Chương : 198
Tử Phong thầm nuốt một ngụm nước bọt, quay sang nhìn Lăng Phong, miệng văng tục nói: “Cái xxx con mẹ nó, Lăng Hư Cung bọn ngươi thích mấy thứ cỡ lớn à, hết cả một thành phố trên đỉnh núi, giờ đến một thành phố bay lơ lửng, hết trò để làm hay sao.”
Đối với việc Tử Phong văng tục, Lăng Phong chỉ mỉm cười, dường như không ngạc nhiên lắm trước phản ứng của hắn, chỉ nói: “Lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi sau, giờ thì chúng ta đi thôi.” Nói đoạn liền tung người bay lên cao.
Khóe mắt Tử Phong giật giật mấy cái, sau đó thở hắt ra một hơi, thân hình bay lên cùng Lăng Phong, theo sau là 34 tên Ám Vệ. Mọi người bay lên cao, khi tới gần Thôn Thiên Chiến Hạm, từ bên sườn chiến hạm mở ra một cánh cửa nhỏ, vừa đủ để cho tất cả mọi người tiến vào, gọi là nhỏ là so với toàn thể chiến hạm mà thôi, chứ cánh cửa này có nhét nguyên một chiếc xe tải vào cũng vừa khít.
Tiến vào bên trong chiến hạm, Tử Phong lúc này mới đưa mắt nhìn ngó xung quanh, không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn, hắn không khỏi trầm trồ thán phục. Chỉ thấy xung quanh hắn là những bức tường làm từ kim loại rắn chắc, tạo thành những đường đi lối bước vô cùng rộng rãi, một người mặc trang phục đệ tử của Lăng Hư Cung bước tới tiếp đón mọi người, sau đó liền dẫn đường cho toàn thể đi theo.
Trên đường đi, Tử Phong không ngừng quan sát cấu trúc cùng không gian bên trong chiến hạm, phải nói cái thứ này so với chiến hạm trong phim khoa học viễn tưởng cũng không khác là bao, mọi thứ đều to lớn tới mức khó có thể tưởng tượng được, quãng đường không quá dài nhưng hắn đã đếm được tới 7 căn phòng chứa đầy vũ khí, lợi khí công thành, và công cụ chiến tranh, nhìn trông cực kì lợi hại.
“Này Lăng Phong, chẳng lẽ chúng ta có một mẩu người như thế này mà lại sử dụng một chiếc chiến hạm khủng bố này à??” Tử Phong không khỏi thắc mắc.
“Cứ bình tĩnh, rồi ngươi sẽ biết.” Lăng Phong mỉm cười bí hiểm nói.
Tất cả mọi người được dẫn tới trước một cánh cửa lớn đóng chặt, tên đệ tử dẫn dường ra dấu mời, sau đó liền lui đi. Lăng Phong ngoắc ngoắc Tử Phong ra ý đi theo hắn, sau đó đưa tay mở cánh cửa trước mắt ra. Điều đầu tiên mà Tử Phong nghĩ đến khi nhìn rõ quang cảnh trước mắt đó là: “Rộng!!! Quá rộng lớn!!”. Trước mặt hắn là một khoảng không gian trống cực kì rộng lớn, từ mặt đất chạm lên trần phía trên cũng phải mấy trăm mét, chiều dài nơi này đại loại cũng phải đến ngàn mét, chiều rộng khoảng chừng nửa ngàn mét.
Nơi hắn đang đứng là trên một chiếc lan can treo lơ lửng ở trên cao, nhìn xuống dưới thì chỉ thấy mặt đất khắp nơi đều là người, số lượng cực kì đông đúc đếm không xuể. Lăng Phong lúc này mới nói:
“Chúng ta đâu phải là lực lượng duy nhất được cử lên chiến trường phương bắc đâu. Lăng Hư Cung cử 41 người, còn Càn Nguyên đế quốc đưa 300 vạn quân đội chính quy tới trấn thủ và tiếp ứng phương bắc, đảm bảo chuyến đi lần này là một thắng lợi tuyệt đối, đó là lí do vì sao chúng ta phải sử dụng tới Thôn Thiên Chiến Hạm.”
