Chương : 5
Phương Trạch cả vú lấp miệng em nhìn Vũ Thần, nhíu mày có chút nghĩ suy nhìn người trước mắt, y nhếch môi mở miệng nói: “Hôm qua chúng ta gặp qua, cậu hẳn là còn có ấn tượng chứ?”
Vũ Thần không có làm việc đuối lý không sợ quỷ gõ cửa, tự nhiên là không có bị kinh sợ bởi anh khí bức người của Phương Trạch, hắn ngẩng đầu mắt thẳng tắp trừng y: “Nhờ tố chất của ngài Phương, không để tôi nhớ kỹ cũng khó.” Hôm qua hắn tan tầm đi xe điện về nhà, bị ánh nắng thiêu cái mông hắn suýt thì chín luôn. Cho nên hắn đối với chuyện đỗ xe ngày hôm qua càng canh cánh trong lòng.
“Phải không? Hôm qua vừa gặp một lần tôi đã được cậu nhớ thương rồi.”
Con mắt Phương Trạch không có rời khỏi người Vũ Thần, mà là tinh tế đánh giá lướt từ đầu tới chân, Vũ Thần mặc chính là áo y tá, một thân trắng bao lấy vóc người mảnh khảnh của y, lộ ra cánh tay và cổ cùng với khuôn mặt trắng nõn một đường. Mái tóc mềm mại lộ ra màu nâu nhàn nhạt, con mắt đối diện với y trong suốt tựa như châu quang bảo ngọc, độ cong chóp mũi khi đến vùng hàm ôn nhu phác họa khuôn mặt tuyệt mỹ. Vũ Thần tựa hồ thành một vật hiếm lạ mới mẻ, mà Phương Trạch đang dùng ánh mắt lẳng lặng thưởng thức và chơi đùa hắn.
Vũ Thần bị người trước mắt nhìn chằm chặp đến sợ hãi, thầm chửi bới trong lòng, nhớ thương cái rắm, ông đây nào có thời gian rảnh mà đi nhớ thương chứ, thật đúng là đồ tự kỷ. Hiện ở trong lòng hắn đã muốn khẩy tròng mắt của Phương Trạch ra rồi.
“Xin hỏi ngài muốn tôi lưu lại là có cái gì cần sao?” Vũ Thần cũng không có thời gian cùng y vô nghĩa, vì vậy đi thẳng vào chủ đề.
“Tôi chỉ là muốn hỏi chút xíu, phục vụ của bệnh viện các cậu có chu đáo không? Toàn tâm toàn ý lo lắng vì người bệnh sao?”
“Đó là dĩ nhiên. Nếu như có chỗ nào không vừa lòng không như ý đều có thể trách cứ, hơn nửa quản lý của phòng bệnh cao cấp là rất nhân tính hóa. Xin ngài Phương cứ yên tâm đi.” Vũ Thần rất máy móc trả lời vấn đề của Phương Trạch, còn mang theo cách cười của quan viên nhà nước.
“Phải không? Có bao nhiêu nhân tính hóa?” Phương Trạch một tay nâng cằm Vũ Thần lên, trong đáy mắt thâm thúy lộ ra một tia hiếu kỳ, lại giống như là muốn đem người trước mặt ăn tươi nuốt sống vậy.
Vũ Thần một tay gạt tay Phương Trạch ra, tiếng vang thanh thúy ấy cho biết rằng lần xuống tay này cũng không nhẹ. Mặt hắn trong nháy mắt đen lại, cử động này của Phương Trạch chọc hắn nổi khùng rồi đấy, trong mắt nhen lên lửa giận, quát to: “Tôn trọng chút cho tôi!”
Con mẹ nó còn động tay động chân, cọp không phát uy thì anh cho rằng tôi là con mèo bệnh chắc, ông đây cũng có lúc phát hỏa đấy!
