Chương : 185
Tử Phong chặc lưỡi một cái, tiện tay ném Lữ Thương Hải đang thoi thóp ở trên tay xuống đất, quay đầu bỏ đi. Lăng Phong thấy thế liền gọi giật lại: “Ngươi đi đâu thế??”
“Rời khỏi đây, chấp pháp đoàn mà toàn những người như thế này, ta khỏi gia nhập cũng được, phiền phức.” Tử Phong lười biếng nói, cước bộ cũng không dừng lại.
Bất chợt một vật xé gió bay thẳng tới đầu hắn như đạn bắn, dùng tay bắt lấy, thì ra đó là một lệnh bài, bên trên có viết mấy chữ Ám Vệ, lại nghe Lăng Phong nói: “Vào đây rồi thì đừng hòng ra được, nếu ngươi bất mãn với chấp pháp đoàn thì cũng được, ngươi có thể không quan tâm tới những tên phế vật này, chuyên tâm tu luyện và hoàn thành nhiệm vụ được giao là được. Đi thẳng theo lối mòn kia, tới cuối rồi rẽ trái, căn phòng ở cuối đường chính là nơi ở của ngươi về sau này, sử dụng lệnh bài ta vừa đưa để tiến vào. Còn về việc ngày hôm nay, ta sẽ giải thích cho ngươi sau, không phải ai trong chấp pháp đoàn cũng như thế này đâu.”
Tử Phong mân mê lệnh bài trên tay, ngẫm nghĩ môt hồi liền bỏ đi, nhưng lần này là theo con đường mà Lăng Phong đã chỉ dẫn. Hồ Phi Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó đi theo hắn, Diệp Ngưng Tuyết nãy giờ hoàn toàn không có lên tiếng, nhìn lại thì hóa ra nàng đang chăm chú đọc môt cuốn sách lớn, cũng không biết nó là thứ gì mà có thể khiến nàng chăm chú như thế nữa.
Lăng Phong nhìn trảng cảnh máu me xung quanh mà lắc đầu, dọn dẹp chỗ này cũng mệt đây…
-------------------
Lâm Tử Hàm đang ngồi trong thư phòng của mình, chợt một tiếng gõ cửa vang lên, cũng không biết là ai có chuyện gì cần gặp nàng nữa, dù gì thì với cấp bậc của nàng thì chỉ có Phán quan là được phép gặp trực tiếp nàng như thế này thôi.
“Vào đi!!”
Theo lời của Lâm Tử Hàm, cửa được mở ra, Lăng Phong bước vào, sau khi chào nàng theo lễ nghi tiêu chuẩn, hắn liền nói: “Trưởng lão, ta cần xin một chỉ thị.”
“Chỉ thị gì??”
“Điều động môt vài y sư cao cấp tới trụ sở của đội số 7, cần khoảng 5-6 người gì đó.” Lăng Phong lạnh nhạt nói.
“Có ai bi thương ư, mà bị thương tới mức nào mà phải dùng đến y sư cao cấp vậy, lại còn là vài người nữa??” Lâm Tử Hàm không khỏi nghi hoặc.
“Đội số 7 của ta theo thói quen cũ muốn làm một cái hạ mã uy với Tử Phong, kết quả là 34 Ám Vệ trong đó có cả đội trưởng Lữ Thương Hải đều bị hắn ra tay đánh, 21 người tàn phế, 15 người đang trong cơn nguy kịch, những người còn lại đều thương nặng, không nằm trên giường 1-2 tháng thì đừng mong đi lại được, riêng đội trưởng Lữ Thương Hải thì chỉ còn một hơi thở, đoán chừng nếu không được chữa trị sớm thì sẽ chết.” nói đoạn Lăng Phong kể lại chi tiết những gì mình biết cho Lâm Tử Hàm.
“Phê chuẩn, mau đi gọi y sư đi, cái tên Tử Phong này, không ngờ lại lỗ mãng như vậy, nếu có cơ hội thì ta phải nói chuyện lại với hắn mới được. À mà ngươi chuyển lời cho hắn, bảo là ta nói hắn cứ tiếp tujc hoàn thành nhiệm vụ đã được giao, không được dừng lại.”
Lăng Phong liền cúi chào, sau đó đi ra khỏi phòng, đoán chừng là đi triệu tập lấy y sư cao cấp để chữa thương cho đám Ám Vệ kia. Lâm Tử Hàm đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, đợi cửa đóng lại, nàng mới quay sang cái ghế bên cạnh mà nói: “Tên Tử Phong đó là người mà ta muốn giới thiệu cho lão đó.”
