Chương : 42
Thiệu Ly cảm thấy có chút tiêu hóa không nổi, ngày hôm nay quả thật có quá nhiều “kinh hỉ”, cậu không biết Lý Hữu nghĩ gì mà lại làm vậy. Thành ra, hiện tại cậu đang ôm bụng suy tư.
Chợt cậu nói: “Ai da, lưng tôi hơi ngứa.”
Sau đó cậu rất tự nhiên rút tay ra, vòng qua phía sau, gãi tượng trưng hai ba cái. Làm như vậy chỉ muốn giữ lại mặt mũi cho Lý Hữu, chưa kể còn khéo léo thể hiện lập trường vững vàng của cậu là: tôi từ chối.
Muốn sống sót trong thế giới này, “kỹ năng ứng phó” đơn giản như thế cậu phải có.
Buổi chiều hôm nay, trước mặt Thiệu Phỉ cùng bọn Trần Trạch, Lý Hữu thừa nhận Thiệu Hiểu Tây, đã đem đến cho cuộc sống bình yên của cậu nhiều biến hóa lớn. Tại thời điểm nhạy cảm này, cậu cũng không cần tăng thêm nhân tố kích thích cho cuộc sống đâu.
Chợt nghe Lý Hữu nói: “Em có tâm sự.”
Thiệu Ly ngay lập tức đáp: “Không.”
Lý Hữu không nói thêm gì, hắn trực tiếp dừng xe lại, tắt đèn pha.
Trong bóng đêm, các góc cạnh khuôn mặt của hắn tạo nên một loại tình cảm thâm thúy mơ hồ.
Hắn nhìn phía trước một lúc, đột nhiên nói: “Ly Ly, ở cùng một chỗ với anh đi.”
Lời hắn nói ra không phải là lời thề son sắt, nghe không phải là lúc cảm xúc dâng trào hay cuồng loạn.
Ngữ khí của hắn bình thản gần như đang nói “À, hôm nay trời mưa.” .
Sau đó hắn nói tiếp: “Chuyện lần trước, là do anh qua nóng nảy, anh muốn xin lỗi em. Anh đảm bảo sau này sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa. Anh hy vọng, chúng ta có thể thử ở bên nhau.”
Thiệu Ly im lặng một chút rồi nói: “Chuyện quá khứ còn nhắc lại làm gì? Tôi cũng đã quên lâu rồi, anh cũng không cần tự trách… Thật sự cho đến lúc này, tôi chỉ tập trung nghĩ đến việc nuôi lớn con gái của tôi, chưa hề nghĩ đến chuyện khác. Chuyện này, anh đừng để ý, nó không liên quan đến anh chỉ là do bản thân tôi có vấn đề thôi, ha ha.”
Lý Hữu nửa ngày không nói gì.
Rồi hắn mới thở dài, nói: “Ly Ly, em không hiểu, thứ mà một đứa nhỏ cần không phải chỉ vật chất là đủ. Thời đi học chỉ là một bước đệm nhỏ trong cuộc đời mỗi con người. Trường học sẽ không dạy cho người ta cái gì gọi là gia đình, cái gì gọi yêu và cái gì gọi là cuộc sống, hôn nhân. Một đứa trẻ mồ côi, khi lớn lên tâm lý sẽ có nhiều chỗ bị thiếu hụt, điều này đã được nhiều người chứng minh. Anh không muốn Tiểu Tây sau này bởi vì xuất thân hay gia đình của mình ảnh hưởng mà e ngại hôn nhân hoặc trở thành người cực đoan, coi hôn nhân như trò đùa. Nó là con của chúng ta, anh chỉ hi vọng nó sống thật tốt, thật hành phúc, thật mỹ mãn, để cuộc đời nó không có gì phải nuối tiếc.”
Thiệu Ly nghe xong có chút ngỡ ngàng.
Cậu há há miệng, nhưng không biết nói gì. Cách Lý Hữu nói chuyện rất rõ ràng, mạch lạc, đâu ra đó, cũng rất thuyết phục khiến những câu từ chối cậu đã nghĩ kỹ từ trước không thể nào nói ra.
Lý Hữu nhẹ nhàng sờ đầu Thiệu Hiểu Tây, nói: “Nó rất giống anh, càng lớn càng giống. Dù thế nào, anh cũng không muốn sau này nó trở thành người như anh.”
Phản ứng đầu tiên của Thiệu Ly là: làm sao có chuyện đó xảy ra?
Một người vô tâm vô phế như cậu, sao có thể nuôi Thiệu Hiểu Tây thành Lý Hữu của hiện tại?
Tiếp tục tưởng tượng, hình như có chút không chắc chắn lắm.
Thiệu Hiểu Tây bây giờ còn nhỏ, ai có thể cam đoan trong thời kỳ trưởng thành của bé không có chuyện gì quan trọng phát sinh?
Ai cũng không thể cam đoan.
Tâm lý hay không tâm lý, Thiệu Ly thật sự không hiểu gì cả.
Cậu chưa từng đi học đại học, hơn nữa, môn cậu học tốt nhất là vật lý, chưa kể nó chỉ gói gọn trong phạm vi trung học phổ thông.
Tuy nhiên những gì nãy giờ Lý Hữu nói cậu đã từng nhìn thấy ở trên mạng hoặc báo chí.
Trước đây, lúc cậu còn khó khăn, chỉ nghĩ đơn giản là cho Thiệu Hiểu Tây được ăn no, uống nhiều sữa bột, mùa đông có áo ấm, không bị nứt da, mùa hè không nổi rôm sẩy khắp người, mùa xuân không bị bệnh là đủ rồi.
