Chương : 8
Rất nhanh đã đến năm mới, công việc buôn bán ở tiệm cơm nhà dì Diệp cũng có chút đìu hiu, hôm nay là mười tám tháng chạp âm lịch thì đã dán thông báo nghỉ tết từ ngày hai mươi đến mười lăm âm lịch năm sau.
Sau đó, dì Diệp thông báo cho Cốc Vũ “Nghỉ phép”, còn rút ra một bao lì xì đỏ đưa đến trước mặt cậu, để cho cậu về nhà quét tước chuẩn bị đón năm mới.
Cốc Vũ vui vẻ đồng ý, chỉ là khi nhìn thấy bao lì xì trước mặt thì do dự.
Dì Diệp nhét bao lì xì vào tay Cốc Vũ, vuốt tóc Cốc Vũ nói: “Đứa ngốc này, đây là dì Diệp mừng tuổi cho con, bởi vì tết nhà dì về quê, đến mùng bảy mùng tám mới quay lại đây, cho nên mới đưa cho con sớm đó.”
Tay Cốc Vũ cầm chặt bao lì xì, rất cảm động, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn dì Diệp, con… Con đi rửa mấy cái chén còn dư.” Nói xong mang theo vẻ mặt mắc cỡ, kéo chân trái lủi nhanh vào nhà bếp.
—
Diệp Phong (cha của Diệp Đồng) uống đến mặt mũi đỏ ké nhẹ nhàng đi vào, nhìn thấy vợ mình đang ngẩn người trước cửa nhà bếp, lấy khủy tay đụng đụng dì hỏi, “Vợ à, vợ nhìn gì vậy? Đúng rồi, vợ giấu rượu của anh ở chỗ nào vậy?”
Dì Diệp quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Phong, tức giận nói: “Uống uống uống, lúc nào cũng chỉ biết uống rượu thôi! Trong cổ họng của anh vẫn còn rượu đó! Nếu Tiểu Đồng mà học theo anh, em liền làm thịt anh cho coi!”
Diệp Phong cười “he he”, nói lấy lòng: “Vợ à, Tiểu Đồng không có học theo anh đâu, nếu mà muốn học, thì hồi còn nhỏ anh đã đem con dạy thành tửu thần luôn rồi, chứ làm gì có bộ dạng như bây giờ, nhìn thấy anh uống rượu, Tiểu Đồng còn nói ngược lại anh. Đúng là hai mẹ con em giống nhau y chang, chỉ biết lấy rượu ra uy hiếp anh, đây chính là niềm vui duy nhất của anh mà.”
Niềm vui? Đúng là nghiện rồi! Khóe môi dì Diệp mím chặt, cảm giác giống như mình đang cãi lí với người đang nửa tỉnh nửa mê, cho nên, xoay người bỏ đi, không thèm để ý đến chồng đang bước chân loạng choạng nữa, dì vẫn còn bận rất nhiều chuyện đây.
Chỉ là lâu lâu nghĩ một chút, nhớ hồi xưa ông ấy cũng uống rượu không được, cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà ông ấy càng lúc càng thích uống rượu, một ngày lúc nào cũng có hai ba tiếng trong tình trạng say xỉn. Ôi nhưng mà dì vẫn rất yêu người đàn ông này, yêu gia đình này, cho nên, dì Diệp chỉ có thể thở dài một hơi, đây cũng là do dì chiều chuộng mà thành.
Niềm an ủi đáng giá duy nhất với dì Diệp chính là chồng dì khi đang làm việc thì không bao giờ uống rượu.
“Vợ à, vợ đừng đi mà, trước khi đi cũng phải trả rượu lại cho anh chứ. Trời lạnh như vậy không uống chén rượu thì lãng phí quá rồi.” Diệp Phong một bên nói to, một bên đuổi theo.
—
Cốc Vũ ngồi trước vòi nước rửa chén nhìn bao lì xì đỏ trong tay, rất muốn mở ra xem thử, lại muốn quay về nhà cùng mở với mẹ, niềm vui này khiến cho tâm tình cùng trái tim của Cốc Vũ đều rất ấm áp, một chút cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo khi gió thổi qua, cũng không cảm nhận được một đôi mắt chứa đầy phức tạp đang nhìn cậu chăm chú.
