Chương : 10
Người khác muốn nói quan hệ của cậu và Thiệu Hiểu Tây là như thế nào, cậu cũng mặc kệ.
Trừ thời gian đi làm, cậu đều tự do tự tại, không trách nhiệm gì ràng buộc cả.
Thậm chí còn có một chân chạy vặt miễn phí để sai bảo.
Trong nhà không có gia vị, Thiệu Ly liền vung bàn tay lên, lấy ra mấy tờ tiền giấy , nói với Thiệu Hiểu Tây: “Bé yêu, đi, mua bình xì dầu về đây.”
Nhũ danh của Thiệu Hiểu Tây là Điềm Điềm, nhưng bé yêu là cách gọi trước đây của bà Thiệu khi Thiệu Ly còn bé. Trước đây bà rất thích gọi như vậy..
Vậy nên hiện tại Thiệu Ly cũng có thói quen gọi Thiệu Hiểu Tây như vậy.
Thiệu Hiểu Tây bị bắt làm nhiệm vụ mua đồ ăn, thì thản nhiên đi.
Lúc về, trên tay cô bé lại cầm thêm hai cái kem.
Một cái là cho chính mình ăn, cái còn lại là để cho Ly ly của cô bé.
Người đâu mà hơn ba mươi tuổi đầu rồi vẫn còn thích ăn đồ ăn vặt, bé cảm thấy có chút “mất mặt” thay Thiệu Ly.
Buổi tối, hai cha con ôm quả dưa hấu ra ăn.
Thiệu Hiểu Tây ăn rất tao nhã, không hề lộn xộn, mà Thiệu Ly thì ăn như cẩu, thỉnh thoảng còn phì phèo phun ra một hạt dưa.
Thiệu Hiểu Tây đem miếng dưa hấu còn lại của mình đặt ở trên tay Thiệu Ly, rồi nói: “Ly Ly, ba thật đúng là không có giáo dưỡng gì cả, vậy thì sau này ai có thể chịu được ba đây. Đây, con đã chuẩn bị cho ba rồi, ba ăn miếng này đi.”
Thiệu Ly đang chơi đánh zombie thừa dịp còn đang rảnh rỗi, liếc mắt nhìn miếng dưa hấu còn lại trên tay Thiệu Hiểu Tây, nở nụ cười, trong miệng toàn là hạt dưa hấu
Cậu cười đến đau cả bụng: “Con thật đúng là đứa con gái tài giỏi của ba mà.”
Đúng là có tài thật. Cô bé rất khéo léo dùng cái thìa khoét một lỗ trên mặt dưa, tất cả hột để vào lỗ nhỏ đó. Còn lại thì thích ăn kiểu gì thì ăn..
Vét đến cuối cùng, cả nửa quả dưa hấu đã bị nạo hết, chỉ còn một lỗ nhỏ để toàn hạt dưa hấu, thoạt nhìn rất buồn cười.
Nha đầu rất thông minh, khiến Thiệu Ly cực kì tự hào.
Nhưng Thiệu Hiểu Tây lại rất băn khoăn, bé cảm thấy được Ly Ly nhà bọn họ thời gian gần đây thường hay quá mê mải vào trò chơi.
Như vậy là không tốt.
Thiệu Hiểu Tây quét dọn phòng ở sạch sẽ, làm xong bài tập, thu thập sách vở xong, cô bé ngồi cạnh Thiệu Ly nói: “Ly Ly, ba không thể tiếp tục như thế này được.”
Thiệu Ly nói: “Ba thì có chuyện gì cơ chứ?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Ba không thể như thế này được. Ba nên làm việc nghiêm túc đi, A Trạch nói, ba đã từng này tuổi đầu rồi, thì nên tính chuyện yêu đương, đi xem phim, nắm nắm tay, không thể mỗi ngày cứ chỉ chơi trò chơi. Đây là lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mệnh của mình.”
Thiệu Ly cảm thấy mình không phải là nuôi con gái, mà là nuôi một bà mẹ. Trong nháy mắt cậu thật sự muốn xoa đầu Thiệu Hiểu Tây một cái, lại muốn bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Thiệu Hiểu Tây, rồi lại hôn mặt cô bé thật mạnh mấy cái nữa.
Đứa nhỏ này sao lại có nề nếp, sao lại… làm cho người khác muốn trêu đến thế?
Ai sinh vậy?
À. . . . . .
Thôi không nên nói nữa.
Thiệu Ly đánh xong con zombie cuối cùng, đóng trò chơi lại, trong miệng còn ngậm cái POCKY, cậu nói: “Vậy thì, tối nay ba con mình đi xem phim nhé?”
