Chương 23: Trượt tuyết
Thấy có gì đó sai sai, Bạch Nhược Đình mới cười gượng gạo mà nói.
"À... Tức là, nếu anh muốn học nấu ăn, thì có thể nói với tôi một tiếng."
Tiêu Tuấn gật đầu cười, nhưng trong lòng lại đoán ra được chút tình ý của câu nói cô vừa nói ra.
Thời gian hai người quen biết nhau dần trôi theo mùa, thoáng cái đã gần đến dịp Giáng sinh. Mùa này ở Thượng Hải như được phủ lên một lớp tuyết dày, từ cây cối cho đến mái nhà và đường đi. Mặt hồ đóng băng, bầu trời trong vắt thi thoảng còn nổi lên mấy trận bão tuyết.
Bạch Nhược Đình ở nhà nhìn người làm trang trí Giáng sinh, thấy vui mắt nên cũng muốn vào giúp một tay. Bạch phu nhân không chịu thời tiết lạnh thế này, nên đa phần chỉ ngồi trong phòng để tận hưởng cái ấm của lò sưởi.
Tivi ở phòng khách đang chiếu bản tin, có một tin tức liên quan đến Hạ gia hiện đang được chú ý. Trong lúc đang dùng xe ủi tuyết tại một đoạn đường khá vắng người ở ngoại ô, một vài người đã nhìn thấy xác của Hạ lão gia ở gần đó.
Bạch Nhược Đình nghe xong thì đứng sững sờ tại chỗ, không thể tin được người mới đây mình gặp bây giờ đã ra đi rồi. Cùng lúc đó, điện thoại của cô nhận tới một dãy số lạ. Cô cẩn thận nhấc máy lên.
"Ai vậy?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gào thét dữ dội, khiến Bạch Nhược Đình mặt mũi liền biến sắc.
"Bạch Nhược Đình! Tao sẽ giết mày! Sẽ giết mày!"
Cô thoáng chốc bị giọng nói này làm cho hốt hoảng đến mức rơi cả điện thoại. Người làm trong nhà nhìn thấy, lo lắng hỏi.
"Tiểu thư? Cô không sao chứ?"
Bạch Nhược vội lắc đầu rồi nhặt điện thoại lên, nhưng vẫn không ngừng nhớ đến giọng nói đáng sợ ấy, và cái chết của Hạ lão gia. Vì sao đang yên đang lành ông ta lại chết? Có phải vì bị bức vào đường cùng nên mới thành ra như vậy không? Thế thì, chuyện này có gián tiếp liên quan đến cô hay không?
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cổng, cũng khiến cô giật mình. Vì trong lòng đang thấy lo lắng, nên dù là một tiếng động nhỏ thôi cô cũng vô cùng nhạy cảm.
Tiêu Tuấn bước vào, nhìn thấy cô ngồi trên ghế thừ ra, còn không mặc áo len hay quấn khăn gì cả. Anh vội mở hộp ra, lấy chiếc khăn choàng cổ mình vừa mua định tặng cô đi đến.
"Đã là lúc nào mà còn không biết giữ ấm? Em không lạnh à?"
Anh choàng khăn lên cổ của cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Thật ra anh đến đây, cũng là vì biết tin Hạ lão gia đã tự vẫn và được phát hiện, còn xuất hiện đầy trên các mặt báo và trang tin tức. Anh biết rằng Bạch Nhược Đình sẽ suy nghĩ lung tung, vậy nên mới đến xem cô thế nào.
Cô quay sang nhìn anh nói.
"Hạ lão gia chết rồi!"
Tiêu Tuấn gật đầu, nhẹ giọng nói.
"Ừm. Tôi biết."
"Có phải là vì chúng ta dồn Hạ gia vào đường cùng, nên ông ta mới nghĩ quẩn không?"
Anh nhìn cô vì sợ hãi mà trở nên như vậy, trong lòng có chút trăn trở, đưa hai tay giữ lấy cằm cô.
"Đừng nghĩ lung tung. Chúng ta không làm gì quá đáng cả. Ông ta đi đến bước đường này, là do ông ta tham nhũng, lạm dụng tiền của công ty và nhà nước. Biết không?"
Khó khăn một hồi mới có thể khiến tinh thần của Bạch Nhược Đình phấn chấn hơn một chút. Bên ngoài bão tuyết đã tan, chỉ còn lớp tuyết dày đợi mùa xuân đến làm ấm. Tiêu Tuấn nhìn đồng hồ, sau đó nhìn cô nhẹ giọng hỏi.
"Muốn ra ngoài xem không khí Giáng sinh không? Lên phòng thay đồ đi!"
Cô lười nhác nói.
"Tôi không có tâm trạng."
"Ở lì như vậy không tốt đâu. Giáng sinh bên ngoài thú vị, em không thích ư?"
