Chương : 201
"Thế nào rồi, có tìm ra ai là gian tế đã tiết lộ hành tung của ngài chưa??" Lăng Phong trên đường đi tới phòng giam nhìn thấy cửu hoàng tử trở về liền hỏi.
Che miệng ọe một cái, Phan Minh Ngọc với sắc mặt tái xanh xua xua tay, chỉ vào Tử Phong vừa mới tới ra ý hỏi hắn sau đó liền nhanh chân bỏ chạy, hướng đó là hướng đi về phía nhà vệ sinh.
"Cửu hoàng tử bị sao vậy??" Lăng Phong khó hiểu hỏi.
Tử Phong coi như không nghe thấy gì, điệu bộ cợt nhả ban nãy biến mất, trở nên nghiêm túc: “Xem ra nội bộ của Bắc Hoàng Quốc đã mục rữa lắm rồi, không ngờ hoàng hậu và mấy vị hoàng tử cùng phân nửa quan viên lại có dính líu tới Xuất Vân đế quốc.”
“Ngươi chắc chắn chứ??” Lăng Phong nheo mắt.
“Chắc chắn, đối với mấy tên đệ tử bắt được kia thì giở chút thủ đoạn tàn ác một tí là khai hết ra ngay.” Tử Phong cười hắc hắc nói.
“Tốt nhất là đừng có giết hết, ít nhất thì giữ lại nột người còn sống để làm chứng.”
Tử Phong cười thầm, xác thực là hắn chỉ để lại một người còn sống duy nhất để làm chứng vừa đủ phù hợp yêu cầu của Lăng Phong. Thực ra mà nói thì hỏi cung không phải là chuyên môn của hắn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng từng lăn lộn trong thế giới ngầm, mấy chiêu thức hỏi cung cơ bản thì hắn vẫn phải biết. Hồi nãy khi hắn cùng Phan Minh Ngọc hỏi cung mấy tên tù binh bắt được, hắn đã để ý mấy người này. Đúng như những gì Lăng Phong từng nói, mấy tên này có vẻ như là đệ tử của tông môn đứng sau Xuất Vân đế quốc, đến đây vừa để lịch lãm gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, vừa để trợ giúp chiến trường miền nam Xuất Vân đế quốc.
Cũng không rõ tại sao tông môn đó từ xưa tơi nay đều không quá nghiêm túc nay lại tỏ ra chú ý tới việc chiến tranh thế tục như thế này nhưng đó không phải là thứ khiến hắn quan tâm. Hắn chỉ biết một điều rằng muốn moi được thông tin từ mấy tên đệ tử này thì nói khó cũng không khó, dễ cũng không dễ. Khó ở chỗ đó là mấy tên này không có hứng thú với tiền tài, nên dụ dỗ là rất khó, nhưng cũng đồng thời rất dễ. Mấy tên đệ tử này ăn sung mặc sướng đã quen, niềm kiêu hãnh cùng cảm giác cao cao tại thượng sẽ khiến miệng bọn hắn đóng chặt không hé ra một lời.
Nhưng cũng chính cảm giác thượng đẳng đó sẽ là thứ mà Tử Phong có thể dùng để bức cung, chỉ cần đạp vào lòng tự tôn của bọn hắn, cho bọn hắn biết được bản thân mình cũng chỉ là một con côn trùng bé nhỏ dẫm một phát là chết, hoàn toàn không chút giá trị. Hơn nữa Phan Minh Ngọc ở một bên lại không ngừng dụ dỗ, chẳng phải đây là lúc để chơi trò kinh điển “Cảnh sát tốt-Cảnh sát xấu” thịnh hành ở kiếp trước hay sao. Nghĩ như vậy, hắn chỉ cần tỏ ra bản thân là một tên sát nhân cuồng ma biến thái tới cực điểm là được, ấy vậy mà phải đến khi hắn hành hạ giết đến 13 người, tên cuối cùng mới không chịu nổi mà khai ra.
"Cơ mà..." Tử Phong lẩm bẩm, dõi mắt theo hướng mà Phan Minh Ngọc vừa chạy đi: "Thật sự là bất ngờ đấy, hắc hắc."
"Ngươi cười cái gì vậy??" Lăng Phong thấy Tử Phong chợt cười hắc hắc, lấy làm lạ hỏi.
