Chương : 2
Cốc Vũ chà mạnh bên trong, tay giữ lấy bên ngoài chén, rồi lại dùng sức cọ rửa thêm mấy cái, sau khi đã sạch sẽ hoàn toàn mới đứng dậy, cẩn thận đem chén bát đã rửa sạch úp vào tủ sấy.
Dì Diệp cầm theo trên tay hai hộp cơm đựng trong hộp nhựa màu trắng đi từ nhà bếp sát bên cạnh vào trong phòng, nhìn thấy Cốc Vũ cẩn thận rửa chén rồi úp vào tủ sấy, trong mắt dì tràn đầy thương xót cùng cảm thông, nói: “Tiểu Vũ, ở đây còn chút đồ ăn dư, con mang về nha.” Sau đó rút ra một trăm đồng ở túi đeo trước bụng, nói tiếp, “Đây, tiền công tuần này của con, dì đã trừ đi phần con mượn rồi. Cầm lấy đi, cẩn thận đừng làm rớt.”
Cốc Vũ lau lau hai tay lên người, cúi đầu nhận lấy một trăm đồng, vuốt lại thẳng thớm, cất vào trong túi, đôi mắt nhìn qua hộp cơm đặt ở trên bàn, nhút nhát đưa tay xách lên, cất giọng nói nhỏ xíu gần như không thể nghe thấy: “Cảm ơn dì Diệp.”
Dì Diệp thầm than một tiếng, nếu như thằng con nhà dì hiểu chuyện chỉ cần bằng một nửa đứa trẻ này thôi, dì liền có thể bớt lo rồi, rõ ràng là bằng tuổi nhau, tại sao Cốc Vũ lại hiểu chuyện đến vậy, mà thằng con nhà dì thì suốt ngày chỉ biết chơi rông ở bên ngoài, có khi đến giờ cơm cũng chẳng chịu về nhà ăn, còn đừng nói là kêu nó phụ giúp chuyện trong tiệm.
Ôi, đều do ông chồng nát rượu của dì, luôn nuông chiều thằng nhóc kia! Giống như là nhớ ra cái gì đó, dì Diệp cười thông cảm, tuy nói thằng bé nhà mình không hiểu chuyện như Cốc Vũ, nhưng thỉnh thoảng, nó cũng sẽ dùng tiền mà dì cùng chồng cho tiêu vặt để mua quà tặng cho dì cùng chồng, làm cho hai vợ chồng mừng phát khóc. Huống chi, gia cảnh nhà dì tốt hơn nhà Cốc Vũ nhiều, cũng không nhất thiết phải cần con cái trong nhà phụ giúp, cứ để cho đứa trẻ kia vui chơi đi.
Sau đó, dì Diệp cũng không nghĩ ngợi thêm, mùa đông như thế này, vốn trong tiệm cũng có một nhân công rửa chén nhưng bởi vì quá lạnh mà người đó nghỉ việc, trùng hợp sao Cốc Vũ bởi vì không có đủ tiền học phí mà ngượng ngùng đến vay tiền, nên dì để cho cậu ở làm việc trong tiệm trả dần, mỗi tuần ba trăm đồng, trong đó trừ đi hai trăm tiền mượn đóng học phí lúc đầu, còn lại một trăm đồng tiền công.
—
Nơi Cốc Vũ ở vốn là vùng giáp ranh với Thành Hương, đây là dãy nhà vừa cũ lại thấp, lúc nào cũng có nguy cơ bị giải tỏa. Ngay cả bên chính quyền cùng những công ty bất động sản hám lợi lúc nào cũng ngấp nghé để mắt đến khu này.
Cốc Vũ cầm theo hai hộp cơm đựng thức ăn dư dì Diệp cho, cũng không định ra chợ mua thức ăn nữa.
Vào mùa đông, chưa đến sáu giờ, trời đã tối sầm, trên đường chẳng có mấy người qua lại, ngẫu nhiên cũng có người đi lướt qua cậu, cũng chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái rồi vội vã đi nhanh.
Đến công viên nhỏ ngày nào cũng đi ngang qua, Cốc Vũ dừng bước, đôi mắt nhìn chăm chăm vào xích đu bởi vì bị gió thổi qua mà khẽ đu đưa. Thật muốn ngồi xuống đó một chút! Nếu như nó bay cao lên, cậu có thể ngẩng đầu lên được, nhìn thấy bầu trời?
