Chương : 279
Diệu Yên sau một thoáng khôi phục lại gia nhập vòng chiến, trận chiến "thảm khốc" kéo dài đến suốt 2 canh giờ mới kết thúc, tuy đây là lần đầu của nhị nữ nhưng dưới tác dụng của tinh huyết giao long, hai người thập phần chủ động, liên tục đòi hỏi Tử Phong phải thỏa mãn mình. Chỉ là với người khác thì có thể tinh tẫn thân vong, nhưng với một tên quái vật chân chính không biết chữ mệt viết như thế nào như Tử Phong, đừng nói là hai người, có là bốn người thì hắn cũng không có vấn đề gì cả, cuối cùng thì nhị nữ như hai khối bùn nhão mà rúc vào bên người Tử Phong nằm im lìm, toàn thân không còn một chút xíu lực lượng nào. Cũng may tố chất cơ thể của hai nàng dù sao cũng là Thánh giai cường giả, dù toàn thân trên dưới bủn rủn vô lực nhưng cũng chỉ là mệt mỏi mà thôi, thoáng chốc là có thể khôi phục.
Tử Phong nhìn hai thân ảnh mỹ miều đang nằm hai bên ôm lấy hắn, thần trí thanh tỉnh nhưng đầu óc hắn vẫn hỗn loạn một mảng, khó mà tin được là chuyện gì vừa xảy ra. Vừa rồi tuy kịch chiến, đầu óc hắn bị thôi tình dược tri phối, nhưng cũng may phân thân của hắn có được sự tự chủ riêng trong suy nghĩ, ám phân thân vẫn ẩn nấp tùy thời có thể lao ra đề phòng Huyết Lân Giao Long đánh lén, chỉ là cái con dâm long đó không hề thấy có động tĩnh gì cả, đoán chừng là nó còn đang ngồi xem ba người diễn xuân cung đồ, vừa xem vừa rung đùi ăn bỏng ngô ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi tức điên lên, đạt được thân thể của hai mỹ nhân nhưng hắn chẳng có tí vui vẻ hay thảo mãn nào cả, có chăng thì chỉ có cơ thể thỏa mãn chứ tinh thần thì tuyệt đối không được ổn như vậy. Hít sâu một hơi bình ổn tâm tình, hắn cúi đầu xuống nhìn Diệu Yên, đúng lúc nàng cũng đang giương mắt lên mà chăm chú nhìn hắn. Nhìn nhãn thần vẫn còn dư chút xuân sắc của nàng, Tử Phong không khỏi cảm thấy áy náy, hắn vô cùng rõ ràng một nữ nhân có thể làm ra quyết định trọng đại, trao thân cho một người như hắn thì tình cảm của nàng dành cho hắn không cần nói cũng biết.
Tuy rằng còn có sự trợ giúp của đầu dâm long kia nhưng sự thật là như vậy, Tử Phong hắn không thích và không muốn tự huyễn hoặc bản thân mình.
"Nàng cảm thấy thế nào rồi..." Tử Phong yên lặng một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi Diệu Yên.
Gương mặt Diệu Yên thoáng đỏ ửng, nàng nhẹ nhàng nhích người rúc vào sâu trong vòng tay ôm ấp của Tử Phong, lí nhí nói: "Ổn cả thôi, chàng không cần phải lo lắng, ta cũng không yêu cầu chàng phải chịu trách nhiệm hay gì đâu, tất cả là do đầu giao long kia cả."
"Không được, ta tuy không phải loại người tốt lành gì, nhưng đã chiếm lấy thân thể của nàng, sao ta có thể không chịu trách nhiệm được, cũng không thể đổ tại đầu dâm long kia được." Tử Phong lắc đầu.
"E hèm, Diệu Yên, ngươi có thể không cần hắn chịu trách nhiệm, nhưng ta cần a, tự nhiên khi không lại thất thân ở chỗ này, thật là khó chấp nhận mà." Tuyết Phi Nhan nhổm người dậy, thân thể như rắn nước trườn qua ngực Tử Phong, ngọc nữ phong cao vút ép vào da thịt Tử Phong khiến hắn không khỏi cảm thấy sảng khoái.