"Không có gì, ngươi có thể ghé qua phòng giam xem xét một chút hoặc trở về nghỉ ngơi đi, ta phải đi hỏi thăm sức khỏe vị cửu hoàng tử kia đã." Tử Phong lắc đầu nói, sau đó nhắm hướng nhà vệ sinh mà bỏ đi, để lại Lăng Phong với vẻ mặt khó hiểu đằng sau.
Phan Minh Ngọc vốc nước lên mặt, dòng nước mát lạnh chạm vào da thịt khiến đẩu óc hắn trở nên tỉnh táo hơn một chút. Ngẩng đầu lên nhìn vào cái gương trước mắt, gương mặt tái nhợt anh tuấn của hắn hiện lên rõ mồn một. Nghĩ lại cảnh tượng máu me bê bết trong phòng giam, bụng hắn lại quặn đau, cảm giác nôn ọe lại dâng lên mặc dù trong bụng hắn lúc này đã chẳng còn lại gì. Thân là hoàng tử, so với những đứa trẻ khác thì hắn trưởng thành sớm hơn rất nhiều, người chết không phải hắn chưa từng nhìn thấy, từ năm 7 tuổi hắn đã nhìn thấy rồi, thậm chí năm 8 tuổi chính tay hắn đã giết người lần đầu tiên.
Nhưng cái cảnh máu tanh ghê tởm như thế kia thì hắn có thể thề rằng đến tưởng tượng hắn cũng không tưởng tượng ra, chứ đừng nói đến chứng kiến tận mắt như vậy. Tên đội trưởng đeo mặt nạ đó, hắn....hắn ta là một con quái vật. Chiếc mặt nạ đã che đi biểu cảm trên gương mặt hắn nhưng cái lúc hắn hành hạ những tên tù binh đến chết, khí thế hắn tỏa ra thì Phan Minh Ngọc không thể nhận lầm được, hắn đang vui sướng....
Vốc thêm một ít nước lạnh lên mặt, Phan Minh Ngọc cố gắng quên đi những hình ảnh ghê rợn đó, trong lòng cũng không trách mắng Tử Phong, ngược lại hắn lại tự trách sự mềm yếu của bản thân. Những gì Tử Phong làm là đúng phận sự của hắn, dù gì thì hắn cũng đã được lệnh là "dùng bất kể thủ đoạn gì phải moi được thông tin", Phan Minh Ngọc không có lí do gì để đổ lỗi cho hắn cả.
"Minh Ngọc ơi là Minh Ngọc, ngươi làm sao vậy, từ ban đầu phụ hoàng đặt ngươi vào con đường này, ngươi đã không có đường quay đầu lại rồi. Một chút máu me mà thôi, nếu chỉ từng đó mà ngươi đã không chịu được, sao có thể kế thừa sự nghiệp của phụ hoàng cơ chứ."
"Xác thực là chỉ một chút máu me mà thôi, ngươi muốn làm đại sự thì không thể nào để ý chút tiểu tiết đó được!"
Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng khiến Phan Minh Ngọc giật nảy người lên. Quay lại đằng sau, không ngờ Tử Phong đã lặng lẽ xuất hiện từ bao giờ, toàn thân không tỏa ra chút khí tức nào, sự tồn tại của hắn không khác gì một bóng ma, nếu như hắn không lên tiếng thì Phan Minh Ngọc cũng không thể nhận ra sự hiện diện của hắn.
"Ngươi ở đó từ bao giờ??" Phan Minh Ngọc thở hổn hển nói.
"Vừa mới tới thôi, thấy ngươi không được khỏe nên ta có chút lo lắng nên tới đây xem sao. Chỉ là......không ngờ thân là nữ nhi mà cái tên phụ hoàng lại đặt trọng trách nặng nề lên vai ngươi như thế." Tử Phong lơ đãng nói.
"Phải......chờ đã, ngươi vừa nói cái gì???? Nữ nhi nào?? Ta là nam nhân......" Phan Minh Ngọc hốt hoảng.
"Rồi rồi, lừa ai thì lừa, không lừa được ta đâu, cửu hoàng tử à, hay đúng hơn là ta phải gọi ngươi là cửu công chúa nhỉ, khậc khậc." Tử Phong cười đầy thâm ý.
Phan Minh Ngọc lảo đảo lùi về sau, lắp bắp: "Ngươi....sao ngươi biết được??"
