Chương : 29
“Cậu, Đào Đào có ngoan không?” Đào Đào ôm gấu bông, kéo vạt áo Nhạc Tư Trà hỏi.
Nhạc Tư Trà buông quyển sách trên tay, nhìn Đào Đào, thật bất ngờ vì sao bỗng nhiên cô bé lại hỏi như thế “Đương nhiên rồi. Tại sao Đào Đào lại hỏi như vậy?” gần cuối kỳ đều là tự học vậy nên cậu đều ở nhà học.
“Cô Lý nói vào đêm Giáng sinh, ông già Nôen sẽ tặng quà cho các bé ngoan. Đào Đào rất ngoan, ông già Nôen sẽ tặng quà cho Đào Đào chứ?” Đào Đào thực chờ mong, từ khi đi nhà trẻ, cô bé trở nên hoạt bát rất nhiều.
Có vẻ như phải tổ chức Giáng sinh. Sờ đầu Đào Đào, Nhạc Tư Trà cười nói “Đương nhiên rồi, Đào Đào muốn quà gì?”
“Ừm, Đào Đào muốn về thăm ông.”
Từ lúc tới nhà cậu, cô chưa từng gặp lại ông. Trong suy nghĩ của Đào Đào, ông già Nôen có thể thực hiện được mọi điều ước.
Nhạc Tư Trà im lặng, cậu ôm lấy Đào Đào “Đào Đào nhớ ông sao?”
“Vâng.”
“Vậy đợi tới khi được nghỉ, cậu đưa Đào Đào về thăm ông nhé.”
“Thật sao? Cám ơn cậu.” Đào Đào vui vẻ, hôn cái ‘chụt’ lên má Nhạc Tư Trà.
“Ha ha, Đào Đào còn muốn món quà Giáng sinh nào không? ”
“A…Vậy Đào Đào có thể có một gấu bông lớn không? So với gấu bông nhỏ còn lớn.”
“Chẳng phải cháu đã có một con gấu bông rồi sao?”
“Nhưng Đào Đào phải đi nhà trẻ, gấu bông nhỏ luôn phải ở nhà một mình, nó thật cô đơn, Đào Đào muốn tìm cho nó một người mẹ ở bên cạnh. Cậu, ông già Nôen sẽ tặng quà Giáng sinh cho Đào Đào sao?”
“Nhất định.”
Lễ Giáng sinh của Trung Quốc đương nhiên không giống phương Tây, phải có gà tây hay gì gì đó nữa. Nhạc Tư Trà chỉ mua một cây thông Nôen nhỏ, trang trí lại căn phòng một chút, làm thêm vài món ăn ngon, có phải ăn Tết đâu mà.
Trên bàn cơm nhà cậu không thể thiếu Diệp Kình làm thực khách, lần này cũng không ngoại lệ.
“Tôi còn tưởng anh phải đi hẹn hò chứ?” Nhạc Tư Trà trêu chọc.
“Chẳng phải cậu cũng không đi đâu sao?” Diệp Kình nhún vai.
Đào Đào, tươi cười chào hỏi “Cháu chào chú Diệp.”
“Chào Đào Đào, hôm nay cháu xinh quá.” Diệp Kình ôm lấy Đào Đào.
“Hì hì, là cậu mua cho cháu đấy. Đào Đào cũng tự biết là rất đẹp mà.” Vui vẻ sờ sờ quần áo của mình, Đào Đào lại khoe ra Miêu Miêu “Nhìn này, Miêu Miêu cũng có nha, thật đáng yêu đúng không?”
“Đúng là đáng yêu.”
Câu trả lời này rất khiến Miêu Miêu hài lòng, nó còn vui vẻ làm nũng.
Buông ra Đào Đào, Diệp Kình lấy ra một hộp quà cho cô bé “Đây là quà Giáng sinh cho Đào Đào và Miêu Miêu.”
“Cám ơn chú Diệp.” Đào Đào nhận lấy hộp quà, vui vẻ chạy vào trong phòng đi mở.
“Còn đây là cho cậu.” Diệp Kình lấy ra từ túi áo một cái hộp nhỏ nhắn.
“Anh không cần tặng quà Giáng sinh cho tôi.” Nhạc Tư Trà không đưa tay nhận lấy.
“Đây không phải là quà Giáng sinh.” Anh cầm lấy tay cậu, nhét hộp quà vào “Chúc mừng sinh nhật.”