Nghe mấy câu hỏi kích thích sự tò mò này của Tiêu Tuấn, Bạch Nhược Đình dù có lười biếng cách mấy cũng phải lên phòng thay đồ. Hai người nhanh chóng rời khỏi Bạch gia, ra ngoài đường phố bị phủ một lớp tuyết trắng xoá. Những ngôi nhà hai bên đường đều đã trang trí xong, có cây thông Noel, còn nặn hình người tuyết.
Bạch Nhược Đình thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều rồi, mới đề nghị Tiêu Tuấn lái xe ra chỗ mặt hồ. Vì đang là mùa đông nên hồ bị đóng băng, sẽ có người tổ chức hoạt động trượt tuyết.
"Tôi chơi trượt tuyết cũng rất giỏi đấy!"
Cô vui vẻ khoe thành tích của mình với Tiêu Tuấn, nhưng anh lại chẳng có chút hứng thú gì, còn lạnh nhạt nói.
"Chỗ này không an toàn, đừng chơi."
"Gì mà không an toàn chứ? Nhìn đi! Người ta cũng chơi đấy thôi!"
Tiêu Tuấn không ngăn nổi cô, cứ vậy mà nhìn cô đến chỗ quầy lấy dụng cụ. Anh nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra phía trước có một chỗ bán nước giải khát. Nếu đã không chơi, thì anh sẽ là người mua nước vậy.
Quầy hàng này bán đủ các loại trà trái cây theo phiên bản đặc biệt dành cho mùa đông, tức là trà nóng.
"Một cà phê không đường, một trà dâu."
Bạch Nhược Đình vào được sân trượt rồi thì chẳng còn quan tâm gì đến anh nữa, vui vẻ trượt trên nền băng tuyết mát lạnh. Mọi người lượn lờ qua lại theo vòng tròn, có mấy người còn nối đuôi nhau. Cô dạo một vòng trên sân, điêu luyện nhảy lên một cái rồi đáp đất khiến vài người loé mắt.
Đang trên đường trượt rất hăng, bỗng nhiên Bạch Nhược Đình như bị một thế lực nào đó từ phía sau lấn tới, đẩy cô ra khỏi sân trượt ngã văng vào bụi rậm. Cô nhíu mày vì hai tay trầy xước, định ngước lên gọi Tiêu Tuấn thì sau gáy bất chợt bị ai đó dùng cây đánh vào. Cú đánh cực mạnh làm cô đau điếng, nhanh chóng rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.
...
"À... Tức là, nếu anh muốn học nấu ăn, thì có thể nói với tôi một tiếng."
Tiêu Tuấn gật đầu cười, nhưng trong lòng lại đoán ra được chút tình ý của câu nói cô vừa nói ra.
Thời gian hai người quen biết nhau dần trôi theo mùa, thoáng cái đã gần đến dịp Giáng sinh. Mùa này ở Thượng Hải như được phủ lên một lớp tuyết dày, từ cây cối cho đến mái nhà và đường đi. Mặt hồ đóng băng, bầu trời trong vắt thi thoảng còn nổi lên mấy trận bão tuyết.
Bạch Nhược Đình ở nhà nhìn người làm trang trí Giáng sinh, thấy vui mắt nên cũng muốn vào giúp một tay. Bạch phu nhân không chịu thời tiết lạnh thế này, nên đa phần chỉ ngồi trong phòng để tận hưởng cái ấm của lò sưởi.
Tivi ở phòng khách đang chiếu bản tin, có một tin tức liên quan đến Hạ gia hiện đang được chú ý. Trong lúc đang dùng xe ủi tuyết tại một đoạn đường khá vắng người ở ngoại ô, một vài người đã nhìn thấy xác của Hạ lão gia ở gần đó.
Bạch Nhược Đình nghe xong thì đứng sững sờ tại chỗ, không thể tin được người mới đây mình gặp bây giờ đã ra đi rồi. Cùng lúc đó, điện thoại của cô nhận tới một dãy số lạ. Cô cẩn thận nhấc máy lên.
"Ai vậy?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gào thét dữ dội, khiến Bạch Nhược Đình mặt mũi liền biến sắc.
"Bạch Nhược Đình! Tao sẽ giết mày! Sẽ giết mày!"
Cô thoáng chốc bị giọng nói này làm cho hốt hoảng đến mức rơi cả điện thoại. Người làm trong nhà nhìn thấy, lo lắng hỏi.
"Tiểu thư? Cô không sao chứ?"
Bạch Nhược vội lắc đầu rồi nhặt điện thoại lên, nhưng vẫn không ngừng nhớ đến giọng nói đáng sợ ấy, và cái chết của Hạ lão gia. Vì sao đang yên đang lành ông ta lại chết? Có phải vì bị bức vào đường cùng nên mới thành ra như vậy không? Thế thì, chuyện này có gián tiếp liên quan đến cô hay không?