Cất tiếng cười quỷ dị, Tử Phong lấy tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền giật lấy mặt dây chuyền đeo trên cổ Phan Minh Ngọc. Chỉ thấy dây chuyền vừa rời khỏi cổ, toàn thân Phan Minh Ngọc phát ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt, cơ thể bắt đầu biến hóa. Mái tóc hơi dài một chút liền dài ra đến ngang lưng, khuôn mặt vốn tuy hơi nữ tính nhưng vẫn có những nét đàn ông thì nay những nét đó biến mất hoàn toàn, bờ vai thô trở nên mềm mại, trước ngực vốn phẳng lì nay đã phồng lên cao khiến chiếc áo đang mặc trở nên có chút chật chội, làn da trắng nay lại càng trắng hơn, điểm xuyết một chút màu hồng nhạt nữ tính, chiều cao giảm xuống một chút chỉ còn khoảng 1.6m.
"Nhờ vào cái dây chuyền này nên ta mới phát hiện ra đấy chứ." Tử Phong giơ chiếc dây chuyền lên ngắm nghía, không quên buông ra một câu vô thưởng vô phạt.
"Trả lại cho ta!!" Phan Minh Ngọc sau phút bất ngờ liền hét lên, chồm người tới muốn giật lại mặt dây chuyền. Nhưng Tử Phong là ai chứ, một võ giả với thực lực sánh ngang Tôn cấp, một Sư cấp võ giả như Phan Minh Ngọc sao có thể lấy được đồ trong tay hắn được. Chỉ thấy Phan Minh Ngọc loạn lên một hồi nhưng không thể nào đoạt lại được mặt dây chuyền, cuối cùng mệt mỏi mà đành bỏ cuộc.
Tư thế lúc này của hai người cực kì gần gũi, Tử Phong tay cầm dây chuyền giơ lên cao, Phan Minh Ngọc thì bám vào người hắn cố với lên nhưng vì chiều cao cách biệt, hơn nữa lại mệt mỏi nên lúc này cả người đang tựa vào ngực Tử Phong mà thở dốc, trông không khác gì đang ôm lấy hắn. Tử Phong cười cười, đang định trêu chọc nữ nhân này tiếp thì chợt thấy Phan Minh Ngọc ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt đẫm lệ mà nhìn hắn, hơi thút thít nói: "Trả lại nó cho ta đi mà....."
Tử Phong thấy vậy chặc lưỡi một cái, trong lòng thở dài, xem ra hắn đã đùa hơi quá rồi. Nước mắt nữ nhân luôn là điểm yếu của hắn, mặc dù hắn đích thực máu lạnh, nữ nhân cũng có thể giết, nhưng đó chỉ là đối với kẻ thù, còn đối với người bình thường thì hắn vẫn rất tôn trọng phụ nữ nói chung. Xoa xoa đầu nữ nhân đang mếu máo trong ngực mình theo thói quen, Tử Phong cầm lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ nàng.
Một luồng sáng lóe lên, nữ nhân trước mặt Tử Phong biến mất, thay vào đó là cửu hoàng tử hiện ra trước mắt, cơ mà đã nhìn qua hình dạng nữ nhân của nàng, hắn dù có nhìn thế nào cũng không thể coi Phan Minh Ngọc giống như nam nhân được nữa.
Trở lại hình dạng nam nhân của mình, Phan Minh Ngọc lấy tốc độ nhanh nhất mà lùi lại đằng sau, hai tay xoắn xuýt nắm chéo áo, hai mắt vẫn còn ngân ngấn nước, gương mặt đỏ bừng lên cúi gằm xuống, điệu bộ không khác gì tiểu cô nương đang xấu hổ, mà đúng thật nàng là nữ nhân, chỉ là hiện tại nàng có hình dạng nam nhân mà thôi.
Tử Phong tủm tỉm cười, có chút thú vị nhìn Phan Minh Ngọc, việc hắn phát hiện ra nàng là nữ nhân cũng chỉ là ngẫu nhiên. Ngay từ lúc gặp nàng hắn đã có chút nghi ngờ rồi, một nam nhân sao lại có diện mạo quái lạ như thế, vậy nên hắn mới dùng Thiên Ma Nhãn soi thử nhưng không thu được kết quả gì. Cho đến khi vừa rồi ở trong phòng giam, trong lúc hỏi cung hắn theo thói quen bật Phân tích nhãnlên để xem xét thực lực mấy tên tù nhân, không ngờ lại nhìn thấy thông tin của chiếc dây chuyền nàng đang đeo.
