Chương 41: C41: Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức
Lời còn chưa nói xong. Cánh cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.Hai ông già khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi cùng nhau bước vào.Một người mặc áo khoác trảng là Viện trưởng Trần của bệnh viện.Người còn lại mặc bộ đồ nhà Đường không ai khác chính là Lưu Văn Cảnh, Lưu Thần y, bác sĩ nổi tiếng ở Yến Kinh, hay còn gọi là Lưu Nhất Châm."Lưu Thần y!"Mọi người trong nhà họ Triệu nhìn thấy ông ta đều bước tới chào hỏi, không dám lơ là.Khi Triệu Uyển Đình thấy Lưu Văn Cảnh, Lưu Thần y cũng đột nhiên như nhìn thấy hy vọng.Nghĩ thầm mình đúng là quan tâm quá nên sẽ bị loạn. Có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng ở Yến Kinh mà trong số rất nhiều thần y khác thì Lưu Thần y là người giỏi nhất.Người ta nói rằng kỹ năng châm cứu của Lưu Thần y xuất thần nhập hóa, có thể chữa khỏi bệnh băng châm cứu bất kể bệnh tật khó khăn hay phức tạp nào."Hóa ra đã mời Lưu Thần y. Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng vui vẻ nói: "Hiện tại ông cụ Triệu hẳn là được cứu rồi."Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng phải thừa nhận, nếu so sánh với bác sĩ Lưu nổi tiếng từ lâu thì cho dù Diệp Lâm có học. được từ sư phụ Thánh Y Sát Nhân thì cuối cùng anh vẫn còn quá trẻ, có thể học được bao nhiêu kỹ năng từ Thánh Y chứ?So sánh ra thì bác sĩ Lưu vẫn khiến cho người ta yên tâm hơn."Thực xin lỗi, anh Diệp." Lúc này, Triệu Uyển Đình có chút xấu hổ nói với Diệp Lâm: "Không ngờ rằng người nhà lại mời bác sĩ Lưu, lại khiến cho anh mất công đi một chuyến rồi.""Không sao đâu." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Cứ để bác sĩ Lưu chữa trị cho ông nội của cô trước, nếu không thể chữa khỏi, tôi ra tay cũng không muộn."Giọng nói của Diệp Lâm tuy không lớn nhưng vẫn truyền đến tai mọi người trong phòng bệnh nhỏ này một cách rõ ràng.Tức thì, lời nói của Diệp Lâm giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, khiến mọi người tại hiện trường đều nổ tung."Tôi cảm thấy thăng nhãi này điên rồi! Dám nói nhảm trước mặt Lưu thần y!""Cậu có thể chữa khỏi căn bệnh mà ngay cả Lưu thần y cũng không thể chữa được ư? Cậu cho răng mình là ai?""Tôi nghĩ cậu ta không có ý tốt, chỉ ước gì ông cụ nhà ta xảy ra chuyện thôi!"Mọi người trong nhà họ Triệu vừa mắng Diệp Lâm vừa vội vàng trấn an Lưu thần y.Dù sao bệnh của ông cụ vẫn phải nhờ Lưu thần y chữa trị, nếu lời nói bậy bạ của thắng nhãi kia ảnh hưởng đến Lưu Thần y thì mất nhiều hơn được."Thắng nhãi đó nói bậy, bác sĩ Lưu, đừng chấp nhặt với nó."Lưu Văn Cảnh nghe xong lời nói của Diệp Lâm cũng không có chút khó chịu mà ngược lại còn mỉm cười với Diệp Lâm."Anh bạn nhỏ này cũng học Trung y à? Không biết cậu học. theo ai?"Y học cổ truyền Trung Quốc chú trọng nhất đến việc kế thừa sư phụ.Khi Lưu Văn Cảnh thấy Diệp Lâm dám nói năng ngạo mạn ở nơi đông người đã nghi ngờ răng có lẽ là anh ỷ vào sư phụ mình nên mới kiêu ngạo như vậy. Bởi vậy Lưu Văn Cảnh hỏi thăm trước để tránh làm tổn thương hòa khí hai bên.Đối mặt với vấn đề này, Triệu Uyển Đình giành trước một bước trả lời, muốn giúp Diệp Lâm chứng minh điều đó."Sư phụ của anh Diệp chính là Thánh Y Sát Nhân nổi tiếng"Cái gì? Thánh Y Sát Nhân ư?Tất cả mọi người ở đây nghe được tin tức về người này đều chấn động, không khỏi đưa mắt nhìn Diệp Lâm kỹ hơn.Triệu Thiên Thông cau mày nói: "Hừ, những ác y này có thể dạy dỗ đệ tử tốt đến như thế nào chứ?"Triệu Bình Minh cũng nói: Uyển Đình, đừng để bị thằng nhãi này lừa gạt. cha chưa bao giờ nghe nói Thánh Y Sát Nhân có đồ đệ."“Đúng vậy!” Những người khác cũng đồng tình: “Tôi còn nói mình là hậu duệ của Hoa Đà đấy!”Lúc này, Lưu Văn Cảnh cũng cười hỏi: "Cậu nói mình là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân ư? Vậy cậu có biết sư phụ của cậu mỗi lần cứu một người, ông ta đều phải giết một người!""Chẳng lẽ cậu cứu ông cụ Triệu cũng muốn giết một người ự?""Cái đó không cần thiết." Triệu Uyển Đình nói: "Ngài Diệp đã nhượng bộ rồi."Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh cười nhẹ, trong lòng đã có đáp án, ông ấy khẳng định thiếu niên này không phải là học đồ của Thánh Y Sát Nhân gì đó."Không ai có thể phá vỡ quy tắc do Thánh Y Sát Nhân đặt ra. Nhưng vì điều này mà tạo nhiều sát nghiệt, cuối cùng dẫn lửa thiêu thân, than ôi..." Lúc này, mọi người trong nhà họ Triệu vội vàng nói: "Lưu thần y, đừng nói nhảm với thăng nhãi này nữa, việc cứu người quan trọng hơn. Làm ơn cứu ông cụ nhà chúng tôi!" “Được!” Lưu Văn Cảnh đi đến bên giường bệnh: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”