“A? Sao anh biết?” Ngoài Cao Dương ra, cậu chưa nói với ai cả.
“Tôi nghe dì Trương nhắc tới. Bọn họ nhờ tôi nói hộ lời xin lỗi với cậu, không thể cũng trải qua sinh nhật.” Vợ chồng Triệu Hoa đang phải tham gia một cuộc khảo sát ở ngước ngoài, cũng tiện thăm người thân.
“Cám ơn…”
“Cậu, cậu, cậu nhìn quà chú Diệp tặng cho cháu cùng Miêu Miêu này.” Đào Đào ôm lấy Miêu Miêu, hớn hở chạy ra.
Tiện tay đem hộp quà bỏ vào túi “Là gì vậy?”
“Đây nè.” Cô bé nâng lên tay phải, lắc lắc, một chiếc vòng tay nhỏ gắn theo chuông bạc vang lên từng tiếng trong trẻo “Miêu Miêu cũng có nhé.”
Quay sang nhìn Miêu Miêu đang nằm trong lòng cô bé, quả nhiên cũng có một cái, nhưng là không phải vòng trang sức, là một vòng đeo cổ màu bạc có những hoa văn tinh mĩ.
“Bạc tinh khiết?” khẽ chọn mi, người này đúng là hào phóng.
“Ừm, làn da trẻ nhỏ rất non, mang bạc sẽ không bị mẫn cảm.”
“Thật đẹp đúng không?” Bé gái thường thích những thứ đẹp đẽ, Đào Đào đương nhiên không phải ngoại lệ.
“Đương nhiên, Đào Đào của chúng ta là xinh đẹp nhất, a, còn có Miêu Miêu, Miêu Miêu cũng là xinh đẹp nhất.”
Miêu Miêu hài lòng, rụt móng lại. (thật đáng sợ a!!!!)
Buổi tối, sau khi dỗ Đào Đào đi ngủ, Nhạc Tư Trà lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn – một con gấu bông to bằng cô bé – đặt ở đầu gối.
Nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ.
Trở lại phòng khách thì thấy Diệp Kình đang xem ti vi, cậu có chút ngoài ý muốn “Hôm nay anh không bận sao? Còn rảnh xem ti vi.” Bình thường sau khi dùng cơm anh ta sẽ đi ngay.
“Giáng sinh, mọi người đều muốn đi chơi, có làm việc cũng không hiệu suất, tôi liền cho họ nghỉ một ngày.” Diệp Kình cầm điều khiển từ xa thay đổi kênh liên tục, mấy tiết mục trên ti vi đúng là nhàm chán.
Nhạc Tư Trà ngồi xuống bên cạnh anh ta, đoạt lấy điều khiển từ xa, cho thanh âm nhỏ xuống, chọn một kênh thiếu nhi, bên trong đang chiếu [Thám tử lừng danh Conan] “Sao anh không đi ra ngoài? Người hẹn anh chắc hẳn không ít.”
“Tôi không muốn tạo ra hiểu lầm, không ngờ cậu thích xem cái này.”
“So với mấy cái ‘phim thần tượng’ thì tôi vẫn thích thể loại trinh thám hơn, phim hoạt hình đâu chỉ dành cho trẻ con.” Hơn nữa đây còn là bộ phim yêu thích của cậu, cảm thấy xem bao nhiêu lần cũng không ngán “Gì mà hiểu lầm chứ? Anh thích ai rồi sao?”
“Đúng là có thích một người, tiếc là người ta không cho cơ hội.” Ngửa người ra sao, Diệp Kình hãm sâu vào trong sô pha.
“Ai lại có bản lĩnh tới độ ngay cả Diệp đại hội trưởng cũng không muốn?” Nhạc Tư Trà vô cùng ngạc nhiên, tin này mà bị mấy nữ sinh kia biết, chắc khóc lên khóc xuống.
“Đương nhiên là một ‘mỹ nhân’ đặc biệt. Còn cậu thì sao, sao cậu không có bạn gái?” Diệp Kình lảng sang chuyện khác.
“Rất phiền, không muốn.” Bởi vì Lâm Thanh Nhã, cậu có một bóng ma không nhỏ đối với nữ sinh, làm bạn bè bình thường thì không sao, nhưng tiến thêm một bước nữa thì thôi.
“Đấy là vì cậu chưa gặp được ngườu mình thích, thử nói xem, cậu thích người như thế nào?” để anh có thể loại bỏ tất cả các trường hợp.
