Chương : 27
Ra khỏi phòng bao cho đến khi lên xe rời khỏi nhà hàng, Tần Di cũng không nhìn thấy Tiết Văn Tình cùng người bạn trai đột nhiên xuất hiện của cô làm Tần Di cảm thấy mình như bị bán.
Hơn nữa còn bị người bạn thân nhất của mình bán đi, may mà trước đó đã trải qua chuyện của Vân Hạ nên không yếu đuối như trước.
Chiếc xe từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe của nhà hàng, ngay khi xe sắp tiến vào dòng xe cộ thì Tần Di qua cửa kính xe thấy Tiết Văn Tình đang đuổi đến lo lắng hét lên, nhưng hiệu quả cách âm của chiếc xe quá tốt, cô không thể nghe rõ cô ấy nói gì, cũng không bảo tài xế dừng lại.
Cô không thể giả vờ rằng không có gì xảy ra tối nay, ngay cả khi Tiết Vấn Tình là bạn thân nhất của cô cũng không được.
“Thật ra tôi nghĩ em nên gặp cô ấy xem sao”, Nghiêm Dịch Trạch nhìn lướt qua Tiết Văn Tình rồi lại quay sang nhìn cô.
“Tôi biết nên làm thế nào!” Tân Di nhíu mày, “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện của anh không?”.
“Anh có thể có chuyện gì?”. Nghiêm Dịch Trạch cười nhạt, không thể không nói anh cười lên nhìn rất đẹp khiến mọi người cảm thấy rất thân thiện, nhưng Tần Di biết tất cả điều này chỉ là ảo ảnh. “Đừng có giả ngốc với tôi, anh nhất định phải giải thích cho tôi! Nói đi, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì!”
Thấy Tần Di mặt không thay đổi nhìn anh, Nghiêm Dịch Trạch cười, “Không phải trong lòng em đã có đáp án rồi sao! Sao còn phải muốn tôi lặp lại lần nữa?”.
“Tôi chỉ muốn anh chính miệng anh nói với tôi!”.
“Nếu mà em đã kiên trì như thế Thì… được thôi! Thực ra chuyện này có chút trùng hợp, bạn trai của của Tiết Vẫn Tình trước đây là trợ lý của tôi, bây giờ là trợ lý của Tiêu Hạng. Những chuyện khác không cần tôi nói chắc em cũng có thể đoán ra?“.
Tần Di không ngốc, vừa động não đã hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Chẳng lẽ Tiêu Hạng vừa ngất thì anh đã tỉnh, bảo sao người của anh lại xuất hiện đúng vào thời điểm quan trọng như thế.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện của Nghiêm Dịch Trạch và người đàn ông kia trong lòng cô không khỏi lo lắng.
“Người của anh sẽ không làm gì Tiêu Hạng chứ?“.
“Đương nhiên sẽ không, nhiều nhất cũng chỉ là đánh một trận, chặt cái tay anh ta chạm vào eml Dù sao cũng là người phụ nữ của Nghiêm Dịch Trạch tôi, không phải ai cũng có thể đụng đến!” Nghiêm Dịch Trạch cười lạnh, ánh mắt nhìn cô, “Sao, không nỡ à?”
“Cái gì? Chặt tay? Nghiêm Dịch Trạch anh điên rồi?”.
Giọng của cô không tự chủ cao lên mây phần, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của anh mới ý thức tới mình có chút kích động, vội giải thích, “Tôi chỉ sợ anh làm lớn chuyện! Dù sao anh ta cũng là em họ anh!”.
“Em họ? Hừ!” Nghiêm Dịch Trạch cười rất mất tự nhiên, con người thâm thuý như ẩn giấu bí mật.
Tần Di muốn khuyên anh thay đổi ý định nhưng anh không cho cô cơ hội để mở miệng, “Thôi đừng nhắc đến anh ta nữa! Đói rồi đúng không, có một nhà hàng ở gần đây, chúng ta cơm nước xong xuôi rồi trở về!”
Nghiêm Dịch Trạch nói xong liền kéo tấm âm cách để tài xế dừng xe ở gần đó.
Nghiêm Dịch Trạch cười ngây ngô lôi kéo Tần Di đi đến một nhà hàng được trang trí sang trọng bên kia đường.
“Vợ ơi em muốn ăn gì để anh mời!”
Nghĩ đến chuyện Nghiêm Dịch Trạch nói muốn chặt đứt tay của Tiêu Hạng thì cô nào có lòng dạ ăn cơm, tuỳ tiện gọi một vài món rồi ngồi đó ngẩn người.
“Nghĩ gì thế?” Nghiêm Dịch Trạch ở trước mặt cô phất phất tay, cười tủm tỉm hỏi,
“Không có gì!” Tân Di lắc đầu, cân nhắc hồi lâu mới ngầng đầu hỏi,“Dịch Trạch, anh có thể không chặt tay của Tiêu Hạng không?”.
Nghiêm Dịch Trạch mặt không thay đổi lắc đầu với cô, Tần Di vẫn muốn khuyên anh nhưng có người gõ cửa, giây tiếp theo La Kỳ đầy cửa ra đi đến, Tần Di chú ý đến cổ tay áo anh có vết máu loang lổ.
“Cậu chủ, tôi đã xử lý xong chuyện rồi! Đây là kết quả…” La Kỳ lấy điện thoại cho Nghiêm Dịch Trạch xem một bức ảnh trên màn hình.
