Chương : 183
Truyền tống trận được đặt ở trung tâm Giác Vi Thành, chiếm giữ một khoảng không gian rộng lớn mấy trăm mét vuông, xung quanh khắp nơi là thủ vệ của Lăng Hư Cung, tuyệt không cho bất kì ai không có phận sự được bén mảng tới đây. Không một thứ gì che chắn, cũng không có lầu các gì cả, nơi đây chỉ độc một cái truyền tống trận để lộ thiên, phơi mình dưới nắng mưa. Tử Phong đã từng nghe nói nhiều về truyền tống trận, chủ yếu là qua tiểu thuyết hạng hai trên mạng mà hắn hay đọc, nhưng nếu gọi là nhìn tận mắt thì chưa bao giờ. Truyền tống trận này có kích cỡ rất lớn, thừa sức đủ cho cả trăm người đứng vào, bên trên là một bệ đá lớn lơ lửng, trên mặt khắc rất nhiều phù văn, bên dưới phiến đá lớn đó là một trận pháp được tạo nên bởi vô số phù văn, rất nhiều linh thạch rải rác ở bên dưới, đặt lên trên trận pháp bên dưới theo một quy luật nào đó.
Tử Phong nhìn kĩ lại liền không khỏi sửng sốt, không ngờ toàn bộ chỗ linh thạch đó đều là thượng phẩm linh thạch, số lượng phải đến ngót nghét vạn viên, đây quả là một bút tài phú không nhỏ a. Bản thân hắn cũng sở hữu đến tận một vạn thượng phẩm linh thạch, nhưng đừng quên là hắn đã đào nguyên một cái mỏ linh thạch nhét vào túi, hơn nữa còn được hệ thống thưởng rất nhiều mới được như thế, quả nhiên là Lăng Hư Cung có khác, thật là đại tài khí thô. Một vạn viên thượng phẩm linh thạch đủ làm cho bất kì võ giả nào điên cuồng, nhưng nhìn số lượng thủ vệ của Lăng Hư Cung đang canh gác ở đây cũng đủ để khiến bất kì võ giả nào phải chùn bước, đó là chưa kể đến việc cao thủ của Lăng Hư Cung chắc chắn cũng ẩn nấp đâu đó quanh đây, muốn linh thạch thì cũng phải có mạng để dùng a.
Truyền tống trận không chỉ là một cái bệ đá với một trận pháp đơn giản như vậy, bao xung quanh bệ đá cùng trận pháp là năm chiếc cột đá vươn cao lên trời khoảng chục mét, giống như năm ngón tay xương xẩu đang tóm lấy toàn bộ truyền tống trận. Trận pháp bên dưới được kết nối bởi một hàng dài phù văn, nối với một trận nhãn ở phía xa. Tử Phong nhìn quy mô của truyền tống trận mà không khỏi trầm trồ, thì ra đây chính là truyền tống trận trong truyền thuyết.
Tuy rằng ở bên dưới trận pháp có rải một vạn viên linh thạch thượng phẩm, nhưng truyền tống trận không rút linh khí từ trong đó ra, mà thông qua trận pháp cùng linh thạch, trực tiếp tạo thành một cầu nối giữa truyền tống trận cùng mạch linh khí trong thiên địa, cứ một thời gian là hấp thu đủ linh khí để vận hành, tránh việc sử dụng quá nhiều sẽ khiến một vạn viên linh thạch kia bốc hơi hoàn toàn. Không chỉ người của Lăng Hư Cung mới được dùng truyền tống trận này, người thường cũng có thể dùng, chỉ là phải trả cho Lăng Hư Cung một lượng tài phú lớn mà thôi, cụ thể là 100 vạn kim tệ hoặc một ngàn hạ phẩm linh thạch cho mỗi người.
Toàn bộ người ở đây đều thuộc chấp pháp đoàn của Lăng Hư Cung, vốn theo thông lệ thì chỉ cần có sự xuất hiện của Phán quan trở lên là có thể được sử dụng miễn phí, cơ mà ở đây không những có Phán quan, mà còn có đến vài vị, chấp sự cũng có, mà đến cả trưởng lão cao cao tại thượng như Lâm Tử Hàm cũng có mặt, lẽ dĩ nhiên là không ai dám thu tiền lệ phí rồi.