“Cũng bình thường thôi, chỉ cần nhìn thuận mắt, không suốt ngày ghép đôi cho tôi là được rồi.” yêu cầu của cậu không cao, tiếc mà….
Chưa từng gặp người như vậy, có cũng sẽ bị Lâm Thanh Nhã đồng hóa.
Diệp Kình an tâm, yêu cầu của Nhạc Tư Trà có vẻ không cao, nhưng đấy là đối với người khác, bộ dáng của cậu có thể nói là “chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa”, tài nấu nướng lại vô cùng tốt, có thể nói là “thượng đắc phòng, hạ đắc phòng bếp”, phụ nữ bình thường có lẽ chỉ có thể tự thấy xấu hổ và ghen tị không thôi; mà không bình thường, thì muốn tìm ‘chồng’ cho cậu ấy.
Tiễn Diệp Kình đi, Nhạc Tư Trà cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Quay lại phòng lấy quần áo tắm rửa, từ khi Đào Đào tới, cậu đưa phòng mình cho cô bé, bản thân chuyển tới phòng cha mẹ.
Bài trí trong phòng vẫn không hề thay đổi, vừa bước vào thì thấy tấm ảnh gia đình ngay trên đầu giường.
Bởi vì cả nhà cậu đều không thích chụp ảnh, nên đây là tấm ảnh gia đình duy nhất.
Tấm ảnh ấy được chụp lúc cậu 7 tuổi, khi sức khỏe bắt đầu tốt lên.
Nhạc Tư Trà có chút hoảng hốt, ngơ ngác nhìn tấm ảnh, trong ảnh mẹ cười tươi như hoa, ôm cậu ngồi trên ghế, còn cha tuy nhìn nghiêm túc nhưng cũng không thể giấu được sự vui vẻ.
Đi tới đầu giường, gỡ ảnh chụp xuống, đầu ngón tay xẹt qua gương mặt của hai người, trong mắt dường như có gì sắp tràn mi.
“Ba, mẹ, hôm nay con đã tròn hai mươi tuổi rồi, hai người sẽ không còn nói con không trưởng thành đi?” suy nghĩ có chút hỗn loạn, dường như cậu nhìn thấy hình ảnh hồi bé của mình đang ngồi trên ghế, nghe cha mẹ hợp tấu đàn tranh cùng sáo, khúc nhạc ấy thật su dương. Khi bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong ấy ẩn dấu ôn nhu cùng yêu thương.
“Ba, mẹ, mai con tới thăm hai người được không? Đã lâu lắm rồi con không đi.”
Ngày mai, là ngày giỗ thứ hai của bọn họ…..
Cậu ghét Giáng sinh, dù cho mọi người có nói rằng nó tốt đẹp như thế nào, cậu chỉ biết là, cha mẹ mất đúng vào rạng sáng, 1 giờ đêm hôm đó, bởi vì kẻ kia uống rượu lái xe – sau khi uống rượu cùng bạn bè vào đêm Giáng sinh, hắn say như chết.
Tay chạm vào túi tiền, giờ Nhạc Tư Trà mới nhớ rằng Diệp Kình tặng quà cho cậu, mở ra hộp quà.
Là một vòng cổ.
Cùng là màu bạc, một dây đeo bình thường, chỉ có một mặt dây truyền hình vuông, bên trên có khắc một loại hoa văn mang phong cách cổ xưa, hơn nữa mặt dây chuyền có thể mở ra.
Khi mở ra, bên trong có ảnh chụp của hai người, hai người không bao giờ cậu có thể nhận sai.
Cha, mẹ.
Trong lòng chợt cảm thấy ê ẩm.
Nhạc Tư Trà mang theo hoa sen xanh – loài hoa cha mẹ thích nhất, tới thăm mộ.
Hai người bọn họ được hợp táng, mẹ từng nói “sinh đồng giường, chết đồng huyệt” , ấy là nguyện vọng của cả hai. Vậy nên, Nhạc Tư Trà để tro cốt của ca hai cũng một chỗ rồi mới chôn.
Cắm hoa đặt trước mộ bia, đốt hương, cậu dựa vào bia mộ, nhẹ giọng nói chuyện.
Nói về không gian kỳ lạ, nói được mọi người chăm sóc, nói chuyện trong trường, nói cậu thu dưỡng một cô bé tên Đào Đào, nói …..mình thực cô đơn.
Cậu cứ ngồi như vậy cả ngày, không ăn không uống, cứ không ngừng, không ngừng nói nhỏ.
