Chương 8
Bước vào trong nhà, người hầu hốt hoảng chạy ra đỡ lấy đồ cho cô và nói:
- Tiểu thư, tiểu thư đi đâu từ chiều.Cậu chủ giận lắm!
- ???
Lại có chuyện gì nữa đây? chỉ là cô đi chơi thôi đâu quá muộn đâu mà anh nổi nóng cái gì vậy?Cô có mang đồ gì của anh ra ngoài sao?
Cô căng thẳng bước vào nhà.vừa mới bước đầu tiên,cô bị một luồn ám khí đập vào người,trong lòng lo sợ đến mức không giám thở mạnh.Nhìn quanh chỉ thấy anh đang ngồi xem tivi trong ghế ở phòng khách yên tĩnh,chỉ nghe thấy tiếng của tivi, nhìn phía khác thì thấy bao người hầu đứng khép lại một chỗ nhìn về phía cô và bàn tán.Thấy tình hình có vẻ không ổn cô liền tự mình lên tiếng trước:
- Lâm....Lâm tổng
Nghe vậy,anh liền quay lại nhìn cô,thấy bộ dang còn y nguyên anh lộ ra vẻ mặt thất vọng
- Tôi tưởng cô chết ở xó nào rồi?
- tôi......
- Mà ai cho cô ra ngoài?Cô nghĩ đây là cái gì vậy, muốn ra thì ra muốn vào thì vào à?
- dạ Không thưa lâm tổng!
Cô e dè cúi mặt xuống đáp!
- Haiz,đúng là Ngụy gia có khác, thật ngột ngạt!
Những lời sỉ nhụ cô và cả ngụy gia cô đều được từ chính miệng anh nói ra và chế diễu.
Theo thế hệ đi trước kể rằng, Một vương triều hùng mạnh,họ cùng nhau gây dựng lên cả một đế chế riêng mà không có bất kì ai có thể xâm lược.Trong đó có 4 Dòng họ chính đó là: Họ Lâm - là họ của Đế Vương,ai mang dòng họ này đều là con của các bậc hoàng đế,của những kẻ đứng đầu cầm quyền; Tiếp theo là Họ - Hy- là họ của của các quan lại trong vương triều, người có vị trí đứng quan trọng trong nước nhà và có sự ảnh người không hề nhỏ theo đó ai mang dòng dõi họ này đều được kính nể.Rồi đến Họ Huyên - họ của những thương nhân giàu có, những người trong giới thượng lưu,tài phiệt.Và họ cuối cùng là họ - Ngụy,họ chung của các thường dân,nô tỳ.Thường là kẻ không được ưu ái,bị đối xử kém hơn. nhưng vẫn có một số trường hợp vì giỏi giang mà có một số người họ Ngụy được lên làm quan lại....
Chỉ vì thân phận thấp hèn mà bị chế diễu như vậy sao? không đâu.Theo ghi chép, vào trời trị vì của hoàng thế IV - Lâm Thìn,có một bậc tướng quân rất tài giỏi mang họ Ngụy tên - Ngụy Tư. Thông minh sắc sảo hơn người, được đề cử làm tướng quân cho hội quân phía bắc với nhiệm vụ quan sát và bảo vệ lãnh thổ. Hoàng đế rất tin tưởng ông cho đến khi ông tạo phản,thông đồng với nước thù địch,lôi kéo quân mình đi đánh lại nước nhà,chiếm lấy ngai vàng.Nhưng Số trời đã định Họ lâm mấy ngàn năm vẫn là họ của thiên tử không có gì thay đổi được mệnh trời.Vị tướng quân đó thua thảm hại,và kể từ đó Họ Ngụy là họ bị cay ghét nhất,và suýt nữa bị xuất ra khỏi dòng họ chính.
Và chuyện đó từ xưa đến nay vẫn không hề thay đổi,họ Lâm vẫn đứng đầu như ngày nào
- Cậu chủ,hãy để tiểu thư ăn chút gì đã,chắc tiểu thư chưa có gì vào bụng đâu!
- ăn? cô ta cũng cần ăn à?
- Cậu chủ để tôi lấy chút đồ cho tiểu thư,chứ nhìn cô ấy gầy ốm quá,liệu để nhịn đói......
- Được thôi,hãy cho cô ta thêm.thịt nữa nhé!!
- Thật sao? thưa cậu chủ!
- Ây, nhưng mà thịt là thịt của các người,cắt mảnh thịt trên người mình ra mà nấu cho cô ra ăn!