Trên cái ghế đó, không ngờ lại có một lão già ngồi lù lù ở đấy từ bao giờ, cả người lão gần như hòa làm một với thiên địa, hoàn toàn không có một chút khí tức gì, hơn nữa chỗ lão ngồi lại hơi khuất, thành thử ra Lăng Phong tuyệt nhiên không có phát giác ra là còn có một người nữa hiện diện ở trong phòng.
“Khà khà, có cá tính lắm, dùng thực lực một người gần như giết chết cả một đội chấp pháp, mạnh, mạnh lắm!! Tên này tu vi là gì, Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn à??” lão già với khuôn mặt quắt lại như quả mướp đắng cười khà khà nói.
“Không, Vương cấp thất phẩm, 20 tuổi!!”
Im lặng một chút, sau đó nghe một tiếng đét rõ to vang lên, lão già kia không ngờ lại tự tay vỗ vào đùi mình, hồ hởi nói: “Con bà nó tiểu nha đầu ngươi kiếm đâu ra một tên quái vật như thế đấy, thật là nghịch thiên mà, Vương cấp thất phẩm mà có thể một mình quét ngang một chấp pháp đội, hơn nữa lại chỉ có 20 tuổi, cái đám đệ tử hạch tâm kia so với hắn thì như là rác thải a!!”
“Nhưng mà hắn có đáng tin hay không, ta không nghĩ một nha đầu vốn cẩn thân như ngươi lại dễ dàng cho hắn nhận một nhiệm vụ như vậy đó, chỉ cần hắn ta tiết lộ ra ngoài thì ngươi sẽ gặp rắc rối to.”
Lâm Tử Hàm nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, không chút lo lắng nói: “Việc này thì lão cứ yên tâm, lão chỉ cần trả lời ta một câu là được, nếu hắn ta có thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao, lão sẽ thu hắn làm đệ tử chứ??”
“Thu làm đệ tử?? Nếu hắn có thể ám sát bốn tên đó ở ngay trong Lăng Hư Cung mà thần không biết quỷ không hay, dù nha đầu ngươi có rút lại chủ ý thì ta cũng sẽ bắt hắn đi.” Lão già trợn mắt nhìn Lâm Tử Hàm nói.
“Về việc này thì ta có niềm tin tuyệt đối ở hắn, nếu nói về năng lực ám sát, lão so với hắn còn muốn thấp hơn một bậc, thứ duy nhất giới hạn hắn đó là tu vi quá thấp mà thôi, điều này ta có thể đảm bảo.”
Nghe vậy, lão già không khỏi cúi đầu lẩm bẩm: “Năng lực ám sát còn hơn cả ta ư?? Ta không tin, Ảnh Ma ta trong giới sát thủ nhận hàng thứ hai thì làm gì có ai dám đứng hạng nhất, làm sao một tên tiểu tử còn chưa ráo máu đầu có thể vượt qua ta được…” nhưng nghĩ lại thì Lâm Tử Hàm chưa từng nói gì mà không có nắm chắc, nhìn vẻ tự tin của nàng thì dường như những gì nàng nói đều là thật.
“Không được, ta phải đi theo dõi tên tiểu tử đó, nếu thưc sự năng lưc ám sát của hắn còn hơn ta, bảo lão già này bái hắn làm sư phụ cũng được chứ đừng nói là thu hắn làm đồ đệ.” Lão già có tên Ảnh Ma kêu lên một tiếng, cả người chơt hóa thành một đạo tàn ảnh mà bay vụt ra ngoài cửa sổ.
Lâm Tử Hàm chậm rãi bước tới bên cửa sổ, nhìn theo bóng lão già lúc này đã là một chấm đen ở đằng xa, khẽ nói: “Lâm Tiêu Dương, ngoại hiệu Ảnh Ma Tôn Giả, cả đời làm sát thủ, được xưng tụng đệ nhất sát thủ đương thời, Tử Phong à, ta đã cố hết sức rồi, nếu cậu có thể lọt vào tầm mắt của lão thì đó sẽ là một thiên đại tạo hóa cho bản thân cậu a.”
Lại nói Tử Phong sau khi bỏ đi liền tiến tới căn phòng mà Lăng Phong chuẩn bị cho hắn, chỉ là khi hắn vừa định đi tới gần, một cấm chế vô hình được dựng lên, ngăn cản không cho hắn tiến tới gần. Nhớ lại lời của Lăng Phong, hắn lấy lệnh bài ra, chỉ thấy lệnh bài lóe sáng lên một cái, không ngờ lại hút lấy một phần tinh thần lực của hắn, trong nháy mắt tạo thành một tinh thần lạc ấn trên lệnh bài, cấm chế của căn phòng cũng tiêu tan, để cho ba người Tử Phong tiến vào.
