Chương : 15
Buổi tối hôm ấy, Thiệu Ly mua một chai Lão Bạch Kiền, ngồi trước TV uống đến nửa đêm.
Uống rượu say, cậu như con chó nhà lạc đường, tìm về nhà có con gái mình. Giống như hồi mới sinh Thiệu Hiểu Tây, Thiệu Ly ôm thân nhân duy nhất còn lại của mình trên đời, bảo bối duy nhất, nói mê sảng hồi lâu mới ngủ.
Cậu dùng một đêm kết thúc giấc mộng dài tám năm ròng.
Hôm sau tỉnh lại, cậu quả thực như thay đổi thành người khác.
Cậu không lười biếng, không “Không làm việc đàng hoàng” nữa, trở nên “chịu khó”, “hào phóng” trước nay chưa từng thấy, thậm chí còn chủ động cho Thiệu Hiểu Tây ăn hải sản đắt tiền. Mặc dù chỉ là hải sản trong một nhà hàng loại hai nhưng cũng đủ để khiến Thiệu Hiểu Tây cảm thấy có gì đó không ổn.
Ly Ly mà không keo kiệt sao? Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô bé chỉa chỉa đầu Thiệu Ly: “Ly Ly, có phải ba bị thương vào đầu không?”
Thiệu Ly nói: “Vớ vẩn. Ba mày đây anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, có thể bị ngốc sao?”
Anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng thì không thể bị ngốc?
Đây là cái loại suy luận gì vậy?
Thiệu Hiểu Tây không nói gì, có điều, lần này cô bé không muốn trêu chọc Thiệu Ly. Bé cảm giác Ly Ly nhà mình dạo gần đây tâm lý tương đối “yếu đuối”.
Hai người ăn xong bữa tiệc thịnh soạn thì đi siêu thị, chưa mua gì mà trước tiên xuống gian hàng điện tử trước. Bọn họ chơi Audition , chơi đẩy tiền, chơi bắn súng, chơiném rổ… Đang chơiđến say sưa quên đường về thì điện thoại Thiệu Ly vang lên.
Nhấc máy, hóa ra đồng nghiệp Tiểu Đặng ở đầu dây bên kia, nói: “Tiểu Ly, bọn Vương Bát lại kéo người đến phá đám. Có đến 17, 18 tên, bọn tớ làm sao đây? A Trạch bảo tớ gọi cho cậu, sợ hôm nay sẽ có náo loạn lớn, tớ…”
Thiệu Ly nói: “Ừ, không có việc gì, cậu nói cho tớ biết là đúng, cậu theo dõi tình hình trước đi, tớ đến ngay đây. Nếu thấy không ổn thì báo cảnh sát ngay.
Kỳ thực có báo cảnh sát cũng vô dụng.
Vương Bát là rắn độc vùng này, chuyên môn thu phí bảo kê, dưới tay gã là một đám khốn nạn, không sợ ngồi “uống trà” một hai tháng trong đồn, càng không sợ đâm chém.
Gã có thể “không cẩn thận” cho tay chân tiểu đệ rạch nát xe BMW hoặc Mercedes của người ta, bọn Thiệu Ly sửa chục cái xe QQ cũng không bù lại nổi.
Mẹ kiếp.
Thiệu Ly nghĩ thầm tên khốn kiếp này thật biết chọn thời gian, biết cậu gần đây tâm tình không được tốt. Thế là cậu tống Thiệu Hiểu Tây lên taxi cho về nhà còn mình thì bắt chiếc khác đến thẳng chỗ làm.
Cuối cùng, bọn Vương Bát đập nát kính một chiếc Audi mở màn và kết thúc bằng một màn hai bên cùng xông vào đánh hội đồng. Chủ yếu là bọn Thiệu Ly ăn đòn.
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà.
Tiệm này là do mấy ngoại tỉnh bọn họ góp tiền mở, bị bọn Vương Bát soi mói là rất bình thường.
Thiệu Ly mang theo thương tích về đến nhà thì thấy Lý Hữu đang ngồi trên salon nhà mình uống trà.
Cậu dụi dụi mắt, tưởng mình gặp ảo giác.
Lý Hữu nói: “Đừng dụi nữa, là tôi.”
Thiệu Ly bật thốt lên: “Anh tới đây làm gì?”
Nếu cậu thực sự có có nhãn lực, đầu óc thì lúc này nên đến ôm chầm lấy đùi Lý đại thiếu, chua xót mà nói: “Lý thiếu gia, ngọn gió nào đưa ngài tới đây? Thật là rồng đến nhà tôm. Ha ha ha.”
Lý Hữu nhìn cậu một hồi, nói: “Đánh nhau với người ta?”
Thiệu Ly bĩu môi, trên mặt có thương tích, không thể nói lời bịa đặt được.
Lý Hữu hơi cau mày: “Em đã gần ba mươi tuổi rồi. Sao vẫn dễ bị kích động như thế?”
