Chương : 12
Ngày hôm sau, do giáo sư kéo dài buổi học, lúc Nhạc Tư Trà đến bệnh viện thì đã qua giờ cơm trưa, còn đụng mặt thành viên hội học sinh. Không phải ai khác, vẫn là ba người kia.
“ Để tôi giới thiệu cho cậu, đây là Trần Lan Nhàn, Quý Hi, Chu Cương. Ngoài Quý Hi cùng năm với cậu thì hai người còn lại đều là sinh viên năm ba, cũng là thành thành viên hội học sinh.”
“ Đây là Nhạc Tư Trà, đàn em của tôi. ”
Sau khi đơn giản giới thiệu, bọn họ cũng không để ý đến cậu nữa, tiếp tục đề tài đang thảo luận lúc trước. Nhạc Tư Trà cũng vui vẻ, an nhàn, lấy ra đồ ăn, đặt lên chỗ trống trên bàn của Diệp Kình.
Cơm trưa hôm nay có gà hầm nấm, vài món ăn nhẹ cùng cơm trắng, còn có dâu mới hái.
Diệp Kình rất tự nhiên mà nhận lấy bát cơm, gắp lên một miếng thịt gà thơm ngào ngạt.
“ Giờ anh Diệp mới dùng cơm sao? ” Trần Lan Nhàn nhìn lên đồng hồ trên tường, hiện tại đã là hơn một giờ.
“ Bởi vì hôm nay thầy Thiên giữ lại, nên mới tới muộn.” Lúc trước cậu đã gọi điện, hỏi Diệp Kình muốn đợi cậu hay tự mình giải quyết. Diệp Kình không hề do dự mà chọn phương án đầu tiên, có vẻ như anh ta thực sự không thích đồ ăn của bệnh viện.
“ Nếu em phải bận, không bằng để bọn này chăm sóc anh ấy, anh, anh có đồng ý không?” Quý Hi vẫn nghĩ rằng có đại mỹ nữ Trần Lan Nhàn này chăm sóc, Diệp Kình nhất định sẽ đồng ý. Nào ngờ ….
“Không cần, gần đây hội học sinh cũng bận như vậy, sao tôi lại không biết xấu hổ, bắt mọi người tới chăm sóc.”
Vậy nên mới không biết xấu hổ để tôi chăm sóc? Nhạc Tư Trà vừa chửi thầm trong lòng vừa đem dâu đi rửa.
Quý Hi còn muốn nói tiếp điều gì lại bị Trần Lan Nhàn ngăn lại, bởi vì cô phát hiện ra Diệp Kình đang ăn … rất ngon lành?
Hiển nhiên Chu Cương cũng phát hiện, bọn họ có chút kinh ngạc, khác với Quý Hi, bọn họ đã làm việc cùng Diệp Kình một năm, cũng biết rõ một ít thói quen của anh hơn so với Quý Hi – người mới vào hội học sinh.
Ở hội học sinh, Diệp Kình không chỉ nổi tiếng có bệnh ưa sạch sẽ mà còn rất kén ăn, chỉ cần không hợp khẩu vị, anh ta nhất định sẽ không động tới miếng thứ hai, dù cho là món ăn do đầu bếp cao cấp nhất nấu thì cũng vậy – đó cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Diệp Kình bị xuất huyết dạ dày – mà Trần Lan Nhàn tự nhận tài nấu nướng của mình không hề so được với những người chuyên nghiệp.
Mà hiện tại, biểu hiện của Diệp Kình cho bọn họ biết, anh thật vừa lòng với đồ ăn Nhạc Tư Trà mang tới.
Lúc Nhạc Tư Trà đi ra liền thấy cảnh mấy người đang nhìn Diệp Kình ăn cơm.
Chẳng nhẽ bọn họ cũng đang đói?
“Mọi người có muốn ăn chút hoa quả không?” Hoa quả mang đến rất nhiều, nếu Diệp Kinh không ăn thì nhờ bọn họ ăn đỡ cũng tốt. Nhạc Tư Trà không phát hiện ra bộ dáng của mình bây giờ là chủ nhà đang tiếp đón khách đến chơi. Nhưng thật ra Diệp Kình lại ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi lại không để ý tới nữa, tiếp tục dùng cơm.