Cậu mới bước đi chưa đầy một bước đã dừng lại cứng ngắc, bởi vì cậu thấy phía sau xích đu tối om có một đốm sáng màu đỏ.
Có người đang hút thuốc ở đó!
Cốc Vũ dùng tốc độ nhanh nhất quay người đi, cậu rất sợ người hút thuốc, hay là nói, cậu có rất nhiều nỗi sợ, cho dù chỉ là một con chó hoang ở ven đường nhảy ra cũng khiến cho cậu sợ đến mặt mũi trắng bệch.
“Ôi, đây không phải là Vũ què trong hẻm cụt sao? Sao vậy, nhìn thấy tao liền quay người đi, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, có phải là không muốn rửa chén ở nhà tao nữa hả? Vũ què?”
Một giọng nói thô thiển của con trai vang vang lên kéo Cốc Vũ lại.
Cốc Vũ thật không ngờ người lén trốn trong công viên nhỏ hút thuốc lại là Diệp Đồng, cho nên, sau khi Diệp Đồng lên tiếng, cậu không dám đi, cũng không dám quay đầu lại, chỉ có thể ngốc nghếch mà đứng yên đó.
Lại nói thêm, cậu cùng Diệp Đồng là bạn cùng lớp, chỉ có điều ở trong trường, Diệp Đồng cho tới lúc này cũng chưa từng liếc mắt nhìn cậu một cái, khi mà cậu bị bạn học bắt nạt, Diệp Đồng còn cười nhạo báng hùa theo, những bạn học này còn tay đấm châm đá thêm mấy cái không nặng cũng chẳng nhẹ lên người cậu.
Có lẽ Diệp Đồng cũng biết, Cốc Vũ không có tiền, cho nên những kẻ đó nhìn Cốc Vũ yếu đuối nhát gan thì không ưa được, cho dù tay đấm chân đá nặng cỡ nào, từ ngữ tục tĩu khó nghe ra sao, Cốc Vũ cho đến lúc nãy vẫn đều lặng im chịu đựng, cũng không phản kháng, lại càng không chịu hé răng. Cho nên, lại càng khiến cho những kẻ đánh cậu thêm khó chịu. Cũng may là chỉ xả giận trên người Cốc Vũ chứ chưa có can đảm gây ra án mạng, hơn nữa, còn có Diệp Đồng là đại ca cũng sẽ quản lí những kẻ đó.
Một tay Diệp Đồng đút ở trong túi, tay còn lại thì dùng hai ngón kẹp lấy điếu thuốc hút một hơi, sau đó đi đến bên cạnh Cốc Vũđang đứng cứng ngắc ở công viên, phun khói lên mặt Cốc Vũ, cất giọng lưu manh: “Ô, Vũ què, mày nghĩ gì đó? Có phải nghĩđịnh chạy tới méc mẹ tao, nói là tao hút thuốc hả?”
Cốc Vũ rụt cổ, khóe mắt được tóc mai thật dài cùng kính mắt che lại nhẹ nhàng chau lại, cảm giác bị khói thuốc xộc thẳng vào mũi thật khó chịu, nhịn xuống cảm giác bị sặc nơi cổ họng, mím môi, không trả lời, bởi vì cậu căn bản không biết phải trả lời như thế nào. Cho dù nhìn thấy Diệp Đồng hút thuốc thì sao chứ? Cậu không phải người tọc mạch chuyện của người khác! Không tọc mạch cũng đã bị đánh rồi, nếu mà xen vào nữa, không phải tự đưa đầu để ăn đòn sao?
Diệp Đồng ghét cay ghét đắng bộ dạng ngoan ngoãn như gà rù của Cốc Vũ, điều này làm cho từ trong đáy lòng của cậu ta trồi lên khao khát muốn đánh người, nhưng mà nghĩđến hành vi này của bản thân chính là bắt nạt kẻ yếu, lại phải mạnh mẽ ép nó xuống. Chỉ bất quá nhìn thấy mấy đàn em của mình không có việc gì làm liền lôi Cốc Vũ vào phòng học hoặc một góc nào đó ở ngoài trường mà đấm đá, cậu ta là đại ca, cũng chẳng tiện ra tay, nhưng mà lúc này cậu ta cũng chẳng mở miệng răn đe bọn đàn em, nhưng khi mấy tên đó vừa ra tay một cái, cậu ta cũng sợ cái đứa què quặt ốm nhách chỉ cao đến vai mình gặp chuyện không may, không thể không ngăn cản mấy tên kia, tự mình ra tay, kiểu gì cũng đỡ hơn làm cho tên què này bị đánh đến phải đi cấp cứu.