Nhìn thấy Tử Phong đang không ngừng ngó nghiêng đám người trước mắt, Lăng Phong lại nói tiếp: “Đừng có đếm nữa, ở đây là 60 vạn quân, ngoài khoang phòng này ra, còn có thêm 4 khoang tương tự như thế này nữa, đồng thời còn có rất nhiều vũ khí mang theo, lần này là chúng ta chơi lớn đó, vậy nên ngươi cố gắng mà làm được việc đi, đừng phụ sự kì vọng của Lâm trưởng lão.”
Nhìn biển người nhung nhúc trước mặt, Tử Phong thầm cười khổ, đây mới chỉ là một phần năm số quân lính xuất chinh lần này thôi đấy, không ngờ chiến tranh thời này lại khốc liệt đến như thế, ở kiếp trước của hắn dù có chiến tranh thì trừ khi chiến tranh thế giới nổ ra, không thì rất khó để mà có được cái tràng cảnh hở một cái là mấy trăm vạn người tham chiến thế này.
Nhưng mà nghĩ đến việc từng này người xông lên chiến trường, máu trong người hắn liền có cảm giác nóng lên: “Khậc khậc, xem ra tràng cảnh chiến đấu sẽ hoàng tráng lắm đây!!”, Tử Phong cười thầm.
Không như 300 vạn quân lính, những người của Lăng Hư Cung đều có thân phận, không thể nào cho ở chung với đám lính lác đấy được, mỗi người đều có phòng riêng của mình. Sau khi giới thiệu với tất cả mọi người về kết cấu cũng như bố trí của Thôn Thiên Chiến Hạm, Lăng Phong liền lệnh cho mọi người trở về phòng đã được chuẩn bị sẵn của mình để nghỉ ngơi, đồng thời vẫy tay ra hiệu muốn gặp riêng Tử Phong.
Đi lòng vòng theo lưng Lăng Phong, Tử Phong chợt cảm thấy không khí trong lành phả vào mặt, ánh sáng chói lòa của mặt trời chiếu vào mắt, đưa mắt nhìn thì thấy xung quanh là một chiếc sân rộng nằm trên đỉnh của chiến hạm. Lúc này chiến hạm đã cất cánh, mặc kệ khối lượng cùng kích cỡ khổng lồ của mình, chiến hạm vẫn bay với tốc độ vô cùng nhanh.
Tử Phong không khó để nhận ra tốc độ hiện tại đã đạt tới vận tốc siêu thanh, thậm chí còn gấp vài lần vận tốc âm thanh đấy chứ, nếu không phải hắn và Lăng Phong đều có tu vi nhất định, với vận tốc này mà đứng ở đây thì đã bị thổi bay từ lâu rồi. Cảm nhận cương phong cắt vào hộ thể cương khí trên người, Tử Phong mở miệng nói: “Ngươi muốn nói gì với ta??”
“Chiến dịch lần này, ngươi chính là người chủ đạo đưa ra quyết định, vậy ngươi đã có kế hoạch nào chưa??” Lăng Phong nhàn nhạt hỏi.
“Nói là có kế hoạch thì là nói láo, cho đến nay lượng thông tin ta có được từ chiến trường phương bắc là quá ít, ta cần phải xem xét tình hình thực tế rồi mới cho ra kế hoạch cụ thể được, dù gì thì ta cũng không phải là thần.” Tử Phong nhún vai nói.
“Tốt lắm, quá nhiên ngươi xác thực rất phù hợp cho nhiệm vụ lần này, những gì Lâm trưởng lão nói về ngươi hoàn toàn chính xác.”
“Nàng ta nói gì về ta??”
“Rằng ngươi là một tên quái dị, lười biếng, kiêu ngạo tới cực điểm, nhưng lại không hề để sự kiêu ngạo đó làm mờ mắt, ngươi chỉ kiêu ngạo vì ngươi có tư cách để như vậy, còn nếu ở lĩnh vực ngươi không có hiểu biết, ngươi sẽ không vì cái tôi cá nhân mà tỏ ra vẻ hiểu biết sáo rỗng. Nếu như những người khác, khi ta hỏi câu vừa rồi thì 10 người hết 8 người sẽ vỗ ngực bảo đảm với ta này nọ, hai người còn lại sẽ tìm cách nói lảng nói tránh qua loa, không bộc lộ sự yếu kém của mình ra ngoài. Nhưng ngươi thì khác, không biết thì nói là không biết, không chắc chắn thì không làm, luôn sẵn sàng học hỏi, đó là những tốt chất cần có ở một người đứng trên cương vị thủ lĩnh.” Lăng Phong cười nói.