Vỗ một cái vào kiều đổn nảy nở của Tuyết Phi Nhan, Tử Phong nói: "Cả nàng nữa, ta không cần biết ở bên ngoài nàng có nam nhân khác hay không, nhưng đã là người của ta thì mãi mãi là của ta, đừng có mong mà chạy thoát."
Tuyết Phi Nhan rên lên một tiếng, mị nhãn như tơ liếc Tử Phong, đôi môi dẩu ra: "Ngươi ăn nói với một vị trưởng lão như thế à?"
"Trưởng lão hay không trưởng lão, trông ta có giống như quan tâm hay không, nàng là nữ nhân của ta, nghe lời chút đi." Tử Phong trừng mắt nói.
Tuyết Phi Nhan bản thân tuy trông có vẻ phóng đãng, nhưng thực ra trong nội tâm vẫn chỉ là một nữ tử bình thường, bấy nhiêu năm nay vẫn độc thân chỉ vì nàng không nhìn thấy nam nhân nào vừa mắt, hiện tại thất thân vào tay Tử Phong, trong lòng tuy có bất mãn nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có vẻ cũng không đến nỗi nào. Nam nhân này tuổi trẻ mà một thân thực lực vô cùng cường hãn, thiên phú tu luyện thì tuyệt đối là siêu cấp thiên tài vạn năm có một, hơn tất cả đó là hắn là một nam nhân có trách nhiệm, cứ nhìn cái cách hắn bảo vệ Diệu Yên thì biết, làm nữ nhân của một đại nam tử như vậy chung quy lại cũng không tệ lắm.
"Biết rồi mà, mong rằng mai sau tiểu đệ đệ sẽ chiếu cố tốt cho tỷ tỷ như ta a..." Tuyết Phi Nhan làm nũng nói, lại càng dùng sức mà rúc vào trong lòng Tử Phong hơn, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, nếu đã nhận định đây là nam nhân của mình thì không cần phải xấu hổ hay cái gì cả.
Đúng lúc này, Diệu Yên ở bên cạnh lại mở miệng nói: “Phi Nhan, tuổi thật của Tử Phong có thể dùng con số hàng vạn để tính đấy, không biết ai là tiểu đệ đệ vậy?”
“Hả??” Tuyết Phi Nhan nghệt mặt ra, tuổi thật dùng con số hàng vạn để tính, thế là thế nào.
“Diệu Yên, nàng định...” Tử Phong nhíu mày.
Cắt ngang lời của Tử Phong, Diệu Yên ôn nhu nói: “Nếu chàng đã quyết định chịu trách nhiệm với cả hai người bọn ta, bí mật đó sớm hay muộn gì thì cũng sẽ lộ ra, chẳng bằng nói ra ngay từ bây giờ, ít nhất tâm lí của Phi Nhan cũng sẽ được chuẩn bị từ trước.”
Tử Phong thật sự là không hề muốn tiết lộ bí mật hắn là Thiên Ma Nhất Tộc cho Tuyết Phi Nhan biết, dù sao thì thời gian quen biết cũng quá ngắn, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng được nàng giống như Diệu Yên. Nhưng mà Diệu Yên nói cũng có lí, nếu hắn đã quyết định thu Tuyết Phi Nhan vào phòng, bí mật này của hắm không sớm thì muộn cũng sẽ bị lộ, chi bằng giải quyết dứt điểm ngay tại đây, nếu nàng ta có bất kì dị động nào thì hắn cũng không ngại tự tay xử quyết tại chỗ đâu, dù sao người chết trên tay hắn cũng quá nhiều rồi, có thêm một người nữa thì cũng chỉ là số lẻ, hắn tuyệt đối không thể bất kì ai làm ảnh hưởng tới cuộc sống của bản thân.