“Nói chuyện coi, mày bị câm điếc à! Coi chừng tao đập mày giờ!” Diệp Đồng nổi điên nói, ném điếu thuốc trên tay xuống đất, hung hăng dí nát, cậu ta cảm thấy được cậu ta rất muốn nghiền nát Cốc Vũ cho rồi đời!
Cốc Vũ cắn chặt môi dưới, cúi đầu thật thấp, ấp úng nói: “Tôi… Tôi cái gì… Cũng không có nhìn thấy.” Cậu lúc này cả người gầy còm run rẩy, không phải chỉ bởi vì lạnh, mà còn bởi vì bị bộ dạng của Diệp Đồng hù dọa.
Diệp Đồng quay đầu phun một bãi nước miếng, hai con mắt nhìn tới hai hộp cơm màu trắng Cốc Vũđang cầm trên tay, khóe miệng mỉa mai, nói: “Nhà mày đúng là chết đói, hay là đồ ăn bọn công nhân hôi hám bỏ mứa lại thì ăn ngon hơn?”
Tay Cốc Vũ nắm chặt lấy hộp cơm, nói: “Không… Không phải vậy, đây là dì Diệp sớt lại đồ ăn của mỗi bàn chừa lại cho tôi. Tôi nói thật đó.”
“A, ý mày là mẹ tao lén xén bớt đồ ăn bán cho khách hả?”
Mồ hôi lạnh của Cốc Vũ không ngừng túa ra, nói: “Không… Không phải vậy, là… Là mẹ bạn nấu dư ra một ít đồ ăn rồi cho tôi, không có… không có xén bớt thức ăn của khách.”
“Hay nhỉ, tao mặc kệ, đồ ăn mày cầm trên tay đều là mẹ tao cố tình để lại cho mày! Mẹ tao còn chưa có chừa đồ ăn cho tao! Đưa đây coi!” Vừa nói, Diệp Động vươn tay cướp lấy hộp thức ăn trên tay Cốc Vũ.
Cốc Vũ vô thức mà tránh đi, nhưng trong lúc này, Diệp Đồng rút tay trái ra khỏi túi quần, khi Cốc Vũ rơi vào trong tầm với liền xô mạnh một cái.
Cốc Vũ làm sao có thể chịu được sức mạnh lớn như vậy? Cả người cậu không giữ được thăng bằng mà té sấp xuống đất, hộp cơm được cậu bưng cẩn thận cũng rơi xuống, toàn bộ đổ hết ra ngoài, trong cơn gió lạnh đêm đông, mùi hương tỏa ra rồi tan đi rất nhanh.
Diệp Đồng lặng đi một chút, có chút áy náy, không biết là vì đồ ăn của mẹ mình làm bị đổ mất hay là bởi vì bờ vai trên cơ thể gầy gò đang run run vì té ngã.
“Đồ vô dụng! Mày rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy!? Nếu mày dám khóc, tao đập mày liền đó!” Mắt nhìn thấy đằng xa có hai người đang đi lại, Diệp Đồng thấp giọng rít lên: “Còn chưa chịu đứng dậy hả! Chẳng phải chỉ là mấy miếng đồ ăn thừa sao?”
Cốc Vũ không dám lau đi đôi mắt sau cặp kính, ra sức chớp chớp mấy cái, đem nước mắt trong đó chặn lại, sau đó, dùng ánh mắt còn mờ mịt mà nhìn thức ăn đã lạnh ngắt trên mặt đất, rất muốn nhặt lại bỏ vào trong hộp, nhưng mà đã dính đất cát hết rồi, chẳng thể ăn được nữa. Nhưng Cốc Vũ vẫn nhặt hết đồ ăn lên, khi hai người qua đường sắp đến gần, cậu cũng đứng dậy, đem cả hộp lẫn đồ ăn dính đầy cát bỏ vào trong thùng rác cách đó mấy bước chân.
Hai người đi đường hiếu kì nhìn Cốc Vũ cùng Diệp Đồng, bị Diệp Đồng hung hăng trừng mắt nhìn trở lại, hai người đó sợ đến mức chân như mọc cánh, chạy biến đi rất nhanh.