“Mà khen ngợi thế đủ rồi, thông tin cụ thể thì đến đó, gặp quốc vương của Bắc Hoàng Quốc thì ngươi sẽ biết, bây giờ ta sẽ phổ biến nhiệm vụ chủ yếu của ngươi trong chuyến đi này. Nghe cho kĩ đây, chúng ta ở đây không phải để giết hết quân địch, hay giành chiến thắng chung cuộc, hay là xâm chiếm Xuất Vân đế quốc, bởi việc đó là không thể nào. Thứ mà chúng ta nhắm tới đó là……..”
“Là đám võ giả cao giai đột nhiên xuất hiện tại chiến trường đúng không??” Tử Phong ngắt lời,
“Đúng vậy, đám võ giả cao giai xuất hiện ở chiến trường đó vô cùng kì lạ, theo nguồn tin ngầm của Lăng Hư Cung chúng ta, bọn chúng chính là những đệ tử thiên tài của tông môn đứng sau Xuất Vân đế quốc tới chiến trường để lịch lãm, điều đó lí giải cho việc tất cả đều là Vương cấp, Tôn cấp võ giả và tuổi tác có vẻ không quá lớn. Giờ thì nhiệm vụ của ngươi đã rõ ràng rồi đó, ngươi đoán được chứ??”
“Cho đám thiên tài đó có đi mà không có về, tổn thương căn cơ của cái tông môn gì gì đó đứng sau Xuất Vân đế quốc, ta nói có đúng không??” Tử Phong cười lạnh nói.
“Chính xác, ngươi cũng nhanh trí đó. Nhiệm vụ là như thế, vậy trong thời gian chiến hạm di chuyển, ngươi cứ suy nghĩ sơ qua về những gì phải làm đi. À mà không cần quan tâm tới 300 vạn quân binh kia, bọn chúng chỉ làm pháo hôi mà thôi.”
Trở về phòng, Tử Phong vắt tay lên trán bắt đầu suy nghĩ, xét theo những gì Lăng Phong vừa nói, xem ra chuyến đi lần này không đến mức khó khăn như hắn đã tưởng. Bày binh bố trận, điều khiển chiến tranh không phải là thứ hắn rành, nhưng nếu mục tiêu chỉ là mấy chục tên Vương cấp cùng Tôn cấp xuất hiện trên chiến trường, hắn có thể làm được. Hiện tại thông tin về kẻ địch không có, nên Tử Phong khó mà nghĩ ra phương pháp tác chiến tối ưu, nhưng đường lui thì hắn đã có rồi.
Chẳng phải chỉ cần giết đám đệ tử thiên tài đó là được sao, nếu không còn cách nào khác, Tử Phong chỉ cần sử dụng thủ đoạn ám sát quen thuộc, hắn không tin là với thực lực hiện tại của hắn lại không ám sát được mấy tên hoa trong nhà kính khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu tới mức phải tới chiến trường lịch lãm như thế này. Nếu với hai kĩ năng Ngụy trang cùng Liễm tức cùng kinh nghiệm sát thủ lâu năm mà không ám sát được mấy tên phế vật này thì chẳng thà Tử Phong hắn cắn lưỡi tự sát đi cho nó lành, sống làm gì nữa cho chật đất.
Với tốc độ siêu thanh của mình, Thôn Thiên Chiến Hạm không mất bao lâu để từ Lăng Hư Cung tiến lên phương bắc, quãng đường nếu di chuyển bằng đường bộ không ngừng nghỉ phải mất tới gần hai tháng thì nay đã được rút gọn lại còn có ba ngày ngắn ngủi. Tử Phong đứng trong khoang lái tàu đặt ở đầu chiến hạm, nơi đây khắp nơi đều là cơ quan, trận pháp cùng phù văn phức tạp, phải nhờ đến gần hai mươi người tất bật qua lại mới có thể điều khiển toàn bộ chiến hạm khổng lồ này.
Sau lưng Tử Phong là 34 Ám Vệ đứng nghiêm trang không nhúc nhích, tất cả đều nhìn đội trưởng của mình một cách sùng bái, một chút bất mãn trong quá khứ đã mất tích không còn tăm hơi. Đạt được hiệu quả như thế này là nhờ trong ba ngày qua, Tử Phong hắn đã bắt ép tất cả mọi người luyện tập với hắn. Hắn là một con người có trách nhiệm, à không, một Thiên Ma có trách nhiệm, nếu như hắn đã nhận việc dẫn dắt đội ngũ này, hắn không thể để mấy tên phế vật này chết ngớ ngẩn được.