Cốc Vũ chậm chạp không cảm nhận được đôi mắt như hổ rình mồi kia, nhưng thật ra chủ nhân đôi mắt ấy nhịn không được mà phải nhảy xổ ra ngoài.
Nhìn thấy cậu ta xuất hiện, quả nhiên thân người kia liền bị hù tới run lẩy bẩy còn khuôn mặt thì trắng nhợt, trên trán Diệp Đồng mơ hồ hiện ra hai chữ “#” vì phẫn nộ, e ngại mẹ có thể xuất hiện bất kì lúc nào, Diệp Đồng ngồi xổm xuống, thấp giọng rít lên: “Đáng chết, mày rốt cuộc sợ tao cái gì hả?! Có cần vừa nhìn thấy tao thì run lẩy bẩy như vậy không hả? Chẳng phải rất lâu rồi tao không có đánh mày sao? Hơn nữa tao còn tốt bụng để đàn em tao không có đi quấy rầy mày! Nực cười, sống thanh thản hơn một năm mà nhìn thấy tao một cái mày vẫn run như vậy hả! Mày sợ bị đánh dữ vậy hả?!”
“Không… Không phải cố ý mà. Tôi đâu muốn đâu, tự tự… tự nhiên run thôi.” Cốc Vũ rất oan uổng, nhưng mà cậu rất sợ Diệp Đồng, bởi vì trên người đã bị khắc sâu những đau đớn do Diệp Đồng gây ra; hơn nữa, sự sợ hãi này còn kèm theo nỗi sợ không dám cho dì Diệp biết, nếu không thì không thể tiếp tục làm công trong tiệm nữa. Cũng không phải sợ không có việc làm, cậu cũng có thể đi tìm những việc vặt khác, dù sao khoản nợ học phí của cậu đã trả lại được hết rồi, cậu sợ hãi là vì cậu biết ơn dì Diệp rất nhiều, nếu vì mình và con trai của dì lại khiến cho dì khổ sở, sẽ làm cho cậu chịu không được.
“Ai —! Quên đi, tao chỉ nói với mày một lần thôi đó, tám rưỡi tối nay mày đi ra bên hông công viên nhỏ chờ tao! Nếu mày dám không đến… Gừ gừ!” Nói xong, Diệp Đồng liền đứng phắt dậy bỏ đi.
Mà Cốc Vũ thì bị hai tiếng gừ gừ lạnh lẽo kia làm cho sợ đến run rẩy, tất nhiên không có nhìn thấy lúc Diệp Đồng chạy đi thì tai đỏ rực xuống xịt máu.
—
Sau khi về đến nhà, Cốc Vũ vẫn giống như bình thường sắc thuốc cho mẹ, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo gấp đồ đạc, sơ chế rồi nấu thức ăn…
Nhưng Thi Lệ thì vẫn nhìn ra con có tâm sự, trong lúc ăn cơm chiều, con cứ bưng chén lâu thật lâu mà không ăn được một miếng, đôi mắt lại cụp xuống, không biết là đang suy nghĩ miên man cái gì.
“Vũ Nhi, con sao vậy? Từ lúc ở bên tiệm dì Diệp về thì không thấy con nói năng gì, có phải xảy ra chuyện gì không?” Thi Lệ lo lắng hỏi.
Cốc Vũ sửng sốt một chút, mới nhận ra mẹ đang nói chuyện với cậu, khóe miệng liền ráng vẽ ra một nụ cười nói: “Mẹ, con không sao hết. Chỉ là trong thời gian nghỉ tết này không có đi phụ việc bên tiệm dì Diệp nữa, tự nhiên thấy trống trống, có chút không quen.”
Thi Lệ lặng lẽ liếc mắt nhìn Cốc Vũ một cái, nhìn thấy Cốc Vũ có chút né tránh ánh mắt của mẹ, thần than một tiếng nhưng không hỏi nữa, nghĩ đến con cũng đã lớn có tâm sự của riêng mình rồi.
“Hi hi, thì ra là vậy à. Vũ Nhi cũng không cần sợ rảnh quá không quen đâu, sắp tết rồi, trong nhà còn cần Vũ Nhi dọn dẹp tươm tất mà, ai kêu mẹ không giúp được gì hết, đều phải để Vũ Nhi tự làm một mình. Hơn nữa, có thời gian thì Vũ Nhi xem bài một chút đi, con không phải nói thầy cô cho rất nhiều bài tập làm trong lúc nghỉ đông sao?”