Chờ khi hai người kia đi xa, Diệp Đồng giật mạnh tay Cốc Vũ, lôi cậu vào trong công viên nhỏ.
Cốc Vũ “Á” một tiếng hoảng sợ ngắn ngủi, bị đôi mắt trong bóng tối lóe rực lên chẳng khác nào thú hoang của Diệp Đồng khiến cho bất kì ai cũng sợ đến tắt tiếng kia khiến cho chẳng còn nói được từ nào.
Qua một lúc lâu, Cốc Vũ vẫn ở trong tình trạng hồn lìa khỏi xác, mãi đến khi Diệp Đồng mở vòi nước ở bên ngoài Toilet công cộng của công viên, giật mạnh tay cậu đặt dưới dòng nước lạnh lẽo, Cốc Vũ mới giật mình tỉnh táo trở lại.
“Hừ! Mày nghĩ tao sẽ đánh mày sao? Mặc dù tao cũng rất muốn đập, nhưng mà tao còn chưa có ăn cơm chiều, không có sức!” Diệp Đồng lại thấy khó chịu, tại sao lại muốn kéo cậu đến đây rửa tay chứ?
Sau đó giận dữ thả đôi tay lạnh lẽo không có lấy một chút ấm áp kia, nói: “Tự rửa đi! Rửa xong đi uống rượu với tao!”
Cốc Vũ giật mình khi đôi tay bị nước lạnh dội vào đến mất cảm giác, cuống quít cất giọng sợ hãi: “Không… Không được, tôi phải về nhà, mẹ tôi đang đợi tôi.”
Diệp Đồng hít sâu hai hơi, giơ chân lên đá mạnh vào tường, quay người bỏ đi, cậu ta sợ nếu không đi, thì thật sự sẽ đánh người.
Cốc Vũ khóa vòi nước, rút lấy khăn tay mẹ thêu cho để ở trong túi ra lau khô tay, rồi lại lau mắt một chút, hít hai hơi thật sâu, trong lòng tự cổ vũ, chậm chạp nhìn lại, không còn nhìn thấy Diệp Đồng, lại thở phào một hơi, dùng tốc độ ráng nhanh được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu khập khiễng bỏ chạy.
Nhưng mà Cốc Vũ không biết, Diệp Đồng trốn ở sau gốc cây nhìn theo bóng cậu bỏ chạy rất lâu.
Dì Diệp cầm theo trên tay hai hộp cơm đựng trong hộp nhựa màu trắng đi từ nhà bếp sát bên cạnh vào trong phòng, nhìn thấy Cốc Vũ cẩn thận rửa chén rồi úp vào tủ sấy, trong mắt dì tràn đầy thương xót cùng cảm thông, nói: “Tiểu Vũ, ở đây còn chút đồ ăn dư, con mang về nha.” Sau đó rút ra một trăm đồng ở túi đeo trước bụng, nói tiếp, “Đây, tiền công tuần này của con, dì đã trừ đi phần con mượn rồi. Cầm lấy đi, cẩn thận đừng làm rớt.”
Cốc Vũ lau lau hai tay lên người, cúi đầu nhận lấy một trăm đồng, vuốt lại thẳng thớm, cất vào trong túi, đôi mắt nhìn qua hộp cơm đặt ở trên bàn, nhút nhát đưa tay xách lên, cất giọng nói nhỏ xíu gần như không thể nghe thấy: “Cảm ơn dì Diệp.”
Dì Diệp thầm than một tiếng, nếu như thằng con nhà dì hiểu chuyện chỉ cần bằng một nửa đứa trẻ này thôi, dì liền có thể bớt lo rồi, rõ ràng là bằng tuổi nhau, tại sao Cốc Vũ lại hiểu chuyện đến vậy, mà thằng con nhà dì thì suốt ngày chỉ biết chơi rông ở bên ngoài, có khi đến giờ cơm cũng chẳng chịu về nhà ăn, còn đừng nói là kêu nó phụ giúp chuyện trong tiệm.
Ôi, đều do ông chồng nát rượu của dì, luôn nuông chiều thằng nhóc kia! Giống như là nhớ ra cái gì đó, dì Diệp cười thông cảm, tuy nói thằng bé nhà mình không hiểu chuyện như Cốc Vũ, nhưng thỉnh thoảng, nó cũng sẽ dùng tiền mà dì cùng chồng cho tiêu vặt để mua quà tặng cho dì cùng chồng, làm cho hai vợ chồng mừng phát khóc. Huống chi, gia cảnh nhà dì tốt hơn nhà Cốc Vũ nhiều, cũng không nhất thiết phải cần con cái trong nhà phụ giúp, cứ để cho đứa trẻ kia vui chơi đi.
