Chương : 20
Hôm sau tỉnh lại thì Tần Di đã không thấy Tiết Vãn Tình đâu chắc là cô đã đi làm.
Sau khi thu thập xong giường chiếu, Tần Di đi rửa mặt, gửi tin nhắn Wechat cho Tiết Vãn Tình nói cô trở về nhà họ Nghiêm.
Tiết Vãn Tình chắc đang bận nên đến khi Tần Di xuống taxi cũng không trả lời.
Vừa đi vào phòng khách, quản gia liền vội vã chạy tới, “Cô chủ, cuối cùng cô cũng quay lại rồi”.
“Quản gia, sao thế? Có phải Dịch Trạch lại xảy ra chuyện gì không?”.
“Không phải là cậu chủ mà là cô đó! Cô hôm qua cả đêm không về làm lão phu nhân rất tức giận! Nói tôi bảo cô đến phòng đọc sách quỳ! Hay cô nhân lúc lão phu nhân và cậu chủ vẫn đang dùng bữa thì nhanh chóng nhận lỗi trước, có cậu chủ ở bên cạnh chắc lão phu nhân sẽ không làm khó cô.”
“Tôi biết rồi! Quản gia, cám ơn ông”.
Tần Di cảm kích gật đầu với ông rồi trực tiếp đi lên lầu làm quản gia kinh ngạc hỏi cô định đi đâu. Tần Di quay đầu cười cười, như chuyện đương nhiên nói, “Đến phòng sách”.
Quản gia một mặt kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của cô một lúc lâu mới bất đắc dĩ thở dài, xoay người đến phòng ăn. “Lão phu nhân cô chủ vừa quay về! Tôi dựa theo phân phó của người để cô chủ đi phòng sách rồi ạ!”.
Quản gia cố ý nói lớn tiếng làm Nghiêm Dịch Trạch đang muốn ăn cơm vội ném đũa đứng dậy muốn chạy bị bà Nghiêm kéo lại nói, “Dịch Trạch, con không ăn cơm mà đi đâu?” “Con đi tìm vợ con!”.
“Không ăn xong không đi đâu hết! Quản gia ông ở đây trông nó! Tôi đi rồi trở về!”, Nghiêm lão phu nhân hất tay Nghiêm Dịch Trạch ra rồi sải bước ra ngoài. Đi đến phòng sách thì Tần Di đã thẳng tắp quỳ gối trước ghế ngồi.
Bà Nghiêm sắc mặt âm trầm đi qua ngồi xuống nhìn Tần Di hỏi, “Biết tại sao cô phải quỳ ở đây không?”.
“Con biết! Con đã vi phạm điều thứ ba trong gia pháp, hơn nữa còn cả đêm không về!”.
Trên đường về, cô đã chuẩn bị để bị trừng phạt, nên khuôn mặt cô lúc này rất bình tĩnh.
“Nếu mà tôi nhớ không nhầm thì đây không phải lần đầu tiên cô phạm lỗi? Hôm nay tôi sẽ tính gộp cả vào, để cho cô nhớ lâu!” Bà Nghiêm sắc mặt lạnh lẽo, chỉ vào sợi mây trên mặt bàn, “Đưa sợi mây cho tôi!”.
Tần Di đưa cho bà sợi mây xong thì bà giơ tay bắt đầu đánh. Tần Di đau đến mức toát mồ hôi lạnh nhưng cô vẫn im lặng chịu đựng khiến bà già Nghiêm càng tức giận ra tay nặng hơn.
Sợi mây từng cái một quất lên người cô, chỉ mới đánh ba cái mà cô đã có chút không chịu đựng nổi, nhưng bà Nghiêm không hề có ý định dừng tay lại không thấy cô lên tiếng làm bà càng tức giận, đánh càng mạnh tay hơn.
Đánh thêm một cái mồ hôi lạnh trên trán Tần Di ứa ra, cắn chặt răng, đau đến toàn thân run rẩy.
