Chương 2: Tối hôm qua không phải cô rất cuồng nhiệt sao?
Cô và hắn buộc phải lấy nhau, chỉ vì một lần cô bị gài bẫy nằm trên giường của hắn. Nhưng giữa hai người không hề xảy ra chuyện gì cả. Hắn bị gia đình ép phải lấy cô để chịu trách nhiệm. Dù gì cô cũng là con gái, gia đình hắn lại là gia đình gia giáo, nên không muốn cô thiệt thòi. Tiểu Thư sinh ra và lớn lên trong một gia đình không mấy giàu có, nhưng cũng thuộc hạng khá giả.
Cô được ba mẹ yêu thương hết mực, họ cũng rất bất ngờ vì con gái của mình tỉnh dậy trên giường của nam nhân. Nhưng vì không muốn cô mất danh tiết, họ đồng ý gả cô cho Huỳnh Thiên Minh. Hắn là gã giàu có, gia đình thuộc hạng thương gia. Nhưng vốn là cậu ấm từ nhỏ, được nuông chiều nên hắn hết sức kiêu ngạo. Thường hay không ở nhà, mà suốt ngày chỉ ăn chơi, lêu lõng bên ngoài. Đến cả ba mẹ hắn cũng không quản được hắn.
Lần này hắn bị ép buộc lấy cô, nếu hắn không đồng ý thì tất cả gia sản trong nhà sẽ thuộc về anh trai của hắn. Hắn buộc phải nghe theo lời của gia đình. Nếu không chỗ đứng trong nhà Huỳnh cũng không còn. Khác với hắn, anh trai hắn là một thư sinh nho nhã, từ nhỏ đã được giáo dục tốt. Được mệnh danh là cậu chủ của nhà họ Huỳnh trong tương lai.
Anh trai cậu cũng đã có bạn gái, nhưng chưa từng ra mắt gia đình, nghe nói tình cảm của họ rất tốt. Đã yêu nhau được mấy nay nay rồi.
Sáng hôm sau...
Cô tỉnh dậy trên giường hắn, mồ hôi vẫn còn đẫm trên giường. Cô dụi dụi mắt thì thấy gã đàn ông đang chống tay đang nhìn mình. Hắn nằm sát người ghé vài tai cô nói.
" Sao hả? Tối hôm qua không phải cô rất cuồng nhiệt sao? Bây giờ lại thấy mệt mõi thế này."
Cô không nói gì chỉ ôm khư khư cái chăn, không cho bất cứ ai động vào cơ thể cô nữa. Nhìn hắn bây giơg cứ như gã đang vờn thú cưng của mình vậy. Cô không khác gì món đồ chơi của hắn.
" Không nói chuyện cũng không sao. Chúng ta còn nhiều thời gian để chơi đùa với nhau lắm. Yên tâm tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết."
Nói rồi hắn lật tung mền đi ra. Rốt cuộc cô đã làm gì đắc tội với hắn chứ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy. Coi cũng bị ép buộc lấy hắn, cô cũng đâu có hạnh phúc gì.
Cô buộc phải chia tay người yêu mấy năm của mình để gã cho hắn. Những tưởng sẽ hạnh phúc. Nhưng không ngờ đau khổ, tủi nhục chồng chất. Người mà cô phải sống cả đời lại chẳng có chút tôn trọng cô.
" Mau thay đồ cùng tôi xuống lầu diễn vỡ kịch vợ chồng hạnh phúc."
Hắn quăng cho cô một bộ đồ, nói chúng hơn là set váy, gu của hắn là kiểu dễ thương sao? Cô không có tâm trạng mấy, nhưng gã vào nhà họ rồi phải sống theo quy tắc.
" Huỳnh Thiên Minh tôi và anh đều không vì yêu nhau mà tiến tới hôn nhân. Chúng ta vạch rõ ranh giới với nhau được không? Anh và tôi trong khoảng thời gian này đừng đụng chạm tới nhau."
" Cô được quyền quyết định à? Nên nhớ là cô tự chuốc lấy, tự tìm đến tôi. Vậy nên tôi phải vờn cô đến khi nào tôi thấy chán thì thôi."
Hắn nói như kiểu hết thẩy mọi thứ cô hứng chịu là hoàn toàn xứng đáng vậy. Rốt cuộc hắn muốn như thế nào mới chịu buông tha cho cô đây.