Gọi là một căn phòng, chứ thực chất đây là một gian nhà lớn với tám gian phòng tách biệt với nhau, bên trong là vô số căn phòng cỡ nhỏ, đếm sơ qua thì cũng phải đến cả chục cái phòng ngủ, phòng khách hay thư viện cũng đều có, thậm chí đến phòng tắm cũng có đến bốn cái, không hiểu nhiều như vậy để làm gì nữa. Ba người Tử Phong vừa tiến vào, liền có năm người lạ mặt xuất hiện, bốn nam một nữ, nhìn thấy hắn liền khom người cúi chào, nữ nhân duy nhất tiến lên, có chút sợ sệt mà nói: “Chúng tôi là tạp dịch ở nơi này, chuyên phục vụ mọi nhu cầu của chủ nhân, chủ nhân hiện tại có gì sai bảo không ạ??”
Hơi nhíu mày, Tử Phong có chút không quen lắm với việc xuất hiện người lạ mặt trong nơi ở của mình, nhưng nghĩ lại thì mấy người này hầu hết chỉ có tu vi Linh cảnh, có nữ nhân kia thì có chút khá khẩm hơn là Sĩ cấp tam phẩm, đối với hắn thì không có chút uy hiếp nào hết, vả lại căn nhà lớn như thế này, nếu không có vài ba người hầu làm việc thì cũng phiền toái, không thể việc gì cũng đến tay hắn hay Hồ Phi Nguyệt làm được.
“Tạm thời không có việc gì cả, mấy người bọn ngươi cứ làm gì thì làm, mặc kệ bọn ta.” Tử Phong phất tay nói.
Năm tạp dịch nghe vậy liền cúi chào, sau đó lần lượt lui đi, còn bọn họ làm việc gì lúc này thì Tử Phong hắn không quan tâm. Hắn liền chọn một căn phòng, sau đó đẩy cửa bước vào, đây là một phòng ngủ rộng lớn với đầy đủ tiện nghi, mọi đồ vật đều trông vô cùng đẹp mắt, so với khách sạn năm sao Tử Phong ở kiếp trước cũng không khác là bao.
Thả mình xuống giường, Tử Phong vặn người mấy cái phát ra từng tiếng răng rắc khiến hắn không khỏi thở ra một hơi khoan khoái, Hồ Phi Nguyệt thấy vậy liền cười nói: “Chàng thật là, tự nhiên là ra tay đánh đập mấy tên đó như vậy, thật là không đáng mà.”
“Ta biết là dù ta có không làm bất kì điều gì cả thì bọn chúng cũng không có gan động tới nàng, nhưng mà đó là một chuyện khác, riêng việc mấy tên đó có ý định với nàng thôi cũng không được, ta không có chịu nổi.” Tử Phong nhếch mép cười.
“Ca ca mỗi lần đi tới đâu là có đổ máu tới đó, tỷ tỷ không cần phải lo lắng cho hắn làm gì cả, riết rồi cũng thành quen đó mà.” Diệp Ngưng Tuyết vẫn chăm chú đọc sách, mở miệng nói.
“Cũng may là bọn hắn không có một tên la lỵ khống nào đó, nếu không thì muội mới là người bị nhắm đến rồi.” Tử Phong cười nói.
“Muội không phải là la lỵ, nhìn này, ngực muội lớn như thế này cơ mà.” Diệp Ngưng Tuyết buông sách xuống, phồng má phụng phịu nói, không quên ưỡn bộ ngực mới chớm phát dục không được to cho lắm, hồn nhiên không thèm quan tâm tới việc Tử Phong có phải là nam nhân hay không.
“Rồi rồi khỏi khoe, ta cũng không phải là la lỵ khống, muội khoe với ta để làm gì. Mà muội đang đọc cái gì mà chăm chú như thế??” Tử Phong tò mò hỏi.
Diệp Ngưng Tuyết vội vàng giấu quyển sách trên tay ra sau lưng, ấp úng nói: “Không….không có gì…”, nàng còn chưa nói hết câu, chợt thấy bàn tay mình nhẹ bẫng, quay lại thì thấy Tử Phong đã cướp lấy cuốn sách trên tay nàng từ lúc nào, gật gù nói
“Hừm, là sách dạy nấu ăn à, để coi nào…..mà thôi, vứt!!” Tử Phong soi qua quyển sách trên tay một chút, sau đó trực tiếp ném nó ra ngoài cửa sổ, quay người lại xoa xoa đầu Diệp Ngưng Tuyết, vui vẻ nói: “Đọc mấy quyển sách dạy nấu ăn làm gì, để ta tự tay dạy muội, đảm bảo ngon hơn cuốn sách kia tới vạn lần.”