“ Ừm, mấy quả dâu này nhìn ngon thế.” Quý Hi nhón lấy một quả, bỏ vào miệng “ Oa, ngon hơn hẳn những quả trước đây tôi từng ăn, cậu à, đây là mua ở đâu vậy? Lát nữa tôi cũng qua đấy mua.” Nói xong tiếp tục ăn thêm vài quả.
Nhạc Trư Trà không ngờ cậu không hề ngại ngùng, cứ thế mà ăn, quay sáng nhìn Diệp Kình, phát hiện ra anh ta đang nhìn trừng trừng vào cái tay đang nhón dâu kia “ Quý Hi … đây là hoa quả để anh Diệp ăn tráng miệng …”
Quý Hi cứng đờ, len lén nhìn Diệp Kình, biểu tình trên gương mặt anh ta có vẻ không tốt lắm … cười xấu hổ, chậm rãi rút lại tay của mình “ Hội, hội trưởng, thật xin lỗi.” Ô ~ ~ ai làm ơn nói cho cậu, vì sao vẻ mặt của hội trường lại khủng bố như vậy nha nha nha??
Chu Cương vẻ mặt thú vị, nhìn bộ dáng của Diệp Kình, cảm thấy kỳ lạ, làm bạn với nhau đã nhiều năm, anh vẫn là lần đầu tiên thấy Diệp Kình có vẻ mặt này. “ Diệp Kình, tôi nhớ rõ cậu rất ghét ăn dâu cơ mà?” nói rồi cũng cầm lên một quả, nhìn sắc mặt của “người nào đó” càng ngày càng đen.
Chỉ là ….
“ Mùi vị đúng là … ngon.” Chu Cương nếm thử, rốt cục cũng hiểu được vì sao Diệp Kình lại “keo kiệt” như vậy. Loại dâu này so với thứ vừa không có hình thức vừa không có hương vị ở chợ ngon hơn rất nhiều. Cái vị chua chua ngòn ngọt kia có sức hấp dẫn đến kì lạ.
Trần Lan Nhàn cũng rất hiếu kì với mùi vị của nó nhưng nhìn sắc mặt Diệp Kình đúng là vô cùng khó coi, cô cũng không dám đụng tay vào.
“ Bạn Nhạc thân mến, nói cho tôi biết ô mai này mua ở đây đi?” Học trưởng thì cậu không dám hỏi, đành phải hỏi Nhạc Tư Trà.
“ A, là của một người bán hàng rong trên đường, ông ấy nói đây là giống mới, cũng không có nhiều, nếu cậu muốn tôi có thể hỏi giúp.” Dâu trong không gian lớn rất nhanh, hái nhiều một ít chắc cũng không sao. Hơn nữa, còn vài loại trái cây cũng sắp chín, lần sau sẽ hái đến mấy thứ khác cũng được.
“ Cám ơn nhiều.”
Diệp Kình nhìn cảnh hai người nói chuyện, hai mắt hơi cụp xuống, che giấu bóng tối nơi đáy mắt.
Bởi vì Diệp Kình cố ý đưa đường, trong khoảng thời gian nằm ở bệnh viện, anh cùng Nhạc Tư Trà cũng trở nên thân thiết lên rất nhiều, không hề lạ lẫm giống trước đây.
Mỗi lần Nhạc Tư Trà tới đưa cơm thường gặp nhóm ba người kia của hội học sinh, mỗi lần cậu đều nhìn thấy bốn người bọn họ bận rộn, càng nghe càng cảm thấy bội phục. Những người này đúng là không lúc nào không bận rộn.
Bởi vì tình trạng khôi phục rất tốt, Diệp Kình rất nhanh đã có thể xuất viện.