Tân Di chỉ nhìn một cái, liền ngẩn người!
Hơn nữa còn bị người bạn thân nhất của mình bán đi, may mà trước đó đã trải qua chuyện của Vân Hạ nên không yếu đuối như trước.
Chiếc xe từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe của nhà hàng, ngay khi xe sắp tiến vào dòng xe cộ thì Tần Di qua cửa kính xe thấy Tiết Văn Tình đang đuổi đến lo lắng hét lên, nhưng hiệu quả cách âm của chiếc xe quá tốt, cô không thể nghe rõ cô ấy nói gì, cũng không bảo tài xế dừng lại.
Cô không thể giả vờ rằng không có gì xảy ra tối nay, ngay cả khi Tiết Vấn Tình là bạn thân nhất của cô cũng không được.
“Thật ra tôi nghĩ em nên gặp cô ấy xem sao”, Nghiêm Dịch Trạch nhìn lướt qua Tiết Văn Tình rồi lại quay sang nhìn cô.
“Tôi biết nên làm thế nào!” Tân Di nhíu mày, “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện của anh không?”.
“Anh có thể có chuyện gì?”. Nghiêm Dịch Trạch cười nhạt, không thể không nói anh cười lên nhìn rất đẹp khiến mọi người cảm thấy rất thân thiện, nhưng Tần Di biết tất cả điều này chỉ là ảo ảnh. “Đừng có giả ngốc với tôi, anh nhất định phải giải thích cho tôi! Nói đi, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì!”
Thấy Tần Di mặt không thay đổi nhìn anh, Nghiêm Dịch Trạch cười, “Không phải trong lòng em đã có đáp án rồi sao! Sao còn phải muốn tôi lặp lại lần nữa?”.
“Tôi chỉ muốn anh chính miệng anh nói với tôi!”.
“Nếu mà em đã kiên trì như thế Thì… được thôi! Thực ra chuyện này có chút trùng hợp, bạn trai của của Tiết Vẫn Tình trước đây là trợ lý của tôi, bây giờ là trợ lý của Tiêu Hạng. Những chuyện khác không cần tôi nói chắc em cũng có thể đoán ra?“.
Tần Di không ngốc, vừa động não đã hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Chẳng lẽ Tiêu Hạng vừa ngất thì anh đã tỉnh, bảo sao người của anh lại xuất hiện đúng vào thời điểm quan trọng như thế.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện của Nghiêm Dịch Trạch và người đàn ông kia trong lòng cô không khỏi lo lắng.
“Người của anh sẽ không làm gì Tiêu Hạng chứ?“.
“Đương nhiên sẽ không, nhiều nhất cũng chỉ là đánh một trận, chặt cái tay anh ta chạm vào eml Dù sao cũng là người phụ nữ của Nghiêm Dịch Trạch tôi, không phải ai cũng có thể đụng đến!” Nghiêm Dịch Trạch cười lạnh, ánh mắt nhìn cô, “Sao, không nỡ à?”
“Cái gì? Chặt tay? Nghiêm Dịch Trạch anh điên rồi?”.
Giọng của cô không tự chủ cao lên mây phần, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của anh mới ý thức tới mình có chút kích động, vội giải thích, “Tôi chỉ sợ anh làm lớn chuyện! Dù sao anh ta cũng là em họ anh!”.
“Em họ? Hừ!” Nghiêm Dịch Trạch cười rất mất tự nhiên, con người thâm thuý như ẩn giấu bí mật.
Tần Di muốn khuyên anh thay đổi ý định nhưng anh không cho cô cơ hội để mở miệng, “Thôi đừng nhắc đến anh ta nữa! Đói rồi đúng không, có một nhà hàng ở gần đây, chúng ta cơm nước xong xuôi rồi trở về!”
Nghiêm Dịch Trạch nói xong liền kéo tấm âm cách để tài xế dừng xe ở gần đó.
Nghiêm Dịch Trạch cười ngây ngô lôi kéo Tần Di đi đến một nhà hàng được trang trí sang trọng bên kia đường.
“Vợ ơi em muốn ăn gì để anh mời!”
Nghĩ đến chuyện Nghiêm Dịch Trạch nói muốn chặt đứt tay của Tiêu Hạng thì cô nào có lòng dạ ăn cơm, tuỳ tiện gọi một vài món rồi ngồi đó ngẩn người.
“Nghĩ gì thế?” Nghiêm Dịch Trạch ở trước mặt cô phất phất tay, cười tủm tỉm hỏi,
“Không có gì!” Tân Di lắc đầu, cân nhắc hồi lâu mới ngầng đầu hỏi,“Dịch Trạch, anh có thể không chặt tay của Tiêu Hạng không?”.
Nghiêm Dịch Trạch mặt không thay đổi lắc đầu với cô, Tần Di vẫn muốn khuyên anh nhưng có người gõ cửa, giây tiếp theo La Kỳ đầy cửa ra đi đến, Tần Di chú ý đến cổ tay áo anh có vết máu loang lổ.
“Cậu chủ, tôi đã xử lý xong chuyện rồi! Đây là kết quả…” La Kỳ lấy điện thoại cho Nghiêm Dịch Trạch xem một bức ảnh trên màn hình.
Tân Di chỉ nhìn một cái, liền ngẩn người!