Chương : 35
Nếu trong phòng chỉ có anh cùng bà Nghiêm, Nghiêm Dịch Trạch còn có cách để bà giúp anh giữ bí mật và tiếp tục giả ngu nhưng quản gia và người làm cũng đi theo đến đây, bây giờ mọi người đều rất kích động nhìn làm anh không còn cách nào, đành thuận nước đây thuyền thừa nhận mình đã khôi phục.
So với chuyện anh đã khôi phục trở lại thì sự rời đi của Tân Di càng không đáng được để ý đến. Vì trong lòng bà Nghiêm có một vạn Tần Di cũng không đổi được lấy một cọng lông của cháu trai yêu quý của bà.
Màn đêm buông xuống, Nghiêm Dịch Trạch đối phó xong với bà Nghiêm thì mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
“Cậu chủ! Anh tìm tôi!“ La Kỳ gõ cửa tiên vào, khoanh tay đứng phía Sau anh.
“Chuyện tôi bảo cậu điều tra đến đâu rồi?” Nghiêm Dịch Trạch lạnh nhạt hỏi.
La Kỳ sợ hãi cúi đầu xuống trả lời, “Tạm thời không có tiền triển gì mới!”.
“Khẩn trương lên, hơn nữa bên ngoài biệt thự mạng lưới bảo vệ quá kém, tôi không muốn những người
xung quanh tôi xảy ra chuyện nữa!”.
“Cậu chủ anh yên tâm, tôi đã điều thêm người bảo vệ xung quanh biệt thự rôi, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện!”
Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, phất tay ra hiệu anh ra ngoài, La Kỳ do dự một chút không nhúc nhích làm Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày, “Còn việc gì?”.
“Cậu chủ, có cần mời cô chủ quay về không, hay là phái thêm người đi bảo vệ cô ấy? Với tình hình hiện nay, cô chủ ở ngoài một mình rất nguy hiểm.
“Không cần!”, Nghiêm Dịch Trạch mặt không thay đổi, La Kỳ cuối cùng không dám mở miệng, cung kính nói, “Rõ, thưa ngoài trước!”
Nhìn bóng lưng của La Kỳ đôi mắt anh khé loé lên nói, “Gọi đám người theo dõi Tần Di quay về đi!”
“Cậu chủ, thế..không tốt lắm đâu?” La Kỳ ngẩn người, không nghĩ đến anh sẽ đưa ra quyết định như thế, thế này đồng nghĩa với việc sẽ không để ý đến sự an nguy của Tần Di, chuyện này nếu không làm cần thận có khi còn xảy ra chuyện. “Lời nói của tôi không còn tác dụng nữa à?“ Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt lạnh lẽo, dọa đến La Kỳ nhanh chóng cúi đầu nhận sai, “Không dám! Tôi bây giờ liền đi sắp xếp!”.
“Đi đi!”
La Kỳ vừa đi, sắc mặt lạnh lùng của Nghiêm Dịch Trạch trong nháy mắt liền biến mất nhìn ngoài cửa sổ, nhìn ánh trăng trên trời bất đắc dĩ thở dài,“Tần Di, thật xin lỗi! Làm thế này chắc sẽ khiến em càng khổ sở, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ em không bị tổn thương! Dù sao thì mục tiêu của đám người đó là tôi và những người xung quanh tôi!”.
Tân Di không biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà Nghiêm, cô càng không biết sự ra đi của cô lần này đã làm rồi loạn kế hoạch ban đầu của anh, đẩy anh đến bờ vực nguy hiểm.
Tần Di hơn nửa đêm rời khỏi nhà họ Nghiêm đi dọc theo đường cái, nhớ đến câu nói không cần cô chỉ điểm của anh làm cô vô cùng tủi thân.
Cô quan tâm đến anh nhưng còn anh thì sao? Anh thậm chí còn nói với cô những lời như thế?
Đêm khuya dần, người đi đường trở nên vội vã, nửa ngày cũng không thấy một bóng người, Tần Di bỗng nhiên có chút hối hận muôn quay người trở về.
Lúc cô vừa quyết định, chiếc xe thương vụ màu đen vẫn luôn đi sau bảo vệ kể từ khi rời khỏi biệt thự đột nhiên quay đầu.