Đáng lẽ ra, Diệp Kình đã khỏe trở lại, Nhạc Tư Trà cũng hoàn thành nhiệm vụ. Tiếc rằng người nào đó đã lỡ yêu tay nghề của cậu, mặt dày đeo đuổi đằng đẵng, đánh cũng không chết mong cậu về sau nấu cơm thì nấu thêm một phần. Không chịu nổi, cậu đành phải đồng ý. Từ nay về sau, trên bàn cơm có thêm một thực khách. Việc này cũng giúp Nhạc Tư Trà hiểu được một điều: một người, dù bề ngoài có đứng đắn đễn đâu, cũng sẽ có một mặt khiến người ta khinh thường phỉ nhổ.
Từ khi Diệp Kình trở thành khách quen của nhà cậu, Nhạc Tư Trà hiểu được, ra là “lao lực đến chết” là có thật đó là khi một người bận rộn tới mức đến giờ cơm cũng muốn làm việc.
Mỗi lần Diệp Kình không thể về nhà mà nhờ cậu đưa cơm, nhìn hội học sinh bận rộn trong đống công việc, Nhạc Tư Trà đều cẩm thấy bản thân quả là may mắn – chỉ cần chú ý vào việc học tập, những thứ khác đều không cần lo lắng, đúng là nhàn nhã nha!
Nhưng là, đúng là hội học sinh bận đến vậy sao? Dường như trừ anh ta ra, những thành viên khác của hội học sinh cũng không cần mất ăn mất ngủ như vậy a?
“ Bởi vì ngoài chuyện của hội học sinh, tôi còn phải lo lắng tới những việc khác nữa.”
“ Ví dụ?”
“ Ví như, sự nghiệp của tôi.”
“ Nếu đã bận như vậy, vì sao còn tiếp nhận hội học sinh?”
“ Vì vị trí này giúp tôi có thể kiếm được nhân tài.”
Được rồi, là anh ta tự tìm khổ. Quả nhiên mỗi ngày chăm chỉ lên lớp, thưởng thức đồ ngon, thi thoảng đi câu cá, đùa nghịch với mèo mới là loại cuộc sống thích hợp chính mình a. Nhạc Tư Trà âm thầm gật đầu.
Nghĩ đến mèo, Nhạc Tư Trà bỗng nhiên muốn bật cười, cậu phát hiện ra, hội trưởng vĩ đại của bọn họ sợ mèo! Tuy rằng hội trưởng đại nhân kiên trì nói là không thích.
Bởi vì trong nhà thường xuyên có thực khách nên Miêu Miêu được thả ra khỏi không gian, nuôi trong phòng. Vào ngày đầu tiên khi Diệp Kình tới cửa, Miêu Miệu rất tự giác đi đón khách – nó nhảy vào ngực Diệp Kình đang ngồi trên ghế salon. Sau đó, Nhạc Tư Trà đang nấu nướng dưới bếp chợt nghe thấy tiếng Diệp Kình kêu lên, cậu cảm thấy kỳ quái vì dường như thanh âm của Diệp Kình có chút … run rẩy?
Nhìn Diệp Kình vẫn cương một chỗ không nhúc nhích, hai mắt căng thẳng nhìn Miêu Miêu, Nhạc Tư Trà liền hiểu được. “Anh sợ mèo?”
“Chỉ là không thích … Trước đây tôi từng bị mèo cắn.” Anh ta vươn ra tay phải, ngón trỏ có một dấu răng nhàn nhạt. Có lẽ vì thời gian đã lâu, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ không thấy.
“Yên tâm đi, Miêu Miêu rất ngoan, sẽ không cắn người, đúng không Miêu Miêu?” Đáp lại cậu là một tiếng kêu vui vẻ.
“Hy vọng là thế, tuy nhiên, tôi vẫn mong nó cách tôi xa xa chút.” Vẻ mặt vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác, nhìn Miêu Miêu chằm chằm.
“Được rồi, nếu anh muốn thế.” Cậu thản nhiên bế mèo đi “Miêu Miêu, về sau đừng tới gần học trưởng quá, biết không?”
“Meo meo ~~” ủy khuất.
“Ngoan, nghe lời anh mang đi câu cá, làm canh cá cho em ăn.”
“Meo meo~” Được.