“Dạ, con biết rồi. Vậy mẹ liền làm chỉ huy nha.” Cốc Vũ tươi tỉnh trả lời.
“Được, nhà mình lại giống mọi năm, trải qua một năm mới bình yên ấm áp.” Thi Lệ cười nói.
—
Sau bữa cơm tối, Thi Lệ lại nhìn thấy con đứng ngồi không yên, bộ dáng này thật giống như người đang trải qua mối tình đầu, có chút vội vàng, có chút mừng rỡ, có chút bất an, có chút u sầu…
Chỉ có thể nói mẹ Thi à, mẹ đoán sai hoàn toàn rồi! Con của mẹ đang bị uy hiếp đó.
Thi Lệ rất vui, con trai của mẹ, rốt cuộc cũng đã có người thích sao?
Sau đó, Cốc Vũ không có nhìn thấy mẹ mang theo nụ cười vừa kì quái vừa an tâm, sau khi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp thì đi vào, hỏi: “Mẹ ơi, bây giờ là mấy giờ rồi? Con… Con định đi ra ngoài một chút.”
Trên đầu Thi Lệ thiếu điều có pháo hoa bay ra nổ tung tóe, con mình hỏi mấy giờ là có ý gì? Còn nói định đi ra ngoài, oh, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự là có cô gái nào nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của con rồi, đã đến quá trình hẹn hò rồi sao? Cái này thật sự là điều vui nhất trước tết năm nay rồi.
Suy nghĩ càng lúc càng xa thì đôi mắt của Thi Lệ lại càng sáng rỡ, nhìn xem y phục trên người con, chân mày hơi cau lại, nghĩ nghĩ, nếu như cô bé kia không sợ vết bớt trên mặt cùng chân trái bị tật của con, nhất định là một cô gái tốt bụng lại rộng lượng, chắc cũng sẽ không quá chú ý đến gia cảnh nhà mẹ đâu.
Cho nên, Thi Lệ lại thả lỏng chân mày rất nhanh, nói: “Uh, hơn tám giờ rồi.” Sau đó làm bộ lơ đãng nói: “Vũ Nhi có quen ai à?”
Cốc Vũ sao mà biết được “ai kia” trong miệng mẹ là cô gái tốt bụng nào đó, lại càng không có khả năng đoán ra được ánh mắt của mẹ vì chuyện gì mà bị kích động.
Chỉ hơi cắn môi dưới, trả lời nhỏ xíu: “Dạ, dạ cũng biết lâu rồi.”
Chú ý! Cốc Vũ nói nhỏ không phải vì mắc cỡ, mà là vì nhớ tới người lát nữa phải gặp thì liền sợ run.
Thi Lệ hoàn toàn hiểu lầm mà cười rạng rỡ, nói: “Vũ Nhi, bọn con không phải hẹn gặp nhau đấy chứ? Nếu vậy thì đi nhanh lên. Ở ngoài lạnh, nhớ đem theo mũ, khăn quàng cổ với bao tay, còn nữa, cũng đừng nói chuyện trễ quá, coi chừng người ta bị lạnh. Có thời gian thì mời bạn đến nhà mình chơi, mẹ nghĩ bạn con cũng không phải là người ham hư vinh.”
“Cái… Cái gì? Mời người ta đến nhà mình sao?” Đôi mắt Cốc Vũ trợn trừng, hỏi trong kinh hoàng. Nghĩ đến việc phải mời tên ác nhân Diệp Đồng kia về nhà thì cả sống lưng liền lạnh toát.
Cái này rơi vào trong mắt Thi Lệ, lại giống như con mình bị phát hiện chuyện tình cảm mà hoảng hốt.
“Đúng vậy, có gì thì qua tết chọn một ngày nào đó đi, hỏi xem bạn con khi nào rảnh, tốt nhất là trước khi vào học lại, nhớ mời bạn đến nhà chơi, biết chưa?” Thi Lệ ra lệnh.
Cốc Vũ rất sợ hãi người bên ngoài, nhưng đối với mẹ, không hề sợ hãi mà là rất hiếu thảo nghe lời, cho nên, có can đảm từ chối sao?
“Đợi con nói với người ta thử, nếu người ta không đến, mẹ cũng đừng la con.”
“Được được, đi nhanh đi con.” Tâm tình Thi Lệ rất tốt, giục con đi nhanh.
