Chương 32: Anh có thấy chúng ta nên làm gì không?
" Bác thấy như thế nào rồi ạ?"_cô hỏi.
" Cũng đỡ hơn rồi. Cảm ơn con nhé. Con thật là tốt bụng."
" Dạ không có gì đâu ạ. Đây là chuyện nên làm, ai thấy cũng sẽ giúp đỡ bác như con."
Bà ấy mỉm cười nhìn cô, lúc này hắn đang quen Kim Nguyên, cô gái đanh đá đó làm sao so bằng với cô được, trong lòng bà đột nhiên nghĩ tới viễn cảnh cô trở thành con dâu của bà thì tốt biết mấy.
" Cháu tên là gì vậy?"
" Cháu tên Trịnh Tiểu Thư ạ."
" Thật trùng hợp quá. Hôm nay bác cũng đến đây từ thiện. Cháu đi cùng với ai vậy?"
" Dạ con đi cùng gia đình. "
Không ngờ cô còn trẻ như vậy lại có sở thích làm chuyện tốt như bà ấy. Bà ấy đột nhiên cảm thấy rất có cảm tình với cô. Lúc này trong đầu bà liền nảy ra một kế hoạch, bà ấy muốn tái hợp cho cô và Huỳnh Thiên Minh.Nhưng mà chỉ không ngờ là cuộc sống của cô bây giờ vô cùng khốn khổ.
_____
" Tại sao anh không tự mình đi điều tra xem mọi chuyện là như thế nào? Tôi cũng rất muốn biết sự thật đó. Không phải anh rất có bản lĩnh sao?"
Hắn cài khuy áo xong liền nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi, thật ra cô nói cũng rất đúng. Trước giờ hắn chưa từng điều tra xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hắn chỉ nhận định là cô cố tình gày bẫy hắn.
" Vậy cô nói xem. Người ta gày tôi và cô với nhau để làm gì?"
" Tôi làm sao biết được? Anh không thử đi hỏi gã đó rốt cuộc có ý đồ gì. Anh nói tôi tham giàu sang, cho nên cố ý gày bẫy anh đúng chứ? Anh có bao giờ nhìn xem gia đình của tôi chưa. Gia đình của tôi cũng đâu đến nỗi tệ. Ba của tôi cũng có công ty riêng. Cuộc sống của chúng tôi cũng khá giả, tôi cần chi đến anh?"
Hắn lại tiếp tục suy nghĩ, hắn ngồi xuống ghế sofa vắt một chân lên chân kia, tay thì cầm ly trà đung đưa qua lại. Gia đình cô khá giả, đủ ăn đủ mặc, hơn nữa còn thường xuyên đi từ thiện. Đúng là không cần hắn cô sống đã rất tốt rồi. Hắn cảm thấy mọi chuyện đúng là như cô đã nói. Có lẽ cô cũng là nạn nhân trong chuyện này.
Hắn nhấp một ngụm trà rồi gật gù đồng ý.
" Xem như tôi tin cô lần này. Tôi sẽ cho người điều tra thêm về chuyện này. Nếu mọi thứ thật sự không liên quan tới cô. Tôi sẽ giải thoát cho cô.". Bạn có biế? ?rang ?ru?ện ++ ??u?? ??YEN.Vn ++
" Còn nữa…tôi muốn anh sau này hãy coi trọng tôi. Chúng ta là hôn nhân không có tình yêu. Anh có quen ai bên ngoài tôi cũng không quan tâm, nhưng mà đừng động tới tôi là được."
Hắn đứng dậy định bỏ đi ra ngoài, xong vẫn cất tiếng nói.
" Nhà của tôi, sống theo quy tắc của tôi."_nói rồi hắn bỏ đi.
Cô nằm trên giường một lúc xong liền mò xuống mà đi vào nhà tắm, tắm cho thật sạch những chỗ mà hắn đã động tay vào.
…
Huỳnh Thiên Minh trở về phòng cùng với Kim Nguyên, vừa bước vào hắn đã thấy trong phòng không có đèn, chỉ có ánh sáng le lói của đèn cầy được thắp bên cạnh bàn ăn. Trên giường có một cô gái đang mặc bộ đồ ngủ màu đỏ rất quyến rũ.
Vừa thấy hắn bước vào, cô ta đã nằm ươn ra dáng như nàng tiên cá, cố tình quyến rũ hắn. Nhưng cô không biết hắn vừa mới dụng sức xong, nên cũng không còn mấy hứng thú.
" Anh thấy em có đẹp không?"_cô ta hỏi.
" Ừm."_hắn nhạt nhẽo trả lời.