-Giả trang hạng liên (Sơ cấp hạ phẩm Thánh khí): có thể để người dùng thay đổi diện mạo, khí tức theo ý muốn. Công dụng tùy thuộc vào tu vi người dùng, không giới hanj cấp bậc.
Thứ nhất, đây là kiện Thánh khí đầu tiên mà Tử Phong thấy, trước đây hắn chỉ từng nghe nói qua mà thôi, nhưng cân nhắc đến việc thế giới này đến Thần còn có, huống chi chỉ là mấy kiện Thánh khí nho nhỏ. Thứ hai, nhờ vào mấy dòng thông tin kia hắn lại càng nghi ngờ về giới tính thực sự của Phan Minh Ngọc. Trí tò mò nổi lên, nếu cả Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn không cho ra được kết quả thật sự bởi hiệu lực của kiện thành khí kia, vậy nếu hắn tăng cường năng lực lên thì sao.
Chân dạng ngay lập tức được sử dụng cùng với hai kĩ năng trên, và đoán thử xem, dưới con mắt có thể nhìn thấu hầu hết mọi thứ trừ quần áo ra, giới tính của nàng liền bại lộ.
Phan Minh Ngọc có thể cảm nhận thấy một cặp mắt đang vô cùng hứng thú nhìn mình, cảm giác bị nhìn thấu từ đầu tới chân lại càng làm nàng hoảng loạn hơn, trái tim nhỏ bé đập loạn lên như hươu chạy. Bí mật này ngoài phụ hoàng của nàng ra thì không có ai biết hết, những người khác đều đã chết cả rồi, nay không ngờ lại bị người khác phát hiện ra. Nàng sống trong hoàng tộc, cách đối nhân xử thế và cách để đọc tâm tư người khác nàng khá là rõ.
Vấn đề ở chỗ, người phát hiện ra bí mật của nàng lại là cái tên biến thái thích giết người mà cho đến bây giờ nàng vẫn không hiểu một chút gì về con người hắn cả, khiến nàng dù muốn uy bức lợi dụ để hắn giữ bí mật cũng không dám làm vì sợ thất bại.
Không khí trầm mặc dần trở nên có chút ngột ngạt, hồi lâu sau, Phan Minh Ngọc mới lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, lí nhí nói: “Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được chứ??”
Che miệng ọe một cái, Phan Minh Ngọc với sắc mặt tái xanh xua xua tay, chỉ vào Tử Phong vừa mới tới ra ý hỏi hắn sau đó liền nhanh chân bỏ chạy, hướng đó là hướng đi về phía nhà vệ sinh.
"Cửu hoàng tử bị sao vậy??" Lăng Phong khó hiểu hỏi.
Tử Phong coi như không nghe thấy gì, điệu bộ cợt nhả ban nãy biến mất, trở nên nghiêm túc: “Xem ra nội bộ của Bắc Hoàng Quốc đã mục rữa lắm rồi, không ngờ hoàng hậu và mấy vị hoàng tử cùng phân nửa quan viên lại có dính líu tới Xuất Vân đế quốc.”
“Ngươi chắc chắn chứ??” Lăng Phong nheo mắt.
“Chắc chắn, đối với mấy tên đệ tử bắt được kia thì giở chút thủ đoạn tàn ác một tí là khai hết ra ngay.” Tử Phong cười hắc hắc nói.
“Tốt nhất là đừng có giết hết, ít nhất thì giữ lại nột người còn sống để làm chứng.”
Tử Phong cười thầm, xác thực là hắn chỉ để lại một người còn sống duy nhất để làm chứng vừa đủ phù hợp yêu cầu của Lăng Phong. Thực ra mà nói thì hỏi cung không phải là chuyên môn của hắn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng từng lăn lộn trong thế giới ngầm, mấy chiêu thức hỏi cung cơ bản thì hắn vẫn phải biết. Hồi nãy khi hắn cùng Phan Minh Ngọc hỏi cung mấy tên tù binh bắt được, hắn đã để ý mấy người này. Đúng như những gì Lăng Phong từng nói, mấy tên này có vẻ như là đệ tử của tông môn đứng sau Xuất Vân đế quốc, đến đây vừa để lịch lãm gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, vừa để trợ giúp chiến trường miền nam Xuất Vân đế quốc.
