Chương 43: Tái Ngộ
Việc Tiêu Tuấn bị thương đã được báo về Tiêu gia. Tiêu phu nhân sốt ruột, vì hầu như mỗi lần anh xảy ra chuyện thì bà lại là người hay biết cuối cùng. Bạch phu nhân cũng lấy làm áy náy, phần cũng vì sợ bà không chịu được nên mới muốn giấu đi.
Bạch Nhược Đình làm thủ tục xong xuôi, để Tiêu Tuấn ở lại bệnh viện tịnh dưỡng một tuần. Cô trở về nhà tắm rửa, mệt mỏi cả ngày hôm qua bây giờ mới được về nhà. Vừa đi vào trong hoa viên, Tư Bằng không biết đã đợi từ bao lâu mà bất ngờ xuất hiện. Anh ta đứng chắn trước mặt cô, hai người mặt đối mặt với nhau.
Cô nhìn Tư Bằng, người hơi khựng lại. Trước đây cô chỉ quan tâm đến những cuộc ăn chơi bên ngoài, mà lại không nhớ ra rằng anh ta vẫn luôn ở bên cạnh. Trong căn nhà này, dường như anh ta còn theo sát cô hơn cả mẹ.
“Anh làm gì?”
Bạch Nhược Đình đi trước không được, sau cũng không được, vì bằng cách nào Tư Bằng cũng đứng yên ở đó.
“Tiểu thư!”
“Đừng gọi tôi là tiểu thư! Tôi nhận không nổi!”
Nói rồi, cô bước lên muốn đi vào trong. Tư Bằng cả gan bước đến nắm tay cô, kéo cô ôm từ sau lưng.
“Tại sao? Tại sao em lại xa cách tôi như vậy? Chẳng phải tôi đã dùng máu của mình để cứu sống anh ta như ý em muốn rồi sao?”
Bạch Nhược Đình vùng vẫy, sau đó đẩy anh ta ra. Cô xoay người lại nhìn, cau mày.
“Vậy thì sao? Anh muốn tôi làm gì? Muốn tôi phải thế nào đây? Chuyện anh cứu một người còn phải nhất định được đền đáp ư?”
Tư Bằng nhìn cô, dường như không biết phải nói thế nào. Nếu như cứu người khác, anh ta có thể sẵn sàng nguyện ý. Nhưng lần này, người anh ta cứu là Tiêu Tuấn, là người đã cướp lấy trái tim của người anh ta thầm yêu. Hai người không đội trời chung, càng không thể tranh giành nhau mà phải phân định rõ đâu là người thắng cuộc. Tư Bằng chưa từng nhìn cô khóc, nhưng cô lại khóc vì anh. Thậm chí, cô còn đứng yên để mặt anh ta muốn làm gì thì làm.
Bạch Nhược Đình thấy Tư Bằng không nói gì, cô mới tiếp tục nói.
“Cầu xin tôi cũng đã cầu xin anh rồi. Nếu như anh cảm thấy cứu Tiêu Tuấn là anh thiệt thòi, anh muốn đền đáp. Vậy thì tôi ở đây, mạng của tôi, nếu muốn lấy anh cứ việc lấy.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khoảng cách đã xa thường ngày nay lại càng xa hơn nữa. Chuyện đã đi đến bước này, anh ta dù có làm thế nào cũng không thể cứu vãn. Bạch Nhược Đình đã mãi không còn là của trước đây, càng nhìn anh ta bằng ánh mắt khác.
Tư Bằng im lặng không nói câu nào, lùi sang một bên để Bạch Nhược Đình vào trong nhà. Đến cuối cùng, anh ta vẫn không cách nào thổ lộ được tất cả, không thể nào tiến xa hơn để hủy hoại cô.
Mở cửa phòng ra, Bạch Nhược Đình mệt nhoài nằm trên giường, vùi mặt mình vào chăn bông. Mọi chuyện đã qua, bây giờ cô chỉ còn nghĩ đến việc ai là người muốn hãm hại cô. Việc này cũng may không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng của Tiêu Tuấn, nếu không cô nhất định sẽ tìm ra kẻ đó và khiến chúng trả giá cho bằng được.
“Đình Đình!”
Cửa gõ, Bạch phu nhân vào trong phòng. Cô ngồi dậy, gương mặt mệt nhoài.
“Mẹ! Việc điều tra thế nào rồi ạ?”
“Hiện tại chưa có thông tin cụ thể gì cả. Camera ở ngoài cổng lúc đó ghi nhận lại cũng không nhìn rõ được, vì lúc đó tuyết rơi khá nhiều.”
Bạch Nhược Đình xoa xoa thái dương.
“Tạm thời đợi Tiêu Tuấn khoẻ lại trước, sau đó con và anh ấy sẽ tra rõ chuyện này!”
“Con ngủ một giấc đi! Mới có một đêm thôi mà đã hốc hác ra rồi!”
“Dạ!”