Tân Di sững sờ nhìn chiếc xe thương vụ đang tăng tốc nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của cô.
Sao lại thế? Nghiêm Dịch Trạch quyết định không quan tâm đến cô nữa sao?
Thế những việc trước đây anh làm cho vì cô tính là cái gì, trêu đùa cô sao? Cô không ngờ mọi thứ sẽ đột nhiên trở nên thế này? Người luôn nói yêu cô giờ đây không để ý đến cô nữa, cô không chịu được đả kích lớn thế này, cô đau lòng đến mức không thể thở nổi.
Nếu anh đã thế thì cô còn trở về làm gì? Cho dù là cô thật sự quay về thì sẽ thế nào?
Tần Di cuối cùng quyết định không quay về, cô sẽ đến nhà Tiết Văn Tình ở một thời gian, cô tin rằng cho dù rời khỏi Nghiêm Dịch Trạch cô vẫn có thể sống tốt.
Lúc cô đến nhà Tiết Vãn Tình lại thấy cô ấy đang thu dọn đồ đạc. Tần Di hỏi mới biết bà nội của Tiết Vãn Tình ở quê vừa qua đời, vừa mua vé máy bay khởi hành hai giờ sau đó trở về chịu tang.
Tiết Văn Tình nhìn ra tâm tình cô không tốt, hỏi cô có chuyện gì xảy ra, vì sao sắc mặt lại khó coi như thế, còn giống như vừa khóc xong.
Tân Di cười lớn nói không có việc gì để Tiết Vãn Tình không cần lo lắng.
“Nêu mà cậu đã không muôn nói thì tớ không hỏi nữa! Không thì cậu về quê với tớ mấy ngày đi, coi như đi chơi một chuyến!”
“Không cần đâu, bà cậu vừa qua đời, tớ đến đấy không thích hợp! Hơn nữa giờ cũng không đặt được vé máy bay! Văn Tình, tớ trước có thể ở lại đây không? Cậu yên tâm, đợi tớ tìm được chỗ ở sẽ lập tức chuyển đi!”
“Cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Nghiêm?”
“Cậu đừng hỏi nữa có được không? Tớ không muốn nói!”
“Được, thế tớ không hỏi nữa! Cậu cứ yên tâm ở đây, muốn ở bao lâu cũng được!”
“Cám ơn!“ Tần Di cảm kích nhìn Tiết Vãn Tình, chân chừ một lúc hỏi,“Đợi chút nữa có cần tớ tiễn cậu không?”
“Không cần, cậu nghỉ ngơi sớm đi! Tớ chốc nữa gọi taxi đi thẳng ra sân bay là được!”
Tiết Văn Tình vừa đi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, nằm trên giường của Tiết Văn Tình, Tần Di lăn qua lộn lại mấy giờ cũng không ngủ được, luôn cảm thấy thiếu chút gì, khiến cô rất bất an.
Thằng đến trời tờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi nhưng cô cũng ngủ không an ổn, cô mơ thấy rất nhiều chuyện liên quan đến Nghiêm Dịch Trạch, còn mơ thấy Lăng Lâm đang mặc áo cưới trắng noãn, nghiêng đầu dựa vào vai Nghiêm Dịch Trạch nở nụ cười, còn anh nhìn cô như người xa lạ…
Khi tỉnh dậy, gối cô ướt đẫm nước mắt.
Đối diện với ngôi nhà trống trải, lại nghĩ đến Tiết Vẫn Tình mấy hôm nữa mới về, cô cảm thấy rất cô đơn và bất lực.
Mắt thấy trời tối dần, trong phòng tĩnh đến đáng sợ, Tần Di rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, cầm lấy túi chạy ra ngoài.
Trên đường đều là các cặp đôi yêu nhau nhưng trong mắt cô mỗi cặp đôi đều vô cùng chướng mắt, làm cô tự nhiên nghĩ đến thời gian cô và Nghiêm Dịch Trạch ở bên nhau.