Đây cũng không phải là hắn nói khoác, kiếp trước hắn nấu ăn cũng nhiều, hơn nữa đây cũng có thể coi như là một sở thích của hắn, thành ra bất kể món ăn châu Âu hay châu Á, hắn đều biết làm rất nhiều món. Thế giới này thì cái gì cũng có, nhưng xem chừng người ở đây vẫn không biết kết hợp những loại gia vị nêm nếm khác nhau để tạo thành một món ăn ngon, mà chỉ thuần túy sử dụng muối và đường, còn hương vị thì tùy thuôc vào nguyên liệu, nguyên liệu cao cấp thì ngon hơn, chỉ vậy mà thôi.
Bản thân Tử Phong kiếp trước vì muốn nấu ăn ngon hơn, thậm chí đã sang hẳn Ấn Độ để học tập về cách mà người dân ở đây sử dụng những loại thảo dược cùng hương liệu khác nhau để tạo nên những loại gia vị độc đáo nhất, và kết quả mà hắn thu được không tồi chút nào. Bằng chừng là khi hắn nấu ăn cho hai người Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng ở trong di tích, hai nàng đã ăn ngon tới mức suýt chút nữa thì nuốt luôn cả lưỡi của mình vào đấy thôi.
Đang nói chuyện vui vẻ, Tử Phong chợt cảm nhận thấy có người đang động chạm vào cấm chế ngoài kia, hắn liền nhíu mày, lại là ai tìm đến hắn nữa đây. Tử khi lệnh bài thu ấn kí tinh thần của hắn, Tử Phong có thể cảm nhận được cấm chế bên ngoài cũng như động tĩnh bên trong căn nhà thông qua lệnh bài, lúc này hắn đang thấy có ai đó đang đứng ngoài gõ nhẹ lên cấm chế, giống như người ta gõ cửa nhà vậy.
Tử Phong ra đến nơi, liền thấy nữ tạp dịch kia đã đứng ở sát cấm chế, không ngừng dạ vâng với người đứng bên ngoài, đúng lúc hắn tới gần thì nàng quay lại, nhìn thấy hắn liền vội vàng cúi chào, sau đó mới nói: “Chủ nhân, Lăng Phán quan nói có chuyện muốn gặp ngài.”
“Được rồi, ta đã biết, ngươi lui đi.” Tử Phong nói, xong chợt thấy nàng lại cúi đầu chào mình, hắn nói thêm: “Lần sau không cần phải cúi đầu nhiều như vậy, phiền phức lắm, cứ như bình thường là được!!”
Bỏ lại nữ tạp dịch đang sững sờ nhìn hắn, Tử Phong nhanh chân bước ra khỏi cấm chế, đối diện với Lăng Phong, miệng nói: “Ngươi tìm ta làm gì nữa, định luận tội ta chăng??”
“Không, ta chỉ muốn thông báo là những Ám Vệ mà ngươi suýt chút nữa giết chết kia đã được các y sư trong Lăng Hư Cung cứu sống, nên là ngươi không cần lo lắng.”
Tử Phong nghe vậy liền nhún vai, làm như hắn quan tâm lắm ấy. Lăng Phong cũng không để ý cử chỉ nhỏ của Tử Phong, hắn tiếp tục nói: “Thêm nữa, Lâm trưởng lão nhờ ta chuyển lời, nhiệm vụ ám sát bốn tên chấp sự kia vẫn tiến hành như bình thường, không được hủy bỏ.”
Đến đây thì Tử Phong có chút ngạc nhiên, theo như hắn nhớ thì Lâm Tử Hàm nhờ hắn xử lí mấy tên chấp sự này bởi vì bọn chúng được cử đi để giám sát nhất cử nhất động của nàng khiến nàng khó chịu, nhưng hiện tại đã trở về Lăng Hư Cung, mọi thứ đã qua rồi nhưng vẫn bắt hắn phải tiếp tục nhiệm vụ là thế quái nào nhỉ. Nhưng mà Tử Phong vẫn là Tử Phong, hắn đã hứa với nàng là sẽ làm thì hắn sẽ không nuốt lời, dù sao thì nếu dùng thủ đoạn ám sát của hắn, nhiêm vụ này không phải là khó.
“Ta cần thông tin cùng vị trí cụ thể của bốn tên chấp sự đó trong Lăng Hư Cung, ngươi có thể thu thập chứ? Dù sao thì ta cũng vừa mới tới đây, nào biết được mấy tên đó ở đâu chứ.” Tử Phong nói.
“Được, ta có thẻ thu xếp cho ngươi ngay bây giờ, đêm nay bắt đầu hành động luôn đi.”