Nếu tiếp tục như thế, Tần Di không bị bà Nghiêm đánh chết cũng phải nằm trên giường ba đến năm ngày. Đúng lúc này, Nghiêm Dịch Trạch đầy cửa ra xông tới, gắt gao ôm Tần Di vào trong ngực, “Bà nội, sao bà lại đánh vợ con”.
“Nó phạm sai lầm thì phải chịu phạt! Dịch Trạch, con đi ra cho bà”. Lão phu nhân sắc mặt âm trầm nhìn Nghiêm Dịch Trạch ôm Tần Di vào trong ngực lạnh lùng nói.
“Không được! Con không đồng ý! Con sẽ không để bà đánh vợ conl”, Nghiêm Dịch Trạch cứng cổ nói với bà.
Bà Nghiêm chưa bao giờ nghĩ cô từ trước đến nay luôn là người nhu thuận hiểu chuyện, còn đứa cháu ngốc không bao giờ phạm lỗi của bà mà lại vì một người phụ nữ chống đối bà, bà tức giận đến mất hết lý trí.
“Được lắm, con cánh cứng rồi có phải không, dám không nghe bài Không ra đúng không thế thì bà sẽ đánh cả hai đứa!”
Bà Nghiêm ra tay rất nặng, mới đánh một cái làm anh toát mồ hôi lạnh, Tần Di không muốn nợ anh nữa nhưng cho dù cô giãy giụa thế nào anh không buông ra.
Nghiêm Dịch Trạch một bên cắn răng chịu đựng, một bên miễn cưỡng cười nói, “Vợ ơi em đừng cử động, Dịch Trạch sẽ bảo vệ em”.
Nhìn thấy khuôn mặt đau đớn vặn vẹo nhưng vẫn bướng bỉnh của anh cùng với âm thanh của roi mây vang lên bên tai, những bất mãn của cô với anh trong nháy mắt như biến mất thay vào đó là cảm kích, cảm động, còn cả những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời!
Sau khi thu thập xong giường chiếu, Tần Di đi rửa mặt, gửi tin nhắn Wechat cho Tiết Vãn Tình nói cô trở về nhà họ Nghiêm.
Tiết Vãn Tình chắc đang bận nên đến khi Tần Di xuống taxi cũng không trả lời.
Vừa đi vào phòng khách, quản gia liền vội vã chạy tới, “Cô chủ, cuối cùng cô cũng quay lại rồi”.
“Quản gia, sao thế? Có phải Dịch Trạch lại xảy ra chuyện gì không?”.
“Không phải là cậu chủ mà là cô đó! Cô hôm qua cả đêm không về làm lão phu nhân rất tức giận! Nói tôi bảo cô đến phòng đọc sách quỳ! Hay cô nhân lúc lão phu nhân và cậu chủ vẫn đang dùng bữa thì nhanh chóng nhận lỗi trước, có cậu chủ ở bên cạnh chắc lão phu nhân sẽ không làm khó cô.”
“Tôi biết rồi! Quản gia, cám ơn ông”.
Tần Di cảm kích gật đầu với ông rồi trực tiếp đi lên lầu làm quản gia kinh ngạc hỏi cô định đi đâu. Tần Di quay đầu cười cười, như chuyện đương nhiên nói, “Đến phòng sách”.
Quản gia một mặt kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của cô một lúc lâu mới bất đắc dĩ thở dài, xoay người đến phòng ăn. “Lão phu nhân cô chủ vừa quay về! Tôi dựa theo phân phó của người để cô chủ đi phòng sách rồi ạ!”.
Quản gia cố ý nói lớn tiếng làm Nghiêm Dịch Trạch đang muốn ăn cơm vội ném đũa đứng dậy muốn chạy bị bà Nghiêm kéo lại nói, “Dịch Trạch, con không ăn cơm mà đi đâu?” “Con đi tìm vợ con!”.
