Chương 1: Phũ
Bạch Nhược Đình ôm lấy bó hoa trong tay nhưng tâm trạng không hề vui vẻ, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, bước đi gấp gáp. Sau lưng cô có tiếng gọi thất thanh, cùng với tiếng bước chân dồn dập muốn đuổi theo.
"Đình Đình! Nghe anh giải thích đi mà!"
Cô xem như tai mình có vấn đề, không đếm xỉa đến gã đàn ông sau lưng mà đi thẳng về phía thùng rác. Bó hoa tươi còn chưa toả hương sắc được bao lâu đã bị vứt đi như thế. A Long há mồm, quả nhiên bản thân đã đánh giá quá thấp cô rồi.
Con người Bạch Nhược Đình ghét nhất chính là phản bội, mà anh ta lại là người đàn ông đầu tiên trong danh sách người yêu của cô làm điều này. Cô quay đầu lại nhìn, dưới ngọn đèn đường, dáng người uyển chuyển cùng khí chất kia lại càng thêm rõ rệt.
"Giải thích?"
Bạch Nhược Đình cười khẩy, đôi môi đỏ lạnh nhếch lên, ánh mắt vô tình. Tiếng giày cao gót gõ đều đều trên mặt đường, cô bước đến tóm lấy cổ áo của A Long, nở nụ cười kì lạ.
"Ăn vụng không chùi sạch mép còn muốn ngụy biện? Vậy mà tôi lại không nhìn ra anh là loại người cặn bã dơ bẩn thế đấy?"
Cô nhìn anh ta gần hơn một chút, đường kẻ mắt sắc sảo càng tôn lên ánh mắt lạnh lùng.
"Anh ăn tôi không được nên muốn ra đường tìm thú vui à? Rồi bây giờ dỗ ngọt tôi sao? Anh nghĩ tôi sẽ ngu ngốc tin anh rồi để anh đắp lên cái sừng dài 8 mét à?"
A Long nói không nên lời, ấp a ấp úng xua tay.
"Không... Anh không phải như thế mà..."
Bạch Nhược Đình đẩy anh ta ra, sau đó dứt khoát tát hai cú trời váng vào hai bên mặt.
"Số tiền anh mòn rút mấy tháng qua xem như tôi thí cho anh. Chẳng qua cũng chỉ là kẻ để tôi quen qua đường, thóc thì đừng đòi khôn hơn gà. Nhé?"
Cô nói rồi hiên ngang bỏ đi. Lên con xe cưng của mình, cô nhìn vào gương chiếu hậu để xem bộ dạng thê thảm của A Long. Từ đây về sau cô và anh ta cũng chẳng còn liên quan gì, anh ta có lừa bao nhiêu người cô cũng không để ý nữa.
Trở về nhà, cô đã gặp ngay mẹ mình đang ngồi ở phòng khách. Với dáng vẻ ung dung thưởng trà này của bà, còn gì khác ngoài chuyện đợi cô về hỏi tội nữa? Dù đã rất cẩn thận nhìn trước sau, cẩn thận tháo giày cao gót ra đi nhẹ nói khẽ. Nhưng khi bật đèn lên, nhìn thấy cảnh tượng bà ngồi uống trà trong đêm tối, Bạch Nhược Đình bị doạ suýt nữa hét toáng.
"Mẹ?"
Bạch phu nhân đặt tách trà xuống bàn, nhìn con gái cưng của mình trong chiếc váy đen vừa được mang về từ Italy hai ngày trước.
"Cô Bạch còn nhớ ở nhà mình có một bà mẹ sắp già nua ư?"
Bạch Nhược Đình biết mẹ giận rồi, nên liền chạy chân trần đến ngồi bên cạnh, nũng nịu với bà.
"Mẹ của con là đẹp nhất rồi! Yêu mẹ nhất!"
"Vậy sao? Chứ không phải mấy cậu trai con nuôi ở ngoài mới là đẹp nhất à?"
Cô nghe xong mấy lời này thì chỉ biết im lặng. Bạch phu nhân tuy thường ngày tỏ ra không quan tâm chuyện riêng của cô. Nhưng cô ở bên ngoài làm những gì, qua lại với ai bà đều biết hết cả. Chẳng qua là vì Bạch gia chỉ có duy nhất một cô con gái, nên cô luôn được xem như báu vật, cưng chiều từ nhỏ.
Bạch Nhược Đình biết bản thân không thoát khỏi vòng tay của mẹ, nên chỉ đành thoả hiệp với bà. Cô biết bà không thích những gã đàn ông ngoài kia, vì từ lâu bà đã muốn cô đi vào cuộc hôn nhân định sẵn.
"Mẹ à! Chuyện hôn ước gì đó đã qua lâu lắm rồi! Sao mẹ vẫn còn nhớ được vậy?"
Cô vừa nũng nịu nói vừa xoa bóp cho Bạch phu nhân. Năm nay cô đã 25 tuổi rồi, cũng không phải mới vừa 19, đôi mươi nữa. Bà muốn trước khi mình về nơi xa cùng với Bạch lão gia, nhìn cô yên bề gia thất.