Anh nói thật sao? Làm sao lại phi lí như thế được cơ chứ, những lời tàn ác này là chính từ miệng anh nói ra,từ chính miệng của một con người bằng da bằng thịt chứ không phải một con quỷ trong ngục đỏ. mà liệu anh có phải con người hay không,hay chỉ là con quỷ đội lốt người mà thôi? Anh ta còn đáng sợ hơn ngôi nhà bên kia của cô nữa.Anh ta tàn ác,thâm đọc từ từng lời nói,ánh mắt và cách cư sử.
- nh.... nhưng!
Thấy tình cảnh của cô đáng thương như vậy đã có người đứng lên xin phép nhường khẩu phần ăn của mình cho cô nhưng lại bị anh từ chối:
- không ăn thì đổ cho chó?
- Cậu chủ, thật ra khẩu phần ăn này cũng nhiều,tôi và tiểu thư sẽ chia nhau mỗi người một nửa,xin hứa sẽ không động chạm đến phần người khác đâu ạ!
- Chưa ai nói với cô đó là xuất ăn cuối cùng à?
- ..... nhưng
- Em không ăn đâu ạ, em thường không hay ăn vào buổi tối béo lắm!
Thấy tình hình càng khó sử,cô cũng không muốn chị ấy vì mình mà bị hành hạ,cô liền lên tiếng thanh minh với lại cũng vừa đi uống nước về ăn bao nhiêu thứ ở ngoài cũng không đói lắm.
- À đúng rồi,sắp xếp cho cô ta ngủ nhà kho nhé!
- Nhưng cậu chủ? Nhà kho lạnh lắm ạ!
- tôi nghe không rõ?
- Dạ.... Dạ là vâng thưa cậu chủ,tôi sẽ làm!
- ha,làm mau đi.
Không một ai dám cãi lại lời của anh,bởi vị thế của anh ta không phải ai cũng nói được.Phải nói rằng anh chỉ nể người đã nuôi nấng sinh ra mình đó là hai ông bà Lao gia và lão phu nhân còn lại anh không nể bất kì ai, thậm chí cả người anh em họ hàng cũng không khuất phục được anh.
Nói rồi anh đi lên phòng,để lại cô nhìn anh trong ẫm ức.
Những người hầu ở đó cũng đồng cảm với, tội nghiệp cho một cô gái trẻ bị đày đoạ...
..
- Tiểu thư, tiểu thư đi đâu từ chiều.Cậu chủ giận lắm!
- ???
Lại có chuyện gì nữa đây? chỉ là cô đi chơi thôi đâu quá muộn đâu mà anh nổi nóng cái gì vậy?Cô có mang đồ gì của anh ra ngoài sao?
Cô căng thẳng bước vào nhà.vừa mới bước đầu tiên,cô bị một luồn ám khí đập vào người,trong lòng lo sợ đến mức không giám thở mạnh.Nhìn quanh chỉ thấy anh đang ngồi xem tivi trong ghế ở phòng khách yên tĩnh,chỉ nghe thấy tiếng của tivi, nhìn phía khác thì thấy bao người hầu đứng khép lại một chỗ nhìn về phía cô và bàn tán.Thấy tình hình có vẻ không ổn cô liền tự mình lên tiếng trước:
- Lâm....Lâm tổng
Nghe vậy,anh liền quay lại nhìn cô,thấy bộ dang còn y nguyên anh lộ ra vẻ mặt thất vọng
- Tôi tưởng cô chết ở xó nào rồi?
- tôi......
- Mà ai cho cô ra ngoài?Cô nghĩ đây là cái gì vậy, muốn ra thì ra muốn vào thì vào à?
- dạ Không thưa lâm tổng!
Cô e dè cúi mặt xuống đáp!
- Haiz,đúng là Ngụy gia có khác, thật ngột ngạt!
Những lời sỉ nhụ cô và cả ngụy gia cô đều được từ chính miệng anh nói ra và chế diễu.
Theo thế hệ đi trước kể rằng, Một vương triều hùng mạnh,họ cùng nhau gây dựng lên cả một đế chế riêng mà không có bất kì ai có thể xâm lược.Trong đó có 4 Dòng họ chính đó là: Họ Lâm - là họ của Đế Vương,ai mang dòng họ này đều là con của các bậc hoàng đế,của những kẻ đứng đầu cầm quyền; Tiếp theo là Họ - Hy- là họ của của các quan lại trong vương triều, người có vị trí đứng quan trọng trong nước nhà và có sự ảnh người không hề nhỏ theo đó ai mang dòng dõi họ này đều được kính nể.Rồi đến Họ Huyên - họ của những thương nhân giàu có, những người trong giới thượng lưu,tài phiệt.Và họ cuối cùng là họ - Ngụy,họ chung của các thường dân,nô tỳ.Thường là kẻ không được ưu ái,bị đối xử kém hơn. nhưng vẫn có một số trường hợp vì giỏi giang mà có một số người họ Ngụy được lên làm quan lại....