“Được rồi, vậy thì tùy nàng, ta phải tính sổ với cái con dâm long chết tiệt kia đã.” Tử Phong đứng dậy, linh lực tràn ra ngay lập tức thực thể hóa thành một thân y phục, kèm theo đó là hai kiện y phục nữ giới dành cho Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan, dù sao thì đồ trên người nhị nữ đã bị hắn xé tan, hắn cũng không biết là trong không gian giới chỉ của hai người có mang theo y phục dự phòng không nữa, tốt nhất là cứ làm cho hai người chút y phục, không thể để hai người lõa thể mãi được.
Tuyết Phi Nhan nhìn hai bộ y phục được đưa tới, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn sang Diệu Yên như có ý dò hỏi, nàng thật sự chưa từng thấy một loại bí thuật nào có thể tạo ra quần áo cả, bí thuật đó ở trong cái thời đại ai cũng mang theo không gian giới chỉ có vẻ khá là thừa thãi, ai lại lãng phí tinh lực đi học cái thứ đó chứ. Diệu Yên nhìn mãi cũng quen, thấy Tuyết Phi Nhan ngạc nhiên, trong lòng có một chút khoái trá, cuối cùng cũng có người chia sẻ cảm xúc sốc nặng mỗi khi thấy Tử Phong lôi ra một năng lực kì quái với mình rồi, nói đoạn nàng kéo cô bạn thân của mình lại gần, bắt đầu giảng giải về thân phận “thật sự” của Tử Phong.
Mặc kệ hai nữ nhân đằng sau đang to nhỏ nói chuyện, Tử Phong tiến tới gần bờ thủy đàm, một lúc lâu không thấy đầu Huyết Lân Giao Long xuất hiện, hắn đắn đo một chút liền nhảy xuống thủy đàm, Ngụy trang cùng Liễm tức được kích hoạt, đem sự hiện diện của hắn tan biến vào trong làn nước hơi đục.
Võ giả ở dưới nước hành động thập phần khó khăn, thứ nhất là bản thân nước rất khó để mượn lực, chỉ có cao thủ mới có thể mượn lực ở dưới nước để hành động, nhưng nguyên cớ vì lực cản của nước rất lớn, lớn hơn nhiều so với trong không khí, dù có thể mượn lực nhưng hành động vẫn khá là khó khăn và tốn sức. Thứ hai đó là võ giả chung quy vẫn là con người, siêu cấp cao thủ có thể không ăn không ngủ nhưng vẫn phải hít thở, dù có thể nhịn thở ở dưới nước lâu hơn người thường rất nhiều nhưng chỉ cần phát sinh chiến đấu thì rất nhanh sẽ bị cạn kiệt dưỡng khí.
Nhưng Tử Phong ở trong nước thì lại không có quá nhiều hạn chế như vậy, ít nhất thì hiện tại hắn đang trong trạng thái đi xuyên thấu của Ngụy trang, lực cản của nước đối với hắn thì chỉ là một trò đùa cho đến khi hắn hiện hình, hơn nữa bản thân hắn có không hít thở mười ngày nửa tháng cũng chẳng chết được, chừng nào còn linh lực trong cơ thể thì dù hắn có chuyển sang sống luôn trong nước cũng được chứ chẳng chơi.
Thủy đàm này có kích thước rất lớn, đáy sâu tới hơn ngàn mét, hơn nữa ở bên dưới lại vô cùng tối, đến một tia sáng nhỏ nhất cũng không có, với thị lực của một Thánh giai cường giả cũng khó mà nhìn thấy cái gì dưới này. Tử Phong dựa vào tầm nhìn được cường hóa của “Thợ săn bóng đêm”, kết hợp với “Thiên Ma Nhãn”, lần theo dấu vết linh lực của đầu dâm long kia để tìm kiếm.
Một đường lặn xuống tận đáy hồ, Tử Phong liền nhìn thấy rất nhiều những mảnh vỡ kim loại rải rác khắp nơi, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là binh khí hay là giáp trụ, thậm chí cả hài cốt cũng có, xem ra hắn cũng không phải là những người đầu tiên lọt vào trong Cổ Mộ, chỉ là không biết những người này vào đây bằng cách nào.