“Cậu là y tá nam đầu tiên tôi thấy. Tính tình còn rất hăng, cậu trước đây cũng là đối với bệnh nhân như thế sao?” Phương Trạch thấy Vũ Thần phản ứng lớn vậy lại là sóng lớn không sợ hãi, trái lại khóe miệng nhếch lên trêu đùa: “Tôi chính là bệnh nhân của cậu, cảm thụ của người bệnh cậu không cố kỵ chút nào sao?”
“Cái dạng bệnh nhân gì thì tôi có dạng tính tình ấy! Cái này kêu là đúng bệnh hốt thuốc?!”
Cố kỵ cái quái gì, ông đây cũng không biết là kiếp trước tạo nghiệt gì mà bị phân đến một bệnh nhân như thế, công tác của ông đây cũng không dễ tìm, con mẹ nó anh bệnh mau lành rồi cút xéo cho ông đây.
Vũ Thần vẫn như cũ đen mặt trả lời: “Hơn nữa ngài không phải không có bệnh nặng gì sao?” Một khối u lành tính nho nhỏ không cần giả dạng thành bệnh nan y chứ, còn muốn nhân viên y tế cùng bảo mật, đây không phải là cố ý thêm phiền sao, chết tử tế không chết làm cái gì mà chứng ung thư, biểu diễn cho ai xem hở, Vũ Thần cực kỳ khó chịu còn có điểm này nữa.
“Cái đó và bệnh nặng bệnh nhẹ không có quan hệ gì, cậu lại là y tá riêng của tôi, không cần phục vụ cho tôi sao? Tôi vào đây ở lại mất không ít tiền.” Phương Trạch cố ý trêu cợt nói, y cảm giác Vũ Thần giống như là mèo hoang nhỏ, vung móng vuốt loạn cao tính tình còn rất xấu.
Vùng cơ trên mặt Vũ Thần co quắp, cưỡng chế cơn tức: “Ngài là bệnh nhân tôi phụ trách, vì ngài phục vụ là tự nhiên.” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Phương Trạch tiếp tục nói: “Thế nhưng thái độ phục vụ có khả năng sẽ không tốt, mong ngài thứ lỗi. Vì còn có hội nghị thường kỳ, tôi đi trước, có gì cần xin rung chuông.”
“Không biết xe tôi cậu có đẩy đi không? Thật xin lỗi, không khéo thì đã đem lối vào ngăn lại.” Lời tuy rằng vậy, nhưng vẻ mặt Phương Trạch dường như chẳng có chút biểu cảm nào nhìn Vũ Thần.
Vũ Thần nghe nói như thế thì ngừng bước chân lại, ngực là ngàn vạn lần không phục. Thao, mệt y không biết xấu hổ nói, thái độ xin lỗi không thành khẩn được chút sao?
“Tôi nào dám đụng xe ngài a, nếu như để lại một vệt xước tôi lại đền chẳng nổi. Nếu như lương tâm phát hiện, lần đỗ xe tới hãy lo lắng cho người khác chút đi.” Vũ Thần là bên có lý, chẳng chút sợ hãi nào giáo huấn cho Phương Trạch thông suốt.
Phương Trạch mặt không đổi sắc, tựa như không phải đang nói y. Ánh mắt bướng bỉnh kiêu ngạo giống như đang trả lời rằng y mới không vì người khác suy nghĩ được.
Vũ Thần thấy Phương Trạch bộ dáng giả vờ ngẩn ngơ, thì lười phí lời với y: “Ngài Phương, nếu như không còn chuyện gì, tôi đi trước.” Cùng với loại người này giảng đạo lý xem ra là không thể thực hiện được, mình hà tất mất sức không có kết quả tốt chứ!
“Như vậy thì đuổi bệnh nhân đi sao? Không làm kiểm tra gì gì đó cho tôi à?” Phương Trạch thấy Vũ Thần sắp đi ra ngoài, lại không khỏi mỉm cười nói.
“Ha hả, kiểm tra? U lành tính hẳn là không cần thiết… Khẩn trương như thế, một chút giải phẫu cỏn con thôi mà. Tôi coi như là hộ sĩ trách nhiệm của ngài, điểm ấy tôi vẫn là có thể bảo chứng.” Vũ Thần cười gượng một tiếng giải thích, sau đó đầu cũng không quay lại đi ra khỏi gian phòng ấy.