Diệp Kình ngờ vực nhìn theo bóng dáng một người, một sủng rời đi, là trùng hợp sao? Con mèo này cứ như là thực sự nghe hiểu Nhạc Tư Trà nói gì vậy!
Hoài nghi khi đã mọc rễ dưới đáy lòng sẽ rất khó trừ đi. Dù sao, chuyện này cũng đúng là kỳ lạ. Mỗi lần DIệp Kình tới nhà Nhạc Tư Trà đều sẽ chú ý tới biểu hiện của Miêu Miêu, đồng thời với việc anh đã không còn sợ mèo, cũng khẳng định Miêu Miêu quả không đơn giản – một con mèo bình thường sẽ không mở TV tìm tiết mục, sẽ không vừa nghe nhạc vừa khoa tay múa chân, lại còn kêu theo giai điệu!!
Chỉ là nhìn bộ dáng đương nhiên của Nhạc Tư Trà, Diệp Kình cũng thông minh mà không đề cập tới vấn đề này.
Nếu nó thật sự có thể nghe hiểu Nhạc Tư Trà, vậy sẽ không cắn người, đúng không?
Ngoài mèo, nhà của Nhạc Tư Trà còn có rất nhiểu điểm kìa quái, chẳng hạn như chậu lan hồ điệp mãi không héo, hay … trong tay Nhạc Tư Trà luôn đột nhiên xuất hiện thứ gì đó.
Lần đầu tiên phát hiện, anh thật sự khiếp sợ – khi anh nhìn qua cửa sổ thủy tinh vào buổi đêm thấy được trên tay cậu đột nhiên xuát hiện một đống rau – để chứng minh chính mình không nhìn nhầm, anh luôn mang theo một tấm gương nhỏ, giả vờ như xem TV nhưng thực thế là qua gương quan sát mọi cử động của cậu – tuy rằng việc này không được tốt đẹp cho lắm – lần lượt thấy tận mắt, chứng minh rằng không phải do anh hoa mắt.
Con người đối với những thứ không biết luôn cảm thấy sợ hãi, anh cũng không ngoại lệ, nhưng nhiều hơn sợ hãi lại là tò mò.
Diệp Kình thực thông minh khi không nói chuyện này ra. Về sau, anh chắc chắn sẽ có cơ hội biết về việc này.
.
“ Để tôi giới thiệu cho cậu, đây là Trần Lan Nhàn, Quý Hi, Chu Cương. Ngoài Quý Hi cùng năm với cậu thì hai người còn lại đều là sinh viên năm ba, cũng là thành thành viên hội học sinh.”
“ Đây là Nhạc Tư Trà, đàn em của tôi. ”
Sau khi đơn giản giới thiệu, bọn họ cũng không để ý đến cậu nữa, tiếp tục đề tài đang thảo luận lúc trước. Nhạc Tư Trà cũng vui vẻ, an nhàn, lấy ra đồ ăn, đặt lên chỗ trống trên bàn của Diệp Kình.
Cơm trưa hôm nay có gà hầm nấm, vài món ăn nhẹ cùng cơm trắng, còn có dâu mới hái.
Diệp Kình rất tự nhiên mà nhận lấy bát cơm, gắp lên một miếng thịt gà thơm ngào ngạt.
“ Giờ anh Diệp mới dùng cơm sao? ” Trần Lan Nhàn nhìn lên đồng hồ trên tường, hiện tại đã là hơn một giờ.
“ Bởi vì hôm nay thầy Thiên giữ lại, nên mới tới muộn.” Lúc trước cậu đã gọi điện, hỏi Diệp Kình muốn đợi cậu hay tự mình giải quyết. Diệp Kình không hề do dự mà chọn phương án đầu tiên, có vẻ như anh ta thực sự không thích đồ ăn của bệnh viện.
“ Nếu em phải bận, không bằng để bọn này chăm sóc anh ấy, anh, anh có đồng ý không?” Quý Hi vẫn nghĩ rằng có đại mỹ nữ Trần Lan Nhàn này chăm sóc, Diệp Kình nhất định sẽ đồng ý. Nào ngờ ….
“Không cần, gần đây hội học sinh cũng bận như vậy, sao tôi lại không biết xấu hổ, bắt mọi người tới chăm sóc.”