Chợt nhớ tới mấy lời khó nghe mà bốn tên kia nói với nhau hôm trước, Tử Phong liền nở một nụ cười lạnh đằng sau lớp mặt nạ, đến lúc tính sổ rồi.
“Rời khỏi đây, chấp pháp đoàn mà toàn những người như thế này, ta khỏi gia nhập cũng được, phiền phức.” Tử Phong lười biếng nói, cước bộ cũng không dừng lại.
Bất chợt một vật xé gió bay thẳng tới đầu hắn như đạn bắn, dùng tay bắt lấy, thì ra đó là một lệnh bài, bên trên có viết mấy chữ Ám Vệ, lại nghe Lăng Phong nói: “Vào đây rồi thì đừng hòng ra được, nếu ngươi bất mãn với chấp pháp đoàn thì cũng được, ngươi có thể không quan tâm tới những tên phế vật này, chuyên tâm tu luyện và hoàn thành nhiệm vụ được giao là được. Đi thẳng theo lối mòn kia, tới cuối rồi rẽ trái, căn phòng ở cuối đường chính là nơi ở của ngươi về sau này, sử dụng lệnh bài ta vừa đưa để tiến vào. Còn về việc ngày hôm nay, ta sẽ giải thích cho ngươi sau, không phải ai trong chấp pháp đoàn cũng như thế này đâu.”
Tử Phong mân mê lệnh bài trên tay, ngẫm nghĩ môt hồi liền bỏ đi, nhưng lần này là theo con đường mà Lăng Phong đã chỉ dẫn. Hồ Phi Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó đi theo hắn, Diệp Ngưng Tuyết nãy giờ hoàn toàn không có lên tiếng, nhìn lại thì hóa ra nàng đang chăm chú đọc môt cuốn sách lớn, cũng không biết nó là thứ gì mà có thể khiến nàng chăm chú như thế nữa.
Lăng Phong nhìn trảng cảnh máu me xung quanh mà lắc đầu, dọn dẹp chỗ này cũng mệt đây…
-------------------
Lâm Tử Hàm đang ngồi trong thư phòng của mình, chợt một tiếng gõ cửa vang lên, cũng không biết là ai có chuyện gì cần gặp nàng nữa, dù gì thì với cấp bậc của nàng thì chỉ có Phán quan là được phép gặp trực tiếp nàng như thế này thôi.
“Vào đi!!”
Theo lời của Lâm Tử Hàm, cửa được mở ra, Lăng Phong bước vào, sau khi chào nàng theo lễ nghi tiêu chuẩn, hắn liền nói: “Trưởng lão, ta cần xin một chỉ thị.”
“Chỉ thị gì??”
“Điều động môt vài y sư cao cấp tới trụ sở của đội số 7, cần khoảng 5-6 người gì đó.” Lăng Phong lạnh nhạt nói.
“Có ai bi thương ư, mà bị thương tới mức nào mà phải dùng đến y sư cao cấp vậy, lại còn là vài người nữa??” Lâm Tử Hàm không khỏi nghi hoặc.
“Đội số 7 của ta theo thói quen cũ muốn làm một cái hạ mã uy với Tử Phong, kết quả là 34 Ám Vệ trong đó có cả đội trưởng Lữ Thương Hải đều bị hắn ra tay đánh, 21 người tàn phế, 15 người đang trong cơn nguy kịch, những người còn lại đều thương nặng, không nằm trên giường 1-2 tháng thì đừng mong đi lại được, riêng đội trưởng Lữ Thương Hải thì chỉ còn một hơi thở, đoán chừng nếu không được chữa trị sớm thì sẽ chết.” nói đoạn Lăng Phong kể lại chi tiết những gì mình biết cho Lâm Tử Hàm.
“Phê chuẩn, mau đi gọi y sư đi, cái tên Tử Phong này, không ngờ lại lỗ mãng như vậy, nếu có cơ hội thì ta phải nói chuyện lại với hắn mới được. À mà ngươi chuyển lời cho hắn, bảo là ta nói hắn cứ tiếp tujc hoàn thành nhiệm vụ đã được giao, không được dừng lại.”
Lăng Phong liền cúi chào, sau đó đi ra khỏi phòng, đoán chừng là đi triệu tập lấy y sư cao cấp để chữa thương cho đám Ám Vệ kia. Lâm Tử Hàm đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, đợi cửa đóng lại, nàng mới quay sang cái ghế bên cạnh mà nói: “Tên Tử Phong đó là người mà ta muốn giới thiệu cho lão đó.”
Trên cái ghế đó, không ngờ lại có một lão già ngồi lù lù ở đấy từ bao giờ, cả người lão gần như hòa làm một với thiên địa, hoàn toàn không có một chút khí tức gì, hơn nữa chỗ lão ngồi lại hơi khuất, thành thử ra Lăng Phong tuyệt nhiên không có phát giác ra là còn có một người nữa hiện diện ở trong phòng.