Hắn đi lại phía đầu giường rồi ngồi xuống, cô được thế liền tấn công, cô bò lại đu người vào vai hắn. Hai tai vuốt lấy vai, rồi ôm vòng qua eo hắn. Nhưng hắn không hề có chút cảm xúc nào.
" Anh có thấy chúng ta nên làm gì không?"
Cô ta áp vào má hôn Huỳnh Thiên Minh một cái. Anh ta cũng không có phản ứng. Đúng là cô gái trước mặt hắn rất xinh đẹp, rất quyến rũ. Nhưng lại không gây cho hắn sự hứng thú như Tiểu Thư. Hắn cũng không hiểu tại sao.
" Anh muốn đi ngủ."_hắn nói.
Câu nói của hắn làm cho cô cụt hứng, cô chuẩn bị mọi thứ lộng lẫy như vậy, bây giờ hắn lại nói muốn nghĩ ngơi, có quá đáng với cô quá không?
" Huỳnh Thiên Minh. Anh có phải là đàn ông không? Em ăn mặt như thề này, trưng diện như thế này. Anh không thèm ngắm dù chỉ một cái."
Hắn xoay ngang nhìn cô một cái song không nói gì. Không hề có chút hứng thú nào.
" Anh…"_cô khó chịu.
" Vậy em muốn anh phải làm sao?"
" Chuyện như thế này anh lại đi hỏi em? Anh có phải đàn ông không vậy? Sao anh không thử tinh tế lên xem?"
Hắn đột nhiên đứng dậy.
" À em muốn anh trả chỗ cho em ngủ một mình đúng không?"
" Huỳnh Thiên Minh. Anh là một tên ngốc mà. Món ngon dâng tới miệng nhưng anh lại không biết thưởng thức gì hết?"
Hắn chỉ dụi mắt một cái, song liền ngồi xuống cạnh cô.
" Hôm nay anh hơi mệt. Không có tâm trạng."
" Nhưng mà em có tâm trạng."
" Vậy thì em muốn làm gì thì làm đi."
Hắn nằm phè phỡn xuống giường, mặc cho cô ngồi đó khó chịu. Được rồi, nếu anh không làm được thì hãy để cô tự mà làm cũng không sao.
Cô nằm xuống, nằm lên cả người của hắn. Hai tay cởi cúc áo trên người hắn ra, từng cúc, từng cúc cho đến hết.
" Cũng đỡ hơn rồi. Cảm ơn con nhé. Con thật là tốt bụng."
" Dạ không có gì đâu ạ. Đây là chuyện nên làm, ai thấy cũng sẽ giúp đỡ bác như con."
Bà ấy mỉm cười nhìn cô, lúc này hắn đang quen Kim Nguyên, cô gái đanh đá đó làm sao so bằng với cô được, trong lòng bà đột nhiên nghĩ tới viễn cảnh cô trở thành con dâu của bà thì tốt biết mấy.
" Cháu tên là gì vậy?"
" Cháu tên Trịnh Tiểu Thư ạ."
" Thật trùng hợp quá. Hôm nay bác cũng đến đây từ thiện. Cháu đi cùng với ai vậy?"
" Dạ con đi cùng gia đình. "
Không ngờ cô còn trẻ như vậy lại có sở thích làm chuyện tốt như bà ấy. Bà ấy đột nhiên cảm thấy rất có cảm tình với cô. Lúc này trong đầu bà liền nảy ra một kế hoạch, bà ấy muốn tái hợp cho cô và Huỳnh Thiên Minh.Nhưng mà chỉ không ngờ là cuộc sống của cô bây giờ vô cùng khốn khổ.
_____
" Tại sao anh không tự mình đi điều tra xem mọi chuyện là như thế nào? Tôi cũng rất muốn biết sự thật đó. Không phải anh rất có bản lĩnh sao?"
Hắn cài khuy áo xong liền nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi, thật ra cô nói cũng rất đúng. Trước giờ hắn chưa từng điều tra xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hắn chỉ nhận định là cô cố tình gày bẫy hắn.
" Vậy cô nói xem. Người ta gày tôi và cô với nhau để làm gì?"
" Tôi làm sao biết được? Anh không thử đi hỏi gã đó rốt cuộc có ý đồ gì. Anh nói tôi tham giàu sang, cho nên cố ý gày bẫy anh đúng chứ? Anh có bao giờ nhìn xem gia đình của tôi chưa. Gia đình của tôi cũng đâu đến nỗi tệ. Ba của tôi cũng có công ty riêng. Cuộc sống của chúng tôi cũng khá giả, tôi cần chi đến anh?"
