Chương : 16
Quản gia nghe bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy đi báo bình an cho bà Nghiêm để Tần Di một mình trong phòng bệnh chăm sóc Nghiêm Dịch Trạch.
Quản gia chân trước vừa đi, Nghiêm Dịch Trạch chân sau liền mở mắt.
“Anh tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
Nghiêm Dịch Trạch ngồi dậy nhìn cô rất khẩn trương thì cười nói, “Xem ra tôi giả vờ rất thành công! Ngay cả em cũng bị lừa!”.
“Anh…anh cố ý? Sao phải như thế?” Tần Di trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
“Bởi vì… tôi yêu em.” Nghiêm Dịch Trạch năm lấy tay cô mắt sáng rực nhìn cô, “Chỉ cần tôi còn sống không ai có thể miễn cưỡng em làm bất cứ chuyện gì.” Cô không thể ngờ được anh không tiếc tổn thương chính mình cũng không để cho cô chịu uất ức.
Cô cảm thấy nhận được tình cảm anh dành cho cô là thật lòng nhưng cô lại không thể thản nhiên tiếp nhận đây hết thảy, cảm động và tình yêu là không giống nhau, điều này cô hiểu rất rõ.
“Anh không cần phải làm như thết Vì..” Tân Di nghĩ đến nhân viên công tác đã thu lại đơn đăng ký kết hôn của hai người cười khổ một tiếng rồi không nói nữa.
“Vì cái gì?”
Thấy khuôn mặt tò mò của anh, Tần Di cười mà còn khó coi hơn khóc, “Vì anh có ngăn cản được gì đâu!”
“Em tin tôi chứ?”.
“Sao bỗng nhiên hỏi thế?”.
“Nếu em tin thì đừng nghĩ nhiều, việc này không bết bát như em nghĩ!”.
Nghiêm Dịch Trạch tự tin cười cười, Tần Di vừa định hỏi tiếp thì tiếng bước chân ồn ào ở ngoài cửa vang lên, Nghiêm Dịch Trạch mỉm cười ra hiệu suyt với cô, rôi nhanh chóng nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Gần như cùng lúc, bà Nghiêm mở cửa vội vã bước vào. “Dịch Trạch, Dịch Trạch!”. Thấy Nghiêm Dịch Trạch nhắm mắt lại năm trên giường bệnh, bà Nghiêm lập tức không nói nữa, đau lòng đưa tay sợ vết thương đang quân băng gạc của anh, nước mắt lộp độp rơi xuống, “Đứa nhỏ ngốc, sao con lại không cẩn thận như thế! Làm bà sợ quá!”.
“Bà nội, bà đừng lo lắng! Bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày là không sao rồi!”, Tần Di tới đỡ lấy bà Nghiêm định an ủi thêm vài câu thì bà đột nhiên hất tay cô ra lạnh lùng nhìn chằm | chằm cô, “Vết thương ngoài da? Sao cô nói nhẹ nhàng như thế? Đầu óc của Dịch Trạch vốn không linh hoạt giờ lại bị đập đầu, nhỡ xảy ra việc gì làm thế nào? Tôi hỏi cô lúc Dịch Trạch xảy ra chuyện cô ở đâu? Cô vẫn chưa coi Dịch Trạch là chồng cô đúng không?”.
“Con…”, Tân Di bị bà giáo huấn đến á khẩu không trả lời được, trong lòng nhẫn nhịn khó chịu muốn chết, thiếu chút nữa nói với bà Nghiêm Dịch Trạch cố ý hơn nữa anh cũng không ngốc.
Nhưng lời đến khóe miệng, cô lại nuốt xuống.
Mặc dù cô không biết được lý do vì sao Nghiêm Dịch Trạch lại phải giả ngu, nhưng anh chắc chắn anh có điều nói, vì thế không thể vì cô nhất thời tủi thân mà bán anh đi. Dù sao kể từ khi vào nhà họ Nghiêm anh luôn đối xử tốt với cô, ngoại trừ đêm tân hôn…
“Không nói gì tức là có, cô phải biết Dịch Trạch bây giờ là chồng cô”, Tần Di xem như đụng phải họng súng, mắt thấy bà Nghiêm măng càng ngày càng kích động, Nghiêm Dịch Trạch nhanh chóng nhảy xuống giường đứng chắn trước mặt cô, phồng má trừng mắt nhìn bà Nghiêm.
“Dịch Trạch con định làm gì!”. Tân Di sợ anh chọc giận bà Nghiêm vội tóm lấy áo anh. “Vợ ơi đừng sợi Dịch Trạch sẽ bảo vệ em!”.