—
Cứ như vậy, Cốc Vũ mang theo tâm trạng vô cùng nặng nề đi đến công viên nhỏ “Hẹn hò”.
Sau đó, dì Diệp thông báo cho Cốc Vũ “Nghỉ phép”, còn rút ra một bao lì xì đỏ đưa đến trước mặt cậu, để cho cậu về nhà quét tước chuẩn bị đón năm mới.
Cốc Vũ vui vẻ đồng ý, chỉ là khi nhìn thấy bao lì xì trước mặt thì do dự.
Dì Diệp nhét bao lì xì vào tay Cốc Vũ, vuốt tóc Cốc Vũ nói: “Đứa ngốc này, đây là dì Diệp mừng tuổi cho con, bởi vì tết nhà dì về quê, đến mùng bảy mùng tám mới quay lại đây, cho nên mới đưa cho con sớm đó.”
Tay Cốc Vũ cầm chặt bao lì xì, rất cảm động, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn dì Diệp, con… Con đi rửa mấy cái chén còn dư.” Nói xong mang theo vẻ mặt mắc cỡ, kéo chân trái lủi nhanh vào nhà bếp.
—
Diệp Phong (cha của Diệp Đồng) uống đến mặt mũi đỏ ké nhẹ nhàng đi vào, nhìn thấy vợ mình đang ngẩn người trước cửa nhà bếp, lấy khủy tay đụng đụng dì hỏi, “Vợ à, vợ nhìn gì vậy? Đúng rồi, vợ giấu rượu của anh ở chỗ nào vậy?”
Dì Diệp quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Phong, tức giận nói: “Uống uống uống, lúc nào cũng chỉ biết uống rượu thôi! Trong cổ họng của anh vẫn còn rượu đó! Nếu Tiểu Đồng mà học theo anh, em liền làm thịt anh cho coi!”
Diệp Phong cười “he he”, nói lấy lòng: “Vợ à, Tiểu Đồng không có học theo anh đâu, nếu mà muốn học, thì hồi còn nhỏ anh đã đem con dạy thành tửu thần luôn rồi, chứ làm gì có bộ dạng như bây giờ, nhìn thấy anh uống rượu, Tiểu Đồng còn nói ngược lại anh. Đúng là hai mẹ con em giống nhau y chang, chỉ biết lấy rượu ra uy hiếp anh, đây chính là niềm vui duy nhất của anh mà.”
Niềm vui? Đúng là nghiện rồi! Khóe môi dì Diệp mím chặt, cảm giác giống như mình đang cãi lí với người đang nửa tỉnh nửa mê, cho nên, xoay người bỏ đi, không thèm để ý đến chồng đang bước chân loạng choạng nữa, dì vẫn còn bận rất nhiều chuyện đây.
Chỉ là lâu lâu nghĩ một chút, nhớ hồi xưa ông ấy cũng uống rượu không được, cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà ông ấy càng lúc càng thích uống rượu, một ngày lúc nào cũng có hai ba tiếng trong tình trạng say xỉn. Ôi nhưng mà dì vẫn rất yêu người đàn ông này, yêu gia đình này, cho nên, dì Diệp chỉ có thể thở dài một hơi, đây cũng là do dì chiều chuộng mà thành.
Niềm an ủi đáng giá duy nhất với dì Diệp chính là chồng dì khi đang làm việc thì không bao giờ uống rượu.
“Vợ à, vợ đừng đi mà, trước khi đi cũng phải trả rượu lại cho anh chứ. Trời lạnh như vậy không uống chén rượu thì lãng phí quá rồi.” Diệp Phong một bên nói to, một bên đuổi theo.
—
Cốc Vũ ngồi trước vòi nước rửa chén nhìn bao lì xì đỏ trong tay, rất muốn mở ra xem thử, lại muốn quay về nhà cùng mở với mẹ, niềm vui này khiến cho tâm tình cùng trái tim của Cốc Vũ đều rất ấm áp, một chút cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo khi gió thổi qua, cũng không cảm nhận được một đôi mắt chứa đầy phức tạp đang nhìn cậu chăm chú.
Cốc Vũ chậm chạp không cảm nhận được đôi mắt như hổ rình mồi kia, nhưng thật ra chủ nhân đôi mắt ấy nhịn không được mà phải nhảy xổ ra ngoài.