"Con nghĩ mẹ già lẩm cẩm hay sao? Tiêu gia và Bạch gia của chúng ta qua lại thân thiết nhiều năm rồi, cả cha con khi còn sống và mẹ đều biết họ là người sống tình cảm. Nếu như con làm dâu của Tiêu gia, nhất định sẽ không bị ngược đãi."
"Mẹ! Nhưng con và người đó chưa từng gặp nhau, hơn nữa nghe nói anh ta cũng lớn hơn con 10 tuổi, không chừng rất già rất xấu đó!"
Bạch phu nhân thở dài, còn định nói thêm vài câu nữa khuyên nhủ, nhưng chưa gì thì cô đã tìm cớ lên phòng ngủ. Trước khi đi, còn không quên hôn lên gò má mẹ một cái.
Bên ngoài Bạch Nhược Đình có thể lạnh lùng, thậm chí khiến người ta cảm giác cô là một cô gái rất khó gần. Nhưng khi ở nhà và bên cạnh mẹ, cô cũng chỉ là một cô con gái muốn được làm nũng.
Bạch phu nhân lo lắng cô cứ mãi không chịu chấp nhận gặp mặt con trai Tiêu gia, sẽ làm lỡ chuyện hôn sự. Như vậy thì, bà chỉ còn cách bày ra một màn kịch để khiến cô cam tâm tình nguyện.
Tiêu gia và Bạch gia có mối thâm tình từ khi Bạch lão gia và Tiêu lão gia còn sống. Bọn họ giúp đỡ nhau trong công việc, cùng nhau đi lên và có cơ ngơi hoành tráng. Đến khi hai ông mất, phu nhân của hai nhà tiếp tục duy trì quan hệ. Nghe nói Tiêu thiếu gia cũng như Bạch Nhược Đình, là con một trong gia đình nên được nuôi dưỡng rất tốt.
Năm 25 tuổi đã tự mình quản lí chuỗi chi nhánh nhà hàng 5 sao tiếng tăm ở Úc, là CEO trẻ tuổi nhất thời điểm hiện tại. Năm 30 tuổi sở hữu cho mình hơn 10 chiếc siêu xe và các biệt thự sang trọng. Và hiện tại, anh là một doanh nhân cực kì thành công và được nhiều người nể phục.
Bạch phu nhân nghĩ ngợi một hồi, quyết định gọi điện thoại cho Tiêu phu nhân.
"Chị Tiêu! Chúng ta ra ngoài uống trà nói chuyện một lát nhé! Tôi đã nghĩ ra cách để con của chúng ta chịu gặp mặt nhau rồi!"
...
"Đình Đình! Nghe anh giải thích đi mà!"
Cô xem như tai mình có vấn đề, không đếm xỉa đến gã đàn ông sau lưng mà đi thẳng về phía thùng rác. Bó hoa tươi còn chưa toả hương sắc được bao lâu đã bị vứt đi như thế. A Long há mồm, quả nhiên bản thân đã đánh giá quá thấp cô rồi.
Con người Bạch Nhược Đình ghét nhất chính là phản bội, mà anh ta lại là người đàn ông đầu tiên trong danh sách người yêu của cô làm điều này. Cô quay đầu lại nhìn, dưới ngọn đèn đường, dáng người uyển chuyển cùng khí chất kia lại càng thêm rõ rệt.
"Giải thích?"
Bạch Nhược Đình cười khẩy, đôi môi đỏ lạnh nhếch lên, ánh mắt vô tình. Tiếng giày cao gót gõ đều đều trên mặt đường, cô bước đến tóm lấy cổ áo của A Long, nở nụ cười kì lạ.
"Ăn vụng không chùi sạch mép còn muốn ngụy biện? Vậy mà tôi lại không nhìn ra anh là loại người cặn bã dơ bẩn thế đấy?"
Cô nhìn anh ta gần hơn một chút, đường kẻ mắt sắc sảo càng tôn lên ánh mắt lạnh lùng.
"Anh ăn tôi không được nên muốn ra đường tìm thú vui à? Rồi bây giờ dỗ ngọt tôi sao? Anh nghĩ tôi sẽ ngu ngốc tin anh rồi để anh đắp lên cái sừng dài 8 mét à?"
A Long nói không nên lời, ấp a ấp úng xua tay.
"Không... Anh không phải như thế mà..."
Bạch Nhược Đình đẩy anh ta ra, sau đó dứt khoát tát hai cú trời váng vào hai bên mặt.
"Số tiền anh mòn rút mấy tháng qua xem như tôi thí cho anh. Chẳng qua cũng chỉ là kẻ để tôi quen qua đường, thóc thì đừng đòi khôn hơn gà. Nhé?"
Cô nói rồi hiên ngang bỏ đi. Lên con xe cưng của mình, cô nhìn vào gương chiếu hậu để xem bộ dạng thê thảm của A Long. Từ đây về sau cô và anh ta cũng chẳng còn liên quan gì, anh ta có lừa bao nhiêu người cô cũng không để ý nữa.