Phương Trạch nhìn bóng lưng trắng nhanh nhẹn của Vũ Thần, nghĩ thầm ngày tháng ở bệnh viện sẽ không còn buồn chán nữa, khóe miệng hiện lên nét cười tà mị.
… ….
Vũ Thần từ bên trong đi ra, cưỡng chế tức giận thiếu chút nữa đá bồn cảnh ở cửa phòng ngã lăn.
Hắn suy nghĩ sâu xa một chút, người giống như Phương Trạch cũng không dễ chọc, hơn nữa tên đểu càng này lại là bệnh nhân hắn phụ trách, bằng vào điểm này thì không thể đắc tội được, thế nhưng theo tính tình của hắn đi hậu hạ Phương Trạch nhất định là sẽ không an bình, Vũ Thần nghĩ tới đây thì càng căm tức, tổng không thể bởi vì một tên đểu này mà bỏ đi công việc tốt như vậy.
Vì vậy hắn quyết định đi tìm tổ trưởng thương lượng chút xem có thể đổi phòng bệnh khác không, thằng cha kia không thể trêu vào vẫn hơn.
Vũ Thần đang đi tới phòng trực ban của tổ trưởng, một cánh cửa phòng bệnh mở ra, một đám nhân viên y tế từ bên trong đi ra, hẳn là vừa làm kiểm tra cho bệnh nhân bên trong xong. Vũ Thần liếc mắt một cái, không để ý xem thì mạnh bước về phía trước.
“Là Vũ Thần sao?”
Một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên gọi lại hắn, Vũ Thần quay đầu lại thấy người đàn ông gọi hắn lại khoác chiếc áo trắng dài, là một bác sĩ gọi hắn. Vũ Thần thầm buồn bực, hắn vừa mới tới nơi này làm việc, sao có bác sĩ quen biết hắn chứ.
Vũ Thần có chút mờ mịt: “Hử?”
“Không nhớ rõ tớ sao? Vũ Thần!? Cậu đã tới đây làm rồi?” Bác sĩ ấy ý bảo những người khác đi trước, rồi bước lại phía Vũ Thần.
“Cậu là?” Vũ Thần buồn bực, bác sĩ này sao lại hỏi như vậy.
Bác sĩ ấy mặc áo dài nhưng không giấu nổi vóc dáng cao to của hắn, mắt tựa sao sáng, sống mũi anh tuấn, ngũ quan lập thể tuấn mỹ như được điêu khắc nên, đeo một chiếc kính mắt viền chỉ bạc thêm một phần khí chất trầm ổn nghiêm cẩn, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra một tia cao quý ưu nhã.
Bệnh viện này có người quen trước đây sao? Vũ Thần nhìn bác sĩ ấy, nhưng thế nào cũng nhớ không nổi là ai.
“Thực sự đã quên? Tớ là Dịch An. Nhớ ra rồi chứ?” Dịch An mang theo ý cười nhắc nhở người trước mặt.
Vũ Thần kêu to lên: “Cậu là Dịch An?” Đã nhiều năm không gặp nhau nên chẳng còn nhận ra nữa, Vũ Thần rất là kinh ngạc khi gặp được cậu ta ở chỗ này.
“Đúng vậy, chúng ta đã có sắp 10 năm không gặp rồi ý nhỉ? Thời gian trôi qua thực là mau.” Dịch An tựa hồ còn chưa quên hình dạng của Vũ Thần, vừa gặp thoáng qua đã liếc một cái thì nhận ra Vũ Thần rồi.
Dịch gia và Vũ gia là thế giao, khi còn nhỏ Dịch An và Vũ Thần bình thường hay chơi cùng nhau, hai người coi như là chơi với nhau từ hồi còn để chỏm. Mười năm trước Dịch An được người nhà đưa ra nước ngoài học, dẫn tới hai người đều mất liên hệ.