Cơm nước xong xuôi, Tần Di đi lang thang không mục đích trên đường phố, lúc dừng lại thì phát hiện cô đã đi đến quán bar thường hay lui tới với Tiết Văn Tình, hơi sửng sốt một chút liền tiến vào…
Lúc này, trong một nhà hàng cao cấp cách quán bar vài con phố, Nghiêm Dịch Trạch đang ăn cùng một nhóm người. Lăng Lâm ngồi cạnh cười tủm tỉm nhìn anh nói chuyện cùng mọi người.
Ngồi bên cạnh anh là bà Nghiêm đang cười ấm áp. Đây là một buổi gặp gỡ rất quan trọng đối với Nghiêm Dịch Trạch, những người đang ngồi đây đều là các thành viên hội đồng quản trị của Nghiêm thị, Nghiêm Dịch Trạch đã không quản lý tập đoàn hơn một năm, lần nữa muốn trở về phải dựa rất nhiều vào sự trợ giúp của họ.
Điện thoại di động trong túi xách – của Lăng Lâm đột nhiên kêu lên, cô vội vàng đứng dậy xin lỗi mọi người đang ngồi rồi lấy cớ đi toilet, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lăng Lâm trong toilet không người mở máy nhìn tin nhắn trên điện thoại di động đắc ý cười.
Sau ba tuần rượu rồi nếm đến đồ án, bầu không khí trong phòng bao trở nên hài hòa hơn. Đúng lúc này, La Kỳ đang đứng ngoài cửa bỗng nhiên đầy cửa bước vào, sắc mặt khẩn trương thấp giọng nói thầm bên tai Nghiêm Dịch Trạch, “Cậu chủ, cô chủ xảy ra chuyện rồi!”.
Nghe đến đây sắc mặt đột nhiên thay đổi đứng bật dậy, nói vài câu với mọi người rồi vội vàng ra ngoài.
“Đến cùng là có chuyện gì? Nói mau?”
“Vừa rôi có người gửi cho tôi một đoạn ghi âm, là giọng của cô chủ!”
La Kỳ vừa nói vừa lấy điện thoại mở đoạn ghi âm.
“Đừng, đừng đến đây! Cầu xin các anh, đừng đến đây… cứu tôi… cứu tôi với…”
Đoạn ghi âm chỉ trong một giây ngắn ngủi, nhưng Nghiêm Dịch Trạch
không còn giữ được bình tĩnh liều mạng xông ra ngoài…
So với chuyện anh đã khôi phục trở lại thì sự rời đi của Tân Di càng không đáng được để ý đến. Vì trong lòng bà Nghiêm có một vạn Tần Di cũng không đổi được lấy một cọng lông của cháu trai yêu quý của bà.
Màn đêm buông xuống, Nghiêm Dịch Trạch đối phó xong với bà Nghiêm thì mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
“Cậu chủ! Anh tìm tôi!“ La Kỳ gõ cửa tiên vào, khoanh tay đứng phía Sau anh.
“Chuyện tôi bảo cậu điều tra đến đâu rồi?” Nghiêm Dịch Trạch lạnh nhạt hỏi.
La Kỳ sợ hãi cúi đầu xuống trả lời, “Tạm thời không có tiền triển gì mới!”.
“Khẩn trương lên, hơn nữa bên ngoài biệt thự mạng lưới bảo vệ quá kém, tôi không muốn những người
xung quanh tôi xảy ra chuyện nữa!”.
“Cậu chủ anh yên tâm, tôi đã điều thêm người bảo vệ xung quanh biệt thự rôi, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện!”
Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, phất tay ra hiệu anh ra ngoài, La Kỳ do dự một chút không nhúc nhích làm Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày, “Còn việc gì?”.
“Cậu chủ, có cần mời cô chủ quay về không, hay là phái thêm người đi bảo vệ cô ấy? Với tình hình hiện nay, cô chủ ở ngoài một mình rất nguy hiểm.
“Không cần!”, Nghiêm Dịch Trạch mặt không thay đổi, La Kỳ cuối cùng không dám mở miệng, cung kính nói, “Rõ, thưa ngoài trước!”
Nhìn bóng lưng của La Kỳ đôi mắt anh khé loé lên nói, “Gọi đám người theo dõi Tần Di quay về đi!”