Mãi cho tới khi trời tối đen, mộ viên đóng cửa.
Nhạc Tư Trà buông quyển sách trên tay, nhìn Đào Đào, thật bất ngờ vì sao bỗng nhiên cô bé lại hỏi như thế “Đương nhiên rồi. Tại sao Đào Đào lại hỏi như vậy?” gần cuối kỳ đều là tự học vậy nên cậu đều ở nhà học.
“Cô Lý nói vào đêm Giáng sinh, ông già Nôen sẽ tặng quà cho các bé ngoan. Đào Đào rất ngoan, ông già Nôen sẽ tặng quà cho Đào Đào chứ?” Đào Đào thực chờ mong, từ khi đi nhà trẻ, cô bé trở nên hoạt bát rất nhiều.
Có vẻ như phải tổ chức Giáng sinh. Sờ đầu Đào Đào, Nhạc Tư Trà cười nói “Đương nhiên rồi, Đào Đào muốn quà gì?”
“Ừm, Đào Đào muốn về thăm ông.”
Từ lúc tới nhà cậu, cô chưa từng gặp lại ông. Trong suy nghĩ của Đào Đào, ông già Nôen có thể thực hiện được mọi điều ước.
Nhạc Tư Trà im lặng, cậu ôm lấy Đào Đào “Đào Đào nhớ ông sao?”
“Vâng.”
“Vậy đợi tới khi được nghỉ, cậu đưa Đào Đào về thăm ông nhé.”
“Thật sao? Cám ơn cậu.” Đào Đào vui vẻ, hôn cái ‘chụt’ lên má Nhạc Tư Trà.
“Ha ha, Đào Đào còn muốn món quà Giáng sinh nào không? ”
“A…Vậy Đào Đào có thể có một gấu bông lớn không? So với gấu bông nhỏ còn lớn.”
“Chẳng phải cháu đã có một con gấu bông rồi sao?”
“Nhưng Đào Đào phải đi nhà trẻ, gấu bông nhỏ luôn phải ở nhà một mình, nó thật cô đơn, Đào Đào muốn tìm cho nó một người mẹ ở bên cạnh. Cậu, ông già Nôen sẽ tặng quà Giáng sinh cho Đào Đào sao?”
“Nhất định.”
Lễ Giáng sinh của Trung Quốc đương nhiên không giống phương Tây, phải có gà tây hay gì gì đó nữa. Nhạc Tư Trà chỉ mua một cây thông Nôen nhỏ, trang trí lại căn phòng một chút, làm thêm vài món ăn ngon, có phải ăn Tết đâu mà.
Trên bàn cơm nhà cậu không thể thiếu Diệp Kình làm thực khách, lần này cũng không ngoại lệ.
“Tôi còn tưởng anh phải đi hẹn hò chứ?” Nhạc Tư Trà trêu chọc.
“Chẳng phải cậu cũng không đi đâu sao?” Diệp Kình nhún vai.
Đào Đào, tươi cười chào hỏi “Cháu chào chú Diệp.”
“Chào Đào Đào, hôm nay cháu xinh quá.” Diệp Kình ôm lấy Đào Đào.
“Hì hì, là cậu mua cho cháu đấy. Đào Đào cũng tự biết là rất đẹp mà.” Vui vẻ sờ sờ quần áo của mình, Đào Đào lại khoe ra Miêu Miêu “Nhìn này, Miêu Miêu cũng có nha, thật đáng yêu đúng không?”
“Đúng là đáng yêu.”
Câu trả lời này rất khiến Miêu Miêu hài lòng, nó còn vui vẻ làm nũng.
Buông ra Đào Đào, Diệp Kình lấy ra một hộp quà cho cô bé “Đây là quà Giáng sinh cho Đào Đào và Miêu Miêu.”
“Cám ơn chú Diệp.” Đào Đào nhận lấy hộp quà, vui vẻ chạy vào trong phòng đi mở.
“Còn đây là cho cậu.” Diệp Kình lấy ra từ túi áo một cái hộp nhỏ nhắn.
“Anh không cần tặng quà Giáng sinh cho tôi.” Nhạc Tư Trà không đưa tay nhận lấy.
“Đây không phải là quà Giáng sinh.” Anh cầm lấy tay cậu, nhét hộp quà vào “Chúc mừng sinh nhật.”
“A? Sao anh biết?” Ngoài Cao Dương ra, cậu chưa nói với ai cả.