Bạch Nhược Đình ngủ một giấc đến chiều. Cô tỉnh dậy mà đầu vẫn còn đau, sau khi tắm bằng thảo dược xong, cô ra ngoài xông một ít cam thảo để tinh thần thư giãn. Make up nhẹ nhàng, cô ra ngoài để đến bệnh viện thăm Tiêu Tuấn.
Tiêu phu nhân cũng vừa ở đó, không bao lâu thì rời đi. Tiêu Tuấn ở trong phòng một mình, sau khi được bác sĩ xem tình hình thì tiêm cho anh một liều thuốc an thần dễ ngủ.
Cửa phòng mở ra, một cô gái mặc đồ y tá đi vào. Cô ta có dáng vẻ khả nghi, đảo mắt xung quanh xem có ai từ ngoài đi vào không. Sau khi xác định không có người, cô ta cởi mũ y tế ra, từ từ tháo khẩu trang. Người đứng trước giường bệnh chính là Hạ Vy Vy, là người tưởng chừng đã ở mãi trong trại giam tâm thần không bao giờ quay lại.
Cô ta đứng nhìn Tiêu Tuấn đang ngủ, ánh mắt tràn ngập ý định xấu xa. Những tưởng lần trước đã có thể khiến Bạch Nhược Đình mất mạng, nào ngờ đâu anh lại lao tới. Nếu như cô đã xem trọng người đàn ông này như vậy, thì cô ta sẽ không nương tình.
Lấy trong túi áo ra một ống kim, Hạ Vy Vy từ từ đi đến, muốn tiêm thuốc độc vào đường dẫn để truyền vào cơ thể Tiêu Tuấn. Lúc này, cửa phòng được mở ra lần nữa, Bạch Nhược Đình mang theo hoa tươi đi vào.
“Anh đã uống thuốc chưa? Xem em mang gì đến đây!”
Hạ Vy Vy giật mình, nhất thời không kịp che giấu gương mặt. Hai người đụng độ nhau.
“Cô muốn làm gì?”
Cô thoáng bị ánh mắt hung ác của cô ta làm cho kinh hãi. Nhìn cây kim tiêm trên tay cô ta, cô cũng đã hiểu ra tiếp theo cô ta muốn làm gì. Bó hoa trên tay rơi xuống đất, cô lao tới đẩy Hạ Vy Vy ra khỏi giường của Tiêu Tuấn.
“Tránh ra!”
Hai người bắt đầu giằng co.
“Bạch Nhược Đình! Mạng của cô lớn lắm! Đáng ra cô phải là người nằm đây, phải chết quách đi cho rồi mới phải!”
“Hạ Vy Vy! Cô điên rồi! Cô bị điên rồi!”
…
Bạch Nhược Đình làm thủ tục xong xuôi, để Tiêu Tuấn ở lại bệnh viện tịnh dưỡng một tuần. Cô trở về nhà tắm rửa, mệt mỏi cả ngày hôm qua bây giờ mới được về nhà. Vừa đi vào trong hoa viên, Tư Bằng không biết đã đợi từ bao lâu mà bất ngờ xuất hiện. Anh ta đứng chắn trước mặt cô, hai người mặt đối mặt với nhau.
Cô nhìn Tư Bằng, người hơi khựng lại. Trước đây cô chỉ quan tâm đến những cuộc ăn chơi bên ngoài, mà lại không nhớ ra rằng anh ta vẫn luôn ở bên cạnh. Trong căn nhà này, dường như anh ta còn theo sát cô hơn cả mẹ.
“Anh làm gì?”
Bạch Nhược Đình đi trước không được, sau cũng không được, vì bằng cách nào Tư Bằng cũng đứng yên ở đó.
“Tiểu thư!”
“Đừng gọi tôi là tiểu thư! Tôi nhận không nổi!”
Nói rồi, cô bước lên muốn đi vào trong. Tư Bằng cả gan bước đến nắm tay cô, kéo cô ôm từ sau lưng.
“Tại sao? Tại sao em lại xa cách tôi như vậy? Chẳng phải tôi đã dùng máu của mình để cứu sống anh ta như ý em muốn rồi sao?”
Bạch Nhược Đình vùng vẫy, sau đó đẩy anh ta ra. Cô xoay người lại nhìn, cau mày.
“Vậy thì sao? Anh muốn tôi làm gì? Muốn tôi phải thế nào đây? Chuyện anh cứu một người còn phải nhất định được đền đáp ư?”
Tư Bằng nhìn cô, dường như không biết phải nói thế nào. Nếu như cứu người khác, anh ta có thể sẵn sàng nguyện ý. Nhưng lần này, người anh ta cứu là Tiêu Tuấn, là người đã cướp lấy trái tim của người anh ta thầm yêu. Hai người không đội trời chung, càng không thể tranh giành nhau mà phải phân định rõ đâu là người thắng cuộc. Tư Bằng chưa từng nhìn cô khóc, nhưng cô lại khóc vì anh. Thậm chí, cô còn đứng yên để mặt anh ta muốn làm gì thì làm.