“Mười năm rồi, ha hả.”
Vũ Thần cười có giả tạo, trong lòng có chút khó chịu, từ nhỏ hai người đã bị so tới so lui, lúc học sơ trung tài năng của Dịch An tốt không chê vào đâu được, dù là thành tích hay là tài năng, mà Vũ Thần thì so chỗ nào thì kém chỗ ấy, cha mẹ thầy giáo đều muốn Vũ Thần lấy Dịch An làm tấm gương học tập, điều này khiến cho Vũ Thần từ nhỏ đã rất ác cảm với Dịch An, kỳ thực Dịch An biết Vũ Thần không thích cậu, nhưng mỗi ngày vẫn vây quanh Vũ Thần, mà Vũ Thần nghĩ Dịch An như vậy rất là dối trá, đối với Dịch An luôn hờ hững. Mà bây giờ Vũ Thần nhìn Dịch An mặc áo dài màu trắng tựa hồ giống như là trào phúng đối với hắn vậy.
“Cậu bây giờ còn tốt chứ?”
Vũ Thần cho rằng Dịch An đây là đang hạ thấp hắn, bác sĩ và y tá đều đã không thể đặt trên cùng 1 bàn mà cân đo đong đếm, làm 1 bác sĩ tựa như là rất giỏi vậy. Vũ Thần lại cười gượng một tiếng, không đáp lại.
Dịch An cảm thấy xấu hổ, cảnh ngộ khi còn bé tựa hồ lại lặp lại lần nữa, Vũ Thần vẫn là một chút cũng không đổi, trong đôi mắt to lộ ra ý cao ngạo và phiền chán giống như đúc khi còn bé. Bầu không khí giữa hai người có chút lạnh, cậu liền hẹn Vũ Thần đi ăn một bữa cơm trưa, thế nhưng Vũ Thần từ chối ngay, một điểm mặt mũi cũng chẳng lưu lại cho Dịch An. Vũ Thần nói còn có chuyện phải đi trước, Dịch An không thể làm gì khác hơn là biết điều cáo từ Vũ Thần cả.
“Bệnh nhân ở đây do tớ phụ trách, cho nên sau này có thể hay gặp mặt đó. Cậu có việc thì tớ không nói nhiều nữa, sau này gặp lại.” Dịch An cười ôn hòa, bước chân đã bước nửa chừng tựa hồ lại nghĩ tới cái gì lập tức ngừng lại gọi Vũ Thần, “Kia, quản lý ở đây, Dịch Vân là em tớ, nếu có phiền phức gì có thể trực tiếp nói với em tớ nhé. Không cần khách sáo.”
“Dịch quản lý? Em gái?” Vũ Thần nghi hoặc nói, Dịch Vân là em gái Dịch An ư? Dịch An có em gái sao? Hắn nghe xong mà có chút hồ đồ đây.
“Nói ra thì dài lắm, là em gái cùng cha khác mẹ, sau khi tớ ra nước ngoài thì phát sinh rất nhiều việc, trong lúc nhất thời giải thích không rõ. Lần sau có thời gian thì đi ngồi chút nhé.”
“Sau hãy bàn, bây giờ rất bận.” Vũ Thần nói cho có lệ, giọng điệu có chút lạnh nhạt.
Dịch An không thể làm gì khác hơn là vẫy tay tạm biệt với Vũ Thần.
Vũ Thần gật đầu cũng không nhìn nhiều thêm Dịch An chút nào, xoay người vội vã rời đi.
Vũ Thần vừa đi, Dịch An lấy di động ra, ấn gọi điện thoại cho Dịch Vân, biểu cảm đã không còn ôn hòa khi nói chuyện với Vũ Thần nữa, khung kính viền bạc hiện lên một tia lãnh tuấn.
=========
Lời tác giả:
Cái gì kia ~~~ Dịch An là trúc mã khổ sở bức bách đặt ra…
Các bạn hiểu chứ, cẩu huyết ta không nói nhiều… Hi vọng mọi người thích a!!!