Nhìn thấy cậu ta xuất hiện, quả nhiên thân người kia liền bị hù tới run lẩy bẩy còn khuôn mặt thì trắng nhợt, trên trán Diệp Đồng mơ hồ hiện ra hai chữ “#” vì phẫn nộ, e ngại mẹ có thể xuất hiện bất kì lúc nào, Diệp Đồng ngồi xổm xuống, thấp giọng rít lên: “Đáng chết, mày rốt cuộc sợ tao cái gì hả?! Có cần vừa nhìn thấy tao thì run lẩy bẩy như vậy không hả? Chẳng phải rất lâu rồi tao không có đánh mày sao? Hơn nữa tao còn tốt bụng để đàn em tao không có đi quấy rầy mày! Nực cười, sống thanh thản hơn một năm mà nhìn thấy tao một cái mày vẫn run như vậy hả! Mày sợ bị đánh dữ vậy hả?!”
“Không… Không phải cố ý mà. Tôi đâu muốn đâu, tự tự… tự nhiên run thôi.” Cốc Vũ rất oan uổng, nhưng mà cậu rất sợ Diệp Đồng, bởi vì trên người đã bị khắc sâu những đau đớn do Diệp Đồng gây ra; hơn nữa, sự sợ hãi này còn kèm theo nỗi sợ không dám cho dì Diệp biết, nếu không thì không thể tiếp tục làm công trong tiệm nữa. Cũng không phải sợ không có việc làm, cậu cũng có thể đi tìm những việc vặt khác, dù sao khoản nợ học phí của cậu đã trả lại được hết rồi, cậu sợ hãi là vì cậu biết ơn dì Diệp rất nhiều, nếu vì mình và con trai của dì lại khiến cho dì khổ sở, sẽ làm cho cậu chịu không được.
“Ai —! Quên đi, tao chỉ nói với mày một lần thôi đó, tám rưỡi tối nay mày đi ra bên hông công viên nhỏ chờ tao! Nếu mày dám không đến… Gừ gừ!” Nói xong, Diệp Đồng liền đứng phắt dậy bỏ đi.
Mà Cốc Vũ thì bị hai tiếng gừ gừ lạnh lẽo kia làm cho sợ đến run rẩy, tất nhiên không có nhìn thấy lúc Diệp Đồng chạy đi thì tai đỏ rực xuống xịt máu.
—
Sau khi về đến nhà, Cốc Vũ vẫn giống như bình thường sắc thuốc cho mẹ, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo gấp đồ đạc, sơ chế rồi nấu thức ăn…
Nhưng Thi Lệ thì vẫn nhìn ra con có tâm sự, trong lúc ăn cơm chiều, con cứ bưng chén lâu thật lâu mà không ăn được một miếng, đôi mắt lại cụp xuống, không biết là đang suy nghĩ miên man cái gì.
“Vũ Nhi, con sao vậy? Từ lúc ở bên tiệm dì Diệp về thì không thấy con nói năng gì, có phải xảy ra chuyện gì không?” Thi Lệ lo lắng hỏi.
Cốc Vũ sửng sốt một chút, mới nhận ra mẹ đang nói chuyện với cậu, khóe miệng liền ráng vẽ ra một nụ cười nói: “Mẹ, con không sao hết. Chỉ là trong thời gian nghỉ tết này không có đi phụ việc bên tiệm dì Diệp nữa, tự nhiên thấy trống trống, có chút không quen.”
Thi Lệ lặng lẽ liếc mắt nhìn Cốc Vũ một cái, nhìn thấy Cốc Vũ có chút né tránh ánh mắt của mẹ, thần than một tiếng nhưng không hỏi nữa, nghĩ đến con cũng đã lớn có tâm sự của riêng mình rồi.
“Hi hi, thì ra là vậy à. Vũ Nhi cũng không cần sợ rảnh quá không quen đâu, sắp tết rồi, trong nhà còn cần Vũ Nhi dọn dẹp tươm tất mà, ai kêu mẹ không giúp được gì hết, đều phải để Vũ Nhi tự làm một mình. Hơn nữa, có thời gian thì Vũ Nhi xem bài một chút đi, con không phải nói thầy cô cho rất nhiều bài tập làm trong lúc nghỉ đông sao?”
“Dạ, con biết rồi. Vậy mẹ liền làm chỉ huy nha.” Cốc Vũ tươi tỉnh trả lời.
