Chương : 30
Thiệu Ly cầm một cốc nước ra khỏi quán, đưa cho Trương Nhị rồi nói: “Biết tớ là người cô đơn, vậy mà các cậu còn muốn mang người nhà theo? Muốn cô lập tớ sao?”
Trương Nhị nói một cách đương nhiên: “Cô lập thì sao, chúng tớ thích cô lập cậu đó.”
Thiệu Ly giận đến bật cười: “Được, vậy để tớ nghĩ xem. Đúng rồi, A Lỗi hẳn là vẫn chưa biết đến sự tích huy hoàng của cậu đúng không? Có muốn tớ thay cậu phổ cập kiến thức cho cậu ta không?”
Trương Nhị nói: “Sao có thể như vậy? Tớ là người rất thẳng thắn trung thực nên tớ sẽ không giữ bí mật với anh ấy.”
Thiệu Ly nhìn trời thở ra một hơi, bộ dạng “tớ mà tin thì tớ là tên đại ngốc”.
Bọn họ mỗi một người đều nói: Chả trách ngay cả hoa khôi dù bị sắc đẹp làm mờ mắt, cuối cùng cũng phải bái bai cậu, cậu chính là đồ ngốc Ly Ly ạ.
Cậu nói lại: Nếu tớ là đồ ngốc thì các cậu là cái gì? Là ai năm ấy làm thí nghiệm, đốt luôn cả bộ tóc giả đen mượt của thầy Hóa thành đầu hói hả? Còn dám đổ lên đầu tớ và A Trạch? Phản ứng của bọn tớ là hấp thụ nhiệt, còn của cậu mới là tỏa nhiệt mà. Cậu nói cậu không phải tổ tông của dòng họ ngốc, cũng không ai thèm tin?
Thế là bọn họ tranh chấp, cãi nhau rồi lại nói về những kỷ niệm năm tháng còn là học sinh, cái miệng không ngừng “hoạt động”, nói đến miệng khô lưỡi khô, vừa nói vừa khua chân múa tay vui sướng, nhắc tới chuyện vui thì cười, mà nhắc đến chuyện không vui cũng cười, hoàn toàn không coi ai ra gì cả, dường như quên luôn sự tồn tại Lý Hữu.
Cuối cùng, khi Trương Nhị uống xong, cô lau miệng rồi nói: “Cuối tuần cậu nhất định phải tới đó, đều đã qua thời trẻ trâu rồi mà vẫn không chịu về gặp chúng tớ gì cả, làm chúng tớ tưởng rằng cậu được một phú bà bao dưỡng nên chê chúng tớ nghèo hèn. Cậu coi vậy có được không?”
Thiệu Ly hất chân lên, bộ dáng rất gợi đòn: “Thật ra tớ cũng muốn ghét bỏ các cậu nhưng việc này sao có thể đến phiên tớ được? Muốn làm cũng phải cỡ tên Đường ngốc tử kia kìa. Tớ nghe nói tiểu tử này vài năm theo ba hắn tập tành làm gì đó về ô tô, kiếm nhiều đến nỗi eo cũng phình ra một vòng rồi kia kìa.”
Trương Nhị cười với cậu: “Ai nói vậy? Người ta hiện tại là body chuẩn đó nha. Mỗi lần cậu ta đến buổi họp lớp đều hỏi thăm cậu đó. Nhiều năm như vậy, cậu ta chắc vẫn yêu thầm cậu rồi.”
Thiệu Ly nói: “Sao lại thế? A Trạch lại nói với tớ tiểu tử kia mập ra mà?”
Trương Nhị cười cười, không nói gì.
Nhưng Lý Hữu lại nhíu nhíu mày, tâm tư khẽ động.
Cùng ăn cơm tối xong, sau khi chờ Trương Nhị đi, Lý Hữu ngồi trên sô pha, vừa lật tạp chí xem vừa nói: “Tối cuối tuần này tôi có thời gian rảnh nên có thể đi với em.”
Thiệu Ly nói: “Không cần đâu, cô ấy nói giỡn chơi với anh đó.”
Lý Hữu không hé răng nói câu nào, có vẻ rất không hài lòng.
Đến giờ đi ngủ, Thiệu Ly như cũ đến phòng con gái ngủ, còn Lý Hữu thì lại bị Lý Duy quấn lấy không cho đi.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Thiệu Ly bị một chút chấn động phía sau làm tỉnh, mơ mơ màng màng muốn bật đèn lên.
Lý Hữu từ đằng sau ôm lấy cậu, nắm lấy tay cậu, nói: “Là tôi.”
Thiệu Ly quay đầu lại, nhìn trong đêm tối khoảng bốn năm giây mới thấy rõ ràng, cậu nói: “Anh đến đây làm gì?”
