Chương 18: Lần cuối (2)
Anh sợ bản thân mình lại không thể khống chế tốt cảm xúc, nên đã vội đóng chiếc hộp lại đẩy sang một bên. Bạch Nhược Đình thấy anh như vậy, lấy làm lạ hỏi.
"Sao thế? Không thích ư?"
Tiêu Tuấn khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói.
"Không phải."
Hai người rơi vào khoảng im lặng một lúc, sau đó anh lại nhìn sang hỏi cô.
"Muốn uống chút rượu không?"
Cô nhìn anh. Lại nhớ đến chuyện lần trước anh cố chấp đổ hết cả ly bia hơi vào bồn rửa tay. Bây giờ nhìn xem? Có người vì không giải quyết được chuyện phiền não trong lòng, cuối cùng lại muốn cùng cô uống rượu. Bạch Nhược Đình gật đầu đồng ý.
Tiêu Tuấn đứng dậy, bước đến mở tủ rượu quý của mình ra chọn một bình rượu mạnh và hai cái ly treo trên giá.
Ở căn phòng khách này, thứ trân quý nhất của anh chính là chúng.
Một chiếc tủ với hàng trăm và lên đến gần nghìn chai rượu lớn nhỏ, nhập từ các nước và các thương hiệu rượu nổi tiếng. Có những chai thuộc phiên bản giới hạn, nhìn rất nhỏ nhưng giá cả lại gần bằng nửa căn nhà.
Rót đầy hai ly, anh nâng lên kình ly với Bạch Nhược Đình rồi uống cạn. Rượu vừa thấm vào đầu môi, anh đã hỏi.
"Em rốt cuộc thì, có bao nhiêu gã bạn trai cũ?"
Cô nhìn anh cười, như thế thì gương mặt xinh đẹp lại tăng thêm một phần cuốn hút.
"Anh thật sự muốn biết?"
Tiêu Tuấn thành thật gật đầu. Bạch Nhược Đình bắt đầu ngẫm nghĩ, sau đó lại hỏi anh một câu.
"Nếu chỉ gọi bọn họ là những gã đàn ông tôi tìm trong lúc buồn chán, thì có tính là người yêu cũ không?"
Anh lại gật đầu, sau đó rót một ly nữa, hai người tiếp tục kình.
"Vậy thì nhiều lắm. Những lúc cô đơn tôi thường tìm họ uống rượu, dạo phố, mua sắm. Họ yêu tiền hơn tôi, nên mỗi lần đi bên cạnh tôi họ đều tỏ ra rất kiêu hãnh và tự hào."
Mấy câu nói này của cô khiến anh trở nên im lặng. Hoá ra cô thật sự là một cô gái đơn thuần, chỉ là vì bản tính ương ngạnh và kiêu ngạo từ nhỏ mới biến mình tùy tiện như thế.
"Còn anh thì sao?"
Tiêu Tuấn nhìn cô, tiêu cự trong đôi mắt gần như tối lại. Sau đó, anh lại nặn ra một nụ cười, tiếp tục uống cạn một ly nữa. Nói là mời rượu, nhưng anh lại uống nhiều gấp đôi cô. Trong khi cô vẫn chưa hết một ly, thì anh đã tận 3-4 ly rồi.
"Tôi từng quen một cô gái, năm tôi học Đại học."
Bạch Nhược Đình nhìn gương mặt trầm tư của anh, bắt đầu có hứng thú nghe câu chuyện này. Cô hơi cong khoé môi, chống cằm chăm chú nhìn góc nghiêng sắc cạnh của anh.
"Tiếp đi!"
"Cô ấy tên là Tố Nhi. Cô ấy rất tốt bụng, rất thuần khiết. Chúng tôi cùng nhau học hết hai năm Đại học, trải qua khoảng thời gian hạnh phúc nhất của thời thanh xuân."
Một cô gái chưa từng yêu ai thật lòng như cô, khi nghe anh nhắc đến bạn gái cũ lại rất hiếu kì.
"Tiêu phu nhân không biết ư?"
Tiêu Tuấn lắc đầu.
"Chúng tôi lén lút bên nhau, vì tôi biết mẹ tôi sẽ vì hôn ước với Bạch gia mà ngăn cản bằng được."
Câu chuyện này quả thực quá ly kỳ và hấp dẫn rồi, khiến cô không thể dời mắt dời tai đi nơi nào khác. Cô chăm chú nghe từng câu từng chữ, còn phối hợp hỏi anh ở những điểm quan trọng. Việc mà cô khó hiểu rằng, nếu như anh và Tố Nhi đã yêu nhau sâu đậm như thế, vậy thì tại sao không thẳng thắn đối mặt với gia đình. Và tại sao, anh lại chấp nhận từ bỏ tình yêu thời thanh xuân của mình để chấp nhận hôn nhân hợp đồng với cô?
Bạch Nhược Đình nhíu mày, nhìn Tiêu Tuấn lại tiếp tục uống rượu. Cô phần nào đoán ra được, hôm nay tâm trạng anh tệ thế này, có lẽ là vì bị người con gái kia làm ảnh hưởng.