“Thuộc hạ bái kiến trưởng lão!” Một tên thủ vệ có vẻ như là đội trưởng hay gì đó thấy đoàn người đi đến liền chạy ra đón đầu, giơ tay chào Lâm Tử Hàm.
“Ngươi là người phụ trách ở đây đúng không? Mau mở truyền tống trận, chúng ta cần phải trở về tổng bộ gấp!!” Lâm Tử Hàm không khách khí ra lệnh, ở cấp bậc như của nàng thì xác thực không cần phải khách khí, nếu nàng làm như vậy có khi còn khiến người khác sợ hãi hơn.
“Nhưng mà trận pháp chưa tích lũy đủ linh khí, trưởng lão nếu cần dùng gấp thì……..”
Không đợi người phụ trách nói hết lời, Lâm Tử Hàm liền ngắt lời: “Đừng có làm như là ta không biết đến phương thức hoạt động của truyền tống trận, hầu hết linh khí thu vào chỉ dùng để xé rách không gian mà thôi. Điều chỉnh tọa độ tới truyền tống trận của tổng bộ đi, ta sẽ là người trợ lực xé rách không gian cho!!”
“Xem ra tiểu tình nhân của chàng đang định diễu võ giương oai, thể hiện không gian pháp tắc của Thánh cấp kìa.” Hồ Phi Nguyệt ghé tai Tử Phong cười nói.
“Cái gì mà tiểu tình nhân, nàng ta là giáo quan của ta mà thôi, cơ mà xé rách không gian ư, liệu nàng ấy có làm được không?” Tử Phong trợn mắt.
“Truyền tống trận, vốn được tạo ra nhờ vào lĩnh ngộ của Thánh giai về không gian pháp tắc, xé rách không gian tạo ra một lỗ hổng, sau đó trận pháp truyền tống ở hai đầu sẽ khuếch đại lỗ hổng không gian đó tạo thành một đường hầm thời không, khiến võ giả có thể trong nháy mắt di chuyển trăm vạn dặm. Bản thân việc truyền tống khó khăn ở chỗ xé rách không gian cùng xác định đích đến, trận pháp là vật chết, muốn làm được như vậy cần đến rất nhiều năng lượng, không như Thánh giai có thể mượn lực lượng thiên địa đồng thời sử dụng pháp tắc lĩnh ngộ mà xé rách không gian.
Vậy nên chàng đừng lo, giáo quan của chàng nếu muốn xé rách không gian trực tiếp tới đế đô thì không thể, nhưng nếu nương nhờ trận pháp thì không phí sức lực mấy, cùng lắm là hao tổn 2-3 thành linh lực là được, chừng đó linh lực đối với Thánh giả không tốn mấy thời gian để mà khôi phục cả.”
Nghe Hồ Phi Nguyệt giải thích, Tử Phong liền yên tâm lại, cơ mà hắn vẫn còn một thắc mắc nho nhỏ, Lâm Tử Hàm vội vã như vậy để làm gì cơ chứ, có thể đợi thêm 1-2 ngày gì đó rồi đi cũng được mà.
Biết là không thể trái ý trưởng lão, tên phụ trách liền đi thu xếp, chỉ trong chốc lát đã cho người khởi động trận pháp, bệ đá lơ lửng trên không liền hạ xuống. Tất cả mọi người đồng loạt nhảy lên trên bệ đá đó, cả đoàn người chỉ khoảng bốn mươi người, tuyệt đối không phải là sức chứa tối đa của phiến đá này.
Lúc này ở trận nhãn điều khiển truyền tống trận ở phía xa xuất hiện hai người, hai người này vô cùng thuần thục mà đứng vào hai chỗ lõm trên trận nhãn, mỗi người cầm theo một cây gậy không biết làm từ chất liệu gì, bên trên khắc đầy phù văn, theo hai hướng riêng biệt mà đâm vào trận nhãn. Hai cây gậy vừa cắm vào trận nhãn, phù văn trên cây gậy liền phát ra quang mang màu xanh lục, sau đó đến lượt trận nhãn bên dưới cũng phát sáng.