Cuối cùng sau một hồi tìm kiếm, hắn cũng nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ nằm dưới đáy mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay, chỉ là vừa nhìn kĩ lại thì hắn không khỏi rùng mình. Chỉ thấy trước mặt hắn là một đàn giao long nhiều không đếm xuể, ngũ giai, lục giai giao long nằm ngủ la liệt khắp nơi, ở giữa đàn giao long đó chính là đầu thất giai giao long lúc nãy, hiển nhiên nó chính là con đầu đàn.
Số lượng giao long này mà cùng đi lên bờ tuyệt đối có thể nghiền chết toàn bộ những người tiến vào trong Cổ Mộ, kể cả Tử Phong mà không dùng đến những đại chiêu quần công như Tử Lôi Cửu Kích hay Phá Thiên Trảm thì cũng khó mà đối phó được với đám giao long này.
Tử Phong khôi phục bình tĩnh, vô thanh vô tức tiếp cân đầu thất giai Huyết Lân Giao Long kia, chỉ thấy nó lúc này đang nằm cuộn tròn dưới đáy thủy đàm, giữa người nó là một quả trứng to cỡ lu nước, trên vỏ trứng vằn vện vô số những hoa văn màu đỏ huyết hồng, tỏa ra khí tức thủy hệ nồng nặc.
Hai mắt Tử Phong không khỏi sáng lên, giờ thì hắn đã biết tại sao đầu giao long lại không dùng lĩnh vực trực tiếp oanh hắn thành cát bụi rồi, hẳn là đa phần lực lượng bổn nguyên của nó đã rót vào để đẻ ra quả trứng này, thành ra thực lực thất giai cũng chỉ để dùng để trưng bày, bị Tử Phong đánh cho không ngóc đầu lên được.
Trứng của thất giai yêu thú, hơn nữa lại là của giao long, một trong những loài yêu thú có tiềm lực cực lớn, chỉ dưới những siêu cấp yêu thú như Cửu vĩ thiên hồ, long tộc, phượng hoàng hay là một vài giống loài thượng cổ, đây tuyệt đối là một vật báu khó cầu, nếu được nuôi dưỡng đầy đủ, lúc lớn lên rất có thể sẽ là một thất giai giao long.
Bản thân Hồ Phi Nguyệt cũng là Cửu vĩ hồ, nhưng là Cửu vĩ yêu hồ, trong huyết mạch có một phần nhỏ huyết mạch của Cửu vĩ thiên hồ chân chính, xét về huyết mạch mà nói thì cùng một cấp bậc với giao long nói chung.
Tử Phong nhìn hai thân ảnh mỹ miều đang nằm hai bên ôm lấy hắn, thần trí thanh tỉnh nhưng đầu óc hắn vẫn hỗn loạn một mảng, khó mà tin được là chuyện gì vừa xảy ra. Vừa rồi tuy kịch chiến, đầu óc hắn bị thôi tình dược tri phối, nhưng cũng may phân thân của hắn có được sự tự chủ riêng trong suy nghĩ, ám phân thân vẫn ẩn nấp tùy thời có thể lao ra đề phòng Huyết Lân Giao Long đánh lén, chỉ là cái con dâm long đó không hề thấy có động tĩnh gì cả, đoán chừng là nó còn đang ngồi xem ba người diễn xuân cung đồ, vừa xem vừa rung đùi ăn bỏng ngô ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi tức điên lên, đạt được thân thể của hai mỹ nhân nhưng hắn chẳng có tí vui vẻ hay thảo mãn nào cả, có chăng thì chỉ có cơ thể thỏa mãn chứ tinh thần thì tuyệt đối không được ổn như vậy. Hít sâu một hơi bình ổn tâm tình, hắn cúi đầu xuống nhìn Diệu Yên, đúng lúc nàng cũng đang giương mắt lên mà chăm chú nhìn hắn. Nhìn nhãn thần vẫn còn dư chút xuân sắc của nàng, Tử Phong không khỏi cảm thấy áy náy, hắn vô cùng rõ ràng một nữ nhân có thể làm ra quyết định trọng đại, trao thân cho một người như hắn thì tình cảm của nàng dành cho hắn không cần nói cũng biết.