Cũng không rõ tại sao tông môn đó từ xưa tơi nay đều không quá nghiêm túc nay lại tỏ ra chú ý tới việc chiến tranh thế tục như thế này nhưng đó không phải là thứ khiến hắn quan tâm. Hắn chỉ biết một điều rằng muốn moi được thông tin từ mấy tên đệ tử này thì nói khó cũng không khó, dễ cũng không dễ. Khó ở chỗ đó là mấy tên này không có hứng thú với tiền tài, nên dụ dỗ là rất khó, nhưng cũng đồng thời rất dễ. Mấy tên đệ tử này ăn sung mặc sướng đã quen, niềm kiêu hãnh cùng cảm giác cao cao tại thượng sẽ khiến miệng bọn hắn đóng chặt không hé ra một lời.
Nhưng cũng chính cảm giác thượng đẳng đó sẽ là thứ mà Tử Phong có thể dùng để bức cung, chỉ cần đạp vào lòng tự tôn của bọn hắn, cho bọn hắn biết được bản thân mình cũng chỉ là một con côn trùng bé nhỏ dẫm một phát là chết, hoàn toàn không chút giá trị. Hơn nữa Phan Minh Ngọc ở một bên lại không ngừng dụ dỗ, chẳng phải đây là lúc để chơi trò kinh điển “Cảnh sát tốt-Cảnh sát xấu” thịnh hành ở kiếp trước hay sao. Nghĩ như vậy, hắn chỉ cần tỏ ra bản thân là một tên sát nhân cuồng ma biến thái tới cực điểm là được, ấy vậy mà phải đến khi hắn hành hạ giết đến 13 người, tên cuối cùng mới không chịu nổi mà khai ra.
"Cơ mà..." Tử Phong lẩm bẩm, dõi mắt theo hướng mà Phan Minh Ngọc vừa chạy đi: "Thật sự là bất ngờ đấy, hắc hắc."
"Ngươi cười cái gì vậy??" Lăng Phong thấy Tử Phong chợt cười hắc hắc, lấy làm lạ hỏi.
"Không có gì, ngươi có thể ghé qua phòng giam xem xét một chút hoặc trở về nghỉ ngơi đi, ta phải đi hỏi thăm sức khỏe vị cửu hoàng tử kia đã." Tử Phong lắc đầu nói, sau đó nhắm hướng nhà vệ sinh mà bỏ đi, để lại Lăng Phong với vẻ mặt khó hiểu đằng sau.
Phan Minh Ngọc vốc nước lên mặt, dòng nước mát lạnh chạm vào da thịt khiến đẩu óc hắn trở nên tỉnh táo hơn một chút. Ngẩng đầu lên nhìn vào cái gương trước mắt, gương mặt tái nhợt anh tuấn của hắn hiện lên rõ mồn một. Nghĩ lại cảnh tượng máu me bê bết trong phòng giam, bụng hắn lại quặn đau, cảm giác nôn ọe lại dâng lên mặc dù trong bụng hắn lúc này đã chẳng còn lại gì. Thân là hoàng tử, so với những đứa trẻ khác thì hắn trưởng thành sớm hơn rất nhiều, người chết không phải hắn chưa từng nhìn thấy, từ năm 7 tuổi hắn đã nhìn thấy rồi, thậm chí năm 8 tuổi chính tay hắn đã giết người lần đầu tiên.
Nhưng cái cảnh máu tanh ghê tởm như thế kia thì hắn có thể thề rằng đến tưởng tượng hắn cũng không tưởng tượng ra, chứ đừng nói đến chứng kiến tận mắt như vậy. Tên đội trưởng đeo mặt nạ đó, hắn....hắn ta là một con quái vật. Chiếc mặt nạ đã che đi biểu cảm trên gương mặt hắn nhưng cái lúc hắn hành hạ những tên tù binh đến chết, khí thế hắn tỏa ra thì Phan Minh Ngọc không thể nhận lầm được, hắn đang vui sướng....
Vốc thêm một ít nước lạnh lên mặt, Phan Minh Ngọc cố gắng quên đi những hình ảnh ghê rợn đó, trong lòng cũng không trách mắng Tử Phong, ngược lại hắn lại tự trách sự mềm yếu của bản thân. Những gì Tử Phong làm là đúng phận sự của hắn, dù gì thì hắn cũng đã được lệnh là "dùng bất kể thủ đoạn gì phải moi được thông tin", Phan Minh Ngọc không có lí do gì để đổ lỗi cho hắn cả.