Chỉ thấy mấy tiếng ầm ầm, toàn bộ trận pháp bên dưới phiến đá liền tỏa ra ánh sáng màu xanh lục chói lọi, phiến đá liền từ từ được một lực lượng vô hình nâng lên cao. Lâm Tử Hàm lúc này bay lên khỏi phiến đá, toàn thân khí tức chợt biến đổi mãnh liệt. Uy áp khủng khiếp từ Thánh giả tỏa ra khiến tất cả mọi người không khỏi một trận tim đập chân run, thậm chí một số Ám Vệ chỉ có tu vi Vương cấp cả người lung lay như muốn ngã. Lúc này sáu vị Phán quan mới xuất hiện, cả sáu người không nói một câu nhưng phối hợp vô cùng ăn ý, tất cả đều phóng xuất uy áp của mình ra, tạo thành một lá chắn phủ lên tất cả mọi người, bảo vệ tất cả khỏi uy áp hủy thiên diệt địa kia.
Lâm Tử Hàm lơ lửng trên không trung, quần áo không gió mà bay phất phới, toàn thân tỏa ra khí tức uy nghiêm khó tả, nàng giơ hai tay lên, bàn tay duỗi thẳng thành đao, sau đó bắt chéo hai cánh tay lại. Không gian xung quanh chợt vặn vẹo liên hồi, lúc đầu chỉ là dao động nhẹ, sau đó thì càng ngày càng tăng dần lên, cuối cùng mấy giây sau thì vặn vẹo rõ ràng tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Thét lên một tiếng, Lâm Tử Hàm vung mạnh hai tay, đúng lúc này trận pháp bên dưới chân bọn họ phóng ra một cột sáng bao phủ phiến đá cùng tất cả mọi người ở bên trên, bao gồm luôn cả Lâm Tử Hàm đang lơ lửng trên không trung. Tại chỗ mà Lâm Tử Hàm vừa vung tay, một khe nứt không gian trong nháy mắt hình thành, ban đầu chỉ dài cỡ hơn một mét, nhưng rất nhanh liền ran rộng ra thành một lổ hổng không gian cự đại.
Cột sáng của trận pháp chiếu thẳng vào lỗ hổng không gian đó, toàn bộ người trên bệ đá lơ lửng liền hóa thành một tia sáng bay thẳng vào lỗ hổng không gian đó. Đến khi người cuối cùng hóa thành tia sáng bay đi, cột sáng mới biến mất, lỗ hổng không gian trên trời cũng khép lại, trận pháp lại tắt ngấm, mọi thứ trở về trạng thái yên lặng như ban đầu.
Tử Phong cảm thấy cả người không có chút trọng lượng nào, chân tay mất đi cảm giác, hai mắt tối sầm, cảm giác giống y hệt như khi hắn được truyền tống khỏi di tích, chỉ là lần này so với lần trước thì không có nhanh như vậy, hắn chịu đựng trạng thái này liên tục gần mười phút rồi mới kết thúc. Tia sáng đầu tiên đập vào mắt Tử Phong cũng là lúc hắn cắm đầu xuống đất, chịu đựng cảm giác chóng mặt quay cuồng, hắn vội vàng bật người dậy, hắn có thể thấy từ lỗ hổng không gian mà hắn vừa mới rơi ra khỏi, những người khác trong chấp pháp đoàn cũng giống như hắn mà rơi tự do xuống đất, sau đó mới chếnh choáng bò dậy, xem ra ai cũng bị choáng giống như hắn cả.
Hồ Phi Nguyệt vẫn một thân bạch y bồng bềnh, nhẹ nhàng hạ xuống giống như tiên nữ giáng trần, trên tay còn bế theo Diệp Ngưng Tuyết lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, hoàn toàn không có thảm hại như những người khác, cũng may là những người khác còn đang choáng váng nên không ai để ý đến vẻ khác thường của nàng, đến khi mọi người khôi phục chút thần trí thì nàng đã đi tới bên cạnh Tử Phong từ lúc nào rồi.
“Ách, xin lỗi mọi người, ta lâu lắm rồi không làm trò này nên quãng đường đi có hơi gập ghềnh a.” Lâm Tử Hàm bay ra khỏi lỗ hổng không gian, miệng thì xin lỗi mọi người nhưng ánh mắt lại nhìn Tử Phong, xem chừng giống như là xin lỗi hắn thì đúng hơn.