“Cậu chủ, thế..không tốt lắm đâu?” La Kỳ ngẩn người, không nghĩ đến anh sẽ đưa ra quyết định như thế, thế này đồng nghĩa với việc sẽ không để ý đến sự an nguy của Tần Di, chuyện này nếu không làm cần thận có khi còn xảy ra chuyện. “Lời nói của tôi không còn tác dụng nữa à?“ Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt lạnh lẽo, dọa đến La Kỳ nhanh chóng cúi đầu nhận sai, “Không dám! Tôi bây giờ liền đi sắp xếp!”.
“Đi đi!”
La Kỳ vừa đi, sắc mặt lạnh lùng của Nghiêm Dịch Trạch trong nháy mắt liền biến mất nhìn ngoài cửa sổ, nhìn ánh trăng trên trời bất đắc dĩ thở dài,“Tần Di, thật xin lỗi! Làm thế này chắc sẽ khiến em càng khổ sở, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ em không bị tổn thương! Dù sao thì mục tiêu của đám người đó là tôi và những người xung quanh tôi!”.
Tân Di không biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà Nghiêm, cô càng không biết sự ra đi của cô lần này đã làm rồi loạn kế hoạch ban đầu của anh, đẩy anh đến bờ vực nguy hiểm.
Tần Di hơn nửa đêm rời khỏi nhà họ Nghiêm đi dọc theo đường cái, nhớ đến câu nói không cần cô chỉ điểm của anh làm cô vô cùng tủi thân.
Cô quan tâm đến anh nhưng còn anh thì sao? Anh thậm chí còn nói với cô những lời như thế?
Đêm khuya dần, người đi đường trở nên vội vã, nửa ngày cũng không thấy một bóng người, Tần Di bỗng nhiên có chút hối hận muôn quay người trở về.
Lúc cô vừa quyết định, chiếc xe thương vụ màu đen vẫn luôn đi sau bảo vệ kể từ khi rời khỏi biệt thự đột nhiên quay đầu.
Tân Di sững sờ nhìn chiếc xe thương vụ đang tăng tốc nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của cô.
Sao lại thế? Nghiêm Dịch Trạch quyết định không quan tâm đến cô nữa sao?
Thế những việc trước đây anh làm cho vì cô tính là cái gì, trêu đùa cô sao? Cô không ngờ mọi thứ sẽ đột nhiên trở nên thế này? Người luôn nói yêu cô giờ đây không để ý đến cô nữa, cô không chịu được đả kích lớn thế này, cô đau lòng đến mức không thể thở nổi.
Nếu anh đã thế thì cô còn trở về làm gì? Cho dù là cô thật sự quay về thì sẽ thế nào?
Tần Di cuối cùng quyết định không quay về, cô sẽ đến nhà Tiết Văn Tình ở một thời gian, cô tin rằng cho dù rời khỏi Nghiêm Dịch Trạch cô vẫn có thể sống tốt.
Lúc cô đến nhà Tiết Vãn Tình lại thấy cô ấy đang thu dọn đồ đạc. Tần Di hỏi mới biết bà nội của Tiết Vãn Tình ở quê vừa qua đời, vừa mua vé máy bay khởi hành hai giờ sau đó trở về chịu tang.
Tiết Văn Tình nhìn ra tâm tình cô không tốt, hỏi cô có chuyện gì xảy ra, vì sao sắc mặt lại khó coi như thế, còn giống như vừa khóc xong.
Tân Di cười lớn nói không có việc gì để Tiết Vãn Tình không cần lo lắng.
“Nêu mà cậu đã không muôn nói thì tớ không hỏi nữa! Không thì cậu về quê với tớ mấy ngày đi, coi như đi chơi một chuyến!”
“Không cần đâu, bà cậu vừa qua đời, tớ đến đấy không thích hợp! Hơn nữa giờ cũng không đặt được vé máy bay! Văn Tình, tớ trước có thể ở lại đây không? Cậu yên tâm, đợi tớ tìm được chỗ ở sẽ lập tức chuyển đi!”
“Cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Nghiêm?”
“Cậu đừng hỏi nữa có được không? Tớ không muốn nói!”
“Được, thế tớ không hỏi nữa! Cậu cứ yên tâm ở đây, muốn ở bao lâu cũng được!”