“Khà khà, có cá tính lắm, dùng thực lực một người gần như giết chết cả một đội chấp pháp, mạnh, mạnh lắm!! Tên này tu vi là gì, Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn à??” lão già với khuôn mặt quắt lại như quả mướp đắng cười khà khà nói.
“Không, Vương cấp thất phẩm, 20 tuổi!!”
Im lặng một chút, sau đó nghe một tiếng đét rõ to vang lên, lão già kia không ngờ lại tự tay vỗ vào đùi mình, hồ hởi nói: “Con bà nó tiểu nha đầu ngươi kiếm đâu ra một tên quái vật như thế đấy, thật là nghịch thiên mà, Vương cấp thất phẩm mà có thể một mình quét ngang một chấp pháp đội, hơn nữa lại chỉ có 20 tuổi, cái đám đệ tử hạch tâm kia so với hắn thì như là rác thải a!!”
“Nhưng mà hắn có đáng tin hay không, ta không nghĩ một nha đầu vốn cẩn thân như ngươi lại dễ dàng cho hắn nhận một nhiệm vụ như vậy đó, chỉ cần hắn ta tiết lộ ra ngoài thì ngươi sẽ gặp rắc rối to.”
Lâm Tử Hàm nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, không chút lo lắng nói: “Việc này thì lão cứ yên tâm, lão chỉ cần trả lời ta một câu là được, nếu hắn ta có thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao, lão sẽ thu hắn làm đệ tử chứ??”
“Thu làm đệ tử?? Nếu hắn có thể ám sát bốn tên đó ở ngay trong Lăng Hư Cung mà thần không biết quỷ không hay, dù nha đầu ngươi có rút lại chủ ý thì ta cũng sẽ bắt hắn đi.” Lão già trợn mắt nhìn Lâm Tử Hàm nói.
“Về việc này thì ta có niềm tin tuyệt đối ở hắn, nếu nói về năng lực ám sát, lão so với hắn còn muốn thấp hơn một bậc, thứ duy nhất giới hạn hắn đó là tu vi quá thấp mà thôi, điều này ta có thể đảm bảo.”
Nghe vậy, lão già không khỏi cúi đầu lẩm bẩm: “Năng lực ám sát còn hơn cả ta ư?? Ta không tin, Ảnh Ma ta trong giới sát thủ nhận hàng thứ hai thì làm gì có ai dám đứng hạng nhất, làm sao một tên tiểu tử còn chưa ráo máu đầu có thể vượt qua ta được…” nhưng nghĩ lại thì Lâm Tử Hàm chưa từng nói gì mà không có nắm chắc, nhìn vẻ tự tin của nàng thì dường như những gì nàng nói đều là thật.
“Không được, ta phải đi theo dõi tên tiểu tử đó, nếu thưc sự năng lưc ám sát của hắn còn hơn ta, bảo lão già này bái hắn làm sư phụ cũng được chứ đừng nói là thu hắn làm đồ đệ.” Lão già có tên Ảnh Ma kêu lên một tiếng, cả người chơt hóa thành một đạo tàn ảnh mà bay vụt ra ngoài cửa sổ.
Lâm Tử Hàm chậm rãi bước tới bên cửa sổ, nhìn theo bóng lão già lúc này đã là một chấm đen ở đằng xa, khẽ nói: “Lâm Tiêu Dương, ngoại hiệu Ảnh Ma Tôn Giả, cả đời làm sát thủ, được xưng tụng đệ nhất sát thủ đương thời, Tử Phong à, ta đã cố hết sức rồi, nếu cậu có thể lọt vào tầm mắt của lão thì đó sẽ là một thiên đại tạo hóa cho bản thân cậu a.”
Lại nói Tử Phong sau khi bỏ đi liền tiến tới căn phòng mà Lăng Phong chuẩn bị cho hắn, chỉ là khi hắn vừa định đi tới gần, một cấm chế vô hình được dựng lên, ngăn cản không cho hắn tiến tới gần. Nhớ lại lời của Lăng Phong, hắn lấy lệnh bài ra, chỉ thấy lệnh bài lóe sáng lên một cái, không ngờ lại hút lấy một phần tinh thần lực của hắn, trong nháy mắt tạo thành một tinh thần lạc ấn trên lệnh bài, cấm chế của căn phòng cũng tiêu tan, để cho ba người Tử Phong tiến vào.