Tử Phong lúc này cũng đã khôi phục tỉnh táo, hắn liền nhận ra tất cả mọi người cũng đang ở trên một phiến đá của truyền tống trận tương tự như ở Giác Vi Thành, chỉ khác một chỗ đó là phiến đá này to gấp năm sáu lần cũng như truyền tống trận pháp bên dưới nó, và xung quanh truyền tống trận của bọn hắn, phải đến mười mấy cái truyền tống trận cõ quy mô tương tự được lắp đặt, vài cái trong số đó cũng đang thực hiện nhiệm vụ truyền tống của mình.
Còn đang thán phục bởi số lượng cùng chất lượng của nhưng truyền tống trận này, một hình ảnh đập vào mắt Tử Phong khiến hắn há hốc miệng không nói ra lời. Đối diện với mặt hắn hiện tại là một ngọn núi khổng lồ, không đúng, gọi là núi thì có phần đánh giá thấp, đúng hơn phải gọi nó là một cây cột trụ chống trời. Phần đỉnh cùng phần thân giữa của nó không ngờ lại bị san bằng thành bình địa, ở trên là một quần thể kiến trúc cổ kính rêu phong, toát ra vẻ uy nghiêm vô bờ, diện tích ước chừng nhét cả trăm cái Giác Vi Thành vào cũng vừa, rất nhiều tòa nhà có kích cỡ khủng bố vươn thẳng lên những áng mây lưng chừng núi, xen lẫn bên dưới là vô vàn lầu các, dinh thự, nhà cửa lớn nhỏ đều có. Tổng thể mà nói, đây tuyệt đối là một kiệt tác kiến trúc có một không hai mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, có cảm giác giống như nhìn một bức ảnh chụp toàn cảnh thành phố Tokyo của Nhật Bản thu được từ trên máy bay mà hắn đã từng nhìn thấy kiếp trước, chỉ khác một chỗ đây là một siêu thành phố tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi mà thôi.
Tử Phong chợt nhận ra là mình đang nhìn quần thể kiến trúc trước mắt theo góc nhìn ngang bằng, hắn liền lao mình ra rìa của phiến đá nhìn xuống dưới, chỉ để thấy được nơi đặt mười mấy cái truyền tống trận này không ngờ cũng là một ngọn núi cao không kém ngọn núi trước mặt, đỉnh cùng thân cũng bị san bằng để sử dụng.
Bước tới bên cạnh Tử Phong đang trợn mắt, Lâm Tử Hàm cười nhẹ, trong giọng nói không giấu nổi chút tự hào: “Tử Phong, chào mừng cậu tới Lăng Hư Cung!!!”
Tử Phong nhìn kĩ lại liền không khỏi sửng sốt, không ngờ toàn bộ chỗ linh thạch đó đều là thượng phẩm linh thạch, số lượng phải đến ngót nghét vạn viên, đây quả là một bút tài phú không nhỏ a. Bản thân hắn cũng sở hữu đến tận một vạn thượng phẩm linh thạch, nhưng đừng quên là hắn đã đào nguyên một cái mỏ linh thạch nhét vào túi, hơn nữa còn được hệ thống thưởng rất nhiều mới được như thế, quả nhiên là Lăng Hư Cung có khác, thật là đại tài khí thô. Một vạn viên thượng phẩm linh thạch đủ làm cho bất kì võ giả nào điên cuồng, nhưng nhìn số lượng thủ vệ của Lăng Hư Cung đang canh gác ở đây cũng đủ để khiến bất kì võ giả nào phải chùn bước, đó là chưa kể đến việc cao thủ của Lăng Hư Cung chắc chắn cũng ẩn nấp đâu đó quanh đây, muốn linh thạch thì cũng phải có mạng để dùng a.
Truyền tống trận không chỉ là một cái bệ đá với một trận pháp đơn giản như vậy, bao xung quanh bệ đá cùng trận pháp là năm chiếc cột đá vươn cao lên trời khoảng chục mét, giống như năm ngón tay xương xẩu đang tóm lấy toàn bộ truyền tống trận. Trận pháp bên dưới được kết nối bởi một hàng dài phù văn, nối với một trận nhãn ở phía xa. Tử Phong nhìn quy mô của truyền tống trận mà không khỏi trầm trồ, thì ra đây chính là truyền tống trận trong truyền thuyết.
