Chương : 63
Sau khi nghe xong cảm giác thứ nhất của Thiệu Ly chính là: À, thì ra Lý Hữu là thẳng.
Cái thứ hai cậu ý thức được, chính là: Lý Hữu rất có thể còn có một đứa con trai ngoài luồng nữa.
Mặc dù đứa con này trên danh nghĩa là em trai của hắn, nhưng ai cũng hiểu DNA luôn là công cụ tuyệt vời để xác định thân nhân.
Cái thứ ba mà cậu nghĩ là: Sở dĩ, Lý Hữu học theo người khác bày trò come out, hẳn là do lúc trước bị ảnh hưởng bởi “thất bại nhỏ” này.
Haiz… thì ra là vì người đàn bà của ba mình, thật là không có đạo đức, tại sao lại điên cuồng như thế chứ?
Nhân sinh quan thật đáng sợ.
Cậu muốn cười to ba tiếng ha ha ha tỏ vẻ khinh bỉ, thế nhưng cười không nổi. Cậu còn nghĩ: tại sao lúc trước chính mình lại tin tưởng rằng Lý Hữu là cong chứ? Chưa kể, còn vội vàng mà bò lên giường hắn.
Mẹ kiếp!
Sau đó, cậu hút một điếu thuốc, rồi suy nghĩ vẩn vơ về rất nhiều chuyện, về cuộc sống trước đây của mình, về những việc xảy ra những năm này và cả chuyện tương lai cậu sẽ sống ra sao.
Cuối cùng, cậu cũng ý thức được, có lẽ Lý Hữu đã có một đứa con trai rồi, Thiểu Hiểu Tây sẽ trở thành đứa con có hay không cũng được. Nghĩ vậy thì có xót xa thật, nhưng cũng đồng nghĩa là cậu và Lý Hữu sẽ đường ai người nấy đi, về việc nuôi nấng Thiệu Hiểu Tây, cậu có mấy phần nắm chắc để thương lượng.
Vậy cũng tốt.
Cậu phả từng luồn khói thuốc vào không khí.
Cậu nghĩ nếu lúc này cậu đủ kích động, chắc chắn sẽ gọi điện qua dằn mặt Lý Hữu: Mẹ nó, anh muốn gặp tôi thì gặp, không muốn gặp tôi thì giả vờ chơi trò mất tích, khiến người khác lo sợ, đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay của anh, anh nghĩ mình giỏi lắm à? Anh cho rằng tôi là con chó mà anh nuôi sao, thích thì gọi đến không thích thì vứt bỏ sao? Anh là trai thẳng thì cũng đừng giả vờ là gay, anh cho là mấy cái này ai cũng có thể chạy theo môđen à?
Hoặc nếu cậu là người mưu mô, lúc này cậu nên chủ động gọi điện thoại, thừa nhận sai lầm với Lý Hữu: Em đã biết mình sai rồi, xin anh hãy cho em cơ hội sửa chữa.
Nghĩ thì rất đẹp, nhưng đến lúc làm thì hoàn toàn không hề dễ như vậy.
Cho nên lúc này, cậu vẫn ngồi trên sô pha, ngửa đầu hút thuốc.
Nghĩ một hồi, cậu lại đưa ra kết luận: Lý Hữu và Tô Viện kỳ thật đúng là rất xứng đôi.
Cùng là người có học thức uyên bác, có tài hoa, chí lớn. Họ có thể nói chuyện về nghệ thuật, đi nghe nhạc kịch, cùng xem triển lãm tranh, tán gẫu bằng những câu tiếng nước ngoài mà cậu nghe không hiểu, bàn về các phong tục của nước ngoài, tâm tình với nhau,… đúng là lãng mạn.
Điểm mấu chốt là cả hai có tiếng nói chung.
Sau đó, cậu lại nghĩ đến lúc cậu ở cùng với Lý Hữu. Hình như, không có chuyện gì đáng để nói, lúc nào cũng cậu cũng là người nói, Lý đại thiếu gia chỉ có ngồi nghe.
Rốt cuộc, giữa hai người có bao nhiêu sở thích chung?
Uầy…Thật đúng là nghĩ không ra.
Có kể cho nhau nghe những chuyện thời thơ ấu, niềm vui và nỗi buồn không?
Hình như… Là không có.
Có bao giờ đem chuyện trong nhà ra kể không?
Ừm… cũng không luôn.
Có hiểu rõ về nhau không?
À, vấn đề này chính cậu cũng cảm thấy buồn cười.
Haiz…
Lúc muốn rút điếu thuốc thứ ba ra, di động của cậu vang lên, là Trần Trạch gọi đến.
Năm nay, thành phố D vốn trực thuộc thành phố C đã xảy ra một trận động đất lớn. Ba của Trần Trạch đã bị nghiền nát một chân, thiếu chút nữa còn bị chôn dưới đống đổ nát, không thể cứu ra được, lúc mẹ Trần Trạch gọi điện đến, nhịn không được khóc nức nở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Ly gửi Thiệu Hiểu Tây ở nhà Dương Tiểu Hâm. Mặc dù chưa thể xác định rõ mối quan hệ giữa cậu và Lý Hữu hiện tại là gì nhưng cậu vẫn quyết định theo Trần Trạch đi xe lửa về phía Nam.
Tối hôm sau đó, bọn họ đã đến thành phố D, cơm còn chưa kịp ăn đã trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, ba mẹ Trần Trạch nhìn thấy anh lại tiếp tục khóc không ngừng, cuối cùng bà Trần lôi kéo Thiệu Ly nói: “Vẫn là Ly Ly cùng với A Trạch nhà ta thân thiết nhất.”