" Chúng ta lập một bản hợp đồng hôn nhân được không. Sau một năm đường ai nấy đi."_cô nói.
Hắn dửng dưng nghe nhưng tai này lọt qua tai kia. Hắn nghĩ tại sao phải nghe cô, nhưng mà hợp đồng hôn nhân nghe cũng hợp lí đó, dù gì hắn cũng không yêu cô, sau một năm thì chia tay, hắn có thể tìm đến ý trung nhân của hắn mà không bị ai ngăn cản.
" Hợp đồng sao? Cô thử viết nó. Nếu tôi thấy được tôi sẽ kí. Còn bây giờ thì theo tôi xuống nhà diễn kịch."
Cô thay đồ xong liền bước ra, hắn đứng trước cửa bấm điện thoại chờ cô. Thấy cô hắn liền không khỏi bất ngờ, bộ dạng này là sao? Nhìn cô cứ như bước ra từ trong tranh vậy, cực kì tuyệt sắc. Hắn như bị mê hoặc, nhìn cô mãi không thôi, có vẻ như hắn khá hài lòng, dù gì trên danh nghĩa cô cũng là vợ hắn. Chơi đùa một năm là rất đáng.
" Nào thôi tôi."_hắn đưa tay định nắm lấy tay cô.
Nhưng cô không quen liền rút tay lại. Diễn thì đã sao chứ, có cần thiết phải nắm tay nhau sao? Hắn không chịu được liền quát.
" Cô nên nhớ, hiện tại cô là vợ của tôi. Tất cả mọi thứ đều phải nghe theo ý tôi. Nếu cô dám chống đối, tôi đảm bảo cô sống ở nhà họ Huỳnh sẽ không ngày nào được yên ổn."
Nói rồi hắn hậm hực bỏ cô mà một mình đi xuống lầu. Cô bước xuống thì thấy cả nhà đã ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng. Rất đông đủ, nhưng chỉ thiếu mỗi anh trai của hắn, hình như anh trai hắn bị bệnh mấy hôm nay, ngay cả đám cưới của hắn anh ta cũng không xuất hiện được.
Huỳnh Thiên Minh đẩy ghế cho cô ngồi xuống rất lịch sự. Nhìn vào ai cũng tưởng hắn và cô là đôi vợ chồng son rất hạnh phúc.
" Con chào buổi sáng ba mẹ."_cô nói.
" Con mau ngồi xuống. Chúng ta cùng nhau ăn sáng."_mẹ hắn niềm nỡ.
Cô được ba mẹ yêu thương hết mực, họ cũng rất bất ngờ vì con gái của mình tỉnh dậy trên giường của nam nhân. Nhưng vì không muốn cô mất danh tiết, họ đồng ý gả cô cho Huỳnh Thiên Minh. Hắn là gã giàu có, gia đình thuộc hạng thương gia. Nhưng vốn là cậu ấm từ nhỏ, được nuông chiều nên hắn hết sức kiêu ngạo. Thường hay không ở nhà, mà suốt ngày chỉ ăn chơi, lêu lõng bên ngoài. Đến cả ba mẹ hắn cũng không quản được hắn.
Lần này hắn bị ép buộc lấy cô, nếu hắn không đồng ý thì tất cả gia sản trong nhà sẽ thuộc về anh trai của hắn. Hắn buộc phải nghe theo lời của gia đình. Nếu không chỗ đứng trong nhà Huỳnh cũng không còn. Khác với hắn, anh trai hắn là một thư sinh nho nhã, từ nhỏ đã được giáo dục tốt. Được mệnh danh là cậu chủ của nhà họ Huỳnh trong tương lai.
Anh trai cậu cũng đã có bạn gái, nhưng chưa từng ra mắt gia đình, nghe nói tình cảm của họ rất tốt. Đã yêu nhau được mấy nay nay rồi.
Sáng hôm sau...
Cô tỉnh dậy trên giường hắn, mồ hôi vẫn còn đẫm trên giường. Cô dụi dụi mắt thì thấy gã đàn ông đang chống tay đang nhìn mình. Hắn nằm sát người ghé vài tai cô nói.
" Sao hả? Tối hôm qua không phải cô rất cuồng nhiệt sao? Bây giờ lại thấy mệt mõi thế này."