Thiệu Hiểu Tây cố làm ra vẻ đại lượng, nói: “Đành vậy, ba cũng chẳng có một người bạn nào, thôi con đành đi với ba vậy.”
Thế là hai cha con một lớn một nhỏ, ngồi xe bus đến rạp chiếu phim ở trung tâm khu phố.
Chọn một bộ phim 3D xem xong, hai cha con đến một nhà hàng ăn cơm, ăn đến khi thật sự no quá là no, hai người mới tính tiền rồi rời đi.
Là buffet, thì Thiệu Ly làm sao có thể để mình thiệt được?
Ra khỏi cửa, hai người cũng không ngồi xe nữa, mà đi bộ để dễ tiêu hóa.
“Chủ yếu” là sức khỏe, tiếp sau đó mới là “tiết kiệm” .
Vùng trung tâm thành phố rất phồn hoa, đủ loại cờ rạp, quảng cáo đều được treo ở nơi này, các ô cửa kính trưng bày các mẫu hàng xa xỉ. Những thứ đẹp đẽ như thế, vừa đi dạo vừa nhìn ngắm cũng giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy.
Tới một cửa hàng áo cưới, Thiệu Hiểu Tây chỉ cái áp-phích tuyên truyền to đùng trong cửa hàng, nói với Thiệu Ly: “Ly Ly, sau này ba kết hôn, nếu chụp ảnh như vậy, thì khẳng định còn ăn ảnh hơn so với người trong ảnh này.”
Thiệu Ly cười đắc ý, cũng mặt dày nói theo: “Đương nhiên rồi, ba làm sao có thể không ăn ảnh được cơ chứ? Hồi trước ba là hot boy trong trường đó nha, không chừng bây giờ vẫn chưa ai qua mặt được ba đâu. Con phải biết rằng năm đó có rất nhiều nữ sinh thích ba, cả ngày đều gửi thư tình cho ba đó. Không nhắc tới nữa, tất cả đều là chuyện đã qua rồi, ba cũng không thể không biết xấu hổ mà khoe ra với con được, nếu không sẽ bị hiểu lầm là thích khoe mẽ.”
Trong đầu Thiệu Hiểu Tây tự động tưởng tượng ra bức tranh đại địa chủ ức hiếp thôn nữ, bé cảm thấy Thiệu Ly chắc chắn là lại khuếch đại sự thật lên rồi, liền liếc xéo một cái: Nói rõ từng chi tiết như thế, còn kêu là không thích khoe mẽ? Vậy thế nào mới là thích khoe mẽ?
Cô bé nói: “Nói khoác cũng phải viết nháp rồi mới nói nha, Ly Ly ba thật đúng là không phải kiêm tốn bình thường đâu.”
Thiệu Ly nói: “Khoác lác? Ba khoác lác làm gì! Nói cho con biết, mối tình đầu Tiểu Hoa của A Trạch, còn đan khăn len tặng ba đó. Không tin con đi hỏi chú ấy đi!”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Con biết rồi. Nhưng A Trạch lại nói, dó là do ba câu dẫn Tiểu Hoa trước, là do ba phóng điện đến người ta mà.”
Thiệu Ly không chịu: “Gì cơ? Ba phóng điện với cô ấy bao giờ? Ba cần gì phải làm thế? Tiểu tử A Trạch kia nói vậy sao? Tên này, dám phá hư thanh danh của ba như vậy, ba sẽ không tha cho nó!”
Thiệu Hiểu Tây rất không nể tình mà hừ một tiếng.
Thiệu Ly cảm thấy rất mất mặt, tức giận nói muốn tìm Trần Trạch tính sổ.
Thiệu Hiểu Tây không thèm để ý đến cậu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện vô bổ, hoàn toàn là đổi ngược hai vai lại.
Đi chưa được mấy bước, thiệu Hiểu Tây liền đụng vào hai vị khách bước ra từ cửa hiệu BMW.
Thiệu Ly rất nhanh nhẹn, thân thể né ra một bên, chân bước nghiêng mấy bước, lập tức một tay ôm lấy Thiệu Hiểu Tây tránh qua.
Rồi cậu chợt nghe tiếng đối phương oán giận: “Làm sao vậy? Đi không biết nhìn đường à!”
Một người khác nói: “Được rồi, vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi mà!”
Thiệu Ly vừa ngẩn đầu lên, liền có chút dở khóc dở cười.
Cậu rất muốn nói: “Lý thiếu, trùng hợp thật đấy, là ngài cùng với người kia của ngài à.”
Nhưng cậu lại càng muốn nói: Lâu rồi không gặp, bác ngài đã chết chưa?