Vậy nên mới không biết xấu hổ để tôi chăm sóc? Nhạc Tư Trà vừa chửi thầm trong lòng vừa đem dâu đi rửa.
Quý Hi còn muốn nói tiếp điều gì lại bị Trần Lan Nhàn ngăn lại, bởi vì cô phát hiện ra Diệp Kình đang ăn … rất ngon lành?
Hiển nhiên Chu Cương cũng phát hiện, bọn họ có chút kinh ngạc, khác với Quý Hi, bọn họ đã làm việc cùng Diệp Kình một năm, cũng biết rõ một ít thói quen của anh hơn so với Quý Hi – người mới vào hội học sinh.
Ở hội học sinh, Diệp Kình không chỉ nổi tiếng có bệnh ưa sạch sẽ mà còn rất kén ăn, chỉ cần không hợp khẩu vị, anh ta nhất định sẽ không động tới miếng thứ hai, dù cho là món ăn do đầu bếp cao cấp nhất nấu thì cũng vậy – đó cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Diệp Kình bị xuất huyết dạ dày – mà Trần Lan Nhàn tự nhận tài nấu nướng của mình không hề so được với những người chuyên nghiệp.
Mà hiện tại, biểu hiện của Diệp Kình cho bọn họ biết, anh thật vừa lòng với đồ ăn Nhạc Tư Trà mang tới.
Lúc Nhạc Tư Trà đi ra liền thấy cảnh mấy người đang nhìn Diệp Kình ăn cơm.
Chẳng nhẽ bọn họ cũng đang đói?
“Mọi người có muốn ăn chút hoa quả không?” Hoa quả mang đến rất nhiều, nếu Diệp Kinh không ăn thì nhờ bọn họ ăn đỡ cũng tốt. Nhạc Tư Trà không phát hiện ra bộ dáng của mình bây giờ là chủ nhà đang tiếp đón khách đến chơi. Nhưng thật ra Diệp Kình lại ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi lại không để ý tới nữa, tiếp tục dùng cơm.
“ Ừm, mấy quả dâu này nhìn ngon thế.” Quý Hi nhón lấy một quả, bỏ vào miệng “ Oa, ngon hơn hẳn những quả trước đây tôi từng ăn, cậu à, đây là mua ở đâu vậy? Lát nữa tôi cũng qua đấy mua.” Nói xong tiếp tục ăn thêm vài quả.
Nhạc Trư Trà không ngờ cậu không hề ngại ngùng, cứ thế mà ăn, quay sáng nhìn Diệp Kình, phát hiện ra anh ta đang nhìn trừng trừng vào cái tay đang nhón dâu kia “ Quý Hi … đây là hoa quả để anh Diệp ăn tráng miệng …”
Quý Hi cứng đờ, len lén nhìn Diệp Kình, biểu tình trên gương mặt anh ta có vẻ không tốt lắm … cười xấu hổ, chậm rãi rút lại tay của mình “ Hội, hội trưởng, thật xin lỗi.” Ô ~ ~ ai làm ơn nói cho cậu, vì sao vẻ mặt của hội trường lại khủng bố như vậy nha nha nha??
Chu Cương vẻ mặt thú vị, nhìn bộ dáng của Diệp Kình, cảm thấy kỳ lạ, làm bạn với nhau đã nhiều năm, anh vẫn là lần đầu tiên thấy Diệp Kình có vẻ mặt này. “ Diệp Kình, tôi nhớ rõ cậu rất ghét ăn dâu cơ mà?” nói rồi cũng cầm lên một quả, nhìn sắc mặt của “người nào đó” càng ngày càng đen.
Chỉ là ….
“ Mùi vị đúng là … ngon.” Chu Cương nếm thử, rốt cục cũng hiểu được vì sao Diệp Kình lại “keo kiệt” như vậy. Loại dâu này so với thứ vừa không có hình thức vừa không có hương vị ở chợ ngon hơn rất nhiều. Cái vị chua chua ngòn ngọt kia có sức hấp dẫn đến kì lạ.