"Sau đó thì sao? Anh và cô ấy làm sao mà chia tay?"
"Chia tay?"
Tiêu Tuấn nhìn cô, khoé môi nhếch lên, rồi lại bật ra một tràng cười dằn vặt. Sau đó thì, mắt anh lại đỏ bừng lên như chứa đựng một ngọn lửa vô hình.
"Tôi và cô ấy còn chẳng nghĩ đến chuyện đó."
"Vậy thì tại sao..."
"Cô ấy mất rồi."
Anh vừa nói xong câu này, Bạch Nhược Đình đã sững sờ tới mức không thể nói được câu nào nữa. Không hiểu tại sao, dù không phải câu chuyện của cô, tình yêu của cô, nhưng lại khiến cô thấy ngột ngạt như vậy.
"Năm 20 tuổi, vào độ tuổi đẹp nhất. Vì cứu tôi khỏi bị một chiếc xe hơi tông trúng, cô ấy đã không qua khỏi."
Bạch Nhược Đình nhìn gương mặt thống khổ của Tiêu Tuấn, dở khóc dở cười như vậy, cảm xúc lẫn lộn đến mức khó tả nổi. Nếu biết trước anh đã từng vì tình yêu mà thành ra thế này, cô nhất định sẽ không lún sâu vào những câu hỏi đó.
Anh cười nhạt, vừa định đưa ly rượu lên uống thì bị cô ngăn lại.
"Đừng uống nữa! Anh đã say rồi đấy!"
Anh nhìn cô, nhìn một hồi lâu mới lên tiếng nói.
"Nhưng tôi đã quên rồi, thật sự đã quên cô ấy rồi."
"Anh tự làm mình khổ như vậy để làm gì chứ?"
Tiêu Tuấn nhìn vào mắt cô, sau đó tiến lại thật gần.
"Bởi vì tôi không muốn mình có lỗi với em."
Bạch Nhược Đình bị ánh nhìn này làm cho xoáy sâu vào, rồi như bị thứ gì đó bắt lấy mà đứng yên một chỗ. Tiêu Tuấn nhìn xuống bờ môi đỏ mọng của cô, thỏi son thoa lên nó chắc cũng là một phần vinh dự.
Sau đêm nay, đêm mà anh nói ra hết những chuyện trong quá khứ cùng cô. Anh sẽ chôn vùi nó, quên đi nó. Dù kết quả trong tương lai có như thế nào, dù hai người sau những ngày tháng sống cùng có thật lòng hay vẫn như thế.
...
"Sao thế? Không thích ư?"
Tiêu Tuấn khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói.
"Không phải."
Hai người rơi vào khoảng im lặng một lúc, sau đó anh lại nhìn sang hỏi cô.
"Muốn uống chút rượu không?"
Cô nhìn anh. Lại nhớ đến chuyện lần trước anh cố chấp đổ hết cả ly bia hơi vào bồn rửa tay. Bây giờ nhìn xem? Có người vì không giải quyết được chuyện phiền não trong lòng, cuối cùng lại muốn cùng cô uống rượu. Bạch Nhược Đình gật đầu đồng ý.
Tiêu Tuấn đứng dậy, bước đến mở tủ rượu quý của mình ra chọn một bình rượu mạnh và hai cái ly treo trên giá.
Ở căn phòng khách này, thứ trân quý nhất của anh chính là chúng.
Một chiếc tủ với hàng trăm và lên đến gần nghìn chai rượu lớn nhỏ, nhập từ các nước và các thương hiệu rượu nổi tiếng. Có những chai thuộc phiên bản giới hạn, nhìn rất nhỏ nhưng giá cả lại gần bằng nửa căn nhà.
Rót đầy hai ly, anh nâng lên kình ly với Bạch Nhược Đình rồi uống cạn. Rượu vừa thấm vào đầu môi, anh đã hỏi.
"Em rốt cuộc thì, có bao nhiêu gã bạn trai cũ?"
Cô nhìn anh cười, như thế thì gương mặt xinh đẹp lại tăng thêm một phần cuốn hút.
"Anh thật sự muốn biết?"
Tiêu Tuấn thành thật gật đầu. Bạch Nhược Đình bắt đầu ngẫm nghĩ, sau đó lại hỏi anh một câu.
"Nếu chỉ gọi bọn họ là những gã đàn ông tôi tìm trong lúc buồn chán, thì có tính là người yêu cũ không?"
Anh lại gật đầu, sau đó rót một ly nữa, hai người tiếp tục kình.
"Vậy thì nhiều lắm. Những lúc cô đơn tôi thường tìm họ uống rượu, dạo phố, mua sắm. Họ yêu tiền hơn tôi, nên mỗi lần đi bên cạnh tôi họ đều tỏ ra rất kiêu hãnh và tự hào."
