Chương : 18
Tiêu Hạng đột nhiên nắm lấy tay cô khẩn cầu nhìn cô, “Tần Di, chuyện này ban đầu là lỗi của anh, anh không dám cầu xin em tha lỗi cho anh, nhưng em có thể nể mặt tình cảm của chúng ta mấy năm này em có thể cho anh một cơ hộ để sửa sai được không?”
“Cứ cho là tất cả những gì anh nói là thật!” Tần Di rút tay về nhìn Tiêu Hạng đang khẩn cầu nhìn cô, lắc đầu cười khổ, “Nhưng… chúng ta không thể quay lại được nữa! Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi.
“Không, còn có cơ hội! Chỉ cần em đồng ý, cho dù cả thế giới này chống lại chúng ta thì anh cũng sẽ để em quay về bên anh!” Tiêu Hạng vẫn cố chấp sống chết không chịu từ bỏ.
“Tôi không đáng để anh làm như thế.” Nghĩ đến lần đầu tiên của cô đã bị Nghiêm Dịch Trạch lấy đi Tần Di bất đắc dĩ cười, “Hơn nữa Vân Hạ và đứa bé cần anh, chuyện này anh phải có trách nhiệm!”
“Nhưng người anh yêu là.. Em”.
“Anh về sau đừng nói như thế nữa!” Tần Di ngắt lời anh chăm chú nhìn mắt anh, “Tình yêu của anh nên dành cho những người cần nó, ví dụ như Vân Hạ và con của hai người! Hơn nữa bây giờ tôi rất hạnh phúc không cần mang chuyện này ra giày vò thêm nữa”
“Hạnh phúc?” Tiêu Hạng kích động đứng lên, “Nghiêm Dịch Trạch chỉ là một thằng ngốc mà thôi, anh ta không thể cho em bất cứ điều gì, thậm chí không thể để em trở em thành một người phụ nữ thực sự, em theo anh ta làm sao có thể có được hạnh phúc? Em phải tin anh, trên thế giới này chỉ có anh mới có thể cho em tất cả mọi thứ”.
Tiêu Hạng kích động muốn cầm tay cô làm cô vội đứng lên lùi lại mấy bước sắc mặt lạnh lùng nhắc nhở, “Em họ Tiêu Hạng, xin tự trọng!”.
Tiêu Hạng không cam tâm vẫn muốn lôi kéo cô nhưng vệ sĩ đúng lúc này quay lại làm anh chỉ có thể hậm hực từ bỏ. “Tôi đi trước!” Tần Di nhận lấy hoá đơn trong tay vệ sĩ mặt không thay đổi gật đầu với Tiêu Hạng rồi vòng qua anh ta đi đến phòng bệnh của Nghiêm Dịch Trạch, vì cô không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Tiêu Hạng.
Vừa trở lại phòng bệnh, Nghiêm Dịch Trạch đã chạy đến cô gọi, “Vợ ơi” muốn cầm tay cô nhưng cô lùi lại nói, “Dịch Trạch đừng đùa nữa!”.
Nhìn bà Nghiêm cùng quản gia nhìn cô rất cổ quái làm trong lòng cô khẽ động vội nói sang chuyện khác, “Bà nội, Dịch Trạch, chúng ta nhanh đi kiểm tra đi, không đợi chút nữa các bác sĩ sẽ tan làm mất!”
Không cần biết chuyện Tiêu Hạng nói có liên quan đến Nghiêm Dịch Trạch hay không nhưng nó rõ ràng đã
trở thành một nút thắt trong lòng cô.
Cô không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, càng không thể đối xử với Nghiêm Dịch Trạch như trước kia.
Kiểm tra xong, không có vấn đề gì bà Nghiêm mới thở phào nhẹ nhõm. Bà bảo Tần Di đưa Nghiêm Dịch Trạch về trước vì bà còn chuyện muốn hỏi bác sĩ.
Trên đường trở về, Tần Di vẫn không nói chuyện, ánh mắt cũng có chút bất thường, trong đầu đều nghĩ
đến chuyện Tiêu Hạng vừa nói. “Có tâm sự?”.
Trong xe lúc này chỉ có hai người, Nghiêm Dịch Trạch đương nhiên không tiếp tục giả ngây giả dại, nhíu mày hỏi một câu.
“Không có!” Tần Di quay đầu điềm nhiên như không có việc gì cười với anh phủ nhận.
“Có tâm sự thì nên nói ra, không nên giấu ở trong lòng! Không sớm muộn cũng sẽ kìm nén thành bệnh thật đấy!”
Tần Di nhìn vào đôi mắt quan tâm của Nghiêm Dịch Trạch ngập ngừng hỏi, “Anh có thể nghiêm túc trả lời câu hỏi này của tôi không? Chuyện xảy ra hôm tôi và Tiêu Hạng làm đám cưới có phải anh…”
“Không sai, là tôi cho người gọi điện cho Tiêu Hạng cũng để người gửi ảnh cho em”.
Câu trả lời của Nghiêm Dịch Trạch hoàn toàn trái ngược với dự đoán của cô. Cô không hiểu tại sao anh không hề có ý định che giấu cứ như vậy thừa nhận.
“Sao anh lại làm như thế? Sao lại muốn chia rễ tôi và Tiêu Hạng?” Giọng cô vô thức nói lớn hơn mấy phần.