Trần Lan Nhàn cũng rất hiếu kì với mùi vị của nó nhưng nhìn sắc mặt Diệp Kình đúng là vô cùng khó coi, cô cũng không dám đụng tay vào.
“ Bạn Nhạc thân mến, nói cho tôi biết ô mai này mua ở đây đi?” Học trưởng thì cậu không dám hỏi, đành phải hỏi Nhạc Tư Trà.
“ A, là của một người bán hàng rong trên đường, ông ấy nói đây là giống mới, cũng không có nhiều, nếu cậu muốn tôi có thể hỏi giúp.” Dâu trong không gian lớn rất nhanh, hái nhiều một ít chắc cũng không sao. Hơn nữa, còn vài loại trái cây cũng sắp chín, lần sau sẽ hái đến mấy thứ khác cũng được.
“ Cám ơn nhiều.”
Diệp Kình nhìn cảnh hai người nói chuyện, hai mắt hơi cụp xuống, che giấu bóng tối nơi đáy mắt.
Bởi vì Diệp Kình cố ý đưa đường, trong khoảng thời gian nằm ở bệnh viện, anh cùng Nhạc Tư Trà cũng trở nên thân thiết lên rất nhiều, không hề lạ lẫm giống trước đây.
Mỗi lần Nhạc Tư Trà tới đưa cơm thường gặp nhóm ba người kia của hội học sinh, mỗi lần cậu đều nhìn thấy bốn người bọn họ bận rộn, càng nghe càng cảm thấy bội phục. Những người này đúng là không lúc nào không bận rộn.
Bởi vì tình trạng khôi phục rất tốt, Diệp Kình rất nhanh đã có thể xuất viện.
Đáng lẽ ra, Diệp Kình đã khỏe trở lại, Nhạc Tư Trà cũng hoàn thành nhiệm vụ. Tiếc rằng người nào đó đã lỡ yêu tay nghề của cậu, mặt dày đeo đuổi đằng đẵng, đánh cũng không chết mong cậu về sau nấu cơm thì nấu thêm một phần. Không chịu nổi, cậu đành phải đồng ý. Từ nay về sau, trên bàn cơm có thêm một thực khách. Việc này cũng giúp Nhạc Tư Trà hiểu được một điều: một người, dù bề ngoài có đứng đắn đễn đâu, cũng sẽ có một mặt khiến người ta khinh thường phỉ nhổ.
Từ khi Diệp Kình trở thành khách quen của nhà cậu, Nhạc Tư Trà hiểu được, ra là “lao lực đến chết” là có thật đó là khi một người bận rộn tới mức đến giờ cơm cũng muốn làm việc.
Mỗi lần Diệp Kình không thể về nhà mà nhờ cậu đưa cơm, nhìn hội học sinh bận rộn trong đống công việc, Nhạc Tư Trà đều cẩm thấy bản thân quả là may mắn – chỉ cần chú ý vào việc học tập, những thứ khác đều không cần lo lắng, đúng là nhàn nhã nha!
Nhưng là, đúng là hội học sinh bận đến vậy sao? Dường như trừ anh ta ra, những thành viên khác của hội học sinh cũng không cần mất ăn mất ngủ như vậy a?
“ Bởi vì ngoài chuyện của hội học sinh, tôi còn phải lo lắng tới những việc khác nữa.”
“ Ví dụ?”
“ Ví như, sự nghiệp của tôi.”
“ Nếu đã bận như vậy, vì sao còn tiếp nhận hội học sinh?”
“ Vì vị trí này giúp tôi có thể kiếm được nhân tài.”
Được rồi, là anh ta tự tìm khổ. Quả nhiên mỗi ngày chăm chỉ lên lớp, thưởng thức đồ ngon, thi thoảng đi câu cá, đùa nghịch với mèo mới là loại cuộc sống thích hợp chính mình a. Nhạc Tư Trà âm thầm gật đầu.
Nghĩ đến mèo, Nhạc Tư Trà bỗng nhiên muốn bật cười, cậu phát hiện ra, hội trưởng vĩ đại của bọn họ sợ mèo! Tuy rằng hội trưởng đại nhân kiên trì nói là không thích.