Sau đó, dì Diệp cũng không nghĩ ngợi thêm, mùa đông như thế này, vốn trong tiệm cũng có một nhân công rửa chén nhưng bởi vì quá lạnh mà người đó nghỉ việc, trùng hợp sao Cốc Vũ bởi vì không có đủ tiền học phí mà ngượng ngùng đến vay tiền, nên dì để cho cậu ở làm việc trong tiệm trả dần, mỗi tuần ba trăm đồng, trong đó trừ đi hai trăm tiền mượn đóng học phí lúc đầu, còn lại một trăm đồng tiền công.
—
Nơi Cốc Vũ ở vốn là vùng giáp ranh với Thành Hương, đây là dãy nhà vừa cũ lại thấp, lúc nào cũng có nguy cơ bị giải tỏa. Ngay cả bên chính quyền cùng những công ty bất động sản hám lợi lúc nào cũng ngấp nghé để mắt đến khu này.
Cốc Vũ cầm theo hai hộp cơm đựng thức ăn dư dì Diệp cho, cũng không định ra chợ mua thức ăn nữa.
Vào mùa đông, chưa đến sáu giờ, trời đã tối sầm, trên đường chẳng có mấy người qua lại, ngẫu nhiên cũng có người đi lướt qua cậu, cũng chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái rồi vội vã đi nhanh.
Đến công viên nhỏ ngày nào cũng đi ngang qua, Cốc Vũ dừng bước, đôi mắt nhìn chăm chăm vào xích đu bởi vì bị gió thổi qua mà khẽ đu đưa. Thật muốn ngồi xuống đó một chút! Nếu như nó bay cao lên, cậu có thể ngẩng đầu lên được, nhìn thấy bầu trời?
Cậu mới bước đi chưa đầy một bước đã dừng lại cứng ngắc, bởi vì cậu thấy phía sau xích đu tối om có một đốm sáng màu đỏ.
Có người đang hút thuốc ở đó!
Cốc Vũ dùng tốc độ nhanh nhất quay người đi, cậu rất sợ người hút thuốc, hay là nói, cậu có rất nhiều nỗi sợ, cho dù chỉ là một con chó hoang ở ven đường nhảy ra cũng khiến cho cậu sợ đến mặt mũi trắng bệch.
“Ôi, đây không phải là Vũ què trong hẻm cụt sao? Sao vậy, nhìn thấy tao liền quay người đi, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, có phải là không muốn rửa chén ở nhà tao nữa hả? Vũ què?”
Một giọng nói thô thiển của con trai vang vang lên kéo Cốc Vũ lại.
Cốc Vũ thật không ngờ người lén trốn trong công viên nhỏ hút thuốc lại là Diệp Đồng, cho nên, sau khi Diệp Đồng lên tiếng, cậu không dám đi, cũng không dám quay đầu lại, chỉ có thể ngốc nghếch mà đứng yên đó.
Lại nói thêm, cậu cùng Diệp Đồng là bạn cùng lớp, chỉ có điều ở trong trường, Diệp Đồng cho tới lúc này cũng chưa từng liếc mắt nhìn cậu một cái, khi mà cậu bị bạn học bắt nạt, Diệp Đồng còn cười nhạo báng hùa theo, những bạn học này còn tay đấm châm đá thêm mấy cái không nặng cũng chẳng nhẹ lên người cậu.
Có lẽ Diệp Đồng cũng biết, Cốc Vũ không có tiền, cho nên những kẻ đó nhìn Cốc Vũ yếu đuối nhát gan thì không ưa được, cho dù tay đấm chân đá nặng cỡ nào, từ ngữ tục tĩu khó nghe ra sao, Cốc Vũ cho đến lúc nãy vẫn đều lặng im chịu đựng, cũng không phản kháng, lại càng không chịu hé răng. Cho nên, lại càng khiến cho những kẻ đánh cậu thêm khó chịu. Cũng may là chỉ xả giận trên người Cốc Vũ chứ chưa có can đảm gây ra án mạng, hơn nữa, còn có Diệp Đồng là đại ca cũng sẽ quản lí những kẻ đó.