Nghiêm Dịch Trạch mím môi, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, cười lạnh nói, “Hừ, trên thế giới này làm gì có nhiều tại sao như thế? Tôi chính là muốn chia rẽ hai người thì làm sao?”.
“Cứ cho là tất cả những gì anh nói là thật!” Tần Di rút tay về nhìn Tiêu Hạng đang khẩn cầu nhìn cô, lắc đầu cười khổ, “Nhưng… chúng ta không thể quay lại được nữa! Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi.
“Không, còn có cơ hội! Chỉ cần em đồng ý, cho dù cả thế giới này chống lại chúng ta thì anh cũng sẽ để em quay về bên anh!” Tiêu Hạng vẫn cố chấp sống chết không chịu từ bỏ.
“Tôi không đáng để anh làm như thế.” Nghĩ đến lần đầu tiên của cô đã bị Nghiêm Dịch Trạch lấy đi Tần Di bất đắc dĩ cười, “Hơn nữa Vân Hạ và đứa bé cần anh, chuyện này anh phải có trách nhiệm!”
“Nhưng người anh yêu là.. Em”.
“Anh về sau đừng nói như thế nữa!” Tần Di ngắt lời anh chăm chú nhìn mắt anh, “Tình yêu của anh nên dành cho những người cần nó, ví dụ như Vân Hạ và con của hai người! Hơn nữa bây giờ tôi rất hạnh phúc không cần mang chuyện này ra giày vò thêm nữa”
“Hạnh phúc?” Tiêu Hạng kích động đứng lên, “Nghiêm Dịch Trạch chỉ là một thằng ngốc mà thôi, anh ta không thể cho em bất cứ điều gì, thậm chí không thể để em trở em thành một người phụ nữ thực sự, em theo anh ta làm sao có thể có được hạnh phúc? Em phải tin anh, trên thế giới này chỉ có anh mới có thể cho em tất cả mọi thứ”.
Tiêu Hạng kích động muốn cầm tay cô làm cô vội đứng lên lùi lại mấy bước sắc mặt lạnh lùng nhắc nhở, “Em họ Tiêu Hạng, xin tự trọng!”.
Tiêu Hạng không cam tâm vẫn muốn lôi kéo cô nhưng vệ sĩ đúng lúc này quay lại làm anh chỉ có thể hậm hực từ bỏ. “Tôi đi trước!” Tần Di nhận lấy hoá đơn trong tay vệ sĩ mặt không thay đổi gật đầu với Tiêu Hạng rồi vòng qua anh ta đi đến phòng bệnh của Nghiêm Dịch Trạch, vì cô không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Tiêu Hạng.
Vừa trở lại phòng bệnh, Nghiêm Dịch Trạch đã chạy đến cô gọi, “Vợ ơi” muốn cầm tay cô nhưng cô lùi lại nói, “Dịch Trạch đừng đùa nữa!”.
Nhìn bà Nghiêm cùng quản gia nhìn cô rất cổ quái làm trong lòng cô khẽ động vội nói sang chuyện khác, “Bà nội, Dịch Trạch, chúng ta nhanh đi kiểm tra đi, không đợi chút nữa các bác sĩ sẽ tan làm mất!”
Không cần biết chuyện Tiêu Hạng nói có liên quan đến Nghiêm Dịch Trạch hay không nhưng nó rõ ràng đã
trở thành một nút thắt trong lòng cô.
Cô không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, càng không thể đối xử với Nghiêm Dịch Trạch như trước kia.
Kiểm tra xong, không có vấn đề gì bà Nghiêm mới thở phào nhẹ nhõm. Bà bảo Tần Di đưa Nghiêm Dịch Trạch về trước vì bà còn chuyện muốn hỏi bác sĩ.
Trên đường trở về, Tần Di vẫn không nói chuyện, ánh mắt cũng có chút bất thường, trong đầu đều nghĩ
đến chuyện Tiêu Hạng vừa nói. “Có tâm sự?”.
Trong xe lúc này chỉ có hai người, Nghiêm Dịch Trạch đương nhiên không tiếp tục giả ngây giả dại, nhíu mày hỏi một câu.
“Không có!” Tần Di quay đầu điềm nhiên như không có việc gì cười với anh phủ nhận.
“Có tâm sự thì nên nói ra, không nên giấu ở trong lòng! Không sớm muộn cũng sẽ kìm nén thành bệnh thật đấy!”
Tần Di nhìn vào đôi mắt quan tâm của Nghiêm Dịch Trạch ngập ngừng hỏi, “Anh có thể nghiêm túc trả lời câu hỏi này của tôi không? Chuyện xảy ra hôm tôi và Tiêu Hạng làm đám cưới có phải anh…”
“Không sai, là tôi cho người gọi điện cho Tiêu Hạng cũng để người gửi ảnh cho em”.
Câu trả lời của Nghiêm Dịch Trạch hoàn toàn trái ngược với dự đoán của cô. Cô không hiểu tại sao anh không hề có ý định che giấu cứ như vậy thừa nhận.
“Sao anh lại làm như thế? Sao lại muốn chia rễ tôi và Tiêu Hạng?” Giọng cô vô thức nói lớn hơn mấy phần.
Nghiêm Dịch Trạch mím môi, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, cười lạnh nói, “Hừ, trên thế giới này làm gì có nhiều tại sao như thế? Tôi chính là muốn chia rẽ hai người thì làm sao?”.