“Tôi nghe dì Trương nhắc tới. Bọn họ nhờ tôi nói hộ lời xin lỗi với cậu, không thể cũng trải qua sinh nhật.” Vợ chồng Triệu Hoa đang phải tham gia một cuộc khảo sát ở ngước ngoài, cũng tiện thăm người thân.
“Cám ơn…”
“Cậu, cậu, cậu nhìn quà chú Diệp tặng cho cháu cùng Miêu Miêu này.” Đào Đào ôm lấy Miêu Miêu, hớn hở chạy ra.
Tiện tay đem hộp quà bỏ vào túi “Là gì vậy?”
“Đây nè.” Cô bé nâng lên tay phải, lắc lắc, một chiếc vòng tay nhỏ gắn theo chuông bạc vang lên từng tiếng trong trẻo “Miêu Miêu cũng có nhé.”
Quay sang nhìn Miêu Miêu đang nằm trong lòng cô bé, quả nhiên cũng có một cái, nhưng là không phải vòng trang sức, là một vòng đeo cổ màu bạc có những hoa văn tinh mĩ.
“Bạc tinh khiết?” khẽ chọn mi, người này đúng là hào phóng.
“Ừm, làn da trẻ nhỏ rất non, mang bạc sẽ không bị mẫn cảm.”
“Thật đẹp đúng không?” Bé gái thường thích những thứ đẹp đẽ, Đào Đào đương nhiên không phải ngoại lệ.
“Đương nhiên, Đào Đào của chúng ta là xinh đẹp nhất, a, còn có Miêu Miêu, Miêu Miêu cũng là xinh đẹp nhất.”
Miêu Miêu hài lòng, rụt móng lại. (thật đáng sợ a!!!!)
Buổi tối, sau khi dỗ Đào Đào đi ngủ, Nhạc Tư Trà lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn – một con gấu bông to bằng cô bé – đặt ở đầu gối.
Nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ.
Trở lại phòng khách thì thấy Diệp Kình đang xem ti vi, cậu có chút ngoài ý muốn “Hôm nay anh không bận sao? Còn rảnh xem ti vi.” Bình thường sau khi dùng cơm anh ta sẽ đi ngay.
“Giáng sinh, mọi người đều muốn đi chơi, có làm việc cũng không hiệu suất, tôi liền cho họ nghỉ một ngày.” Diệp Kình cầm điều khiển từ xa thay đổi kênh liên tục, mấy tiết mục trên ti vi đúng là nhàm chán.
Nhạc Tư Trà ngồi xuống bên cạnh anh ta, đoạt lấy điều khiển từ xa, cho thanh âm nhỏ xuống, chọn một kênh thiếu nhi, bên trong đang chiếu [Thám tử lừng danh Conan] “Sao anh không đi ra ngoài? Người hẹn anh chắc hẳn không ít.”
“Tôi không muốn tạo ra hiểu lầm, không ngờ cậu thích xem cái này.”
“So với mấy cái ‘phim thần tượng’ thì tôi vẫn thích thể loại trinh thám hơn, phim hoạt hình đâu chỉ dành cho trẻ con.” Hơn nữa đây còn là bộ phim yêu thích của cậu, cảm thấy xem bao nhiêu lần cũng không ngán “Gì mà hiểu lầm chứ? Anh thích ai rồi sao?”
“Đúng là có thích một người, tiếc là người ta không cho cơ hội.” Ngửa người ra sao, Diệp Kình hãm sâu vào trong sô pha.
“Ai lại có bản lĩnh tới độ ngay cả Diệp đại hội trưởng cũng không muốn?” Nhạc Tư Trà vô cùng ngạc nhiên, tin này mà bị mấy nữ sinh kia biết, chắc khóc lên khóc xuống.
“Đương nhiên là một ‘mỹ nhân’ đặc biệt. Còn cậu thì sao, sao cậu không có bạn gái?” Diệp Kình lảng sang chuyện khác.
“Rất phiền, không muốn.” Bởi vì Lâm Thanh Nhã, cậu có một bóng ma không nhỏ đối với nữ sinh, làm bạn bè bình thường thì không sao, nhưng tiến thêm một bước nữa thì thôi.
“Đấy là vì cậu chưa gặp được ngườu mình thích, thử nói xem, cậu thích người như thế nào?” để anh có thể loại bỏ tất cả các trường hợp.
“Cũng bình thường thôi, chỉ cần nhìn thuận mắt, không suốt ngày ghép đôi cho tôi là được rồi.” yêu cầu của cậu không cao, tiếc mà….