Chính vì thế mà trong ba ngày, hắn tiến hành một cuộc tập huấn tàn khốc nhằm sửa chữa những lỗi sai mà những tên Ám Vệ hay mắc phải trong chiến đấu. Và chỉ trong ba ngày, thực lực của toàn thể đã tăng lên thấy rõ, làm sao mà không khiến bọn hắn sùng bái đội trưởng của mình được chứ. Còn đối với Tử Phong, chút sùng bái đó có hay không không quan trọng, quan trọng là đừng có ai chết vô ích là được.
Tử Phong đang quan sát mặt đất bên dưới qua một lăng kính đặc biệt, được gia trì bằng trận pháp cho phép hắn có thể nhìn thấy quang cảnh bên dưới chiến hạm một cách rõ ràng. Thôn Thiên Chiến Hạm đã tới địa phận của Bắc Hoàng Quốc được một thời gian, lúc này đang trên đường tiến tới kinh thành của Bắc Hoàng Quốc, với tốc độ này thì cũng chỉ là tầm mười phút bay mà thôi.
“Điền Chấn, mau dừng chiến hạm lại, không thì giảm tốc độ xuống mức tối đa!!” Tử Phong bất ngờ quát lớn.
Điền Chấn, là người phụ trách lái chiến hạm, nghe Tử Phong ra lệnh liền sửng sốt, đưa mắt nhìn Lăng Phong đứng gần đấy ra vẻ hỏi ý kiến. Lăng Phong thấy vậy liền phất tay nói: “Nghe lệnh của hắn!!”
“Rõ!! Tất cả nghe lệnh, giảm tốc chiến hạm sau đó dừng lại, càng nhanh càng tốt!!!”
Những người làm công việc điều khiển chiến hạm liền ngay lập tức bắt tay vò làm việc, những trận pháp cùng phù văn trên bảng điều khiển phát sáng liên tục, những đòn bẩy cơ quan không ngừng được di chuyển, tất cả mọi thứ trở nên vô cùng náo nhiệt.
“Ngươi nhìn thấy cái gì??” Lăng Phong bước tới bên cạnh Tử Phong, nhìn vào kính tượng trước mắt rồi hỏi.
Kính tượng dùng để quan sát này có thể bao quát một vùng vô cùng rộng lớn nhờ việc chiến hạm bay ở độ cao rất lớn, đồng thời lại còn được trận pháp khuếch đại lên nữa. Tử Phong đưa tay chỉ vào một điểm nhỏ trên mặt kính tượng, khung cảnh nơi đó trong nháy mắt được phóng to ra, chỉ thấy nơi đó là một đoàn người gồm mấy chục chiếc xe ngựa lớn cắm cờ mang theo kí hiệu của Bắc Hoàng Quốc đang bị vây đánh bởi một nhóm quân lính đông tới cả ngàn người. Lúc này tình hình chiến đấu cực kì gay go khi hơn trăm vị kị sĩ của Bắc Hoàng Quốc đang bị áp đảo về số lượng, liên tục bại lui co cụm ở gần những chiếc xe ngựa phòng thủ.
“Nhìn thấy gì không, đây là cờ của Bắc Hoàng Quốc.” Tử Phong trầm giọng nói.
“Thì sao, việc này xảy ra như cơm bữa ở đây ấy mà, việc gì phải quan tâm??”
“Lá cờ Bắc Hoàng Quốc này có một chút kì lạ, nhìn biểu tượng cách điệu này mà xem, chẳng phải đó đại biểu cho hoàng thất Bắc Hoàng Quốc sao.”
“Hừm, ngươi nói đúng, biểu tượng này……….hình như đây là xa giá của hoàng tử Bắc Hoàng Quốc!!” Lăng Phong bật thốt.
“Báo cáo, chiến hạm đã giảm tốc thành công, có thể dừng lại bất cứ lúc nào, xin hãy ra chỉ thị tiếp theo.” Tiếng của Điền Chấn đột ngọt vang lên.