“Cám ơn!“ Tần Di cảm kích nhìn Tiết Vãn Tình, chân chừ một lúc hỏi,“Đợi chút nữa có cần tớ tiễn cậu không?”
“Không cần, cậu nghỉ ngơi sớm đi! Tớ chốc nữa gọi taxi đi thẳng ra sân bay là được!”
Tiết Văn Tình vừa đi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, nằm trên giường của Tiết Văn Tình, Tần Di lăn qua lộn lại mấy giờ cũng không ngủ được, luôn cảm thấy thiếu chút gì, khiến cô rất bất an.
Thằng đến trời tờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi nhưng cô cũng ngủ không an ổn, cô mơ thấy rất nhiều chuyện liên quan đến Nghiêm Dịch Trạch, còn mơ thấy Lăng Lâm đang mặc áo cưới trắng noãn, nghiêng đầu dựa vào vai Nghiêm Dịch Trạch nở nụ cười, còn anh nhìn cô như người xa lạ…
Khi tỉnh dậy, gối cô ướt đẫm nước mắt.
Đối diện với ngôi nhà trống trải, lại nghĩ đến Tiết Vẫn Tình mấy hôm nữa mới về, cô cảm thấy rất cô đơn và bất lực.
Mắt thấy trời tối dần, trong phòng tĩnh đến đáng sợ, Tần Di rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, cầm lấy túi chạy ra ngoài.
Trên đường đều là các cặp đôi yêu nhau nhưng trong mắt cô mỗi cặp đôi đều vô cùng chướng mắt, làm cô tự nhiên nghĩ đến thời gian cô và Nghiêm Dịch Trạch ở bên nhau.
Cơm nước xong xuôi, Tần Di đi lang thang không mục đích trên đường phố, lúc dừng lại thì phát hiện cô đã đi đến quán bar thường hay lui tới với Tiết Văn Tình, hơi sửng sốt một chút liền tiến vào…
Lúc này, trong một nhà hàng cao cấp cách quán bar vài con phố, Nghiêm Dịch Trạch đang ăn cùng một nhóm người. Lăng Lâm ngồi cạnh cười tủm tỉm nhìn anh nói chuyện cùng mọi người.
Ngồi bên cạnh anh là bà Nghiêm đang cười ấm áp. Đây là một buổi gặp gỡ rất quan trọng đối với Nghiêm Dịch Trạch, những người đang ngồi đây đều là các thành viên hội đồng quản trị của Nghiêm thị, Nghiêm Dịch Trạch đã không quản lý tập đoàn hơn một năm, lần nữa muốn trở về phải dựa rất nhiều vào sự trợ giúp của họ.
Điện thoại di động trong túi xách – của Lăng Lâm đột nhiên kêu lên, cô vội vàng đứng dậy xin lỗi mọi người đang ngồi rồi lấy cớ đi toilet, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lăng Lâm trong toilet không người mở máy nhìn tin nhắn trên điện thoại di động đắc ý cười.
Sau ba tuần rượu rồi nếm đến đồ án, bầu không khí trong phòng bao trở nên hài hòa hơn. Đúng lúc này, La Kỳ đang đứng ngoài cửa bỗng nhiên đầy cửa bước vào, sắc mặt khẩn trương thấp giọng nói thầm bên tai Nghiêm Dịch Trạch, “Cậu chủ, cô chủ xảy ra chuyện rồi!”.
Nghe đến đây sắc mặt đột nhiên thay đổi đứng bật dậy, nói vài câu với mọi người rồi vội vàng ra ngoài.
“Đến cùng là có chuyện gì? Nói mau?”
“Vừa rôi có người gửi cho tôi một đoạn ghi âm, là giọng của cô chủ!”
La Kỳ vừa nói vừa lấy điện thoại mở đoạn ghi âm.
“Đừng, đừng đến đây! Cầu xin các anh, đừng đến đây… cứu tôi… cứu tôi với…”
Đoạn ghi âm chỉ trong một giây ngắn ngủi, nhưng Nghiêm Dịch Trạch
không còn giữ được bình tĩnh liều mạng xông ra ngoài…