Chương 20
Sau khi ngồi tiệc với Tô Sương xong,anh liền một mạch trở về nhà.Vừa bước vào nhà,đập vào mắt anh là hình bóng cô đang cuộn người ngủ trên chiếc ghế sofa, trên tay vẫn còn lăm lăm cầm cuốn sách,anh cau mày đi đến lấy cuốn sách trên tay cô ra nhìn nó một lượt rồi đưa tay búng vào trán cô. Cô giật mình thức dậy,thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mắt mình,cô vội vàng rời khỏi ghế,khép nép nói:.
- Lâm Tổng tôi....tôi xin lỗi,tại trong lúc đọc truyện tôi buồn ngủ quá nên có ngủ quên!
- Việc nhà làm xong chưa?
- Dạ thưa,xong rồi ạ!
Cô nói xong anh liền đứng dậy đi xung quanh nhìn qua một lượt rồi cũng gật đầu.
- Anh..... Anh ăn cơm chưa? Tôi có để cơm,tôi dọn lên cho anh nhé?
- Không cần tôi ăn ngoài rồi! Buồn ngủ thì đi ngủ, nhưng nhớ là.......
- Vâng tôi biết rồi,tôi vẫn luôn làm theo ạ.
Chưa kịp để anh hết câu cô đã tranh vào nói,chắc hẳn cô đã biết được câu nói của anh.Anh gật gù rồi rời đi ngay lên phòng.Cô cũng phụng phịu cầm cuốn sách cầm điện thoại và cầm đèn pin để đi đến chỗ nhà kho đó.Thật không thể ngờ rằng đường đường là mang danh Lâm thiếu phu nhân mà lại trong sống trong tình cảnh éo le như vậy.
- Bác sĩ hãy cứu lấy cô ấy!
- Anh bình tĩnh chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!
Sau khi đến bệnh viện A Hạo vội vàng đẩy xe lăn vào cửa phòng cấp cứu không quên dặn dò bác sĩ.Những người bác sĩ chỉ biết vỗ vai an động viên anh.
Thế là cửa phòng cấp cứu được đóng lại,đèn phòng cấp cứu được bật sáng.A Hạo ngồi ngoài mà đứng mình không yên,lui đi lui lại mà lòng không khỏi bồ chồn,dì kế đứng ngoài cũng khóc nấc lên nấc xuống.
[3:45]
Đồng hồ đã là 3hr5 phút sáng,sau một hồi chờ đợi thế là đèn phòng cấp cứu đã tắt, bàn cấp cứu trở Nhiên Y được đưa ra ngoài,nhìn vợ mình nằm bất động trên đấy,mình đầy vết thương được băng lại,thậm chí phải dùng cả ống thở lòng A Hạo như thắt lại mà nghẹn ngào,bà kì kế thấy con mình liền chạy theo,A Hạo thì cứ như chôn chân tại chỗ mà nhìn chiếc giường bệnh đẩy vợ mình đi.Bấy giờ vị bác sĩ cuối cùng từ trong bước ra thấy anh lòng nặng trĩu đang đưa mắt nhìn về phía giường của bệnh nhân,bác sĩ thở dài đau lòng rồi nói:
- Haiz, Thật tội nghiệm cho anh!
- B....Bác sĩ,vợ tôi ổn chứ....vợ tôi không sao chứ,con tôi thì sao?Hai người họ ổn cả phải không!?
- Anh bình tĩnh nghe tôi nói,vợ anh đã qua cơn nguy kịch, nhưng đứa bé thì.........
Nói đến đây giọng ông bác sĩ như trầm xuống nghẹn ngào không nói nên lời.A Hạo chân như nhũn đi không đứng vững mà quỵ xuống, nước mắt A Hạo đã rơi xuống bàn tay đang đỡ lấy cơ thể anh,là ngày gì vậy, vừa cưới xong mà,hai người đều là vợ chồng còn nhiều tương lai phía trước,hai người sẽ có mái nhà nhỏ sẽ có con thơ.Vậy mà bây giờ đứa trẻ đã mất liệu đây có phải là cái giá phải trả cho hành động ấu trĩ của hai người không?
Bác sĩ nhìn A Hạo chắc hẳn cũng hiểu được hoàn cảnh này liền ngồi xuống kề sát vỗ vai A Hạo và nói:
- Mất đứa này ta có đứa khác, không sao cả!
- .....
- Anh phải mạnh mẽ lên bởi vợ anh là người suy sụp nhất,anh phải là chỗ dựa cho cô ấy. Chúc anh sớm có tin vui.
Rồi bác sĩ rời đi.
- Kiều Vy,có phải anh đang trả giá cho lỗi lầm của mình không? Kiều vy có phải không vậy Kiều Vy.