Một tay Diệp Đồng đút ở trong túi, tay còn lại thì dùng hai ngón kẹp lấy điếu thuốc hút một hơi, sau đó đi đến bên cạnh Cốc Vũđang đứng cứng ngắc ở công viên, phun khói lên mặt Cốc Vũ, cất giọng lưu manh: “Ô, Vũ què, mày nghĩ gì đó? Có phải nghĩđịnh chạy tới méc mẹ tao, nói là tao hút thuốc hả?”
Cốc Vũ rụt cổ, khóe mắt được tóc mai thật dài cùng kính mắt che lại nhẹ nhàng chau lại, cảm giác bị khói thuốc xộc thẳng vào mũi thật khó chịu, nhịn xuống cảm giác bị sặc nơi cổ họng, mím môi, không trả lời, bởi vì cậu căn bản không biết phải trả lời như thế nào. Cho dù nhìn thấy Diệp Đồng hút thuốc thì sao chứ? Cậu không phải người tọc mạch chuyện của người khác! Không tọc mạch cũng đã bị đánh rồi, nếu mà xen vào nữa, không phải tự đưa đầu để ăn đòn sao?
Diệp Đồng ghét cay ghét đắng bộ dạng ngoan ngoãn như gà rù của Cốc Vũ, điều này làm cho từ trong đáy lòng của cậu ta trồi lên khao khát muốn đánh người, nhưng mà nghĩđến hành vi này của bản thân chính là bắt nạt kẻ yếu, lại phải mạnh mẽ ép nó xuống. Chỉ bất quá nhìn thấy mấy đàn em của mình không có việc gì làm liền lôi Cốc Vũ vào phòng học hoặc một góc nào đó ở ngoài trường mà đấm đá, cậu ta là đại ca, cũng chẳng tiện ra tay, nhưng mà lúc này cậu ta cũng chẳng mở miệng răn đe bọn đàn em, nhưng khi mấy tên đó vừa ra tay một cái, cậu ta cũng sợ cái đứa què quặt ốm nhách chỉ cao đến vai mình gặp chuyện không may, không thể không ngăn cản mấy tên kia, tự mình ra tay, kiểu gì cũng đỡ hơn làm cho tên què này bị đánh đến phải đi cấp cứu.
“Nói chuyện coi, mày bị câm điếc à! Coi chừng tao đập mày giờ!” Diệp Đồng nổi điên nói, ném điếu thuốc trên tay xuống đất, hung hăng dí nát, cậu ta cảm thấy được cậu ta rất muốn nghiền nát Cốc Vũ cho rồi đời!
Cốc Vũ cắn chặt môi dưới, cúi đầu thật thấp, ấp úng nói: “Tôi… Tôi cái gì… Cũng không có nhìn thấy.” Cậu lúc này cả người gầy còm run rẩy, không phải chỉ bởi vì lạnh, mà còn bởi vì bị bộ dạng của Diệp Đồng hù dọa.
Diệp Đồng quay đầu phun một bãi nước miếng, hai con mắt nhìn tới hai hộp cơm màu trắng Cốc Vũđang cầm trên tay, khóe miệng mỉa mai, nói: “Nhà mày đúng là chết đói, hay là đồ ăn bọn công nhân hôi hám bỏ mứa lại thì ăn ngon hơn?”
Tay Cốc Vũ nắm chặt lấy hộp cơm, nói: “Không… Không phải vậy, đây là dì Diệp sớt lại đồ ăn của mỗi bàn chừa lại cho tôi. Tôi nói thật đó.”
“A, ý mày là mẹ tao lén xén bớt đồ ăn bán cho khách hả?”
Mồ hôi lạnh của Cốc Vũ không ngừng túa ra, nói: “Không… Không phải vậy, là… Là mẹ bạn nấu dư ra một ít đồ ăn rồi cho tôi, không có… không có xén bớt thức ăn của khách.”
“Hay nhỉ, tao mặc kệ, đồ ăn mày cầm trên tay đều là mẹ tao cố tình để lại cho mày! Mẹ tao còn chưa có chừa đồ ăn cho tao! Đưa đây coi!” Vừa nói, Diệp Động vươn tay cướp lấy hộp thức ăn trên tay Cốc Vũ.
Cốc Vũ vô thức mà tránh đi, nhưng trong lúc này, Diệp Đồng rút tay trái ra khỏi túi quần, khi Cốc Vũ rơi vào trong tầm với liền xô mạnh một cái.