Thiệu Ly gãi đầu cười: “Ha hả, dì à, dì đừng có khách khí như vậy, A Trạch là anh em tốt của con, chuyện của cậu ấy cũng chính là chuyện của con. Hay là chúng ta trước hết dọn sẵn đồ đạc đi, trận động đất này rất kỳ lạ, con nghĩ nơi này không an toàn.”
Trần Trạch cũng nói: “Mẹ ơi, mau chóng thu thập đồ đạc đi, con đã mua sẵn vé xe rồi.”
Bà Trần quay qua hỏi ông Trần: “Ba nó ơi, ông nghĩ như thế nào?”
Ông Trần vẫn có chút không cam tâm nói: “Tất cả gia sản đều ở chỗ này, đi cái gì mà đi. Tôi không đi. Trận động đất này không phải qua rồi sao.”
Trần Trạch nghe xong nhíu mày, anh hơi lên giọng: “Ba à, ba nghĩ kỹ đi là tiền quan trọng hay mạng sống quan trọng?”
Ông Trần nghĩ một hồi, cực kỳ có phong thái của giai cấp “vô sản” nói: “Đều quan trọng.”
Trần Trạch nghe xong cũng muốn phát hỏa, Thiệu Ly ngăn anh lại, hỏi ông Trần: “Chú à, trong nhà ngoại trừ phòng ốc, còn có cái gì đáng giá không? Chú đừng nói với con là sổ tiết kiệm nha, thứ đó cũng có thể làm lại mà.”
Nhắc tới đây, ông Trần càng thương tâm, bắt đầu cằn nhằn liên tục: “Cháu nói xem tại sao nhà chú lại xui xẻo như vậy? Nhà mới mua chưa được nửa năm, động đất một cái, tất cả đều sụp hết. Chưa kể, trong nhà còn có hai cái TV LCD mới mua, à còn có máy lạnh với tủ lạnh cũng là đồ mới, còn có vô số đồ khác nữa, tổng cộng cũng mất mấy vạn chứ ít đâu.”
Lần đầu tiên, Thiệu Ly thấy có người còn keo kiệt hơn cả mình.
Trần Trạch lập tức nói: “Tất cả đều là vật ngoài thân, nếu không còn con vẫn có thể kiếm tiền mua cái khác.”
Ông Trần nghe xong gào lên: “Mày thì biết cái gì! Đó là phòng mà mẹ mày đã chuẩn bị cho mày sau này kết hôn, tiền dành dụm cả mấy chục năm trời đều đổ vào đó, nghĩ sao tao không tiếc chứ?”
Trần Trạch thật không còn gì để nói, anh có vẻ mất tự nhiên.
Thiệu Ly liền hoà giải nói: “Ai dà, chú ơi chú thật xứng đáng là một trong hai mươi bốn gương người cha tốt nhất mà.” Nói xong, cậu lấy khuỷu tay đẩy đẩy Trần Trạch.
Trần Trạch rầu rĩ nói: “Con biết rồi.”
Thiệu Ly thừa dịp khuyên: “Con nghĩ như vầy: vật ngoài thân không có cũng không sao, quan trọng nhất là người không có việc gì là được.”
Trần Trạch nhanh chóng lấy con dao nhỏ cắt táo cho ba mẹ anh, sau đó, anh định gọt thêm trái nữa cho mình và Thiệu Ly, mỗi người một nửa.
Kết quả, Thiệu Ly cực kỳ không khách khí lục trong giỏ hoa quả lấy một trái lê ra tung hứng trên không trung, rồi mới ném cho Trần Trạch, nói: “Ăn cái này đi, ăn táo khát nước lắm.”
Ông Trần cắn miếng táo, cười mắng cậu: “Thằng quỷ này.”
Bà Trần trừng mắt nhìn ông Trần, nói: “Ly Ly từ thành phố S xa xôi đến đây thăm ông, ông coi ông lại nói cái gì vậy.”
Thiệu Ly ăn nguyên miếng lê mà Trần Trạch vừa gọt, phất tay ra vẻ không sao, nói: “Không có sao đâu dì, chú nói A Trạch không phải nói con đâu.”
Sau đó, bọn họ tiếp tục bàn chuyện sau này quay về thành phố S sẽ làm cái gì.
Nhà họ Trần cũng không giàu có, trận động đất này cũng tổn thất không nhỏ, nhà bị sụp thì không có biện pháp, nhưng mà những đồ gia dụng có giá trị bên trong, ông Trần vẫn không nỡ vứt bỏ.
Ngày hôm sau, Thiệu Ly cùng Trần Trạch thương lượng xong xuôi, quyết định trước tiên về nhà Trần Trạch xem căn nhà giờ đã thành cái dạng gì, còn có thể lấy vài thứ ra không.
Cũng coi như bọn họ may mắn. Lúc vừa về đã thấy căn nhà nghiêng nghiêng vẹo vẹo nhưng vẫn chưa có sập, cùng lắm thì tường nứt ra thành những khe hở nhỏ, nhìn chỉ có chút nguy hiểm. Hèn gì, ông Trần ở công ty lại bị đè nát một chân còn bà Trần thì không có việc gì.
Vì thế Thiệu Ly cùng Trần Trạch nhanh chóng đi lên lầu xem cái gì có thể tháo ra được thì tháo ra hết để đem đi.
Lúc ấy, Lý Hữu tìm đến.
Like Loading…