Hắn lại tiếp tục suy nghĩ, hắn ngồi xuống ghế sofa vắt một chân lên chân kia, tay thì cầm ly trà đung đưa qua lại. Gia đình cô khá giả, đủ ăn đủ mặc, hơn nữa còn thường xuyên đi từ thiện. Đúng là không cần hắn cô sống đã rất tốt rồi. Hắn cảm thấy mọi chuyện đúng là như cô đã nói. Có lẽ cô cũng là nạn nhân trong chuyện này.
Hắn nhấp một ngụm trà rồi gật gù đồng ý.
" Xem như tôi tin cô lần này. Tôi sẽ cho người điều tra thêm về chuyện này. Nếu mọi thứ thật sự không liên quan tới cô. Tôi sẽ giải thoát cho cô.". Bạn có biế? ?rang ?ru?ện ++ ??u?? ??YEN.Vn ++
" Còn nữa…tôi muốn anh sau này hãy coi trọng tôi. Chúng ta là hôn nhân không có tình yêu. Anh có quen ai bên ngoài tôi cũng không quan tâm, nhưng mà đừng động tới tôi là được."
Hắn đứng dậy định bỏ đi ra ngoài, xong vẫn cất tiếng nói.
" Nhà của tôi, sống theo quy tắc của tôi."_nói rồi hắn bỏ đi.
Cô nằm trên giường một lúc xong liền mò xuống mà đi vào nhà tắm, tắm cho thật sạch những chỗ mà hắn đã động tay vào.
…
Huỳnh Thiên Minh trở về phòng cùng với Kim Nguyên, vừa bước vào hắn đã thấy trong phòng không có đèn, chỉ có ánh sáng le lói của đèn cầy được thắp bên cạnh bàn ăn. Trên giường có một cô gái đang mặc bộ đồ ngủ màu đỏ rất quyến rũ.
Vừa thấy hắn bước vào, cô ta đã nằm ươn ra dáng như nàng tiên cá, cố tình quyến rũ hắn. Nhưng cô không biết hắn vừa mới dụng sức xong, nên cũng không còn mấy hứng thú.
" Anh thấy em có đẹp không?"_cô ta hỏi.
" Ừm."_hắn nhạt nhẽo trả lời.
Hắn đi lại phía đầu giường rồi ngồi xuống, cô được thế liền tấn công, cô bò lại đu người vào vai hắn. Hai tai vuốt lấy vai, rồi ôm vòng qua eo hắn. Nhưng hắn không hề có chút cảm xúc nào.
" Anh có thấy chúng ta nên làm gì không?"
Cô ta áp vào má hôn Huỳnh Thiên Minh một cái. Anh ta cũng không có phản ứng. Đúng là cô gái trước mặt hắn rất xinh đẹp, rất quyến rũ. Nhưng lại không gây cho hắn sự hứng thú như Tiểu Thư. Hắn cũng không hiểu tại sao.
" Anh muốn đi ngủ."_hắn nói.
Câu nói của hắn làm cho cô cụt hứng, cô chuẩn bị mọi thứ lộng lẫy như vậy, bây giờ hắn lại nói muốn nghĩ ngơi, có quá đáng với cô quá không?
" Huỳnh Thiên Minh. Anh có phải là đàn ông không? Em ăn mặt như thề này, trưng diện như thế này. Anh không thèm ngắm dù chỉ một cái."
Hắn xoay ngang nhìn cô một cái song không nói gì. Không hề có chút hứng thú nào.
" Anh…"_cô khó chịu.
" Vậy em muốn anh phải làm sao?"
" Chuyện như thế này anh lại đi hỏi em? Anh có phải đàn ông không vậy? Sao anh không thử tinh tế lên xem?"
Hắn đột nhiên đứng dậy.
" À em muốn anh trả chỗ cho em ngủ một mình đúng không?"
" Huỳnh Thiên Minh. Anh là một tên ngốc mà. Món ngon dâng tới miệng nhưng anh lại không biết thưởng thức gì hết?"
Hắn chỉ dụi mắt một cái, song liền ngồi xuống cạnh cô.
" Hôm nay anh hơi mệt. Không có tâm trạng."
" Nhưng mà em có tâm trạng."
" Vậy thì em muốn làm gì thì làm đi."
Hắn nằm phè phỡn xuống giường, mặc cho cô ngồi đó khó chịu. Được rồi, nếu anh không làm được thì hãy để cô tự mà làm cũng không sao.
Cô nằm xuống, nằm lên cả người của hắn. Hai tay cởi cúc áo trên người hắn ra, từng cúc, từng cúc cho đến hết.