Trở về nhà, cô đã gặp ngay mẹ mình đang ngồi ở phòng khách. Với dáng vẻ ung dung thưởng trà này của bà, còn gì khác ngoài chuyện đợi cô về hỏi tội nữa? Dù đã rất cẩn thận nhìn trước sau, cẩn thận tháo giày cao gót ra đi nhẹ nói khẽ. Nhưng khi bật đèn lên, nhìn thấy cảnh tượng bà ngồi uống trà trong đêm tối, Bạch Nhược Đình bị doạ suýt nữa hét toáng.
"Mẹ?"
Bạch phu nhân đặt tách trà xuống bàn, nhìn con gái cưng của mình trong chiếc váy đen vừa được mang về từ Italy hai ngày trước.
"Cô Bạch còn nhớ ở nhà mình có một bà mẹ sắp già nua ư?"
Bạch Nhược Đình biết mẹ giận rồi, nên liền chạy chân trần đến ngồi bên cạnh, nũng nịu với bà.
"Mẹ của con là đẹp nhất rồi! Yêu mẹ nhất!"
"Vậy sao? Chứ không phải mấy cậu trai con nuôi ở ngoài mới là đẹp nhất à?"
Cô nghe xong mấy lời này thì chỉ biết im lặng. Bạch phu nhân tuy thường ngày tỏ ra không quan tâm chuyện riêng của cô. Nhưng cô ở bên ngoài làm những gì, qua lại với ai bà đều biết hết cả. Chẳng qua là vì Bạch gia chỉ có duy nhất một cô con gái, nên cô luôn được xem như báu vật, cưng chiều từ nhỏ.
Bạch Nhược Đình biết bản thân không thoát khỏi vòng tay của mẹ, nên chỉ đành thoả hiệp với bà. Cô biết bà không thích những gã đàn ông ngoài kia, vì từ lâu bà đã muốn cô đi vào cuộc hôn nhân định sẵn.
"Mẹ à! Chuyện hôn ước gì đó đã qua lâu lắm rồi! Sao mẹ vẫn còn nhớ được vậy?"
Cô vừa nũng nịu nói vừa xoa bóp cho Bạch phu nhân. Năm nay cô đã 25 tuổi rồi, cũng không phải mới vừa 19, đôi mươi nữa. Bà muốn trước khi mình về nơi xa cùng với Bạch lão gia, nhìn cô yên bề gia thất.
"Con nghĩ mẹ già lẩm cẩm hay sao? Tiêu gia và Bạch gia của chúng ta qua lại thân thiết nhiều năm rồi, cả cha con khi còn sống và mẹ đều biết họ là người sống tình cảm. Nếu như con làm dâu của Tiêu gia, nhất định sẽ không bị ngược đãi."
"Mẹ! Nhưng con và người đó chưa từng gặp nhau, hơn nữa nghe nói anh ta cũng lớn hơn con 10 tuổi, không chừng rất già rất xấu đó!"
Bạch phu nhân thở dài, còn định nói thêm vài câu nữa khuyên nhủ, nhưng chưa gì thì cô đã tìm cớ lên phòng ngủ. Trước khi đi, còn không quên hôn lên gò má mẹ một cái.
Bên ngoài Bạch Nhược Đình có thể lạnh lùng, thậm chí khiến người ta cảm giác cô là một cô gái rất khó gần. Nhưng khi ở nhà và bên cạnh mẹ, cô cũng chỉ là một cô con gái muốn được làm nũng.
Bạch phu nhân lo lắng cô cứ mãi không chịu chấp nhận gặp mặt con trai Tiêu gia, sẽ làm lỡ chuyện hôn sự. Như vậy thì, bà chỉ còn cách bày ra một màn kịch để khiến cô cam tâm tình nguyện.
Tiêu gia và Bạch gia có mối thâm tình từ khi Bạch lão gia và Tiêu lão gia còn sống. Bọn họ giúp đỡ nhau trong công việc, cùng nhau đi lên và có cơ ngơi hoành tráng. Đến khi hai ông mất, phu nhân của hai nhà tiếp tục duy trì quan hệ. Nghe nói Tiêu thiếu gia cũng như Bạch Nhược Đình, là con một trong gia đình nên được nuôi dưỡng rất tốt.
Năm 25 tuổi đã tự mình quản lí chuỗi chi nhánh nhà hàng 5 sao tiếng tăm ở Úc, là CEO trẻ tuổi nhất thời điểm hiện tại. Năm 30 tuổi sở hữu cho mình hơn 10 chiếc siêu xe và các biệt thự sang trọng. Và hiện tại, anh là một doanh nhân cực kì thành công và được nhiều người nể phục.
Bạch phu nhân nghĩ ngợi một hồi, quyết định gọi điện thoại cho Tiêu phu nhân.
"Chị Tiêu! Chúng ta ra ngoài uống trà nói chuyện một lát nhé! Tôi đã nghĩ ra cách để con của chúng ta chịu gặp mặt nhau rồi!"
...