Chỉ vì thân phận thấp hèn mà bị chế diễu như vậy sao? không đâu.Theo ghi chép, vào trời trị vì của hoàng thế IV - Lâm Thìn,có một bậc tướng quân rất tài giỏi mang họ Ngụy tên - Ngụy Tư. Thông minh sắc sảo hơn người, được đề cử làm tướng quân cho hội quân phía bắc với nhiệm vụ quan sát và bảo vệ lãnh thổ. Hoàng đế rất tin tưởng ông cho đến khi ông tạo phản,thông đồng với nước thù địch,lôi kéo quân mình đi đánh lại nước nhà,chiếm lấy ngai vàng.Nhưng Số trời đã định Họ lâm mấy ngàn năm vẫn là họ của thiên tử không có gì thay đổi được mệnh trời.Vị tướng quân đó thua thảm hại,và kể từ đó Họ Ngụy là họ bị cay ghét nhất,và suýt nữa bị xuất ra khỏi dòng họ chính.
Và chuyện đó từ xưa đến nay vẫn không hề thay đổi,họ Lâm vẫn đứng đầu như ngày nào
- Cậu chủ,hãy để tiểu thư ăn chút gì đã,chắc tiểu thư chưa có gì vào bụng đâu!
- ăn? cô ta cũng cần ăn à?
- Cậu chủ để tôi lấy chút đồ cho tiểu thư,chứ nhìn cô ấy gầy ốm quá,liệu để nhịn đói......
- Được thôi,hãy cho cô ta thêm.thịt nữa nhé!!
- Thật sao? thưa cậu chủ!
- Ây, nhưng mà thịt là thịt của các người,cắt mảnh thịt trên người mình ra mà nấu cho cô ra ăn!
Anh nói thật sao? Làm sao lại phi lí như thế được cơ chứ, những lời tàn ác này là chính từ miệng anh nói ra,từ chính miệng của một con người bằng da bằng thịt chứ không phải một con quỷ trong ngục đỏ. mà liệu anh có phải con người hay không,hay chỉ là con quỷ đội lốt người mà thôi? Anh ta còn đáng sợ hơn ngôi nhà bên kia của cô nữa.Anh ta tàn ác,thâm đọc từ từng lời nói,ánh mắt và cách cư sử.
- nh.... nhưng!
Thấy tình cảnh của cô đáng thương như vậy đã có người đứng lên xin phép nhường khẩu phần ăn của mình cho cô nhưng lại bị anh từ chối:
- không ăn thì đổ cho chó?
- Cậu chủ, thật ra khẩu phần ăn này cũng nhiều,tôi và tiểu thư sẽ chia nhau mỗi người một nửa,xin hứa sẽ không động chạm đến phần người khác đâu ạ!
- Chưa ai nói với cô đó là xuất ăn cuối cùng à?
- ..... nhưng
- Em không ăn đâu ạ, em thường không hay ăn vào buổi tối béo lắm!
Thấy tình hình càng khó sử,cô cũng không muốn chị ấy vì mình mà bị hành hạ,cô liền lên tiếng thanh minh với lại cũng vừa đi uống nước về ăn bao nhiêu thứ ở ngoài cũng không đói lắm.
- À đúng rồi,sắp xếp cho cô ta ngủ nhà kho nhé!
- Nhưng cậu chủ? Nhà kho lạnh lắm ạ!
- tôi nghe không rõ?
- Dạ.... Dạ là vâng thưa cậu chủ,tôi sẽ làm!
- ha,làm mau đi.
Không một ai dám cãi lại lời của anh,bởi vị thế của anh ta không phải ai cũng nói được.Phải nói rằng anh chỉ nể người đã nuôi nấng sinh ra mình đó là hai ông bà Lao gia và lão phu nhân còn lại anh không nể bất kì ai, thậm chí cả người anh em họ hàng cũng không khuất phục được anh.
Nói rồi anh đi lên phòng,để lại cô nhìn anh trong ẫm ức.
Những người hầu ở đó cũng đồng cảm với, tội nghiệp cho một cô gái trẻ bị đày đoạ...
..