Gọi là một căn phòng, chứ thực chất đây là một gian nhà lớn với tám gian phòng tách biệt với nhau, bên trong là vô số căn phòng cỡ nhỏ, đếm sơ qua thì cũng phải đến cả chục cái phòng ngủ, phòng khách hay thư viện cũng đều có, thậm chí đến phòng tắm cũng có đến bốn cái, không hiểu nhiều như vậy để làm gì nữa. Ba người Tử Phong vừa tiến vào, liền có năm người lạ mặt xuất hiện, bốn nam một nữ, nhìn thấy hắn liền khom người cúi chào, nữ nhân duy nhất tiến lên, có chút sợ sệt mà nói: “Chúng tôi là tạp dịch ở nơi này, chuyên phục vụ mọi nhu cầu của chủ nhân, chủ nhân hiện tại có gì sai bảo không ạ??”
Hơi nhíu mày, Tử Phong có chút không quen lắm với việc xuất hiện người lạ mặt trong nơi ở của mình, nhưng nghĩ lại thì mấy người này hầu hết chỉ có tu vi Linh cảnh, có nữ nhân kia thì có chút khá khẩm hơn là Sĩ cấp tam phẩm, đối với hắn thì không có chút uy hiếp nào hết, vả lại căn nhà lớn như thế này, nếu không có vài ba người hầu làm việc thì cũng phiền toái, không thể việc gì cũng đến tay hắn hay Hồ Phi Nguyệt làm được.
“Tạm thời không có việc gì cả, mấy người bọn ngươi cứ làm gì thì làm, mặc kệ bọn ta.” Tử Phong phất tay nói.
Năm tạp dịch nghe vậy liền cúi chào, sau đó lần lượt lui đi, còn bọn họ làm việc gì lúc này thì Tử Phong hắn không quan tâm. Hắn liền chọn một căn phòng, sau đó đẩy cửa bước vào, đây là một phòng ngủ rộng lớn với đầy đủ tiện nghi, mọi đồ vật đều trông vô cùng đẹp mắt, so với khách sạn năm sao Tử Phong ở kiếp trước cũng không khác là bao.
Thả mình xuống giường, Tử Phong vặn người mấy cái phát ra từng tiếng răng rắc khiến hắn không khỏi thở ra một hơi khoan khoái, Hồ Phi Nguyệt thấy vậy liền cười nói: “Chàng thật là, tự nhiên là ra tay đánh đập mấy tên đó như vậy, thật là không đáng mà.”
“Ta biết là dù ta có không làm bất kì điều gì cả thì bọn chúng cũng không có gan động tới nàng, nhưng mà đó là một chuyện khác, riêng việc mấy tên đó có ý định với nàng thôi cũng không được, ta không có chịu nổi.” Tử Phong nhếch mép cười.
“Ca ca mỗi lần đi tới đâu là có đổ máu tới đó, tỷ tỷ không cần phải lo lắng cho hắn làm gì cả, riết rồi cũng thành quen đó mà.” Diệp Ngưng Tuyết vẫn chăm chú đọc sách, mở miệng nói.
“Cũng may là bọn hắn không có một tên la lỵ khống nào đó, nếu không thì muội mới là người bị nhắm đến rồi.” Tử Phong cười nói.
“Muội không phải là la lỵ, nhìn này, ngực muội lớn như thế này cơ mà.” Diệp Ngưng Tuyết buông sách xuống, phồng má phụng phịu nói, không quên ưỡn bộ ngực mới chớm phát dục không được to cho lắm, hồn nhiên không thèm quan tâm tới việc Tử Phong có phải là nam nhân hay không.
“Rồi rồi khỏi khoe, ta cũng không phải là la lỵ khống, muội khoe với ta để làm gì. Mà muội đang đọc cái gì mà chăm chú như thế??” Tử Phong tò mò hỏi.
Diệp Ngưng Tuyết vội vàng giấu quyển sách trên tay ra sau lưng, ấp úng nói: “Không….không có gì…”, nàng còn chưa nói hết câu, chợt thấy bàn tay mình nhẹ bẫng, quay lại thì thấy Tử Phong đã cướp lấy cuốn sách trên tay nàng từ lúc nào, gật gù nói
“Hừm, là sách dạy nấu ăn à, để coi nào…..mà thôi, vứt!!” Tử Phong soi qua quyển sách trên tay một chút, sau đó trực tiếp ném nó ra ngoài cửa sổ, quay người lại xoa xoa đầu Diệp Ngưng Tuyết, vui vẻ nói: “Đọc mấy quyển sách dạy nấu ăn làm gì, để ta tự tay dạy muội, đảm bảo ngon hơn cuốn sách kia tới vạn lần.”
