nên mới có thể sau khi chơi trò game offline và xem truyền hình điện ảnh đều chán, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ đi câu tang thi.
Điều này khiến tần Xuyên lúc ngủ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thịt 'Oành' 'Oành' 'Oành' rớt xuống, cùng với tiếng tang thi càng ngày càng ồn ào gào thét.
Tinh thần lực của anh khác với người thường, nghe thấy tiếng gào thét quá độ hưng phấn lo lắng đầu bếp nhỏ gặp nguy hiểm, không chút nghĩ ngợi liền từ trên giường đứng lên.
Phòng khách không có người, phòng bếp cũng không có động tĩnh.
Tần Xuyên ngay cả súng mô phỏng cũng không cầm liền đi chân trần chạy lên sân thượng.
Sau đó ---
Bùi Tần Tần ôm cái gáy bị đánh đau, đáng thương ngồi xổm trên mặt đất.
Tần Xuyên ngoại trừ lúc mới gặp thái độ có chút lạnh lùng ra, lúc sau vẫn luôn rất tốt, thậm chí có thể nói một chút tính khí cũng không có.
Cho dù Bùi Tần Tần có lần cắm karaoke oa oa quỷ kêu dọa anh tỉnh lại, anh cũng không có động đến cô một sợi lông nào.
Anh đánh giá cần câu đơn giản thô ráp trong tay, lại cúi đầu nhìn Bùi Tần Tần đang cúi đầu tóc đưa lên trời, không rõ vì sao gần đây cô càng ngày càng ngốc nghếch, giống như một con chó Alaska, tinh lực tràn đầy đến mức ngay cả ngủ cũng không ngủ, nhưng có can đảm cũng không phải chuyện xấu gì.
Tần Xuyên trả lại cần câu cho Bùi Tần Tần nói: "Chơi vui không?"
Bùi Tần Tần lần đầu tiên bị Tần Xuyên đánh, tuy rằng đối phương xuống tay không nặng cũng không có ác ý, nhưng tốt xấu gì cũng động thủ, chứng tỏ lần này cô thật sự chọc đến anh.
Cô liên tục lắc đầu: "Không vui, không vui, không vui chút nào! Sau này em sẽ không chơi nữa!"
Tần Xuyên cũng không giải thích, nhét cần câu vào tay cô nói: "Câu cho tôi xem."
".. A?"
Tần Xuyên: "Tôi chưa từng chơi."
Đều nói được chiều chuộng sẽ không sợ hãi, Bùi Tần Tần không biết mình có được chiều chuộng hay không, nhưng cô biết mình nhất định là bị dung túng, cho nên mới dám ủy khuất sờ sờ sau gáy nói: "Vậy vừa rồi vì sao anh lại đánh em?"
"Hành vi nguy hiểm." Tần Xuyên véo rễ non dây thường xuân, một đầu giao cho Bùi Tần Tần cầm, một đầu ném đến đối diện bị một tang thi trong đó bắt được, cơ hồ trong khoảnh khắc, Bùi Tần Tần đã bị một cỗ đại lực kéo đến bên cạnh sân thượng, nếu không phải có tường vây ngăn cản cộng thêm Tần Xuyên ra tay che chở, cô rất có khả năng sẽ bị kéo ra khỏi mười ba tầng lầu.
Bùi Tần Tần: "!"
Lúc cô chế tác cần câu nghĩ vạn nhất bị cắn liền buông tay, sẽ không có nguy hiểm gì!
Tần Xuyên lười biếng nói: "Khí lực của một tang thi tùy tiện đều gấp ba lần của cô, cô không phải là đối thủ của bọn chúng. Trong mắt tôi, cô giống như một đứa trẻ ba tuổi đang câu cá sấu, cho nên câu cho tôi xem, để tôi học được bí quyết để có vận may lớn."
Bùi Tần Tần: QAQ Được rồi.
Bùi Tần Tần ở trước mặt Tần Xuyên, dùng miếng vải bẩn dính máu cá làm mồi nhử, thủ pháp cực kỳ thuần thục vươn tới lắc qua lắc lại trên đầu tang thi đối diện.
Tang thi bị mùi máu tươi hấp dẫn, tranh nhau giẫm lên đồng bạn leo lên trên, một khi bò ra khỏi độ cao của tường bảo vệ, đã bị mồi nhử lừa gạt di chuyển về phía trước tòa nhà cao mười ba tầng.
Tần Xuyên đăm chiêu hỏi: "Trong vải bố là cái gì?"
"Là mông gà bị cắt vào buổi sáng khi làm đĩa gà lớn."
Tần Xuyên: "..."
"Làm cho tôi một cái."
Bùi Tần Tần: "Không có mông gà."
Tần Xuyên: "Tối nay ăn vịt nấu rượu, giữ mông vịt lại."
"Được rồi." Bùi Tần Tần rất có nhãn lực đưa cần câu cho Tần Xuyên nói: "Anh muốn thử một chút không? Em đi tưới rau rồi".
"Ừm." Tần Xuyên vẻ mặt bình tĩnh tiếp nhận cần câu.
Lúc trước anh đã nghĩ sai, cho rằng cô tùy tiện đem mồi nhử đặt ở trước mặt bọn chúng, nghĩ đến bên sân thượng nhiều tay như vậy, tùy tiện một nắm đã bị bắt, không nghĩ tới cô trước tiên dùng độ cao dẫn tang thi lên tường vây rồi dụ bọn chúng ngã về phía trước.
Quỷ linh tinh, lá gan càng ngày càng mập.
Tần Xuyên nhấc chân bước lên tường vây ngồi xuống, cầm cần câu học phương pháp của Bùi Tần Tần đi câu tang thi đối diện.
Bùi Tần Tần nghe thấy tiếng "Oành" thì quay đầu lại, thấy Tần Xuyên ngồi trên tường vây không đỡ không chỗ dựa, nhíu mày nhỏ chạy tới túm lấy góc áo của anh nói: "Đừng ngồi như vậy, rất nguy hiểm mau xuống!"
Tần Xuyên đang nghiện câu, hai chân lơ lửng trên không, cúi đầu cười nhìn Bùi Tần Tần: "Không có việc gì, cho dù tôi ngã xuống cũng ngã không chết."
"Nói giống như anh đã từng ngã qua, anh cho rằng anh là sắt thép nha." Bùi Tần Tần lẩm bẩm vẫn là sợ anh ngã xuống, một tay vòng quanh thắt lưng anh, ghé vào đầu tường chỉ mục tiêu cho anh nói: "A! Anh câu cái người kính mắt vàng bị gãy chân, kia bộ dạng đáng yêu như vậy, để cho anh ta sớm chết sớm siêu sinh, miễn cho ở chỗ này gió thổi mặt trời phơi nắng vất vả như vậy."
Tần Xuyên không đồng ý rằng đối phương đáng yêu, nhưng vẫn đem mồi nhử chuyển đến trước mặt đối phương, dụ dỗ đối phương bò lên trên.
Hai người nghênh đón hoàng hôn một người ngồi một người đứng, ở trong tiếng trầm tích tự do rơi xuống chơi đùa có tiếng cười nói vui vẻ, tình cảnh có chút biến thái, hoàn toàn không lo lắng cảm thụ của những người sống sót khác.
Thành phố này có dân số gần một triệu nhân khẩu, ngay cả khi chỉ có 0, 1% sống sót cũng có gần một ngàn người sống sót.
Không khéo, ở chếch đối diện tòa nhà bọn họ có hai người.