Chương 9
10.
Cuối tuần đến rất nhanh, không biết Thẩm Chi Nhiên kiếm được địa chỉ chỗ ở của tôi từ ai, hắn đợi tôi dưới nhà từ sáng sớm.
Đón tôi xong thì đi đón Trần Y Y và Chương Triết Hãn.
Tôi cách xa Thẩm Chi Nhiên theo bản năng, lúc lên xe lựa ngồi ở đằng sau hắn.
Trần Y Y nhìn chỗ ngồi trước khi lên xe, quay ngược lên ngồi ở vị trí phụ, Chương Triết Hãn không nói thêm cái gì.
Tôi nhìn trường hợp này, cảm thấy buồn cười.
Lúc đến lễ tân khách sạn, Thẩm Chi Nhiên đi đỗ xe, tôi và Chương Triết Hãn xuống xe trước.
Trần Y Y đợi Thẩm Chi Nhiên, đi theo sau hai chúng tôi.
Tôi và Chương Triết Hãn để chứng minh lên bàn lễ tân, lễ tân hỏi theo bản năng: “Là vợ chồng ạ?”
Tôi đột nhiên muốn trêu đùa, cầm lấy tay Chương Triết Hãn, “Đây không phải chồng tôi, chồng tôi đang ở nhà á, ôi trời, bảo bối, đây là lời có thể nói không?”
Nói xong, tôi giả vờ ngạc nhiên che miệng nhìn Chương Triết Hãn.
Trần Y Y và Thẩm Chi Nhiên đi sau chúng tôi, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, tức giận, nghi ngờ…trông rất thú vị.
Tôi buông tay, lạnh lùng vuốt tóc: “Đùa thôi, làm phiền lấy một phòng riêng cho tôi.”
….
Trước cửa phòng, Thẩm Chi Nhiên kéo vali của tôi đến, tôi quét thẻ vào phòng, chặn hắn ở ngoài.
“Giám đốc Thẩm, mời anh về phòng của mình.”
“Ôn Vũ, em đừng giận nữa.” Hắn dùng tay chắn cửa phòng tôi, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
“Hôm nay tôi đến đây là không muốn chuyện của chúng ta liên lụy đến người khác.”
Tôi dùng thẻ đẩy tay của hắn ra, sau đó dùng sức đóng cửa lại.
“Em tắm rồi nghỉ ngơi trước, lát nữa anh đến tìm em.” Trong di động xuất hiện tin nhắn của Thẩm Chi Nhiên.
Tôi tắt điện thoại, ngồi xuống trên ghế, nhắm hai mắt lại.
Lúc Thẩm Chi Nhiên gõ cửa, tôi đang ngâm bồn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi thay đồ mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy một bó hồng đỏ rực to lớn xuất hiện trước mắt.
Thẩm Chi Nhiên nghiêng đầu xuất hiện sau bó hoa, “Ôn Vũ, thích không em?”
“Cảm ơn, nhưng tôi nhớ tôi từng bảo, hoa hồng không đẹp.”
Tôi đóng cửa cái rầm trước mặt hắn, tôi không rời đi mà mở mắt mèo chống trộm ra nhìn.
Trần Y Y đi ra từ đâu không rõ, đến cạnh Thẩm Chi Nhiên, làm vẻ mặt tiếc nuối nói:
“Ôi, em không biết Tiểu Vũ không thích hoa hồng, em thích hoa hồng lắm nên cứ tưởng chị ấy thích, xin lỗi.”
“Không sao, em không cố ý.” Thẩm Chi Nhiên an ủi.
“Hoa này đẹp vậy, vứt đi thì lãng phí quá.”
“Em thích hả? Thế tặng em nhé!”
Tôi đóng mắt mèo ở cửa lại.
Cuối tuần đến rất nhanh, không biết Thẩm Chi Nhiên kiếm được địa chỉ chỗ ở của tôi từ ai, hắn đợi tôi dưới nhà từ sáng sớm.
Đón tôi xong thì đi đón Trần Y Y và Chương Triết Hãn.
Tôi cách xa Thẩm Chi Nhiên theo bản năng, lúc lên xe lựa ngồi ở đằng sau hắn.
Trần Y Y nhìn chỗ ngồi trước khi lên xe, quay ngược lên ngồi ở vị trí phụ, Chương Triết Hãn không nói thêm cái gì.
Tôi nhìn trường hợp này, cảm thấy buồn cười.
Lúc đến lễ tân khách sạn, Thẩm Chi Nhiên đi đỗ xe, tôi và Chương Triết Hãn xuống xe trước.
Trần Y Y đợi Thẩm Chi Nhiên, đi theo sau hai chúng tôi.
Tôi và Chương Triết Hãn để chứng minh lên bàn lễ tân, lễ tân hỏi theo bản năng: “Là vợ chồng ạ?”
Tôi đột nhiên muốn trêu đùa, cầm lấy tay Chương Triết Hãn, “Đây không phải chồng tôi, chồng tôi đang ở nhà á, ôi trời, bảo bối, đây là lời có thể nói không?”
Nói xong, tôi giả vờ ngạc nhiên che miệng nhìn Chương Triết Hãn.
Trần Y Y và Thẩm Chi Nhiên đi sau chúng tôi, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, tức giận, nghi ngờ…trông rất thú vị.
Tôi buông tay, lạnh lùng vuốt tóc: “Đùa thôi, làm phiền lấy một phòng riêng cho tôi.”
….
Trước cửa phòng, Thẩm Chi Nhiên kéo vali của tôi đến, tôi quét thẻ vào phòng, chặn hắn ở ngoài.
“Giám đốc Thẩm, mời anh về phòng của mình.”
“Ôn Vũ, em đừng giận nữa.” Hắn dùng tay chắn cửa phòng tôi, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
“Hôm nay tôi đến đây là không muốn chuyện của chúng ta liên lụy đến người khác.”
Tôi dùng thẻ đẩy tay của hắn ra, sau đó dùng sức đóng cửa lại.
“Em tắm rồi nghỉ ngơi trước, lát nữa anh đến tìm em.” Trong di động xuất hiện tin nhắn của Thẩm Chi Nhiên.
Tôi tắt điện thoại, ngồi xuống trên ghế, nhắm hai mắt lại.
Lúc Thẩm Chi Nhiên gõ cửa, tôi đang ngâm bồn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi thay đồ mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy một bó hồng đỏ rực to lớn xuất hiện trước mắt.
Thẩm Chi Nhiên nghiêng đầu xuất hiện sau bó hoa, “Ôn Vũ, thích không em?”
“Cảm ơn, nhưng tôi nhớ tôi từng bảo, hoa hồng không đẹp.”
Tôi đóng cửa cái rầm trước mặt hắn, tôi không rời đi mà mở mắt mèo chống trộm ra nhìn.
Trần Y Y đi ra từ đâu không rõ, đến cạnh Thẩm Chi Nhiên, làm vẻ mặt tiếc nuối nói:
“Ôi, em không biết Tiểu Vũ không thích hoa hồng, em thích hoa hồng lắm nên cứ tưởng chị ấy thích, xin lỗi.”
“Không sao, em không cố ý.” Thẩm Chi Nhiên an ủi.
“Hoa này đẹp vậy, vứt đi thì lãng phí quá.”
“Em thích hả? Thế tặng em nhé!”
Tôi đóng mắt mèo ở cửa lại.