Tuy rằng ở bên dưới trận pháp có rải một vạn viên linh thạch thượng phẩm, nhưng truyền tống trận không rút linh khí từ trong đó ra, mà thông qua trận pháp cùng linh thạch, trực tiếp tạo thành một cầu nối giữa truyền tống trận cùng mạch linh khí trong thiên địa, cứ một thời gian là hấp thu đủ linh khí để vận hành, tránh việc sử dụng quá nhiều sẽ khiến một vạn viên linh thạch kia bốc hơi hoàn toàn. Không chỉ người của Lăng Hư Cung mới được dùng truyền tống trận này, người thường cũng có thể dùng, chỉ là phải trả cho Lăng Hư Cung một lượng tài phú lớn mà thôi, cụ thể là 100 vạn kim tệ hoặc một ngàn hạ phẩm linh thạch cho mỗi người.
Toàn bộ người ở đây đều thuộc chấp pháp đoàn của Lăng Hư Cung, vốn theo thông lệ thì chỉ cần có sự xuất hiện của Phán quan trở lên là có thể được sử dụng miễn phí, cơ mà ở đây không những có Phán quan, mà còn có đến vài vị, chấp sự cũng có, mà đến cả trưởng lão cao cao tại thượng như Lâm Tử Hàm cũng có mặt, lẽ dĩ nhiên là không ai dám thu tiền lệ phí rồi.
“Thuộc hạ bái kiến trưởng lão!” Một tên thủ vệ có vẻ như là đội trưởng hay gì đó thấy đoàn người đi đến liền chạy ra đón đầu, giơ tay chào Lâm Tử Hàm.
“Ngươi là người phụ trách ở đây đúng không? Mau mở truyền tống trận, chúng ta cần phải trở về tổng bộ gấp!!” Lâm Tử Hàm không khách khí ra lệnh, ở cấp bậc như của nàng thì xác thực không cần phải khách khí, nếu nàng làm như vậy có khi còn khiến người khác sợ hãi hơn.
“Nhưng mà trận pháp chưa tích lũy đủ linh khí, trưởng lão nếu cần dùng gấp thì……..”
Không đợi người phụ trách nói hết lời, Lâm Tử Hàm liền ngắt lời: “Đừng có làm như là ta không biết đến phương thức hoạt động của truyền tống trận, hầu hết linh khí thu vào chỉ dùng để xé rách không gian mà thôi. Điều chỉnh tọa độ tới truyền tống trận của tổng bộ đi, ta sẽ là người trợ lực xé rách không gian cho!!”
“Xem ra tiểu tình nhân của chàng đang định diễu võ giương oai, thể hiện không gian pháp tắc của Thánh cấp kìa.” Hồ Phi Nguyệt ghé tai Tử Phong cười nói.
“Cái gì mà tiểu tình nhân, nàng ta là giáo quan của ta mà thôi, cơ mà xé rách không gian ư, liệu nàng ấy có làm được không?” Tử Phong trợn mắt.
“Truyền tống trận, vốn được tạo ra nhờ vào lĩnh ngộ của Thánh giai về không gian pháp tắc, xé rách không gian tạo ra một lỗ hổng, sau đó trận pháp truyền tống ở hai đầu sẽ khuếch đại lỗ hổng không gian đó tạo thành một đường hầm thời không, khiến võ giả có thể trong nháy mắt di chuyển trăm vạn dặm. Bản thân việc truyền tống khó khăn ở chỗ xé rách không gian cùng xác định đích đến, trận pháp là vật chết, muốn làm được như vậy cần đến rất nhiều năng lượng, không như Thánh giai có thể mượn lực lượng thiên địa đồng thời sử dụng pháp tắc lĩnh ngộ mà xé rách không gian.
Vậy nên chàng đừng lo, giáo quan của chàng nếu muốn xé rách không gian trực tiếp tới đế đô thì không thể, nhưng nếu nương nhờ trận pháp thì không phí sức lực mấy, cùng lắm là hao tổn 2-3 thành linh lực là được, chừng đó linh lực đối với Thánh giả không tốn mấy thời gian để mà khôi phục cả.”