Hắc hắc ~~~╭(╯3╰)╮
.:End 5:.
Vũ Thần không có làm việc đuối lý không sợ quỷ gõ cửa, tự nhiên là không có bị kinh sợ bởi anh khí bức người của Phương Trạch, hắn ngẩng đầu mắt thẳng tắp trừng y: “Nhờ tố chất của ngài Phương, không để tôi nhớ kỹ cũng khó.” Hôm qua hắn tan tầm đi xe điện về nhà, bị ánh nắng thiêu cái mông hắn suýt thì chín luôn. Cho nên hắn đối với chuyện đỗ xe ngày hôm qua càng canh cánh trong lòng.
“Phải không? Hôm qua vừa gặp một lần tôi đã được cậu nhớ thương rồi.”
Con mắt Phương Trạch không có rời khỏi người Vũ Thần, mà là tinh tế đánh giá lướt từ đầu tới chân, Vũ Thần mặc chính là áo y tá, một thân trắng bao lấy vóc người mảnh khảnh của y, lộ ra cánh tay và cổ cùng với khuôn mặt trắng nõn một đường. Mái tóc mềm mại lộ ra màu nâu nhàn nhạt, con mắt đối diện với y trong suốt tựa như châu quang bảo ngọc, độ cong chóp mũi khi đến vùng hàm ôn nhu phác họa khuôn mặt tuyệt mỹ. Vũ Thần tựa hồ thành một vật hiếm lạ mới mẻ, mà Phương Trạch đang dùng ánh mắt lẳng lặng thưởng thức và chơi đùa hắn.
Vũ Thần bị người trước mắt nhìn chằm chặp đến sợ hãi, thầm chửi bới trong lòng, nhớ thương cái rắm, ông đây nào có thời gian rảnh mà đi nhớ thương chứ, thật đúng là đồ tự kỷ. Hiện ở trong lòng hắn đã muốn khẩy tròng mắt của Phương Trạch ra rồi.
“Xin hỏi ngài muốn tôi lưu lại là có cái gì cần sao?” Vũ Thần cũng không có thời gian cùng y vô nghĩa, vì vậy đi thẳng vào chủ đề.
“Tôi chỉ là muốn hỏi chút xíu, phục vụ của bệnh viện các cậu có chu đáo không? Toàn tâm toàn ý lo lắng vì người bệnh sao?”
“Đó là dĩ nhiên. Nếu như có chỗ nào không vừa lòng không như ý đều có thể trách cứ, hơn nửa quản lý của phòng bệnh cao cấp là rất nhân tính hóa. Xin ngài Phương cứ yên tâm đi.” Vũ Thần rất máy móc trả lời vấn đề của Phương Trạch, còn mang theo cách cười của quan viên nhà nước.
“Phải không? Có bao nhiêu nhân tính hóa?” Phương Trạch một tay nâng cằm Vũ Thần lên, trong đáy mắt thâm thúy lộ ra một tia hiếu kỳ, lại giống như là muốn đem người trước mặt ăn tươi nuốt sống vậy.
Vũ Thần một tay gạt tay Phương Trạch ra, tiếng vang thanh thúy ấy cho biết rằng lần xuống tay này cũng không nhẹ. Mặt hắn trong nháy mắt đen lại, cử động này của Phương Trạch chọc hắn nổi khùng rồi đấy, trong mắt nhen lên lửa giận, quát to: “Tôn trọng chút cho tôi!”
Con mẹ nó còn động tay động chân, cọp không phát uy thì anh cho rằng tôi là con mèo bệnh chắc, ông đây cũng có lúc phát hỏa đấy!
“Cậu là y tá nam đầu tiên tôi thấy. Tính tình còn rất hăng, cậu trước đây cũng là đối với bệnh nhân như thế sao?” Phương Trạch thấy Vũ Thần phản ứng lớn vậy lại là sóng lớn không sợ hãi, trái lại khóe miệng nhếch lên trêu đùa: “Tôi chính là bệnh nhân của cậu, cảm thụ của người bệnh cậu không cố kỵ chút nào sao?”