Mấy câu nói này của cô khiến anh trở nên im lặng. Hoá ra cô thật sự là một cô gái đơn thuần, chỉ là vì bản tính ương ngạnh và kiêu ngạo từ nhỏ mới biến mình tùy tiện như thế.
"Còn anh thì sao?"
Tiêu Tuấn nhìn cô, tiêu cự trong đôi mắt gần như tối lại. Sau đó, anh lại nặn ra một nụ cười, tiếp tục uống cạn một ly nữa. Nói là mời rượu, nhưng anh lại uống nhiều gấp đôi cô. Trong khi cô vẫn chưa hết một ly, thì anh đã tận 3-4 ly rồi.
"Tôi từng quen một cô gái, năm tôi học Đại học."
Bạch Nhược Đình nhìn gương mặt trầm tư của anh, bắt đầu có hứng thú nghe câu chuyện này. Cô hơi cong khoé môi, chống cằm chăm chú nhìn góc nghiêng sắc cạnh của anh.
"Tiếp đi!"
"Cô ấy tên là Tố Nhi. Cô ấy rất tốt bụng, rất thuần khiết. Chúng tôi cùng nhau học hết hai năm Đại học, trải qua khoảng thời gian hạnh phúc nhất của thời thanh xuân."
Một cô gái chưa từng yêu ai thật lòng như cô, khi nghe anh nhắc đến bạn gái cũ lại rất hiếu kì.
"Tiêu phu nhân không biết ư?"
Tiêu Tuấn lắc đầu.
"Chúng tôi lén lút bên nhau, vì tôi biết mẹ tôi sẽ vì hôn ước với Bạch gia mà ngăn cản bằng được."
Câu chuyện này quả thực quá ly kỳ và hấp dẫn rồi, khiến cô không thể dời mắt dời tai đi nơi nào khác. Cô chăm chú nghe từng câu từng chữ, còn phối hợp hỏi anh ở những điểm quan trọng. Việc mà cô khó hiểu rằng, nếu như anh và Tố Nhi đã yêu nhau sâu đậm như thế, vậy thì tại sao không thẳng thắn đối mặt với gia đình. Và tại sao, anh lại chấp nhận từ bỏ tình yêu thời thanh xuân của mình để chấp nhận hôn nhân hợp đồng với cô?
Bạch Nhược Đình nhíu mày, nhìn Tiêu Tuấn lại tiếp tục uống rượu. Cô phần nào đoán ra được, hôm nay tâm trạng anh tệ thế này, có lẽ là vì bị người con gái kia làm ảnh hưởng.
"Sau đó thì sao? Anh và cô ấy làm sao mà chia tay?"
"Chia tay?"
Tiêu Tuấn nhìn cô, khoé môi nhếch lên, rồi lại bật ra một tràng cười dằn vặt. Sau đó thì, mắt anh lại đỏ bừng lên như chứa đựng một ngọn lửa vô hình.
"Tôi và cô ấy còn chẳng nghĩ đến chuyện đó."
"Vậy thì tại sao..."
"Cô ấy mất rồi."
Anh vừa nói xong câu này, Bạch Nhược Đình đã sững sờ tới mức không thể nói được câu nào nữa. Không hiểu tại sao, dù không phải câu chuyện của cô, tình yêu của cô, nhưng lại khiến cô thấy ngột ngạt như vậy.
"Năm 20 tuổi, vào độ tuổi đẹp nhất. Vì cứu tôi khỏi bị một chiếc xe hơi tông trúng, cô ấy đã không qua khỏi."
Bạch Nhược Đình nhìn gương mặt thống khổ của Tiêu Tuấn, dở khóc dở cười như vậy, cảm xúc lẫn lộn đến mức khó tả nổi. Nếu biết trước anh đã từng vì tình yêu mà thành ra thế này, cô nhất định sẽ không lún sâu vào những câu hỏi đó.
Anh cười nhạt, vừa định đưa ly rượu lên uống thì bị cô ngăn lại.
"Đừng uống nữa! Anh đã say rồi đấy!"
Anh nhìn cô, nhìn một hồi lâu mới lên tiếng nói.
"Nhưng tôi đã quên rồi, thật sự đã quên cô ấy rồi."
"Anh tự làm mình khổ như vậy để làm gì chứ?"
Tiêu Tuấn nhìn vào mắt cô, sau đó tiến lại thật gần.
"Bởi vì tôi không muốn mình có lỗi với em."
Bạch Nhược Đình bị ánh nhìn này làm cho xoáy sâu vào, rồi như bị thứ gì đó bắt lấy mà đứng yên một chỗ. Tiêu Tuấn nhìn xuống bờ môi đỏ mọng của cô, thỏi son thoa lên nó chắc cũng là một phần vinh dự.
Sau đêm nay, đêm mà anh nói ra hết những chuyện trong quá khứ cùng cô. Anh sẽ chôn vùi nó, quên đi nó. Dù kết quả trong tương lai có như thế nào, dù hai người sau những ngày tháng sống cùng có thật lòng hay vẫn như thế.
...