Nghe Hồ Phi Nguyệt giải thích, Tử Phong liền yên tâm lại, cơ mà hắn vẫn còn một thắc mắc nho nhỏ, Lâm Tử Hàm vội vã như vậy để làm gì cơ chứ, có thể đợi thêm 1-2 ngày gì đó rồi đi cũng được mà.
Biết là không thể trái ý trưởng lão, tên phụ trách liền đi thu xếp, chỉ trong chốc lát đã cho người khởi động trận pháp, bệ đá lơ lửng trên không liền hạ xuống. Tất cả mọi người đồng loạt nhảy lên trên bệ đá đó, cả đoàn người chỉ khoảng bốn mươi người, tuyệt đối không phải là sức chứa tối đa của phiến đá này.
Lúc này ở trận nhãn điều khiển truyền tống trận ở phía xa xuất hiện hai người, hai người này vô cùng thuần thục mà đứng vào hai chỗ lõm trên trận nhãn, mỗi người cầm theo một cây gậy không biết làm từ chất liệu gì, bên trên khắc đầy phù văn, theo hai hướng riêng biệt mà đâm vào trận nhãn. Hai cây gậy vừa cắm vào trận nhãn, phù văn trên cây gậy liền phát ra quang mang màu xanh lục, sau đó đến lượt trận nhãn bên dưới cũng phát sáng.
Chỉ thấy mấy tiếng ầm ầm, toàn bộ trận pháp bên dưới phiến đá liền tỏa ra ánh sáng màu xanh lục chói lọi, phiến đá liền từ từ được một lực lượng vô hình nâng lên cao. Lâm Tử Hàm lúc này bay lên khỏi phiến đá, toàn thân khí tức chợt biến đổi mãnh liệt. Uy áp khủng khiếp từ Thánh giả tỏa ra khiến tất cả mọi người không khỏi một trận tim đập chân run, thậm chí một số Ám Vệ chỉ có tu vi Vương cấp cả người lung lay như muốn ngã. Lúc này sáu vị Phán quan mới xuất hiện, cả sáu người không nói một câu nhưng phối hợp vô cùng ăn ý, tất cả đều phóng xuất uy áp của mình ra, tạo thành một lá chắn phủ lên tất cả mọi người, bảo vệ tất cả khỏi uy áp hủy thiên diệt địa kia.
Lâm Tử Hàm lơ lửng trên không trung, quần áo không gió mà bay phất phới, toàn thân tỏa ra khí tức uy nghiêm khó tả, nàng giơ hai tay lên, bàn tay duỗi thẳng thành đao, sau đó bắt chéo hai cánh tay lại. Không gian xung quanh chợt vặn vẹo liên hồi, lúc đầu chỉ là dao động nhẹ, sau đó thì càng ngày càng tăng dần lên, cuối cùng mấy giây sau thì vặn vẹo rõ ràng tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Thét lên một tiếng, Lâm Tử Hàm vung mạnh hai tay, đúng lúc này trận pháp bên dưới chân bọn họ phóng ra một cột sáng bao phủ phiến đá cùng tất cả mọi người ở bên trên, bao gồm luôn cả Lâm Tử Hàm đang lơ lửng trên không trung. Tại chỗ mà Lâm Tử Hàm vừa vung tay, một khe nứt không gian trong nháy mắt hình thành, ban đầu chỉ dài cỡ hơn một mét, nhưng rất nhanh liền ran rộng ra thành một lổ hổng không gian cự đại.
Cột sáng của trận pháp chiếu thẳng vào lỗ hổng không gian đó, toàn bộ người trên bệ đá lơ lửng liền hóa thành một tia sáng bay thẳng vào lỗ hổng không gian đó. Đến khi người cuối cùng hóa thành tia sáng bay đi, cột sáng mới biến mất, lỗ hổng không gian trên trời cũng khép lại, trận pháp lại tắt ngấm, mọi thứ trở về trạng thái yên lặng như ban đầu.