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cổng, cũng khiến cô giật mình. Vì trong lòng đang thấy lo lắng, nên dù là một tiếng động nhỏ thôi cô cũng vô cùng nhạy cảm.
Tiêu Tuấn bước vào, nhìn thấy cô ngồi trên ghế thừ ra, còn không mặc áo len hay quấn khăn gì cả. Anh vội mở hộp ra, lấy chiếc khăn choàng cổ mình vừa mua định tặng cô đi đến.
"Đã là lúc nào mà còn không biết giữ ấm? Em không lạnh à?"
Anh choàng khăn lên cổ của cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Thật ra anh đến đây, cũng là vì biết tin Hạ lão gia đã tự vẫn và được phát hiện, còn xuất hiện đầy trên các mặt báo và trang tin tức. Anh biết rằng Bạch Nhược Đình sẽ suy nghĩ lung tung, vậy nên mới đến xem cô thế nào.
Cô quay sang nhìn anh nói.
"Hạ lão gia chết rồi!"
Tiêu Tuấn gật đầu, nhẹ giọng nói.
"Ừm. Tôi biết."
"Có phải là vì chúng ta dồn Hạ gia vào đường cùng, nên ông ta mới nghĩ quẩn không?"
Anh nhìn cô vì sợ hãi mà trở nên như vậy, trong lòng có chút trăn trở, đưa hai tay giữ lấy cằm cô.
"Đừng nghĩ lung tung. Chúng ta không làm gì quá đáng cả. Ông ta đi đến bước đường này, là do ông ta tham nhũng, lạm dụng tiền của công ty và nhà nước. Biết không?"
Khó khăn một hồi mới có thể khiến tinh thần của Bạch Nhược Đình phấn chấn hơn một chút. Bên ngoài bão tuyết đã tan, chỉ còn lớp tuyết dày đợi mùa xuân đến làm ấm. Tiêu Tuấn nhìn đồng hồ, sau đó nhìn cô nhẹ giọng hỏi.
"Muốn ra ngoài xem không khí Giáng sinh không? Lên phòng thay đồ đi!"
Cô lười nhác nói.
"Tôi không có tâm trạng."
"Ở lì như vậy không tốt đâu. Giáng sinh bên ngoài thú vị, em không thích ư?"
Nghe mấy câu hỏi kích thích sự tò mò này của Tiêu Tuấn, Bạch Nhược Đình dù có lười biếng cách mấy cũng phải lên phòng thay đồ. Hai người nhanh chóng rời khỏi Bạch gia, ra ngoài đường phố bị phủ một lớp tuyết trắng xoá. Những ngôi nhà hai bên đường đều đã trang trí xong, có cây thông Noel, còn nặn hình người tuyết.
Bạch Nhược Đình thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều rồi, mới đề nghị Tiêu Tuấn lái xe ra chỗ mặt hồ. Vì đang là mùa đông nên hồ bị đóng băng, sẽ có người tổ chức hoạt động trượt tuyết.
"Tôi chơi trượt tuyết cũng rất giỏi đấy!"
Cô vui vẻ khoe thành tích của mình với Tiêu Tuấn, nhưng anh lại chẳng có chút hứng thú gì, còn lạnh nhạt nói.
"Chỗ này không an toàn, đừng chơi."
"Gì mà không an toàn chứ? Nhìn đi! Người ta cũng chơi đấy thôi!"
Tiêu Tuấn không ngăn nổi cô, cứ vậy mà nhìn cô đến chỗ quầy lấy dụng cụ. Anh nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra phía trước có một chỗ bán nước giải khát. Nếu đã không chơi, thì anh sẽ là người mua nước vậy.
Quầy hàng này bán đủ các loại trà trái cây theo phiên bản đặc biệt dành cho mùa đông, tức là trà nóng.
"Một cà phê không đường, một trà dâu."
Bạch Nhược Đình vào được sân trượt rồi thì chẳng còn quan tâm gì đến anh nữa, vui vẻ trượt trên nền băng tuyết mát lạnh. Mọi người lượn lờ qua lại theo vòng tròn, có mấy người còn nối đuôi nhau. Cô dạo một vòng trên sân, điêu luyện nhảy lên một cái rồi đáp đất khiến vài người loé mắt.
Đang trên đường trượt rất hăng, bỗng nhiên Bạch Nhược Đình như bị một thế lực nào đó từ phía sau lấn tới, đẩy cô ra khỏi sân trượt ngã văng vào bụi rậm. Cô nhíu mày vì hai tay trầy xước, định ngước lên gọi Tiêu Tuấn thì sau gáy bất chợt bị ai đó dùng cây đánh vào. Cú đánh cực mạnh làm cô đau điếng, nhanh chóng rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.
...