Ngữ khí của hắn không vội không chậm, thanh âm cũng không cao nhưng người nào đã từng thưởng thức qua thủ đoạn của Lý đại thiếu phỏng chừng đã sớm bị dọa sợ.
Có điều, Thiệu Ly không đếm xỉa đến hắn. Chuyện của cậu, từ khi nào đến phiên người khác quản lý?
Cậu muốn nói: Lý đại thiếu đây nói sai rồi. Kỳ cục, tự dưng không có việc gì mò tới nhà tôi uống trà, chẳng lẽ để dạy dỗ tôi chắc? Đây là nhà tôi, không phải nhà anh. Đừng có tỏ ra khác trước như thế có được hay không? Tôi với anh chẳng thân thiết gì cho cam.
Có điều, đắc tội Lý thiếu gia như thế là chuyện rất ngu ngốc, cậu đương nhiên sẽ không làm. Thế là thêm mắm thêm muối, rất sinh động kể lại vụ đánh hội đồng vừa rồi từ đầu đến cuối cho Lý thiếu gia nghe. Cuối cùng, cậu uống một ngụm nước, mình mang thương tích, vẻ mặt hài hước, nói: “Ối chà, quên mất con gái chưa ăn cơm, phải mau mau mua mấy món ăn thôi.”
Vẻ mặt Lý Hữu trong nháy mắt có chút vặn vẹo. Hắn đại khái là bị tên đại ngốc Thiệu Ly này cố ý làm cho loạn cả đầu óc lên rồi.
Hắn nhấp một ngụm trà, đằng hắng nói: “Tiểu Tây đi mua đồ ăn rồi, em ngồi xuống.” Chờ Thiệu Ly ngồi xuống, hắn lại nói: “Sau này nếu có đánh nhau thì nghĩ cho Tiểu Tây nhiều một chút. Em còn phải nuôi con, vạn nhất đánh nhau gây thù chuốc oán, rất có thể khiến Tiểu Tây liên lụy.” Hắn nhìn Thiệu Ly: “Làm gì, không làm gì, em đều phải nghĩ cho con một chút.”
Thiệu Ly nghĩ Lý đại thiếu trước mắt này không phải là người bình thường mà là bị ma nhập rồi. Mặc dù vậy, cậu cũng phải thừa nhận lời này của Lý Hữu cũng không phải không có đạo lý. Cậu muốn banh miệng vén mắt Lý đại thiếu lên xem người này là thật hay giả nhưng không đủ can đảm.
Vì thế, cậu cúi đầu, giả bộ tiếp thu, nói: “Dạ dạ dạ, lần này là tôi quá xúc động, lần tới sẽ tận lực sửa đổi. Có điều, chúng tôi thực sự chả có cách nào khác, không thể để người ta bắt nạt rồi vẫn cười nói mời anh đánh. Cả tháng trời tiệm gặp chuyện như thế, lấy tiền đâu ra đây?”
Lời nói rõ ràng xu nịnh nhưng ngữ khí của Thiệu Ly lại là phân tích lợi hại cho người ta nghe, vì thế không có vẻ gì nịnh bợ cả, thậm chí còn có gì hơi giống giọng điệu phàn nàn nũng nịu với người yêu.
Mắt Lý Hữu giật giật, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Vừa lúc đó, cửa mở ra, Thiệu Hiểu Tây xách hai túi rau thịt, đổi dép đi trong nhà tiến vào, thấy thương tích trên mặt Thiệu Ly, cô bé dùng giọng điệu giống y Lý Hữu, hỏi: “Ba đánh nhau?”
Thiệu Ly như thể rất sợ làm con gái sợ, vội nói: “Con đừng sợ, chỉ trầy da chút thôi. Con không biết uy phong của ba đây chứ, bọn ba có 7 người mà đối phương có đến 17, đánh gục nửa đội chúng nó luôn.”
Thiệu Hiểu Tây im lặng giây lát, đột nhiên nói: “Ly Ly, ba đúng là không phải ngốc vừa.”
Con lo lắng sao?
Thiệu Ly có chút thấp thỏm lại gần con gái, kéo đông kéo tây, cố chọc vui Thiệu Hiểu Tây. Cô bé lúc này còn khó trị hơn cả Lý đại thiếu, không muốn nhiều lời thêm với cậu dù chỉ một chữ.
Chợt nghe Lý Hữu vừa gọi điện thoại ngoài ban công quay lại, nói: “Tiểu Tây, tối nay không ăn nhà. Chúng ta qua bệnh viện một chút rồi ra ngoài ăn.”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Cũng được.”
Thiệu Ly trong nháy mắt cho là mình nghe lầm.
Chuyện này là sao?
Cậu cảm giác mình không ở nhà một lát mà hình như đã bỏ qua rất nhiều chuyện. Trực giác của cậu từ trước đến nay vốn rất nhạy bén.
Like Loading…