“Mở cổng số 18 ra, ta cần dùng tới nó!!” Tử Phong ra lệnh, sau đó quay người lại, nhìn tất cả Ám Vệ một lượt, cười hắc hắc nói: “Ở trên chiếm hạm mấy ngày rồi, giờ ta sẽ đưa bọn ngươi đi hít thở không khí trong lành, hắc hắc!!”
Đối với việc Tử Phong văng tục, Lăng Phong chỉ mỉm cười, dường như không ngạc nhiên lắm trước phản ứng của hắn, chỉ nói: “Lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi sau, giờ thì chúng ta đi thôi.” Nói đoạn liền tung người bay lên cao.
Khóe mắt Tử Phong giật giật mấy cái, sau đó thở hắt ra một hơi, thân hình bay lên cùng Lăng Phong, theo sau là 34 tên Ám Vệ. Mọi người bay lên cao, khi tới gần Thôn Thiên Chiến Hạm, từ bên sườn chiến hạm mở ra một cánh cửa nhỏ, vừa đủ để cho tất cả mọi người tiến vào, gọi là nhỏ là so với toàn thể chiến hạm mà thôi, chứ cánh cửa này có nhét nguyên một chiếc xe tải vào cũng vừa khít.
Tiến vào bên trong chiến hạm, Tử Phong lúc này mới đưa mắt nhìn ngó xung quanh, không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn, hắn không khỏi trầm trồ thán phục. Chỉ thấy xung quanh hắn là những bức tường làm từ kim loại rắn chắc, tạo thành những đường đi lối bước vô cùng rộng rãi, một người mặc trang phục đệ tử của Lăng Hư Cung bước tới tiếp đón mọi người, sau đó liền dẫn đường cho toàn thể đi theo.
Trên đường đi, Tử Phong không ngừng quan sát cấu trúc cùng không gian bên trong chiến hạm, phải nói cái thứ này so với chiến hạm trong phim khoa học viễn tưởng cũng không khác là bao, mọi thứ đều to lớn tới mức khó có thể tưởng tượng được, quãng đường không quá dài nhưng hắn đã đếm được tới 7 căn phòng chứa đầy vũ khí, lợi khí công thành, và công cụ chiến tranh, nhìn trông cực kì lợi hại.
“Này Lăng Phong, chẳng lẽ chúng ta có một mẩu người như thế này mà lại sử dụng một chiếc chiến hạm khủng bố này à??” Tử Phong không khỏi thắc mắc.
“Cứ bình tĩnh, rồi ngươi sẽ biết.” Lăng Phong mỉm cười bí hiểm nói.
Tất cả mọi người được dẫn tới trước một cánh cửa lớn đóng chặt, tên đệ tử dẫn dường ra dấu mời, sau đó liền lui đi. Lăng Phong ngoắc ngoắc Tử Phong ra ý đi theo hắn, sau đó đưa tay mở cánh cửa trước mắt ra. Điều đầu tiên mà Tử Phong nghĩ đến khi nhìn rõ quang cảnh trước mắt đó là: “Rộng!!! Quá rộng lớn!!”. Trước mặt hắn là một khoảng không gian trống cực kì rộng lớn, từ mặt đất chạm lên trần phía trên cũng phải mấy trăm mét, chiều dài nơi này đại loại cũng phải đến ngàn mét, chiều rộng khoảng chừng nửa ngàn mét.
Nơi hắn đang đứng là trên một chiếc lan can treo lơ lửng ở trên cao, nhìn xuống dưới thì chỉ thấy mặt đất khắp nơi đều là người, số lượng cực kì đông đúc đếm không xuể. Lăng Phong lúc này mới nói:
“Chúng ta đâu phải là lực lượng duy nhất được cử lên chiến trường phương bắc đâu. Lăng Hư Cung cử 41 người, còn Càn Nguyên đế quốc đưa 300 vạn quân đội chính quy tới trấn thủ và tiếp ứng phương bắc, đảm bảo chuyến đi lần này là một thắng lợi tuyệt đối, đó là lí do vì sao chúng ta phải sử dụng tới Thôn Thiên Chiến Hạm.”
Nhìn thấy Tử Phong đang không ngừng ngó nghiêng đám người trước mắt, Lăng Phong lại nói tiếp: “Đừng có đếm nữa, ở đây là 60 vạn quân, ngoài khoang phòng này ra, còn có thêm 4 khoang tương tự như thế này nữa, đồng thời còn có rất nhiều vũ khí mang theo, lần này là chúng ta chơi lớn đó, vậy nên ngươi cố gắng mà làm được việc đi, đừng phụ sự kì vọng của Lâm trưởng lão.”