"Minh Ngọc ơi là Minh Ngọc, ngươi làm sao vậy, từ ban đầu phụ hoàng đặt ngươi vào con đường này, ngươi đã không có đường quay đầu lại rồi. Một chút máu me mà thôi, nếu chỉ từng đó mà ngươi đã không chịu được, sao có thể kế thừa sự nghiệp của phụ hoàng cơ chứ."
"Xác thực là chỉ một chút máu me mà thôi, ngươi muốn làm đại sự thì không thể nào để ý chút tiểu tiết đó được!"
Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng khiến Phan Minh Ngọc giật nảy người lên. Quay lại đằng sau, không ngờ Tử Phong đã lặng lẽ xuất hiện từ bao giờ, toàn thân không tỏa ra chút khí tức nào, sự tồn tại của hắn không khác gì một bóng ma, nếu như hắn không lên tiếng thì Phan Minh Ngọc cũng không thể nhận ra sự hiện diện của hắn.
"Ngươi ở đó từ bao giờ??" Phan Minh Ngọc thở hổn hển nói.
"Vừa mới tới thôi, thấy ngươi không được khỏe nên ta có chút lo lắng nên tới đây xem sao. Chỉ là......không ngờ thân là nữ nhi mà cái tên phụ hoàng lại đặt trọng trách nặng nề lên vai ngươi như thế." Tử Phong lơ đãng nói.
"Phải......chờ đã, ngươi vừa nói cái gì???? Nữ nhi nào?? Ta là nam nhân......" Phan Minh Ngọc hốt hoảng.
"Rồi rồi, lừa ai thì lừa, không lừa được ta đâu, cửu hoàng tử à, hay đúng hơn là ta phải gọi ngươi là cửu công chúa nhỉ, khậc khậc." Tử Phong cười đầy thâm ý.
Phan Minh Ngọc lảo đảo lùi về sau, lắp bắp: "Ngươi....sao ngươi biết được??"
Cất tiếng cười quỷ dị, Tử Phong lấy tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền giật lấy mặt dây chuyền đeo trên cổ Phan Minh Ngọc. Chỉ thấy dây chuyền vừa rời khỏi cổ, toàn thân Phan Minh Ngọc phát ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt, cơ thể bắt đầu biến hóa. Mái tóc hơi dài một chút liền dài ra đến ngang lưng, khuôn mặt vốn tuy hơi nữ tính nhưng vẫn có những nét đàn ông thì nay những nét đó biến mất hoàn toàn, bờ vai thô trở nên mềm mại, trước ngực vốn phẳng lì nay đã phồng lên cao khiến chiếc áo đang mặc trở nên có chút chật chội, làn da trắng nay lại càng trắng hơn, điểm xuyết một chút màu hồng nhạt nữ tính, chiều cao giảm xuống một chút chỉ còn khoảng 1.6m.
"Nhờ vào cái dây chuyền này nên ta mới phát hiện ra đấy chứ." Tử Phong giơ chiếc dây chuyền lên ngắm nghía, không quên buông ra một câu vô thưởng vô phạt.
"Trả lại cho ta!!" Phan Minh Ngọc sau phút bất ngờ liền hét lên, chồm người tới muốn giật lại mặt dây chuyền. Nhưng Tử Phong là ai chứ, một võ giả với thực lực sánh ngang Tôn cấp, một Sư cấp võ giả như Phan Minh Ngọc sao có thể lấy được đồ trong tay hắn được. Chỉ thấy Phan Minh Ngọc loạn lên một hồi nhưng không thể nào đoạt lại được mặt dây chuyền, cuối cùng mệt mỏi mà đành bỏ cuộc.
Tư thế lúc này của hai người cực kì gần gũi, Tử Phong tay cầm dây chuyền giơ lên cao, Phan Minh Ngọc thì bám vào người hắn cố với lên nhưng vì chiều cao cách biệt, hơn nữa lại mệt mỏi nên lúc này cả người đang tựa vào ngực Tử Phong mà thở dốc, trông không khác gì đang ôm lấy hắn. Tử Phong cười cười, đang định trêu chọc nữ nhân này tiếp thì chợt thấy Phan Minh Ngọc ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt đẫm lệ mà nhìn hắn, hơi thút thít nói: "Trả lại nó cho ta đi mà....."