Bạch Nhược Đình thấy Tư Bằng không nói gì, cô mới tiếp tục nói.
“Cầu xin tôi cũng đã cầu xin anh rồi. Nếu như anh cảm thấy cứu Tiêu Tuấn là anh thiệt thòi, anh muốn đền đáp. Vậy thì tôi ở đây, mạng của tôi, nếu muốn lấy anh cứ việc lấy.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khoảng cách đã xa thường ngày nay lại càng xa hơn nữa. Chuyện đã đi đến bước này, anh ta dù có làm thế nào cũng không thể cứu vãn. Bạch Nhược Đình đã mãi không còn là của trước đây, càng nhìn anh ta bằng ánh mắt khác.
Tư Bằng im lặng không nói câu nào, lùi sang một bên để Bạch Nhược Đình vào trong nhà. Đến cuối cùng, anh ta vẫn không cách nào thổ lộ được tất cả, không thể nào tiến xa hơn để hủy hoại cô.
Mở cửa phòng ra, Bạch Nhược Đình mệt nhoài nằm trên giường, vùi mặt mình vào chăn bông. Mọi chuyện đã qua, bây giờ cô chỉ còn nghĩ đến việc ai là người muốn hãm hại cô. Việc này cũng may không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng của Tiêu Tuấn, nếu không cô nhất định sẽ tìm ra kẻ đó và khiến chúng trả giá cho bằng được.
“Đình Đình!”
Cửa gõ, Bạch phu nhân vào trong phòng. Cô ngồi dậy, gương mặt mệt nhoài.
“Mẹ! Việc điều tra thế nào rồi ạ?”
“Hiện tại chưa có thông tin cụ thể gì cả. Camera ở ngoài cổng lúc đó ghi nhận lại cũng không nhìn rõ được, vì lúc đó tuyết rơi khá nhiều.”
Bạch Nhược Đình xoa xoa thái dương.
“Tạm thời đợi Tiêu Tuấn khoẻ lại trước, sau đó con và anh ấy sẽ tra rõ chuyện này!”
“Con ngủ một giấc đi! Mới có một đêm thôi mà đã hốc hác ra rồi!”
“Dạ!”
Bạch Nhược Đình ngủ một giấc đến chiều. Cô tỉnh dậy mà đầu vẫn còn đau, sau khi tắm bằng thảo dược xong, cô ra ngoài xông một ít cam thảo để tinh thần thư giãn. Make up nhẹ nhàng, cô ra ngoài để đến bệnh viện thăm Tiêu Tuấn.
Tiêu phu nhân cũng vừa ở đó, không bao lâu thì rời đi. Tiêu Tuấn ở trong phòng một mình, sau khi được bác sĩ xem tình hình thì tiêm cho anh một liều thuốc an thần dễ ngủ.
Cửa phòng mở ra, một cô gái mặc đồ y tá đi vào. Cô ta có dáng vẻ khả nghi, đảo mắt xung quanh xem có ai từ ngoài đi vào không. Sau khi xác định không có người, cô ta cởi mũ y tế ra, từ từ tháo khẩu trang. Người đứng trước giường bệnh chính là Hạ Vy Vy, là người tưởng chừng đã ở mãi trong trại giam tâm thần không bao giờ quay lại.
Cô ta đứng nhìn Tiêu Tuấn đang ngủ, ánh mắt tràn ngập ý định xấu xa. Những tưởng lần trước đã có thể khiến Bạch Nhược Đình mất mạng, nào ngờ đâu anh lại lao tới. Nếu như cô đã xem trọng người đàn ông này như vậy, thì cô ta sẽ không nương tình.
Lấy trong túi áo ra một ống kim, Hạ Vy Vy từ từ đi đến, muốn tiêm thuốc độc vào đường dẫn để truyền vào cơ thể Tiêu Tuấn. Lúc này, cửa phòng được mở ra lần nữa, Bạch Nhược Đình mang theo hoa tươi đi vào.
“Anh đã uống thuốc chưa? Xem em mang gì đến đây!”
Hạ Vy Vy giật mình, nhất thời không kịp che giấu gương mặt. Hai người đụng độ nhau.
“Cô muốn làm gì?”
Cô thoáng bị ánh mắt hung ác của cô ta làm cho kinh hãi. Nhìn cây kim tiêm trên tay cô ta, cô cũng đã hiểu ra tiếp theo cô ta muốn làm gì. Bó hoa trên tay rơi xuống đất, cô lao tới đẩy Hạ Vy Vy ra khỏi giường của Tiêu Tuấn.
“Tránh ra!”
Hai người bắt đầu giằng co.
“Bạch Nhược Đình! Mạng của cô lớn lắm! Đáng ra cô phải là người nằm đây, phải chết quách đi cho rồi mới phải!”
“Hạ Vy Vy! Cô điên rồi! Cô bị điên rồi!”
…