Cốc Vũ làm sao có thể chịu được sức mạnh lớn như vậy? Cả người cậu không giữ được thăng bằng mà té sấp xuống đất, hộp cơm được cậu bưng cẩn thận cũng rơi xuống, toàn bộ đổ hết ra ngoài, trong cơn gió lạnh đêm đông, mùi hương tỏa ra rồi tan đi rất nhanh.
Diệp Đồng lặng đi một chút, có chút áy náy, không biết là vì đồ ăn của mẹ mình làm bị đổ mất hay là bởi vì bờ vai trên cơ thể gầy gò đang run run vì té ngã.
“Đồ vô dụng! Mày rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy!? Nếu mày dám khóc, tao đập mày liền đó!” Mắt nhìn thấy đằng xa có hai người đang đi lại, Diệp Đồng thấp giọng rít lên: “Còn chưa chịu đứng dậy hả! Chẳng phải chỉ là mấy miếng đồ ăn thừa sao?”
Cốc Vũ không dám lau đi đôi mắt sau cặp kính, ra sức chớp chớp mấy cái, đem nước mắt trong đó chặn lại, sau đó, dùng ánh mắt còn mờ mịt mà nhìn thức ăn đã lạnh ngắt trên mặt đất, rất muốn nhặt lại bỏ vào trong hộp, nhưng mà đã dính đất cát hết rồi, chẳng thể ăn được nữa. Nhưng Cốc Vũ vẫn nhặt hết đồ ăn lên, khi hai người qua đường sắp đến gần, cậu cũng đứng dậy, đem cả hộp lẫn đồ ăn dính đầy cát bỏ vào trong thùng rác cách đó mấy bước chân.
Hai người đi đường hiếu kì nhìn Cốc Vũ cùng Diệp Đồng, bị Diệp Đồng hung hăng trừng mắt nhìn trở lại, hai người đó sợ đến mức chân như mọc cánh, chạy biến đi rất nhanh.
Chờ khi hai người kia đi xa, Diệp Đồng giật mạnh tay Cốc Vũ, lôi cậu vào trong công viên nhỏ.
Cốc Vũ “Á” một tiếng hoảng sợ ngắn ngủi, bị đôi mắt trong bóng tối lóe rực lên chẳng khác nào thú hoang của Diệp Đồng khiến cho bất kì ai cũng sợ đến tắt tiếng kia khiến cho chẳng còn nói được từ nào.
Qua một lúc lâu, Cốc Vũ vẫn ở trong tình trạng hồn lìa khỏi xác, mãi đến khi Diệp Đồng mở vòi nước ở bên ngoài Toilet công cộng của công viên, giật mạnh tay cậu đặt dưới dòng nước lạnh lẽo, Cốc Vũ mới giật mình tỉnh táo trở lại.
“Hừ! Mày nghĩ tao sẽ đánh mày sao? Mặc dù tao cũng rất muốn đập, nhưng mà tao còn chưa có ăn cơm chiều, không có sức!” Diệp Đồng lại thấy khó chịu, tại sao lại muốn kéo cậu đến đây rửa tay chứ?
Sau đó giận dữ thả đôi tay lạnh lẽo không có lấy một chút ấm áp kia, nói: “Tự rửa đi! Rửa xong đi uống rượu với tao!”
Cốc Vũ giật mình khi đôi tay bị nước lạnh dội vào đến mất cảm giác, cuống quít cất giọng sợ hãi: “Không… Không được, tôi phải về nhà, mẹ tôi đang đợi tôi.”
Diệp Đồng hít sâu hai hơi, giơ chân lên đá mạnh vào tường, quay người bỏ đi, cậu ta sợ nếu không đi, thì thật sự sẽ đánh người.
Cốc Vũ khóa vòi nước, rút lấy khăn tay mẹ thêu cho để ở trong túi ra lau khô tay, rồi lại lau mắt một chút, hít hai hơi thật sâu, trong lòng tự cổ vũ, chậm chạp nhìn lại, không còn nhìn thấy Diệp Đồng, lại thở phào một hơi, dùng tốc độ ráng nhanh được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu khập khiễng bỏ chạy.
Nhưng mà Cốc Vũ không biết, Diệp Đồng trốn ở sau gốc cây nhìn theo bóng cậu bỏ chạy rất lâu.