Tuy rằng còn có sự trợ giúp của đầu dâm long kia nhưng sự thật là như vậy, Tử Phong hắn không thích và không muốn tự huyễn hoặc bản thân mình.
"Nàng cảm thấy thế nào rồi..." Tử Phong yên lặng một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi Diệu Yên.
Gương mặt Diệu Yên thoáng đỏ ửng, nàng nhẹ nhàng nhích người rúc vào sâu trong vòng tay ôm ấp của Tử Phong, lí nhí nói: "Ổn cả thôi, chàng không cần phải lo lắng, ta cũng không yêu cầu chàng phải chịu trách nhiệm hay gì đâu, tất cả là do đầu giao long kia cả."
"Không được, ta tuy không phải loại người tốt lành gì, nhưng đã chiếm lấy thân thể của nàng, sao ta có thể không chịu trách nhiệm được, cũng không thể đổ tại đầu dâm long kia được." Tử Phong lắc đầu.
"E hèm, Diệu Yên, ngươi có thể không cần hắn chịu trách nhiệm, nhưng ta cần a, tự nhiên khi không lại thất thân ở chỗ này, thật là khó chấp nhận mà." Tuyết Phi Nhan nhổm người dậy, thân thể như rắn nước trườn qua ngực Tử Phong, ngọc nữ phong cao vút ép vào da thịt Tử Phong khiến hắn không khỏi cảm thấy sảng khoái.
Vỗ một cái vào kiều đổn nảy nở của Tuyết Phi Nhan, Tử Phong nói: "Cả nàng nữa, ta không cần biết ở bên ngoài nàng có nam nhân khác hay không, nhưng đã là người của ta thì mãi mãi là của ta, đừng có mong mà chạy thoát."
Tuyết Phi Nhan rên lên một tiếng, mị nhãn như tơ liếc Tử Phong, đôi môi dẩu ra: "Ngươi ăn nói với một vị trưởng lão như thế à?"
"Trưởng lão hay không trưởng lão, trông ta có giống như quan tâm hay không, nàng là nữ nhân của ta, nghe lời chút đi." Tử Phong trừng mắt nói.
Tuyết Phi Nhan bản thân tuy trông có vẻ phóng đãng, nhưng thực ra trong nội tâm vẫn chỉ là một nữ tử bình thường, bấy nhiêu năm nay vẫn độc thân chỉ vì nàng không nhìn thấy nam nhân nào vừa mắt, hiện tại thất thân vào tay Tử Phong, trong lòng tuy có bất mãn nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có vẻ cũng không đến nỗi nào. Nam nhân này tuổi trẻ mà một thân thực lực vô cùng cường hãn, thiên phú tu luyện thì tuyệt đối là siêu cấp thiên tài vạn năm có một, hơn tất cả đó là hắn là một nam nhân có trách nhiệm, cứ nhìn cái cách hắn bảo vệ Diệu Yên thì biết, làm nữ nhân của một đại nam tử như vậy chung quy lại cũng không tệ lắm.
"Biết rồi mà, mong rằng mai sau tiểu đệ đệ sẽ chiếu cố tốt cho tỷ tỷ như ta a..." Tuyết Phi Nhan làm nũng nói, lại càng dùng sức mà rúc vào trong lòng Tử Phong hơn, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, nếu đã nhận định đây là nam nhân của mình thì không cần phải xấu hổ hay cái gì cả.
Đúng lúc này, Diệu Yên ở bên cạnh lại mở miệng nói: “Phi Nhan, tuổi thật của Tử Phong có thể dùng con số hàng vạn để tính đấy, không biết ai là tiểu đệ đệ vậy?”
“Hả??” Tuyết Phi Nhan nghệt mặt ra, tuổi thật dùng con số hàng vạn để tính, thế là thế nào.
“Diệu Yên, nàng định...” Tử Phong nhíu mày.