“Cái dạng bệnh nhân gì thì tôi có dạng tính tình ấy! Cái này kêu là đúng bệnh hốt thuốc?!”
Cố kỵ cái quái gì, ông đây cũng không biết là kiếp trước tạo nghiệt gì mà bị phân đến một bệnh nhân như thế, công tác của ông đây cũng không dễ tìm, con mẹ nó anh bệnh mau lành rồi cút xéo cho ông đây.
Vũ Thần vẫn như cũ đen mặt trả lời: “Hơn nữa ngài không phải không có bệnh nặng gì sao?” Một khối u lành tính nho nhỏ không cần giả dạng thành bệnh nan y chứ, còn muốn nhân viên y tế cùng bảo mật, đây không phải là cố ý thêm phiền sao, chết tử tế không chết làm cái gì mà chứng ung thư, biểu diễn cho ai xem hở, Vũ Thần cực kỳ khó chịu còn có điểm này nữa.
“Cái đó và bệnh nặng bệnh nhẹ không có quan hệ gì, cậu lại là y tá riêng của tôi, không cần phục vụ cho tôi sao? Tôi vào đây ở lại mất không ít tiền.” Phương Trạch cố ý trêu cợt nói, y cảm giác Vũ Thần giống như là mèo hoang nhỏ, vung móng vuốt loạn cao tính tình còn rất xấu.
Vùng cơ trên mặt Vũ Thần co quắp, cưỡng chế cơn tức: “Ngài là bệnh nhân tôi phụ trách, vì ngài phục vụ là tự nhiên.” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Phương Trạch tiếp tục nói: “Thế nhưng thái độ phục vụ có khả năng sẽ không tốt, mong ngài thứ lỗi. Vì còn có hội nghị thường kỳ, tôi đi trước, có gì cần xin rung chuông.”
“Không biết xe tôi cậu có đẩy đi không? Thật xin lỗi, không khéo thì đã đem lối vào ngăn lại.” Lời tuy rằng vậy, nhưng vẻ mặt Phương Trạch dường như chẳng có chút biểu cảm nào nhìn Vũ Thần.
Vũ Thần nghe nói như thế thì ngừng bước chân lại, ngực là ngàn vạn lần không phục. Thao, mệt y không biết xấu hổ nói, thái độ xin lỗi không thành khẩn được chút sao?
“Tôi nào dám đụng xe ngài a, nếu như để lại một vệt xước tôi lại đền chẳng nổi. Nếu như lương tâm phát hiện, lần đỗ xe tới hãy lo lắng cho người khác chút đi.” Vũ Thần là bên có lý, chẳng chút sợ hãi nào giáo huấn cho Phương Trạch thông suốt.
Phương Trạch mặt không đổi sắc, tựa như không phải đang nói y. Ánh mắt bướng bỉnh kiêu ngạo giống như đang trả lời rằng y mới không vì người khác suy nghĩ được.
Vũ Thần thấy Phương Trạch bộ dáng giả vờ ngẩn ngơ, thì lười phí lời với y: “Ngài Phương, nếu như không còn chuyện gì, tôi đi trước.” Cùng với loại người này giảng đạo lý xem ra là không thể thực hiện được, mình hà tất mất sức không có kết quả tốt chứ!
“Như vậy thì đuổi bệnh nhân đi sao? Không làm kiểm tra gì gì đó cho tôi à?” Phương Trạch thấy Vũ Thần sắp đi ra ngoài, lại không khỏi mỉm cười nói.
“Ha hả, kiểm tra? U lành tính hẳn là không cần thiết… Khẩn trương như thế, một chút giải phẫu cỏn con thôi mà. Tôi coi như là hộ sĩ trách nhiệm của ngài, điểm ấy tôi vẫn là có thể bảo chứng.” Vũ Thần cười gượng một tiếng giải thích, sau đó đầu cũng không quay lại đi ra khỏi gian phòng ấy.