Tử Phong cảm thấy cả người không có chút trọng lượng nào, chân tay mất đi cảm giác, hai mắt tối sầm, cảm giác giống y hệt như khi hắn được truyền tống khỏi di tích, chỉ là lần này so với lần trước thì không có nhanh như vậy, hắn chịu đựng trạng thái này liên tục gần mười phút rồi mới kết thúc. Tia sáng đầu tiên đập vào mắt Tử Phong cũng là lúc hắn cắm đầu xuống đất, chịu đựng cảm giác chóng mặt quay cuồng, hắn vội vàng bật người dậy, hắn có thể thấy từ lỗ hổng không gian mà hắn vừa mới rơi ra khỏi, những người khác trong chấp pháp đoàn cũng giống như hắn mà rơi tự do xuống đất, sau đó mới chếnh choáng bò dậy, xem ra ai cũng bị choáng giống như hắn cả.
Hồ Phi Nguyệt vẫn một thân bạch y bồng bềnh, nhẹ nhàng hạ xuống giống như tiên nữ giáng trần, trên tay còn bế theo Diệp Ngưng Tuyết lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, hoàn toàn không có thảm hại như những người khác, cũng may là những người khác còn đang choáng váng nên không ai để ý đến vẻ khác thường của nàng, đến khi mọi người khôi phục chút thần trí thì nàng đã đi tới bên cạnh Tử Phong từ lúc nào rồi.
“Ách, xin lỗi mọi người, ta lâu lắm rồi không làm trò này nên quãng đường đi có hơi gập ghềnh a.” Lâm Tử Hàm bay ra khỏi lỗ hổng không gian, miệng thì xin lỗi mọi người nhưng ánh mắt lại nhìn Tử Phong, xem chừng giống như là xin lỗi hắn thì đúng hơn.
Tử Phong lúc này cũng đã khôi phục tỉnh táo, hắn liền nhận ra tất cả mọi người cũng đang ở trên một phiến đá của truyền tống trận tương tự như ở Giác Vi Thành, chỉ khác một chỗ đó là phiến đá này to gấp năm sáu lần cũng như truyền tống trận pháp bên dưới nó, và xung quanh truyền tống trận của bọn hắn, phải đến mười mấy cái truyền tống trận cõ quy mô tương tự được lắp đặt, vài cái trong số đó cũng đang thực hiện nhiệm vụ truyền tống của mình.
Còn đang thán phục bởi số lượng cùng chất lượng của nhưng truyền tống trận này, một hình ảnh đập vào mắt Tử Phong khiến hắn há hốc miệng không nói ra lời. Đối diện với mặt hắn hiện tại là một ngọn núi khổng lồ, không đúng, gọi là núi thì có phần đánh giá thấp, đúng hơn phải gọi nó là một cây cột trụ chống trời. Phần đỉnh cùng phần thân giữa của nó không ngờ lại bị san bằng thành bình địa, ở trên là một quần thể kiến trúc cổ kính rêu phong, toát ra vẻ uy nghiêm vô bờ, diện tích ước chừng nhét cả trăm cái Giác Vi Thành vào cũng vừa, rất nhiều tòa nhà có kích cỡ khủng bố vươn thẳng lên những áng mây lưng chừng núi, xen lẫn bên dưới là vô vàn lầu các, dinh thự, nhà cửa lớn nhỏ đều có. Tổng thể mà nói, đây tuyệt đối là một kiệt tác kiến trúc có một không hai mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, có cảm giác giống như nhìn một bức ảnh chụp toàn cảnh thành phố Tokyo của Nhật Bản thu được từ trên máy bay mà hắn đã từng nhìn thấy kiếp trước, chỉ khác một chỗ đây là một siêu thành phố tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi mà thôi.
Tử Phong chợt nhận ra là mình đang nhìn quần thể kiến trúc trước mắt theo góc nhìn ngang bằng, hắn liền lao mình ra rìa của phiến đá nhìn xuống dưới, chỉ để thấy được nơi đặt mười mấy cái truyền tống trận này không ngờ cũng là một ngọn núi cao không kém ngọn núi trước mặt, đỉnh cùng thân cũng bị san bằng để sử dụng.
Bước tới bên cạnh Tử Phong đang trợn mắt, Lâm Tử Hàm cười nhẹ, trong giọng nói không giấu nổi chút tự hào: “Tử Phong, chào mừng cậu tới Lăng Hư Cung!!!”