Quản gia chân trước vừa đi, Nghiêm Dịch Trạch chân sau liền mở mắt.
“Anh tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
Nghiêm Dịch Trạch ngồi dậy nhìn cô rất khẩn trương thì cười nói, “Xem ra tôi giả vờ rất thành công! Ngay cả em cũng bị lừa!”.
“Anh…anh cố ý? Sao phải như thế?” Tần Di trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
“Bởi vì… tôi yêu em.” Nghiêm Dịch Trạch năm lấy tay cô mắt sáng rực nhìn cô, “Chỉ cần tôi còn sống không ai có thể miễn cưỡng em làm bất cứ chuyện gì.” Cô không thể ngờ được anh không tiếc tổn thương chính mình cũng không để cho cô chịu uất ức.
Cô cảm thấy nhận được tình cảm anh dành cho cô là thật lòng nhưng cô lại không thể thản nhiên tiếp nhận đây hết thảy, cảm động và tình yêu là không giống nhau, điều này cô hiểu rất rõ.
“Anh không cần phải làm như thết Vì..” Tân Di nghĩ đến nhân viên công tác đã thu lại đơn đăng ký kết hôn của hai người cười khổ một tiếng rồi không nói nữa.
“Vì cái gì?”
Thấy khuôn mặt tò mò của anh, Tần Di cười mà còn khó coi hơn khóc, “Vì anh có ngăn cản được gì đâu!”
“Em tin tôi chứ?”.
“Sao bỗng nhiên hỏi thế?”.
“Nếu em tin thì đừng nghĩ nhiều, việc này không bết bát như em nghĩ!”.
Nghiêm Dịch Trạch tự tin cười cười, Tần Di vừa định hỏi tiếp thì tiếng bước chân ồn ào ở ngoài cửa vang lên, Nghiêm Dịch Trạch mỉm cười ra hiệu suyt với cô, rôi nhanh chóng nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Gần như cùng lúc, bà Nghiêm mở cửa vội vã bước vào. “Dịch Trạch, Dịch Trạch!”. Thấy Nghiêm Dịch Trạch nhắm mắt lại năm trên giường bệnh, bà Nghiêm lập tức không nói nữa, đau lòng đưa tay sợ vết thương đang quân băng gạc của anh, nước mắt lộp độp rơi xuống, “Đứa nhỏ ngốc, sao con lại không cẩn thận như thế! Làm bà sợ quá!”.
“Bà nội, bà đừng lo lắng! Bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày là không sao rồi!”, Tần Di tới đỡ lấy bà Nghiêm định an ủi thêm vài câu thì bà đột nhiên hất tay cô ra lạnh lùng nhìn chằm | chằm cô, “Vết thương ngoài da? Sao cô nói nhẹ nhàng như thế? Đầu óc của Dịch Trạch vốn không linh hoạt giờ lại bị đập đầu, nhỡ xảy ra việc gì làm thế nào? Tôi hỏi cô lúc Dịch Trạch xảy ra chuyện cô ở đâu? Cô vẫn chưa coi Dịch Trạch là chồng cô đúng không?”.
“Con…”, Tân Di bị bà giáo huấn đến á khẩu không trả lời được, trong lòng nhẫn nhịn khó chịu muốn chết, thiếu chút nữa nói với bà Nghiêm Dịch Trạch cố ý hơn nữa anh cũng không ngốc.
Nhưng lời đến khóe miệng, cô lại nuốt xuống.
Mặc dù cô không biết được lý do vì sao Nghiêm Dịch Trạch lại phải giả ngu, nhưng anh chắc chắn anh có điều nói, vì thế không thể vì cô nhất thời tủi thân mà bán anh đi. Dù sao kể từ khi vào nhà họ Nghiêm anh luôn đối xử tốt với cô, ngoại trừ đêm tân hôn…
“Không nói gì tức là có, cô phải biết Dịch Trạch bây giờ là chồng cô”, Tần Di xem như đụng phải họng súng, mắt thấy bà Nghiêm măng càng ngày càng kích động, Nghiêm Dịch Trạch nhanh chóng nhảy xuống giường đứng chắn trước mặt cô, phồng má trừng mắt nhìn bà Nghiêm.
“Dịch Trạch con định làm gì!”. Tân Di sợ anh chọc giận bà Nghiêm vội tóm lấy áo anh. “Vợ ơi đừng sợi Dịch Trạch sẽ bảo vệ em!”.