Nhìn biển người nhung nhúc trước mặt, Tử Phong thầm cười khổ, đây mới chỉ là một phần năm số quân lính xuất chinh lần này thôi đấy, không ngờ chiến tranh thời này lại khốc liệt đến như thế, ở kiếp trước của hắn dù có chiến tranh thì trừ khi chiến tranh thế giới nổ ra, không thì rất khó để mà có được cái tràng cảnh hở một cái là mấy trăm vạn người tham chiến thế này.
Nhưng mà nghĩ đến việc từng này người xông lên chiến trường, máu trong người hắn liền có cảm giác nóng lên: “Khậc khậc, xem ra tràng cảnh chiến đấu sẽ hoàng tráng lắm đây!!”, Tử Phong cười thầm.
Không như 300 vạn quân lính, những người của Lăng Hư Cung đều có thân phận, không thể nào cho ở chung với đám lính lác đấy được, mỗi người đều có phòng riêng của mình. Sau khi giới thiệu với tất cả mọi người về kết cấu cũng như bố trí của Thôn Thiên Chiến Hạm, Lăng Phong liền lệnh cho mọi người trở về phòng đã được chuẩn bị sẵn của mình để nghỉ ngơi, đồng thời vẫy tay ra hiệu muốn gặp riêng Tử Phong.
Đi lòng vòng theo lưng Lăng Phong, Tử Phong chợt cảm thấy không khí trong lành phả vào mặt, ánh sáng chói lòa của mặt trời chiếu vào mắt, đưa mắt nhìn thì thấy xung quanh là một chiếc sân rộng nằm trên đỉnh của chiến hạm. Lúc này chiến hạm đã cất cánh, mặc kệ khối lượng cùng kích cỡ khổng lồ của mình, chiến hạm vẫn bay với tốc độ vô cùng nhanh.
Tử Phong không khó để nhận ra tốc độ hiện tại đã đạt tới vận tốc siêu thanh, thậm chí còn gấp vài lần vận tốc âm thanh đấy chứ, nếu không phải hắn và Lăng Phong đều có tu vi nhất định, với vận tốc này mà đứng ở đây thì đã bị thổi bay từ lâu rồi. Cảm nhận cương phong cắt vào hộ thể cương khí trên người, Tử Phong mở miệng nói: “Ngươi muốn nói gì với ta??”
“Chiến dịch lần này, ngươi chính là người chủ đạo đưa ra quyết định, vậy ngươi đã có kế hoạch nào chưa??” Lăng Phong nhàn nhạt hỏi.
“Nói là có kế hoạch thì là nói láo, cho đến nay lượng thông tin ta có được từ chiến trường phương bắc là quá ít, ta cần phải xem xét tình hình thực tế rồi mới cho ra kế hoạch cụ thể được, dù gì thì ta cũng không phải là thần.” Tử Phong nhún vai nói.
“Tốt lắm, quá nhiên ngươi xác thực rất phù hợp cho nhiệm vụ lần này, những gì Lâm trưởng lão nói về ngươi hoàn toàn chính xác.”
“Nàng ta nói gì về ta??”
“Rằng ngươi là một tên quái dị, lười biếng, kiêu ngạo tới cực điểm, nhưng lại không hề để sự kiêu ngạo đó làm mờ mắt, ngươi chỉ kiêu ngạo vì ngươi có tư cách để như vậy, còn nếu ở lĩnh vực ngươi không có hiểu biết, ngươi sẽ không vì cái tôi cá nhân mà tỏ ra vẻ hiểu biết sáo rỗng. Nếu như những người khác, khi ta hỏi câu vừa rồi thì 10 người hết 8 người sẽ vỗ ngực bảo đảm với ta này nọ, hai người còn lại sẽ tìm cách nói lảng nói tránh qua loa, không bộc lộ sự yếu kém của mình ra ngoài. Nhưng ngươi thì khác, không biết thì nói là không biết, không chắc chắn thì không làm, luôn sẵn sàng học hỏi, đó là những tốt chất cần có ở một người đứng trên cương vị thủ lĩnh.” Lăng Phong cười nói.