Bởi vì trong nhà thường xuyên có thực khách nên Miêu Miêu được thả ra khỏi không gian, nuôi trong phòng. Vào ngày đầu tiên khi Diệp Kình tới cửa, Miêu Miệu rất tự giác đi đón khách – nó nhảy vào ngực Diệp Kình đang ngồi trên ghế salon. Sau đó, Nhạc Tư Trà đang nấu nướng dưới bếp chợt nghe thấy tiếng Diệp Kình kêu lên, cậu cảm thấy kỳ quái vì dường như thanh âm của Diệp Kình có chút … run rẩy?
Nhìn Diệp Kình vẫn cương một chỗ không nhúc nhích, hai mắt căng thẳng nhìn Miêu Miêu, Nhạc Tư Trà liền hiểu được. “Anh sợ mèo?”
“Chỉ là không thích … Trước đây tôi từng bị mèo cắn.” Anh ta vươn ra tay phải, ngón trỏ có một dấu răng nhàn nhạt. Có lẽ vì thời gian đã lâu, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ không thấy.
“Yên tâm đi, Miêu Miêu rất ngoan, sẽ không cắn người, đúng không Miêu Miêu?” Đáp lại cậu là một tiếng kêu vui vẻ.
“Hy vọng là thế, tuy nhiên, tôi vẫn mong nó cách tôi xa xa chút.” Vẻ mặt vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác, nhìn Miêu Miêu chằm chằm.
“Được rồi, nếu anh muốn thế.” Cậu thản nhiên bế mèo đi “Miêu Miêu, về sau đừng tới gần học trưởng quá, biết không?”
“Meo meo ~~” ủy khuất.
“Ngoan, nghe lời anh mang đi câu cá, làm canh cá cho em ăn.”
“Meo meo~” Được.
Diệp Kình ngờ vực nhìn theo bóng dáng một người, một sủng rời đi, là trùng hợp sao? Con mèo này cứ như là thực sự nghe hiểu Nhạc Tư Trà nói gì vậy!
Hoài nghi khi đã mọc rễ dưới đáy lòng sẽ rất khó trừ đi. Dù sao, chuyện này cũng đúng là kỳ lạ. Mỗi lần DIệp Kình tới nhà Nhạc Tư Trà đều sẽ chú ý tới biểu hiện của Miêu Miêu, đồng thời với việc anh đã không còn sợ mèo, cũng khẳng định Miêu Miêu quả không đơn giản – một con mèo bình thường sẽ không mở TV tìm tiết mục, sẽ không vừa nghe nhạc vừa khoa tay múa chân, lại còn kêu theo giai điệu!!
Chỉ là nhìn bộ dáng đương nhiên của Nhạc Tư Trà, Diệp Kình cũng thông minh mà không đề cập tới vấn đề này.
Nếu nó thật sự có thể nghe hiểu Nhạc Tư Trà, vậy sẽ không cắn người, đúng không?
Ngoài mèo, nhà của Nhạc Tư Trà còn có rất nhiểu điểm kìa quái, chẳng hạn như chậu lan hồ điệp mãi không héo, hay … trong tay Nhạc Tư Trà luôn đột nhiên xuất hiện thứ gì đó.
Lần đầu tiên phát hiện, anh thật sự khiếp sợ – khi anh nhìn qua cửa sổ thủy tinh vào buổi đêm thấy được trên tay cậu đột nhiên xuát hiện một đống rau – để chứng minh chính mình không nhìn nhầm, anh luôn mang theo một tấm gương nhỏ, giả vờ như xem TV nhưng thực thế là qua gương quan sát mọi cử động của cậu – tuy rằng việc này không được tốt đẹp cho lắm – lần lượt thấy tận mắt, chứng minh rằng không phải do anh hoa mắt.
Con người đối với những thứ không biết luôn cảm thấy sợ hãi, anh cũng không ngoại lệ, nhưng nhiều hơn sợ hãi lại là tò mò.
Diệp Kình thực thông minh khi không nói chuyện này ra. Về sau, anh chắc chắn sẽ có cơ hội biết về việc này.
.