“Không ăn xong không đi đâu hết! Quản gia ông ở đây trông nó! Tôi đi rồi trở về!”, Nghiêm lão phu nhân hất tay Nghiêm Dịch Trạch ra rồi sải bước ra ngoài. Đi đến phòng sách thì Tần Di đã thẳng tắp quỳ gối trước ghế ngồi.
Bà Nghiêm sắc mặt âm trầm đi qua ngồi xuống nhìn Tần Di hỏi, “Biết tại sao cô phải quỳ ở đây không?”.
“Con biết! Con đã vi phạm điều thứ ba trong gia pháp, hơn nữa còn cả đêm không về!”.
Trên đường về, cô đã chuẩn bị để bị trừng phạt, nên khuôn mặt cô lúc này rất bình tĩnh.
“Nếu mà tôi nhớ không nhầm thì đây không phải lần đầu tiên cô phạm lỗi? Hôm nay tôi sẽ tính gộp cả vào, để cho cô nhớ lâu!” Bà Nghiêm sắc mặt lạnh lẽo, chỉ vào sợi mây trên mặt bàn, “Đưa sợi mây cho tôi!”.
Tần Di đưa cho bà sợi mây xong thì bà giơ tay bắt đầu đánh. Tần Di đau đến mức toát mồ hôi lạnh nhưng cô vẫn im lặng chịu đựng khiến bà già Nghiêm càng tức giận ra tay nặng hơn.
Sợi mây từng cái một quất lên người cô, chỉ mới đánh ba cái mà cô đã có chút không chịu đựng nổi, nhưng bà Nghiêm không hề có ý định dừng tay lại không thấy cô lên tiếng làm bà càng tức giận, đánh càng mạnh tay hơn.
Đánh thêm một cái mồ hôi lạnh trên trán Tần Di ứa ra, cắn chặt răng, đau đến toàn thân run rẩy.
Nếu tiếp tục như thế, Tần Di không bị bà Nghiêm đánh chết cũng phải nằm trên giường ba đến năm ngày. Đúng lúc này, Nghiêm Dịch Trạch đầy cửa ra xông tới, gắt gao ôm Tần Di vào trong ngực, “Bà nội, sao bà lại đánh vợ con”.
“Nó phạm sai lầm thì phải chịu phạt! Dịch Trạch, con đi ra cho bà”. Lão phu nhân sắc mặt âm trầm nhìn Nghiêm Dịch Trạch ôm Tần Di vào trong ngực lạnh lùng nói.
“Không được! Con không đồng ý! Con sẽ không để bà đánh vợ conl”, Nghiêm Dịch Trạch cứng cổ nói với bà.
Bà Nghiêm chưa bao giờ nghĩ cô từ trước đến nay luôn là người nhu thuận hiểu chuyện, còn đứa cháu ngốc không bao giờ phạm lỗi của bà mà lại vì một người phụ nữ chống đối bà, bà tức giận đến mất hết lý trí.
“Được lắm, con cánh cứng rồi có phải không, dám không nghe bài Không ra đúng không thế thì bà sẽ đánh cả hai đứa!”
Bà Nghiêm ra tay rất nặng, mới đánh một cái làm anh toát mồ hôi lạnh, Tần Di không muốn nợ anh nữa nhưng cho dù cô giãy giụa thế nào anh không buông ra.
Nghiêm Dịch Trạch một bên cắn răng chịu đựng, một bên miễn cưỡng cười nói, “Vợ ơi em đừng cử động, Dịch Trạch sẽ bảo vệ em”.
Nhìn thấy khuôn mặt đau đớn vặn vẹo nhưng vẫn bướng bỉnh của anh cùng với âm thanh của roi mây vang lên bên tai, những bất mãn của cô với anh trong nháy mắt như biến mất thay vào đó là cảm kích, cảm động, còn cả những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời!