Chương : 3
Đây vốn chỉ là một đoạn nhạc đệm, cái chính là Thiệu Ly không ngờ rất nhanh sau đó đã gặp lại “người tình” của An Tiếu.
Lúc ấy, Thiệu Ly đang hút thuốc xem đội Pháp và đội Hungari thi đấu, ồn ào bình luận với hai người bạn thân làm ở đại lý xe: “Fuck! Zidane về vườn, đội Pháp sáu năm liền còn chưa hồi phục; Puskás nghỉ, Hungari chơi 60 năm chả ra gì. Nhìn nhìn nước mình xem, mẹ nó từ khi không có Cao Cầu, đội Trung Quốc cả nghìn năm nay ỉu xìu xìu… Cái này gọi là hiệu ứng siêu sao bóng đá…”
Mã Lục ở bên cạnh nghe thấy, phun luôn một ngụm nước lên kính chắn gió con BMW, thiếu chút nữa cười đến tắc thở: “Ly Ly, cậu con mẹ nó lấy ví dụ kinh điển quá đi. Cao Cầu? Ha ha ha ha…”
Cửa hàng rửa xe này do Mã Lượng, anh trai của Mã Lục mở ở thành phố H nên hiện nay Mã Lục là ông chủ nhỏ của đại lý xe này. Ông chủ đầu têu bỏ bê công việc, lũ anh em liền làm ăn lười biếng.
Nhưng kỹ sư Trần Trạch bên cạnh lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Khi nhóc Thiệu ở trường đã nổi danh hay chém gió, nhưng mặt mũi không tệ, vóc dáng cao ráo, lại khéo léo, không biết cố gắng như thế nào mà học hành cũng hàng top. Hồi đó, cùng cấp khác cấp, không biết bao nhiêu bạn học nữ “tóc dài trí ngắn” mê thằng nhóc này, nhất là hoa khôi của lớp mà Trần Trạch thầm mến cũng mết cậu ta đến độ chẳng mấy chốc tìm không được phương hướng. Ở điểm này, Trần Trạch có thù “không đội trời chung” với Thiệu Ly. Tuy rằng công việc làm cho đại lý xe này là do hắn giới thiệu cho Thiệu Ly.
Chính lúc hai người đang buôn chuyện thì bỗng nghe giọng một người như cười như không hỏi: “Xe này còn rửa hay không vậy?”
Mã Lục vừa nhìn thấy người vội vàng chào hỏi: “Lý thiếu gia, xin lỗi xin lỗi, mải nói chuyện linh tinh. Sao anh lại đích thân đến vậy? Em lấy ghế cho anh nha.” Nói xong thở hổn hà hổn hển, bê ghế giám đốc đến cho Lý Hữu. Sau đó, cực kỳ kính mời Lý Hữu ngồi xuống.
Thiệu Ly và Trần Trạch coi như cũng có mắt nhìn người, thấy Mã Lục bộ dáng cung kính với người này còn hơn cháu đích tôn đối với ông nội thì đoán lai lịch đối phương không nhỏ, vội vàng vùi đầu làm việc.
Lúc ấy, Thiệu Ly từ đầu đến cuối, hoàn toàn không nhận ra Lý Hữu. Trái lại, Lý Hữu rất thân thiện hỏi Mã Lục: “Nhân viên mới tuyển à?”
Được Lý thiếu gia bắt chuyện, Mã Lục có chút “được yêu mà sợ”, khiêm nhường một chặp, vội hỏi gì đáp nấy: “Dạ, em quên nói với anh. Đấy là nhân viên mới chỗ em – Thiệu Ly. Thằng nhỏ hoàn cảnh đáng thương lắm, mới hai mươi tuổi đầu, ông bà cha mẹ đều mất cả, còn phải nuôi một chị gái ăn học. Đến chỗ em làm chính là để kiếm thêm ít tiền tiêu vặt.”
Lý Hữu nghe xong, không nảy sinh ra bao nhiêu thương cảm mà trái lại còn thấy có chút buồn cười.
Thằng nhóc kia tinh khôn như thế, đâu cần người lo hộ?
Vì vậy, anh bảo Mã Lục đi đi không cần theo sau nữa, rồi thong thả bước đến gần phía sau Thiệu Ly, vẻ mặt đùa cợt, hỏi: “Thế nào, lại nói được rồi à? Nhỏ câm điếc?”
Thiệu Ly bị kề tai nói một câu thì giật nảy người, quay đầu lại nhìn vào mắt đối phương, trong đầu đột nhiên “boong” một cái.