Sau này, cuộc sống của cậu tốt hơn, cậu mới bắt đầu tính toán đến chuyện tương lai của Thiệu Hiểu Tây .
Rồi cậu bắt đầu thường xuyên tặng quà cho chủ nhiệm lớp của Thiệu Hiểu Tây, hoặc giúp bọn họ sửa xe, nạp khí ga,…
Cậu chạy tới chạy lui, làm việc này làm việc kia, mục đích cuối cùng cũng chỉ mong người ta có thể qua tâm đến con gái của cậu nhiều một chút.
Đó cũng chính là khả năng cao nhất, cực hạn của cậu .
Bây giờ cậu chỉ có thể dạy cho Thiệu Hiểu Tây một chút Toán học, Tiếng Trung, Tiếng Anh, nhưng sau này, có lẽ cậu không có khả năng đó .
Hơn nữa, Thiệu Hiểu Tây bây giờ còn ghi danh vào một lớp học đa ngôn ngữ, mặc dù là học vẹt, chỉ có thể nói một ít từ đơn giản, nhưng điều đó đã vượt xa khả năng của Thiệu Ly .
Thiệu Hiểu Tây rất thông minh, có nhiều chuyện bé chưa làm nhưng vẫn có thể làm rất tốt. Rồi sẽ có một ngày nào đó, bé sẽ đi đến một nơi rất xa, xa đến mức Thiệu Ly không thể nào với được. Nếu có Lý Hữu – một tấm gương thành công như thế dẫn dắt, bé chắc chắn sẽ tiến xa hơn và… cuộc sống của bé sẽ có tương lai hơn.
Đương nhiên, có một gia đình đầy đủ là điều đáng trân trọng nhất.
Nhưng… đó là chuyện mà một mình Thiệu Ly không thể cho bé.
Từ chiều đến tối hôm nay, lần lượt từng cái, từng cái cọc giáng liên tiếp trước mắt cậu, Thiệu Ly cảm thấy tâm tình của mình có một chút là lạ, có chút tủi thân.
Sau đó cậu theo thói quen, dùng một tay gãi đầu, cười thấp giọng nói: “Lúc trước đáng lẽ tôi nên vừa đi làm, vừa học một lớp bổ túc đại học, haha. Bây giờ tôi nói không lại anh..”
Hô hấp của Lý Hữu có chút nghẹn lại, nén nhịn một lúc mới từ từ phun ra một câu.
Hắn nói: “Việc anh nói cùng với chuyện học đại học không hề liên quan. Em đừng nghĩ nhiều.”
Thiệu Ly đáp: “Ừ.”
Lý Hữu nói tiếp: “Em chỉ cần thử một lần. Nếu em muốn, bất cứ khi nào em cũng thể nói không với anh, anh sẽ không ép buộc em.”
Thiệu Ly rất muốn hút một điếu thuốc.
Cậu nghĩ có lẽ Lý Hữu thật lòng quan tâm đến Thiệu Hiểu Tây.
Trên thực tế cậu không muốn thừa nhận cũng không được, từ ngày đầu tiên, Lý Hữu đã lặng lẽ chú ý đến việc bồi dưỡng và dẫn dắt Thiệu Hiểu Tây.
Hắn không mua cho Thiệu Hiểu Tây những món đồ chơi xa xỉ, mắc tiền, không để bé bị sa vào vật chất mà thường mua sách cho bé hoặc một số sản phẩm khoa học kỹ thuật.
Hắn trước mặt người khác là người ít nói ít cười, lạnh lùng không quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng với Thiệu Hiểu Tây, lại có vẻ tự do, thoải mái có khi là ngang hàng, đôi lúc còn cùng Thiệu Hiểu Tây trao đổi tâm sự.
Mặc khác, hắn dạy Thiệu Hiểu Tây học tiếng Anh, đơn giản cũng vì tính toán tương lai sẽ cho Thiệu Hiểu Tây xuất ngoại.
Bộ dáng che chở đến mức này, không thể nào giả bộ là được.
Ôm Thiệu Hiểu Tây ngồi suy nghĩ một lát, cuối cùng Thiệu Ly nói: “Việc này để sau khi tôi về quê rồi nói sau.”
Lúc ăn cơm chung, cậu đã đề cập đến chuyện dời mộ phần của bà nội với Thiệu Phỉ. Đây là chuyện lớn, hiếm khi Thiệu Phỉ tán thành, Thiệu Ly sao có thể chậm trễ.
Lý Hữu rất biết ý mà nói: “Được, anh đợi em.”
Sau đó, hắn sờ tay Thiệu Hiểu Tây, rồi nhìn Thiệu Ly, gạt tay lái, khởi động xe.
Sáng thứ bảy, Thiệu Ly dẫn Thiệu Hiểu Tây mang hũ tro cốt của bà nội trở về quê hương.
Thiệu Phỉ lần này không đi theo, hai ngày nay cô bận làm người mẫu ảnh cho bìa một tạp chí, bận đến mức không thể rời đi được.
Thiệu Ly giành thời gian một ngày tu chỉnh mộ của bà Thiệu, buổi tối dẫn Thiệu Hiểu Tây đến thắp hương tổ tiên, xong ở lại nhà của bà.
Ngày hôm sau, Thiệu Ly vừa rời giường đã đun bếp than.
Tia nắng ban mai chiếu rọi muôn nơi, mặt trời mùa thu rất ấm áp không thể xua tan màn sương mù dày đặc. Trước sân phủ đầy lá, trong không khí vẫn còn vương vấn từng giọt sương lành lạnh.
Thỉnh thoảng, tiếng lá rơi “Xào xạc, xào xạc” từ phía sau truyền đền.
Like Loading…