Cô không nói gì chỉ ôm khư khư cái chăn, không cho bất cứ ai động vào cơ thể cô nữa. Nhìn hắn bây giơg cứ như gã đang vờn thú cưng của mình vậy. Cô không khác gì món đồ chơi của hắn.
" Không nói chuyện cũng không sao. Chúng ta còn nhiều thời gian để chơi đùa với nhau lắm. Yên tâm tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết."
Nói rồi hắn lật tung mền đi ra. Rốt cuộc cô đã làm gì đắc tội với hắn chứ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy. Coi cũng bị ép buộc lấy hắn, cô cũng đâu có hạnh phúc gì.
Cô buộc phải chia tay người yêu mấy năm của mình để gã cho hắn. Những tưởng sẽ hạnh phúc. Nhưng không ngờ đau khổ, tủi nhục chồng chất. Người mà cô phải sống cả đời lại chẳng có chút tôn trọng cô.
" Mau thay đồ cùng tôi xuống lầu diễn vỡ kịch vợ chồng hạnh phúc."
Hắn quăng cho cô một bộ đồ, nói chúng hơn là set váy, gu của hắn là kiểu dễ thương sao? Cô không có tâm trạng mấy, nhưng gã vào nhà họ rồi phải sống theo quy tắc.
" Huỳnh Thiên Minh tôi và anh đều không vì yêu nhau mà tiến tới hôn nhân. Chúng ta vạch rõ ranh giới với nhau được không? Anh và tôi trong khoảng thời gian này đừng đụng chạm tới nhau."
" Cô được quyền quyết định à? Nên nhớ là cô tự chuốc lấy, tự tìm đến tôi. Vậy nên tôi phải vờn cô đến khi nào tôi thấy chán thì thôi."
Hắn nói như kiểu hết thẩy mọi thứ cô hứng chịu là hoàn toàn xứng đáng vậy. Rốt cuộc hắn muốn như thế nào mới chịu buông tha cho cô đây.
" Chúng ta lập một bản hợp đồng hôn nhân được không. Sau một năm đường ai nấy đi."_cô nói.
Hắn dửng dưng nghe nhưng tai này lọt qua tai kia. Hắn nghĩ tại sao phải nghe cô, nhưng mà hợp đồng hôn nhân nghe cũng hợp lí đó, dù gì hắn cũng không yêu cô, sau một năm thì chia tay, hắn có thể tìm đến ý trung nhân của hắn mà không bị ai ngăn cản.
" Hợp đồng sao? Cô thử viết nó. Nếu tôi thấy được tôi sẽ kí. Còn bây giờ thì theo tôi xuống nhà diễn kịch."
Cô thay đồ xong liền bước ra, hắn đứng trước cửa bấm điện thoại chờ cô. Thấy cô hắn liền không khỏi bất ngờ, bộ dạng này là sao? Nhìn cô cứ như bước ra từ trong tranh vậy, cực kì tuyệt sắc. Hắn như bị mê hoặc, nhìn cô mãi không thôi, có vẻ như hắn khá hài lòng, dù gì trên danh nghĩa cô cũng là vợ hắn. Chơi đùa một năm là rất đáng.
" Nào thôi tôi."_hắn đưa tay định nắm lấy tay cô.
Nhưng cô không quen liền rút tay lại. Diễn thì đã sao chứ, có cần thiết phải nắm tay nhau sao? Hắn không chịu được liền quát.
" Cô nên nhớ, hiện tại cô là vợ của tôi. Tất cả mọi thứ đều phải nghe theo ý tôi. Nếu cô dám chống đối, tôi đảm bảo cô sống ở nhà họ Huỳnh sẽ không ngày nào được yên ổn."
Nói rồi hắn hậm hực bỏ cô mà một mình đi xuống lầu. Cô bước xuống thì thấy cả nhà đã ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng. Rất đông đủ, nhưng chỉ thiếu mỗi anh trai của hắn, hình như anh trai hắn bị bệnh mấy hôm nay, ngay cả đám cưới của hắn anh ta cũng không xuất hiện được.
Huỳnh Thiên Minh đẩy ghế cho cô ngồi xuống rất lịch sự. Nhìn vào ai cũng tưởng hắn và cô là đôi vợ chồng son rất hạnh phúc.
" Con chào buổi sáng ba mẹ."_cô nói.
" Con mau ngồi xuống. Chúng ta cùng nhau ăn sáng."_mẹ hắn niềm nỡ.