Sáng sớm hôm sau cô đã dậy rất sớm để chuẩn đồ ăn sáng cho anh như một người hầu thật sự.Bấy giờ anh mới bước xuống nhà,đi vào bếp và rót cốc nước nhìn cô nấu ăn.
Đang nấu ăn bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên,đó chính là cuộc gọi của dì kế, thật khó hiểu? Bà ta gọi đến cô có chuyện gì đâu ngoài có mấy việc để chế diễu cô,hoặc việc nhà quan trọng thì luôn là ba cô gọi.
Cô nhìn rồi chần chừ nhưng cuối cùng cũng nhấc máy:
- Con đây ạ,dì gọi con?
- Kiều Vy à..... Nh.....Nhiên Y bị sảy thai rồi!
- D....dạ? Dì nói thật ạ? Vâng con đến liền ạ!
Cô nghe dì kế thông báo mà cũng hốt hoảng liền thu dọn đồ để đi tới bệnh viện:
- Anh..... Anh tự làm món ăn nhé,tôi bỗng có việc gấp!
Nói rồi cô chỉ vội lấy túi sách mang theo để lại anh khó hiểu nhìn cô!
Mặc dù mấy người họ đã hành hạ cô,sỉ nhục cô như người không trong gia đình,vậy mà tại sao lúc nào nhà có việc gì khó khăn hay không ổn đề gọi cho cô đầu tiên và sao lúc nào cô cũng luôn sốt sắng lo cho họ đến vậy?Có phải cô quá nhân từ,hay cô quá rộng lượng đến mực mà quên cách mấy người đó đối sử với mình ra sao?
Kiều Vy đã đi đến bệnh viện,cô chạy đền quầy và hỏi nhân viên bằng giọng gấp gáp:
- Bệnh nhân Ngụy Nhiên Y,ở phòng nào vậy?
- À bận nhân Ngụy Kiều Vy nằm ở khoa hồi sức sản phụ,rẽ trái tầng 3 phòng 102 ạ.
Nhân viên vừa nói số phòng xong cô liền chạy một mạch tới.Tới nơi bước vào phòng,cô thấy dì kế đang ngồi cạnh giường mà khóc lên khóc xuống,còn A Hạo thì ngồi ghế sofa đối diện, nhìn xuống đất,tay vòng lên đầu không nói gì chắc A Hạo cũng đau buồn lắm.
Cô nhìn hoàn cảnh này mà không biết nên vui hay nên buồn nữa,cô nên vui vì ông trời đã thay cô trả giá cho lỗi lẫm của họ hay cô nên buồn vì dẫu gì đó cũng là người trong gia đình mình,cũng là người mình "từng yêu"? Có vẻ sự lương thiện của cô đã đánh thắng tâm trí,cô nghẹn lòng lên tiếng:
- Thưa dì,con đến!
- Lâm Tổng tôi....tôi xin lỗi,tại trong lúc đọc truyện tôi buồn ngủ quá nên có ngủ quên!
- Việc nhà làm xong chưa?
- Dạ thưa,xong rồi ạ!
Cô nói xong anh liền đứng dậy đi xung quanh nhìn qua một lượt rồi cũng gật đầu.
- Anh..... Anh ăn cơm chưa? Tôi có để cơm,tôi dọn lên cho anh nhé?
- Không cần tôi ăn ngoài rồi! Buồn ngủ thì đi ngủ, nhưng nhớ là.......
- Vâng tôi biết rồi,tôi vẫn luôn làm theo ạ.
Chưa kịp để anh hết câu cô đã tranh vào nói,chắc hẳn cô đã biết được câu nói của anh.Anh gật gù rồi rời đi ngay lên phòng.Cô cũng phụng phịu cầm cuốn sách cầm điện thoại và cầm đèn pin để đi đến chỗ nhà kho đó.Thật không thể ngờ rằng đường đường là mang danh Lâm thiếu phu nhân mà lại trong sống trong tình cảnh éo le như vậy.
- Bác sĩ hãy cứu lấy cô ấy!
- Anh bình tĩnh chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!
Sau khi đến bệnh viện A Hạo vội vàng đẩy xe lăn vào cửa phòng cấp cứu không quên dặn dò bác sĩ.Những người bác sĩ chỉ biết vỗ vai an động viên anh.
Thế là cửa phòng cấp cứu được đóng lại,đèn phòng cấp cứu được bật sáng.A Hạo ngồi ngoài mà đứng mình không yên,lui đi lui lại mà lòng không khỏi bồ chồn,dì kế đứng ngoài cũng khóc nấc lên nấc xuống.