Phương Trạch nhìn bóng lưng trắng nhanh nhẹn của Vũ Thần, nghĩ thầm ngày tháng ở bệnh viện sẽ không còn buồn chán nữa, khóe miệng hiện lên nét cười tà mị.
… ….
Vũ Thần từ bên trong đi ra, cưỡng chế tức giận thiếu chút nữa đá bồn cảnh ở cửa phòng ngã lăn.
Hắn suy nghĩ sâu xa một chút, người giống như Phương Trạch cũng không dễ chọc, hơn nữa tên đểu càng này lại là bệnh nhân hắn phụ trách, bằng vào điểm này thì không thể đắc tội được, thế nhưng theo tính tình của hắn đi hậu hạ Phương Trạch nhất định là sẽ không an bình, Vũ Thần nghĩ tới đây thì càng căm tức, tổng không thể bởi vì một tên đểu này mà bỏ đi công việc tốt như vậy.
Vì vậy hắn quyết định đi tìm tổ trưởng thương lượng chút xem có thể đổi phòng bệnh khác không, thằng cha kia không thể trêu vào vẫn hơn.
Vũ Thần đang đi tới phòng trực ban của tổ trưởng, một cánh cửa phòng bệnh mở ra, một đám nhân viên y tế từ bên trong đi ra, hẳn là vừa làm kiểm tra cho bệnh nhân bên trong xong. Vũ Thần liếc mắt một cái, không để ý xem thì mạnh bước về phía trước.
“Là Vũ Thần sao?”
Một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên gọi lại hắn, Vũ Thần quay đầu lại thấy người đàn ông gọi hắn lại khoác chiếc áo trắng dài, là một bác sĩ gọi hắn. Vũ Thần thầm buồn bực, hắn vừa mới tới nơi này làm việc, sao có bác sĩ quen biết hắn chứ.
Vũ Thần có chút mờ mịt: “Hử?”
“Không nhớ rõ tớ sao? Vũ Thần!? Cậu đã tới đây làm rồi?” Bác sĩ ấy ý bảo những người khác đi trước, rồi bước lại phía Vũ Thần.
“Cậu là?” Vũ Thần buồn bực, bác sĩ này sao lại hỏi như vậy.
Bác sĩ ấy mặc áo dài nhưng không giấu nổi vóc dáng cao to của hắn, mắt tựa sao sáng, sống mũi anh tuấn, ngũ quan lập thể tuấn mỹ như được điêu khắc nên, đeo một chiếc kính mắt viền chỉ bạc thêm một phần khí chất trầm ổn nghiêm cẩn, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra một tia cao quý ưu nhã.
Bệnh viện này có người quen trước đây sao? Vũ Thần nhìn bác sĩ ấy, nhưng thế nào cũng nhớ không nổi là ai.
“Thực sự đã quên? Tớ là Dịch An. Nhớ ra rồi chứ?” Dịch An mang theo ý cười nhắc nhở người trước mặt.
Vũ Thần kêu to lên: “Cậu là Dịch An?” Đã nhiều năm không gặp nhau nên chẳng còn nhận ra nữa, Vũ Thần rất là kinh ngạc khi gặp được cậu ta ở chỗ này.
“Đúng vậy, chúng ta đã có sắp 10 năm không gặp rồi ý nhỉ? Thời gian trôi qua thực là mau.” Dịch An tựa hồ còn chưa quên hình dạng của Vũ Thần, vừa gặp thoáng qua đã liếc một cái thì nhận ra Vũ Thần rồi.
Dịch gia và Vũ gia là thế giao, khi còn nhỏ Dịch An và Vũ Thần bình thường hay chơi cùng nhau, hai người coi như là chơi với nhau từ hồi còn để chỏm. Mười năm trước Dịch An được người nhà đưa ra nước ngoài học, dẫn tới hai người đều mất liên hệ.
“Mười năm rồi, ha hả.”