Cắt ngang lời của Tử Phong, Diệu Yên ôn nhu nói: “Nếu chàng đã quyết định chịu trách nhiệm với cả hai người bọn ta, bí mật đó sớm hay muộn gì thì cũng sẽ lộ ra, chẳng bằng nói ra ngay từ bây giờ, ít nhất tâm lí của Phi Nhan cũng sẽ được chuẩn bị từ trước.”
Tử Phong thật sự là không hề muốn tiết lộ bí mật hắn là Thiên Ma Nhất Tộc cho Tuyết Phi Nhan biết, dù sao thì thời gian quen biết cũng quá ngắn, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng được nàng giống như Diệu Yên. Nhưng mà Diệu Yên nói cũng có lí, nếu hắn đã quyết định thu Tuyết Phi Nhan vào phòng, bí mật này của hắm không sớm thì muộn cũng sẽ bị lộ, chi bằng giải quyết dứt điểm ngay tại đây, nếu nàng ta có bất kì dị động nào thì hắn cũng không ngại tự tay xử quyết tại chỗ đâu, dù sao người chết trên tay hắn cũng quá nhiều rồi, có thêm một người nữa thì cũng chỉ là số lẻ, hắn tuyệt đối không thể bất kì ai làm ảnh hưởng tới cuộc sống của bản thân.
“Được rồi, vậy thì tùy nàng, ta phải tính sổ với cái con dâm long chết tiệt kia đã.” Tử Phong đứng dậy, linh lực tràn ra ngay lập tức thực thể hóa thành một thân y phục, kèm theo đó là hai kiện y phục nữ giới dành cho Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan, dù sao thì đồ trên người nhị nữ đã bị hắn xé tan, hắn cũng không biết là trong không gian giới chỉ của hai người có mang theo y phục dự phòng không nữa, tốt nhất là cứ làm cho hai người chút y phục, không thể để hai người lõa thể mãi được.
Tuyết Phi Nhan nhìn hai bộ y phục được đưa tới, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn sang Diệu Yên như có ý dò hỏi, nàng thật sự chưa từng thấy một loại bí thuật nào có thể tạo ra quần áo cả, bí thuật đó ở trong cái thời đại ai cũng mang theo không gian giới chỉ có vẻ khá là thừa thãi, ai lại lãng phí tinh lực đi học cái thứ đó chứ. Diệu Yên nhìn mãi cũng quen, thấy Tuyết Phi Nhan ngạc nhiên, trong lòng có một chút khoái trá, cuối cùng cũng có người chia sẻ cảm xúc sốc nặng mỗi khi thấy Tử Phong lôi ra một năng lực kì quái với mình rồi, nói đoạn nàng kéo cô bạn thân của mình lại gần, bắt đầu giảng giải về thân phận “thật sự” của Tử Phong.
Mặc kệ hai nữ nhân đằng sau đang to nhỏ nói chuyện, Tử Phong tiến tới gần bờ thủy đàm, một lúc lâu không thấy đầu Huyết Lân Giao Long xuất hiện, hắn đắn đo một chút liền nhảy xuống thủy đàm, Ngụy trang cùng Liễm tức được kích hoạt, đem sự hiện diện của hắn tan biến vào trong làn nước hơi đục.
Võ giả ở dưới nước hành động thập phần khó khăn, thứ nhất là bản thân nước rất khó để mượn lực, chỉ có cao thủ mới có thể mượn lực ở dưới nước để hành động, nhưng nguyên cớ vì lực cản của nước rất lớn, lớn hơn nhiều so với trong không khí, dù có thể mượn lực nhưng hành động vẫn khá là khó khăn và tốn sức. Thứ hai đó là võ giả chung quy vẫn là con người, siêu cấp cao thủ có thể không ăn không ngủ nhưng vẫn phải hít thở, dù có thể nhịn thở ở dưới nước lâu hơn người thường rất nhiều nhưng chỉ cần phát sinh chiến đấu thì rất nhanh sẽ bị cạn kiệt dưỡng khí.