“Mà khen ngợi thế đủ rồi, thông tin cụ thể thì đến đó, gặp quốc vương của Bắc Hoàng Quốc thì ngươi sẽ biết, bây giờ ta sẽ phổ biến nhiệm vụ chủ yếu của ngươi trong chuyến đi này. Nghe cho kĩ đây, chúng ta ở đây không phải để giết hết quân địch, hay giành chiến thắng chung cuộc, hay là xâm chiếm Xuất Vân đế quốc, bởi việc đó là không thể nào. Thứ mà chúng ta nhắm tới đó là……..”
“Là đám võ giả cao giai đột nhiên xuất hiện tại chiến trường đúng không??” Tử Phong ngắt lời,
“Đúng vậy, đám võ giả cao giai xuất hiện ở chiến trường đó vô cùng kì lạ, theo nguồn tin ngầm của Lăng Hư Cung chúng ta, bọn chúng chính là những đệ tử thiên tài của tông môn đứng sau Xuất Vân đế quốc tới chiến trường để lịch lãm, điều đó lí giải cho việc tất cả đều là Vương cấp, Tôn cấp võ giả và tuổi tác có vẻ không quá lớn. Giờ thì nhiệm vụ của ngươi đã rõ ràng rồi đó, ngươi đoán được chứ??”
“Cho đám thiên tài đó có đi mà không có về, tổn thương căn cơ của cái tông môn gì gì đó đứng sau Xuất Vân đế quốc, ta nói có đúng không??” Tử Phong cười lạnh nói.
“Chính xác, ngươi cũng nhanh trí đó. Nhiệm vụ là như thế, vậy trong thời gian chiến hạm di chuyển, ngươi cứ suy nghĩ sơ qua về những gì phải làm đi. À mà không cần quan tâm tới 300 vạn quân binh kia, bọn chúng chỉ làm pháo hôi mà thôi.”
Trở về phòng, Tử Phong vắt tay lên trán bắt đầu suy nghĩ, xét theo những gì Lăng Phong vừa nói, xem ra chuyến đi lần này không đến mức khó khăn như hắn đã tưởng. Bày binh bố trận, điều khiển chiến tranh không phải là thứ hắn rành, nhưng nếu mục tiêu chỉ là mấy chục tên Vương cấp cùng Tôn cấp xuất hiện trên chiến trường, hắn có thể làm được. Hiện tại thông tin về kẻ địch không có, nên Tử Phong khó mà nghĩ ra phương pháp tác chiến tối ưu, nhưng đường lui thì hắn đã có rồi.
Chẳng phải chỉ cần giết đám đệ tử thiên tài đó là được sao, nếu không còn cách nào khác, Tử Phong chỉ cần sử dụng thủ đoạn ám sát quen thuộc, hắn không tin là với thực lực hiện tại của hắn lại không ám sát được mấy tên hoa trong nhà kính khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu tới mức phải tới chiến trường lịch lãm như thế này. Nếu với hai kĩ năng Ngụy trang cùng Liễm tức cùng kinh nghiệm sát thủ lâu năm mà không ám sát được mấy tên phế vật này thì chẳng thà Tử Phong hắn cắn lưỡi tự sát đi cho nó lành, sống làm gì nữa cho chật đất.
Với tốc độ siêu thanh của mình, Thôn Thiên Chiến Hạm không mất bao lâu để từ Lăng Hư Cung tiến lên phương bắc, quãng đường nếu di chuyển bằng đường bộ không ngừng nghỉ phải mất tới gần hai tháng thì nay đã được rút gọn lại còn có ba ngày ngắn ngủi. Tử Phong đứng trong khoang lái tàu đặt ở đầu chiến hạm, nơi đây khắp nơi đều là cơ quan, trận pháp cùng phù văn phức tạp, phải nhờ đến gần hai mươi người tất bật qua lại mới có thể điều khiển toàn bộ chiến hạm khổng lồ này.
Sau lưng Tử Phong là 34 Ám Vệ đứng nghiêm trang không nhúc nhích, tất cả đều nhìn đội trưởng của mình một cách sùng bái, một chút bất mãn trong quá khứ đã mất tích không còn tăm hơi. Đạt được hiệu quả như thế này là nhờ trong ba ngày qua, Tử Phong hắn đã bắt ép tất cả mọi người luyện tập với hắn. Hắn là một con người có trách nhiệm, à không, một Thiên Ma có trách nhiệm, nếu như hắn đã nhận việc dẫn dắt đội ngũ này, hắn không thể để mấy tên phế vật này chết ngớ ngẩn được.