“Được, nhà mình lại giống mọi năm, trải qua một năm mới bình yên ấm áp.” Thi Lệ cười nói.
—
Sau bữa cơm tối, Thi Lệ lại nhìn thấy con đứng ngồi không yên, bộ dáng này thật giống như người đang trải qua mối tình đầu, có chút vội vàng, có chút mừng rỡ, có chút bất an, có chút u sầu…
Chỉ có thể nói mẹ Thi à, mẹ đoán sai hoàn toàn rồi! Con của mẹ đang bị uy hiếp đó.
Thi Lệ rất vui, con trai của mẹ, rốt cuộc cũng đã có người thích sao?
Sau đó, Cốc Vũ không có nhìn thấy mẹ mang theo nụ cười vừa kì quái vừa an tâm, sau khi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp thì đi vào, hỏi: “Mẹ ơi, bây giờ là mấy giờ rồi? Con… Con định đi ra ngoài một chút.”
Trên đầu Thi Lệ thiếu điều có pháo hoa bay ra nổ tung tóe, con mình hỏi mấy giờ là có ý gì? Còn nói định đi ra ngoài, oh, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự là có cô gái nào nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của con rồi, đã đến quá trình hẹn hò rồi sao? Cái này thật sự là điều vui nhất trước tết năm nay rồi.
Suy nghĩ càng lúc càng xa thì đôi mắt của Thi Lệ lại càng sáng rỡ, nhìn xem y phục trên người con, chân mày hơi cau lại, nghĩ nghĩ, nếu như cô bé kia không sợ vết bớt trên mặt cùng chân trái bị tật của con, nhất định là một cô gái tốt bụng lại rộng lượng, chắc cũng sẽ không quá chú ý đến gia cảnh nhà mẹ đâu.
Cho nên, Thi Lệ lại thả lỏng chân mày rất nhanh, nói: “Uh, hơn tám giờ rồi.” Sau đó làm bộ lơ đãng nói: “Vũ Nhi có quen ai à?”
Cốc Vũ sao mà biết được “ai kia” trong miệng mẹ là cô gái tốt bụng nào đó, lại càng không có khả năng đoán ra được ánh mắt của mẹ vì chuyện gì mà bị kích động.
Chỉ hơi cắn môi dưới, trả lời nhỏ xíu: “Dạ, dạ cũng biết lâu rồi.”
Chú ý! Cốc Vũ nói nhỏ không phải vì mắc cỡ, mà là vì nhớ tới người lát nữa phải gặp thì liền sợ run.
Thi Lệ hoàn toàn hiểu lầm mà cười rạng rỡ, nói: “Vũ Nhi, bọn con không phải hẹn gặp nhau đấy chứ? Nếu vậy thì đi nhanh lên. Ở ngoài lạnh, nhớ đem theo mũ, khăn quàng cổ với bao tay, còn nữa, cũng đừng nói chuyện trễ quá, coi chừng người ta bị lạnh. Có thời gian thì mời bạn đến nhà mình chơi, mẹ nghĩ bạn con cũng không phải là người ham hư vinh.”
“Cái… Cái gì? Mời người ta đến nhà mình sao?” Đôi mắt Cốc Vũ trợn trừng, hỏi trong kinh hoàng. Nghĩ đến việc phải mời tên ác nhân Diệp Đồng kia về nhà thì cả sống lưng liền lạnh toát.
Cái này rơi vào trong mắt Thi Lệ, lại giống như con mình bị phát hiện chuyện tình cảm mà hoảng hốt.
“Đúng vậy, có gì thì qua tết chọn một ngày nào đó đi, hỏi xem bạn con khi nào rảnh, tốt nhất là trước khi vào học lại, nhớ mời bạn đến nhà chơi, biết chưa?” Thi Lệ ra lệnh.
Cốc Vũ rất sợ hãi người bên ngoài, nhưng đối với mẹ, không hề sợ hãi mà là rất hiếu thảo nghe lời, cho nên, có can đảm từ chối sao?
“Đợi con nói với người ta thử, nếu người ta không đến, mẹ cũng đừng la con.”
“Được được, đi nhanh đi con.” Tâm tình Thi Lệ rất tốt, giục con đi nhanh.
—
Cứ như vậy, Cốc Vũ mang theo tâm trạng vô cùng nặng nề đi đến công viên nhỏ “Hẹn hò”.