Đây không phải là… tình nhân của An Tiếu sao?
Híc! Thật là oan gia ngõ hẹp!
Cậu thật sự không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật lại đối mặt với người này. Nếu có thể, Thiệu Ly rất muốn nói: Lý thiếu gia, chắc ngài nghe nhầm, tôi bị câm điếc nha, làm sao có thể nói chuyện đây? Chắc chắn là không thể được nha.
Hoặc là nói: Ai chà, Lý thiếu gia, không dám dối ngài, người ngài nhìn thấy lần trước thật ra là anh em song sinh của tôi, trông rất giống nhau, mọi người đều nhận nhầm. Cơ mà, anh ấy câm, tôi thì không. Tôi có thể nói được.
Hay là nói: Thực ra là tôi nói được, chẳng qua lúc trước đau họng, bác sĩ dặn không được mở miệng, không phải tôi có ý lừa ngài. Tôi dám chỉ trời mà thề đó.
Một lô lời nói dối trong đầu, một đống lý do lý trấu nhưng cái sau còn khó tin hơn cái trước, nói ra miệng thì thành một mớ lộn xộn.
Thiệu Ly lúc ấy bày ra bộ dạng cung kính tận xương, y hệt Mã Lục ban nãy, nói với Lý Hữu: “Lý thiếu gia, tôi ủng hộ hai người hai tay hai chân nha.”
Cái tư thế này thành kính đến mức chỉ còn thiếu hương án, nhang đèn mà vái Lý Thiếu gia mấy vái nữa thôi.
Lý Hữu khẽ nhíu mày, hiển nhiên không ngờ đối phương lại đột nhiên nói một câu điên khùng như vậy. Anh nheo mắt, như cười như không: “Ủng hộ chúng tôi cái gì?”
Còn cái gì nữa, chuyện come out đó đó.
Có điều, lời này có đánh chết Thiệu Ly cũng không dám nói.
Cậu đành bảo: “Cái đó… Tôi muốn nói là, bọn fan hâm mộ chúng tôi đều nghĩ chọn lựa không quan trọng, thật sự phải cảm thấy thoải mái trong lòng mới là đúng nhất.”
Bộ dạng cậu vò đầu bứt tai, lao tâm khổ tứ nói ra những lời kiểu “Khuyên giải an ủi”, thoạt nhìn trông như cậu là vợ bé bị ăn hiếp, so với cái vẻ chém gió tung trời vừa rồi thật cách nhau một trời một vực.
Lý Hữu đột nhiên cảm thấy cũng có chút hứng thú, nhưng cũng chỉ là hứng thú thôi.
Cũng may, ông chủ Lý đây là người tử tế, trước khi đi không quên rút từ ví ra một xấp tiền giá trị lớn, tốt bụng thưởng cho “sự ủng hộ” của người nào đó, tiện thể cho Thiệu Ly cái danh thiếp.
Thiệu Ly vừa nhìn danh thiếp, ngẩng đầu thấy mấy chữ “Viễn Đô International”, lập tức bị dọa sửng sốt.
Đây là tập đoàn lớn nhất nhì khu vực mà.
Về phần Mã Lục, hắn đã sớm đếm xong tập tiền nóng bỏng tay kia, cười tít cả mắt, quay đầu lại vẫn không quên vỗ ngực nói với Thiệu Ly: “Lý thiếu gia thật hào phóng! Có một không hai!”
Thiệu Ly nghe được, trợn mắt nghĩ thầm, Mã Lục không biết nội tình, nào phải Lý đại thiếu hào phóng, rõ ràng phần lớn số tiền đó là để bịt miệng. Nhưng mà cái món Mastoryy này, ai cũng không chê ít.
Thiệu Ly rút hai tờ tiền giấy, quay đầu lại hô to với Trần Trạch, vẻ đầy hào khí: “A Trạch, đi, đi uống rượu!”
Vì vậy ba người đóng cửa tiệm, khoác vai nhau đến quán rượu nhỏ kiêm karaoke trong khu chợ đêm.
Hát đến chín giờ, đang cao hứng thì điện thoại của Thiệu Ly vang lên. Người gọi là Thiệu Phỉ.
Ngoài ý muốn, Thiệu Phỉ ở đầu dây kia vừa khóc vừa nói: “Ly Ly, chị không muốn làm nữa. Về nhà em nuôi chị có được không?”
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi khiến Thiệu Ly nhất thời không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.