Chưa từng gặp người như vậy, có cũng sẽ bị Lâm Thanh Nhã đồng hóa.
Diệp Kình an tâm, yêu cầu của Nhạc Tư Trà có vẻ không cao, nhưng đấy là đối với người khác, bộ dáng của cậu có thể nói là “chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa”, tài nấu nướng lại vô cùng tốt, có thể nói là “thượng đắc phòng, hạ đắc phòng bếp”, phụ nữ bình thường có lẽ chỉ có thể tự thấy xấu hổ và ghen tị không thôi; mà không bình thường, thì muốn tìm ‘chồng’ cho cậu ấy.
Tiễn Diệp Kình đi, Nhạc Tư Trà cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Quay lại phòng lấy quần áo tắm rửa, từ khi Đào Đào tới, cậu đưa phòng mình cho cô bé, bản thân chuyển tới phòng cha mẹ.
Bài trí trong phòng vẫn không hề thay đổi, vừa bước vào thì thấy tấm ảnh gia đình ngay trên đầu giường.
Bởi vì cả nhà cậu đều không thích chụp ảnh, nên đây là tấm ảnh gia đình duy nhất.
Tấm ảnh ấy được chụp lúc cậu 7 tuổi, khi sức khỏe bắt đầu tốt lên.
Nhạc Tư Trà có chút hoảng hốt, ngơ ngác nhìn tấm ảnh, trong ảnh mẹ cười tươi như hoa, ôm cậu ngồi trên ghế, còn cha tuy nhìn nghiêm túc nhưng cũng không thể giấu được sự vui vẻ.
Đi tới đầu giường, gỡ ảnh chụp xuống, đầu ngón tay xẹt qua gương mặt của hai người, trong mắt dường như có gì sắp tràn mi.
“Ba, mẹ, hôm nay con đã tròn hai mươi tuổi rồi, hai người sẽ không còn nói con không trưởng thành đi?” suy nghĩ có chút hỗn loạn, dường như cậu nhìn thấy hình ảnh hồi bé của mình đang ngồi trên ghế, nghe cha mẹ hợp tấu đàn tranh cùng sáo, khúc nhạc ấy thật su dương. Khi bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong ấy ẩn dấu ôn nhu cùng yêu thương.
“Ba, mẹ, mai con tới thăm hai người được không? Đã lâu lắm rồi con không đi.”
Ngày mai, là ngày giỗ thứ hai của bọn họ…..
Cậu ghét Giáng sinh, dù cho mọi người có nói rằng nó tốt đẹp như thế nào, cậu chỉ biết là, cha mẹ mất đúng vào rạng sáng, 1 giờ đêm hôm đó, bởi vì kẻ kia uống rượu lái xe – sau khi uống rượu cùng bạn bè vào đêm Giáng sinh, hắn say như chết.
Tay chạm vào túi tiền, giờ Nhạc Tư Trà mới nhớ rằng Diệp Kình tặng quà cho cậu, mở ra hộp quà.
Là một vòng cổ.
Cùng là màu bạc, một dây đeo bình thường, chỉ có một mặt dây truyền hình vuông, bên trên có khắc một loại hoa văn mang phong cách cổ xưa, hơn nữa mặt dây chuyền có thể mở ra.
Khi mở ra, bên trong có ảnh chụp của hai người, hai người không bao giờ cậu có thể nhận sai.
Cha, mẹ.
Trong lòng chợt cảm thấy ê ẩm.
Nhạc Tư Trà mang theo hoa sen xanh – loài hoa cha mẹ thích nhất, tới thăm mộ.
Hai người bọn họ được hợp táng, mẹ từng nói “sinh đồng giường, chết đồng huyệt” , ấy là nguyện vọng của cả hai. Vậy nên, Nhạc Tư Trà để tro cốt của ca hai cũng một chỗ rồi mới chôn.
Cắm hoa đặt trước mộ bia, đốt hương, cậu dựa vào bia mộ, nhẹ giọng nói chuyện.
Nói về không gian kỳ lạ, nói được mọi người chăm sóc, nói chuyện trong trường, nói cậu thu dưỡng một cô bé tên Đào Đào, nói …..mình thực cô đơn.
Cậu cứ ngồi như vậy cả ngày, không ăn không uống, cứ không ngừng, không ngừng nói nhỏ.
Mãi cho tới khi trời tối đen, mộ viên đóng cửa.