[3:45]
Đồng hồ đã là 3hr5 phút sáng,sau một hồi chờ đợi thế là đèn phòng cấp cứu đã tắt, bàn cấp cứu trở Nhiên Y được đưa ra ngoài,nhìn vợ mình nằm bất động trên đấy,mình đầy vết thương được băng lại,thậm chí phải dùng cả ống thở lòng A Hạo như thắt lại mà nghẹn ngào,bà kì kế thấy con mình liền chạy theo,A Hạo thì cứ như chôn chân tại chỗ mà nhìn chiếc giường bệnh đẩy vợ mình đi.Bấy giờ vị bác sĩ cuối cùng từ trong bước ra thấy anh lòng nặng trĩu đang đưa mắt nhìn về phía giường của bệnh nhân,bác sĩ thở dài đau lòng rồi nói:
- Haiz, Thật tội nghiệm cho anh!
- B....Bác sĩ,vợ tôi ổn chứ....vợ tôi không sao chứ,con tôi thì sao?Hai người họ ổn cả phải không!?
- Anh bình tĩnh nghe tôi nói,vợ anh đã qua cơn nguy kịch, nhưng đứa bé thì.........
Nói đến đây giọng ông bác sĩ như trầm xuống nghẹn ngào không nói nên lời.A Hạo chân như nhũn đi không đứng vững mà quỵ xuống, nước mắt A Hạo đã rơi xuống bàn tay đang đỡ lấy cơ thể anh,là ngày gì vậy, vừa cưới xong mà,hai người đều là vợ chồng còn nhiều tương lai phía trước,hai người sẽ có mái nhà nhỏ sẽ có con thơ.Vậy mà bây giờ đứa trẻ đã mất liệu đây có phải là cái giá phải trả cho hành động ấu trĩ của hai người không?
Bác sĩ nhìn A Hạo chắc hẳn cũng hiểu được hoàn cảnh này liền ngồi xuống kề sát vỗ vai A Hạo và nói:
- Mất đứa này ta có đứa khác, không sao cả!
- .....
- Anh phải mạnh mẽ lên bởi vợ anh là người suy sụp nhất,anh phải là chỗ dựa cho cô ấy. Chúc anh sớm có tin vui.
Rồi bác sĩ rời đi.
- Kiều Vy,có phải anh đang trả giá cho lỗi lầm của mình không? Kiều vy có phải không vậy Kiều Vy.
Sáng sớm hôm sau cô đã dậy rất sớm để chuẩn đồ ăn sáng cho anh như một người hầu thật sự.Bấy giờ anh mới bước xuống nhà,đi vào bếp và rót cốc nước nhìn cô nấu ăn.
Đang nấu ăn bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên,đó chính là cuộc gọi của dì kế, thật khó hiểu? Bà ta gọi đến cô có chuyện gì đâu ngoài có mấy việc để chế diễu cô,hoặc việc nhà quan trọng thì luôn là ba cô gọi.
Cô nhìn rồi chần chừ nhưng cuối cùng cũng nhấc máy:
- Con đây ạ,dì gọi con?
- Kiều Vy à..... Nh.....Nhiên Y bị sảy thai rồi!
- D....dạ? Dì nói thật ạ? Vâng con đến liền ạ!
Cô nghe dì kế thông báo mà cũng hốt hoảng liền thu dọn đồ để đi tới bệnh viện:
- Anh..... Anh tự làm món ăn nhé,tôi bỗng có việc gấp!
Nói rồi cô chỉ vội lấy túi sách mang theo để lại anh khó hiểu nhìn cô!
Mặc dù mấy người họ đã hành hạ cô,sỉ nhục cô như người không trong gia đình,vậy mà tại sao lúc nào nhà có việc gì khó khăn hay không ổn đề gọi cho cô đầu tiên và sao lúc nào cô cũng luôn sốt sắng lo cho họ đến vậy?Có phải cô quá nhân từ,hay cô quá rộng lượng đến mực mà quên cách mấy người đó đối sử với mình ra sao?
Kiều Vy đã đi đến bệnh viện,cô chạy đền quầy và hỏi nhân viên bằng giọng gấp gáp:
- Bệnh nhân Ngụy Nhiên Y,ở phòng nào vậy?
- À bận nhân Ngụy Kiều Vy nằm ở khoa hồi sức sản phụ,rẽ trái tầng 3 phòng 102 ạ.
Nhân viên vừa nói số phòng xong cô liền chạy một mạch tới.Tới nơi bước vào phòng,cô thấy dì kế đang ngồi cạnh giường mà khóc lên khóc xuống,còn A Hạo thì ngồi ghế sofa đối diện, nhìn xuống đất,tay vòng lên đầu không nói gì chắc A Hạo cũng đau buồn lắm.
Cô nhìn hoàn cảnh này mà không biết nên vui hay nên buồn nữa,cô nên vui vì ông trời đã thay cô trả giá cho lỗi lẫm của họ hay cô nên buồn vì dẫu gì đó cũng là người trong gia đình mình,cũng là người mình "từng yêu"? Có vẻ sự lương thiện của cô đã đánh thắng tâm trí,cô nghẹn lòng lên tiếng:
- Thưa dì,con đến!