Đây cũng không phải là hắn nói khoác, kiếp trước hắn nấu ăn cũng nhiều, hơn nữa đây cũng có thể coi như là một sở thích của hắn, thành ra bất kể món ăn châu Âu hay châu Á, hắn đều biết làm rất nhiều món. Thế giới này thì cái gì cũng có, nhưng xem chừng người ở đây vẫn không biết kết hợp những loại gia vị nêm nếm khác nhau để tạo thành một món ăn ngon, mà chỉ thuần túy sử dụng muối và đường, còn hương vị thì tùy thuôc vào nguyên liệu, nguyên liệu cao cấp thì ngon hơn, chỉ vậy mà thôi.
Bản thân Tử Phong kiếp trước vì muốn nấu ăn ngon hơn, thậm chí đã sang hẳn Ấn Độ để học tập về cách mà người dân ở đây sử dụng những loại thảo dược cùng hương liệu khác nhau để tạo nên những loại gia vị độc đáo nhất, và kết quả mà hắn thu được không tồi chút nào. Bằng chừng là khi hắn nấu ăn cho hai người Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng ở trong di tích, hai nàng đã ăn ngon tới mức suýt chút nữa thì nuốt luôn cả lưỡi của mình vào đấy thôi.
Đang nói chuyện vui vẻ, Tử Phong chợt cảm nhận thấy có người đang động chạm vào cấm chế ngoài kia, hắn liền nhíu mày, lại là ai tìm đến hắn nữa đây. Tử khi lệnh bài thu ấn kí tinh thần của hắn, Tử Phong có thể cảm nhận được cấm chế bên ngoài cũng như động tĩnh bên trong căn nhà thông qua lệnh bài, lúc này hắn đang thấy có ai đó đang đứng ngoài gõ nhẹ lên cấm chế, giống như người ta gõ cửa nhà vậy.
Tử Phong ra đến nơi, liền thấy nữ tạp dịch kia đã đứng ở sát cấm chế, không ngừng dạ vâng với người đứng bên ngoài, đúng lúc hắn tới gần thì nàng quay lại, nhìn thấy hắn liền vội vàng cúi chào, sau đó mới nói: “Chủ nhân, Lăng Phán quan nói có chuyện muốn gặp ngài.”
“Được rồi, ta đã biết, ngươi lui đi.” Tử Phong nói, xong chợt thấy nàng lại cúi đầu chào mình, hắn nói thêm: “Lần sau không cần phải cúi đầu nhiều như vậy, phiền phức lắm, cứ như bình thường là được!!”
Bỏ lại nữ tạp dịch đang sững sờ nhìn hắn, Tử Phong nhanh chân bước ra khỏi cấm chế, đối diện với Lăng Phong, miệng nói: “Ngươi tìm ta làm gì nữa, định luận tội ta chăng??”
“Không, ta chỉ muốn thông báo là những Ám Vệ mà ngươi suýt chút nữa giết chết kia đã được các y sư trong Lăng Hư Cung cứu sống, nên là ngươi không cần lo lắng.”
Tử Phong nghe vậy liền nhún vai, làm như hắn quan tâm lắm ấy. Lăng Phong cũng không để ý cử chỉ nhỏ của Tử Phong, hắn tiếp tục nói: “Thêm nữa, Lâm trưởng lão nhờ ta chuyển lời, nhiệm vụ ám sát bốn tên chấp sự kia vẫn tiến hành như bình thường, không được hủy bỏ.”
Đến đây thì Tử Phong có chút ngạc nhiên, theo như hắn nhớ thì Lâm Tử Hàm nhờ hắn xử lí mấy tên chấp sự này bởi vì bọn chúng được cử đi để giám sát nhất cử nhất động của nàng khiến nàng khó chịu, nhưng hiện tại đã trở về Lăng Hư Cung, mọi thứ đã qua rồi nhưng vẫn bắt hắn phải tiếp tục nhiệm vụ là thế quái nào nhỉ. Nhưng mà Tử Phong vẫn là Tử Phong, hắn đã hứa với nàng là sẽ làm thì hắn sẽ không nuốt lời, dù sao thì nếu dùng thủ đoạn ám sát của hắn, nhiêm vụ này không phải là khó.
“Ta cần thông tin cùng vị trí cụ thể của bốn tên chấp sự đó trong Lăng Hư Cung, ngươi có thể thu thập chứ? Dù sao thì ta cũng vừa mới tới đây, nào biết được mấy tên đó ở đâu chứ.” Tử Phong nói.
“Được, ta có thẻ thu xếp cho ngươi ngay bây giờ, đêm nay bắt đầu hành động luôn đi.”
Chợt nhớ tới mấy lời khó nghe mà bốn tên kia nói với nhau hôm trước, Tử Phong liền nở một nụ cười lạnh đằng sau lớp mặt nạ, đến lúc tính sổ rồi.