Nhưng Tử Phong ở trong nước thì lại không có quá nhiều hạn chế như vậy, ít nhất thì hiện tại hắn đang trong trạng thái đi xuyên thấu của Ngụy trang, lực cản của nước đối với hắn thì chỉ là một trò đùa cho đến khi hắn hiện hình, hơn nữa bản thân hắn có không hít thở mười ngày nửa tháng cũng chẳng chết được, chừng nào còn linh lực trong cơ thể thì dù hắn có chuyển sang sống luôn trong nước cũng được chứ chẳng chơi.
Thủy đàm này có kích thước rất lớn, đáy sâu tới hơn ngàn mét, hơn nữa ở bên dưới lại vô cùng tối, đến một tia sáng nhỏ nhất cũng không có, với thị lực của một Thánh giai cường giả cũng khó mà nhìn thấy cái gì dưới này. Tử Phong dựa vào tầm nhìn được cường hóa của “Thợ săn bóng đêm”, kết hợp với “Thiên Ma Nhãn”, lần theo dấu vết linh lực của đầu dâm long kia để tìm kiếm.
Một đường lặn xuống tận đáy hồ, Tử Phong liền nhìn thấy rất nhiều những mảnh vỡ kim loại rải rác khắp nơi, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là binh khí hay là giáp trụ, thậm chí cả hài cốt cũng có, xem ra hắn cũng không phải là những người đầu tiên lọt vào trong Cổ Mộ, chỉ là không biết những người này vào đây bằng cách nào.
Cuối cùng sau một hồi tìm kiếm, hắn cũng nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ nằm dưới đáy mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay, chỉ là vừa nhìn kĩ lại thì hắn không khỏi rùng mình. Chỉ thấy trước mặt hắn là một đàn giao long nhiều không đếm xuể, ngũ giai, lục giai giao long nằm ngủ la liệt khắp nơi, ở giữa đàn giao long đó chính là đầu thất giai giao long lúc nãy, hiển nhiên nó chính là con đầu đàn.
Số lượng giao long này mà cùng đi lên bờ tuyệt đối có thể nghiền chết toàn bộ những người tiến vào trong Cổ Mộ, kể cả Tử Phong mà không dùng đến những đại chiêu quần công như Tử Lôi Cửu Kích hay Phá Thiên Trảm thì cũng khó mà đối phó được với đám giao long này.
Tử Phong khôi phục bình tĩnh, vô thanh vô tức tiếp cân đầu thất giai Huyết Lân Giao Long kia, chỉ thấy nó lúc này đang nằm cuộn tròn dưới đáy thủy đàm, giữa người nó là một quả trứng to cỡ lu nước, trên vỏ trứng vằn vện vô số những hoa văn màu đỏ huyết hồng, tỏa ra khí tức thủy hệ nồng nặc.
Hai mắt Tử Phong không khỏi sáng lên, giờ thì hắn đã biết tại sao đầu giao long lại không dùng lĩnh vực trực tiếp oanh hắn thành cát bụi rồi, hẳn là đa phần lực lượng bổn nguyên của nó đã rót vào để đẻ ra quả trứng này, thành ra thực lực thất giai cũng chỉ để dùng để trưng bày, bị Tử Phong đánh cho không ngóc đầu lên được.
Trứng của thất giai yêu thú, hơn nữa lại là của giao long, một trong những loài yêu thú có tiềm lực cực lớn, chỉ dưới những siêu cấp yêu thú như Cửu vĩ thiên hồ, long tộc, phượng hoàng hay là một vài giống loài thượng cổ, đây tuyệt đối là một vật báu khó cầu, nếu được nuôi dưỡng đầy đủ, lúc lớn lên rất có thể sẽ là một thất giai giao long.
Bản thân Hồ Phi Nguyệt cũng là Cửu vĩ hồ, nhưng là Cửu vĩ yêu hồ, trong huyết mạch có một phần nhỏ huyết mạch của Cửu vĩ thiên hồ chân chính, xét về huyết mạch mà nói thì cùng một cấp bậc với giao long nói chung.