Chính vì thế mà trong ba ngày, hắn tiến hành một cuộc tập huấn tàn khốc nhằm sửa chữa những lỗi sai mà những tên Ám Vệ hay mắc phải trong chiến đấu. Và chỉ trong ba ngày, thực lực của toàn thể đã tăng lên thấy rõ, làm sao mà không khiến bọn hắn sùng bái đội trưởng của mình được chứ. Còn đối với Tử Phong, chút sùng bái đó có hay không không quan trọng, quan trọng là đừng có ai chết vô ích là được.
Tử Phong đang quan sát mặt đất bên dưới qua một lăng kính đặc biệt, được gia trì bằng trận pháp cho phép hắn có thể nhìn thấy quang cảnh bên dưới chiến hạm một cách rõ ràng. Thôn Thiên Chiến Hạm đã tới địa phận của Bắc Hoàng Quốc được một thời gian, lúc này đang trên đường tiến tới kinh thành của Bắc Hoàng Quốc, với tốc độ này thì cũng chỉ là tầm mười phút bay mà thôi.
“Điền Chấn, mau dừng chiến hạm lại, không thì giảm tốc độ xuống mức tối đa!!” Tử Phong bất ngờ quát lớn.
Điền Chấn, là người phụ trách lái chiến hạm, nghe Tử Phong ra lệnh liền sửng sốt, đưa mắt nhìn Lăng Phong đứng gần đấy ra vẻ hỏi ý kiến. Lăng Phong thấy vậy liền phất tay nói: “Nghe lệnh của hắn!!”
“Rõ!! Tất cả nghe lệnh, giảm tốc chiến hạm sau đó dừng lại, càng nhanh càng tốt!!!”
Những người làm công việc điều khiển chiến hạm liền ngay lập tức bắt tay vò làm việc, những trận pháp cùng phù văn trên bảng điều khiển phát sáng liên tục, những đòn bẩy cơ quan không ngừng được di chuyển, tất cả mọi thứ trở nên vô cùng náo nhiệt.
“Ngươi nhìn thấy cái gì??” Lăng Phong bước tới bên cạnh Tử Phong, nhìn vào kính tượng trước mắt rồi hỏi.
Kính tượng dùng để quan sát này có thể bao quát một vùng vô cùng rộng lớn nhờ việc chiến hạm bay ở độ cao rất lớn, đồng thời lại còn được trận pháp khuếch đại lên nữa. Tử Phong đưa tay chỉ vào một điểm nhỏ trên mặt kính tượng, khung cảnh nơi đó trong nháy mắt được phóng to ra, chỉ thấy nơi đó là một đoàn người gồm mấy chục chiếc xe ngựa lớn cắm cờ mang theo kí hiệu của Bắc Hoàng Quốc đang bị vây đánh bởi một nhóm quân lính đông tới cả ngàn người. Lúc này tình hình chiến đấu cực kì gay go khi hơn trăm vị kị sĩ của Bắc Hoàng Quốc đang bị áp đảo về số lượng, liên tục bại lui co cụm ở gần những chiếc xe ngựa phòng thủ.
“Nhìn thấy gì không, đây là cờ của Bắc Hoàng Quốc.” Tử Phong trầm giọng nói.
“Thì sao, việc này xảy ra như cơm bữa ở đây ấy mà, việc gì phải quan tâm??”
“Lá cờ Bắc Hoàng Quốc này có một chút kì lạ, nhìn biểu tượng cách điệu này mà xem, chẳng phải đó đại biểu cho hoàng thất Bắc Hoàng Quốc sao.”
“Hừm, ngươi nói đúng, biểu tượng này……….hình như đây là xa giá của hoàng tử Bắc Hoàng Quốc!!” Lăng Phong bật thốt.
“Báo cáo, chiến hạm đã giảm tốc thành công, có thể dừng lại bất cứ lúc nào, xin hãy ra chỉ thị tiếp theo.” Tiếng của Điền Chấn đột ngọt vang lên.
“Mở cổng số 18 ra, ta cần dùng tới nó!!” Tử Phong ra lệnh, sau đó quay người lại, nhìn tất cả Ám Vệ một lượt, cười hắc hắc nói: “Ở trên chiếm hạm mấy ngày rồi, giờ ta sẽ đưa bọn ngươi đi hít thở không khí trong lành, hắc hắc!!”