Phòng ngủ chính có cái giường lớn như vậy không cần, lại chạy đến chen chúc với cha con cậu, người này quả thật không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường để hiểu.
Lý Hữu nói: “Ngủ đi, không phải ngày mai em còn phải đi làm sao?”
Thiệu Ly động thân, giọng nói mơ hồ hàm chứa oán giận: “Làm cái quái gì vậy. . . ” Vừa nói cậu vừa cử động để tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Cậu quả thật rất mệt mỏi.
Ban ngày phải làm việc liên tục, lại còn nói đến khô cả nước bọt, sao có thể không mệt cơ chứ.
Thế là cậu chỉ trở mình hai ba cái tượng trưng rồi không có động tĩnh gì nữa.
Lý Hữu vòng tay qua ôm chặt cậu.
Sáng sớm hôm sau,Thiệu Ly tỉnh lại trong tình trạng tay chân cùng quấn lấy một cái gì đó, cậu cảm thấy giấc ngủ tối qua là giấc ngủ thoải mái nhất từ trước đến giờ.
Cậu không hề ý thức rằng hơn nửa thân thể của cậu đều đè lên người Lý Hữu.
Lúc ấy Lý Hữu vẫn đang ngủ, Thiệu Ly vừa động một cái, hắn liền tỉnh lại.
Hai ánh mắt chạm nhau, ở một khoảng cách gần như thế, Thiệu Ly bỗng nhiên cảm giác như mình không hề quen đối phương một chút nào.
Cậu cảm thấy rất ngại ngùng, cũng chưa hiểu đây là tình huống gì, chân tay cứng ngắc đến nỗi không nghĩ được là cần dịch thân thể ra trước.
Lý Hữu rất bình tĩnh, thậm chí còn lấy ngón cái xoa cổ cậu rồi nói: “Dậy đi, Tiểu Tây đã dậy từ lâu rồi. Chút nữa tôi sẽ đưa em và con bé đi.”
Khi hắn nhắc tới Thiệu Hiểu Tây, Thiệu Ly mới nhớ tới cô bé, cậu duỗi tay sờ sang bên cạnh, quả nhiên chăn màn bên phía Thiệu Hiểu Tây đã được gấp gọn gàng, ngăn nắp như một khối đậu hủ.
Thiệu Ly chỉ còn thiếu nước ôm đầu kêu rên ở trong lòng.
Cậu đây là làm cha mẹ kiểu gì vậy? Ngay cả lúc con gái rời giường mà cũng không biết, thậm chí rất có thể Thiệu Hiểu Tây đã nhìn thấy dáng vẻ khó coi của cậu khi coi Lý Hữu như đệm thịt rồi đè lên mà ngủ đến nước miếng chảy ròng ròng.
Tuy rằng lúc cậu ôm Thiệu Hiểu Tay ngủ cũng có thể chảy nước miếng giàn giụa nhưng cái này làm sao có thể giống nhau được?
Con gái là người một nhà, mất mặt trước mặt bé cũng không sao, thế nhưng với người ngoài thì làm sao có thể tùy tiện như vậy được.
Thiệu Ly chép miệng một cái rồi đứng dậy, cậu dùng thời gian không đến năm phút đồng hồ để vệ sinh cá nhân cùng sửa soạn quần áo xong xuôi.
Sau đó cậu nghe tiếng Lý Hữu gọi với ra từ trong phòng: “Ly Ly, lấy cho tôi cái khăn mặt đi, người tôi đều bị em làm ướt hết cả rồi.”
Thiệu Ly chậm chạp không phát hiện ra cái ý nghĩa “đen tối” trong câu nói kia, thậm chí còn rất sảng khoái mà đáp: “Biết rồi.”
Chuẩn bị xong xuôi, bọn họ liền ra ngoài, Lý Hữu lái xe, Thiệu Hiểu Tây ngồi nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó rồi đột nhiên nói: “Ly Ly, tối nay hai người ngủ ở phòng con đi, con sẽ đi ngủ ở phòng khác, hai người chen chúc chật đến mức làm con không thể trở mình được.” Cô bé xoay xoay cái cổ nhỏ, giọng không chút giận dỗi, nói: “Hình như bị sái cổ rồi.”
Cô bé nói một cách đáng yêu khờ dại lại ngây thơ, nhưng cái sự đáng yêu khờ dại cùng ngây thơ đó lại khiến cho Thiệu Ly da mặt còn dày hơn tường thành ba phần phải đỏ mặt.
Đến ngay cả Lý Hữu trên mặt đều có chút ý xấu hổ.
Like Loading…