Vũ Thần cười có giả tạo, trong lòng có chút khó chịu, từ nhỏ hai người đã bị so tới so lui, lúc học sơ trung tài năng của Dịch An tốt không chê vào đâu được, dù là thành tích hay là tài năng, mà Vũ Thần thì so chỗ nào thì kém chỗ ấy, cha mẹ thầy giáo đều muốn Vũ Thần lấy Dịch An làm tấm gương học tập, điều này khiến cho Vũ Thần từ nhỏ đã rất ác cảm với Dịch An, kỳ thực Dịch An biết Vũ Thần không thích cậu, nhưng mỗi ngày vẫn vây quanh Vũ Thần, mà Vũ Thần nghĩ Dịch An như vậy rất là dối trá, đối với Dịch An luôn hờ hững. Mà bây giờ Vũ Thần nhìn Dịch An mặc áo dài màu trắng tựa hồ giống như là trào phúng đối với hắn vậy.
“Cậu bây giờ còn tốt chứ?”
Vũ Thần cho rằng Dịch An đây là đang hạ thấp hắn, bác sĩ và y tá đều đã không thể đặt trên cùng 1 bàn mà cân đo đong đếm, làm 1 bác sĩ tựa như là rất giỏi vậy. Vũ Thần lại cười gượng một tiếng, không đáp lại.
Dịch An cảm thấy xấu hổ, cảnh ngộ khi còn bé tựa hồ lại lặp lại lần nữa, Vũ Thần vẫn là một chút cũng không đổi, trong đôi mắt to lộ ra ý cao ngạo và phiền chán giống như đúc khi còn bé. Bầu không khí giữa hai người có chút lạnh, cậu liền hẹn Vũ Thần đi ăn một bữa cơm trưa, thế nhưng Vũ Thần từ chối ngay, một điểm mặt mũi cũng chẳng lưu lại cho Dịch An. Vũ Thần nói còn có chuyện phải đi trước, Dịch An không thể làm gì khác hơn là biết điều cáo từ Vũ Thần cả.
“Bệnh nhân ở đây do tớ phụ trách, cho nên sau này có thể hay gặp mặt đó. Cậu có việc thì tớ không nói nhiều nữa, sau này gặp lại.” Dịch An cười ôn hòa, bước chân đã bước nửa chừng tựa hồ lại nghĩ tới cái gì lập tức ngừng lại gọi Vũ Thần, “Kia, quản lý ở đây, Dịch Vân là em tớ, nếu có phiền phức gì có thể trực tiếp nói với em tớ nhé. Không cần khách sáo.”
“Dịch quản lý? Em gái?” Vũ Thần nghi hoặc nói, Dịch Vân là em gái Dịch An ư? Dịch An có em gái sao? Hắn nghe xong mà có chút hồ đồ đây.
“Nói ra thì dài lắm, là em gái cùng cha khác mẹ, sau khi tớ ra nước ngoài thì phát sinh rất nhiều việc, trong lúc nhất thời giải thích không rõ. Lần sau có thời gian thì đi ngồi chút nhé.”
“Sau hãy bàn, bây giờ rất bận.” Vũ Thần nói cho có lệ, giọng điệu có chút lạnh nhạt.
Dịch An không thể làm gì khác hơn là vẫy tay tạm biệt với Vũ Thần.
Vũ Thần gật đầu cũng không nhìn nhiều thêm Dịch An chút nào, xoay người vội vã rời đi.
Vũ Thần vừa đi, Dịch An lấy di động ra, ấn gọi điện thoại cho Dịch Vân, biểu cảm đã không còn ôn hòa khi nói chuyện với Vũ Thần nữa, khung kính viền bạc hiện lên một tia lãnh tuấn.
=========
Lời tác giả:
Cái gì kia ~~~ Dịch An là trúc mã khổ sở bức bách đặt ra…
Các bạn hiểu chứ, cẩu huyết ta không nói nhiều… Hi vọng mọi người thích a!!!
Hắc hắc ~~~╭(╯3╰)╮
.:End 5:.