Tử Phong thấy vậy chặc lưỡi một cái, trong lòng thở dài, xem ra hắn đã đùa hơi quá rồi. Nước mắt nữ nhân luôn là điểm yếu của hắn, mặc dù hắn đích thực máu lạnh, nữ nhân cũng có thể giết, nhưng đó chỉ là đối với kẻ thù, còn đối với người bình thường thì hắn vẫn rất tôn trọng phụ nữ nói chung. Xoa xoa đầu nữ nhân đang mếu máo trong ngực mình theo thói quen, Tử Phong cầm lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ nàng.
Một luồng sáng lóe lên, nữ nhân trước mặt Tử Phong biến mất, thay vào đó là cửu hoàng tử hiện ra trước mắt, cơ mà đã nhìn qua hình dạng nữ nhân của nàng, hắn dù có nhìn thế nào cũng không thể coi Phan Minh Ngọc giống như nam nhân được nữa.
Trở lại hình dạng nam nhân của mình, Phan Minh Ngọc lấy tốc độ nhanh nhất mà lùi lại đằng sau, hai tay xoắn xuýt nắm chéo áo, hai mắt vẫn còn ngân ngấn nước, gương mặt đỏ bừng lên cúi gằm xuống, điệu bộ không khác gì tiểu cô nương đang xấu hổ, mà đúng thật nàng là nữ nhân, chỉ là hiện tại nàng có hình dạng nam nhân mà thôi.
Tử Phong tủm tỉm cười, có chút thú vị nhìn Phan Minh Ngọc, việc hắn phát hiện ra nàng là nữ nhân cũng chỉ là ngẫu nhiên. Ngay từ lúc gặp nàng hắn đã có chút nghi ngờ rồi, một nam nhân sao lại có diện mạo quái lạ như thế, vậy nên hắn mới dùng Thiên Ma Nhãn soi thử nhưng không thu được kết quả gì. Cho đến khi vừa rồi ở trong phòng giam, trong lúc hỏi cung hắn theo thói quen bật Phân tích nhãnlên để xem xét thực lực mấy tên tù nhân, không ngờ lại nhìn thấy thông tin của chiếc dây chuyền nàng đang đeo.
-Giả trang hạng liên (Sơ cấp hạ phẩm Thánh khí): có thể để người dùng thay đổi diện mạo, khí tức theo ý muốn. Công dụng tùy thuộc vào tu vi người dùng, không giới hanj cấp bậc.
Thứ nhất, đây là kiện Thánh khí đầu tiên mà Tử Phong thấy, trước đây hắn chỉ từng nghe nói qua mà thôi, nhưng cân nhắc đến việc thế giới này đến Thần còn có, huống chi chỉ là mấy kiện Thánh khí nho nhỏ. Thứ hai, nhờ vào mấy dòng thông tin kia hắn lại càng nghi ngờ về giới tính thực sự của Phan Minh Ngọc. Trí tò mò nổi lên, nếu cả Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn không cho ra được kết quả thật sự bởi hiệu lực của kiện thành khí kia, vậy nếu hắn tăng cường năng lực lên thì sao.
Chân dạng ngay lập tức được sử dụng cùng với hai kĩ năng trên, và đoán thử xem, dưới con mắt có thể nhìn thấu hầu hết mọi thứ trừ quần áo ra, giới tính của nàng liền bại lộ.
Phan Minh Ngọc có thể cảm nhận thấy một cặp mắt đang vô cùng hứng thú nhìn mình, cảm giác bị nhìn thấu từ đầu tới chân lại càng làm nàng hoảng loạn hơn, trái tim nhỏ bé đập loạn lên như hươu chạy. Bí mật này ngoài phụ hoàng của nàng ra thì không có ai biết hết, những người khác đều đã chết cả rồi, nay không ngờ lại bị người khác phát hiện ra. Nàng sống trong hoàng tộc, cách đối nhân xử thế và cách để đọc tâm tư người khác nàng khá là rõ.
Vấn đề ở chỗ, người phát hiện ra bí mật của nàng lại là cái tên biến thái thích giết người mà cho đến bây giờ nàng vẫn không hiểu một chút gì về con người hắn cả, khiến nàng dù muốn uy bức lợi dụ để hắn giữ bí mật cũng không dám làm vì sợ thất bại.
Không khí trầm mặc dần trở nên có chút ngột ngạt, hồi lâu sau, Phan Minh Ngọc mới lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, lí nhí nói: “Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được chứ??”