Chương 2 : Đấu Ma đại lục
>Đấu Ma đại lục,chính như tên gọi, đây là
nơi mà đấu khí và ma pháp thống trị, toàn bộ đại lục vô cùng rộng lớn,
không ai biết Đấu Ma Đại Lục lớn bao nhiêu, chỉ biết ở nơi này có nhân
tộc, thú tộc còn có một số cổ tộc siêu cấp.
Tương truyền vào thời kỳ viễn cổ,Đấu Ma đại lục không có hình thù như
bây giờ,mà là phân tách ra 2 mảng đại lục riêng biệt,là Đấu Khí đại lục ở phía đông,còn Ma Pháp đại lục nằm ở phía tây.Nhưng rồi cuộc chiến nổ ra giữa các chủng tộc viễn cổ,đã làm toàn bộ địa lý biến đổi ,mà tạo nên
cảnh tượng như ngày nay.
Quay lại với Đấu Ma đại lục, hiện tại đang giữa mùa đông,từng cơn gió
lạnh buốt thổi qua những hàng cây tuyết phong,tạo nên một cảm giác tiêu
điều.Lúc này ở trong tiều trấn,trong một đình viện bỗng truyền ra một
tiếng khóc,tiếng khóc khiến cho người ta phải thấy thương cảm và đau
lòng.
Ở trong sân rộng có vài chục người, nam có nữ có , qua cách ăn mặc của
họ thì toàn bộ đều là hạ nhân.Trong số đó,có một trung niên nhân,tuy sắc mặt tức giận nhưng cũng đành chịu không biết phải làm gì.
Trung niên nam nhân này có tên là Thần Thế Kiệt, là chủ nhân của đình
viện này. Thần gia rơi vào trong tay của hắn thì ngoại trừ mấy cửa hàng
nửa chết nửa sống ở bên ngoài thì Thần gia cũng chẳng hề có tiền nào
khác thu vào, khiến cho Nhạc gia ngày càng lụn bại địa vị ở cái trấn nhỏ này.
Thần Thế Kiệt thở ra một hơi, nếu như là mấy trăm năm trước thì làm sao
có thể có chuyện như vậy phát sinh được. Thần gia-cái chữ "Thần" nghe
hoành tráng và khí phách đến mức nào.Ngày trước,Thần gia mạnh mẽ biết
bao nhiêu,đã từng là một gia tộc cường hãn trong hàng ngũ nhân tộc toàn
bộ Đấu Ma đại lục.Nhưng khi rơi vào trong tay của hắn, hắn chỉ trách
thực lực của mình quá thấp,không có cách nào khiến Thần gia được như năm xưa.
Bên cạnh Thần Thế Kiệt là một cỗ thi thể, đó chính là thi thể của nhi
tử Thần Nam của hắn.Nói đến Thần Nam,nhi tử này của hắn,đúng là một
thiên đại bất hạnh,từ lúc sinh ra,thân thể vô cùng ốm yếu kém cỏi,đến
nổi không thể tu luyện đấu khí và ma pháp.Đã vậy,lại còn thường xuyên
bệnh tật,có thể nói,tuổi thơ của Thần Nam vô cùng "dữ dội",nhưng lại là
bệnh tật dữ dội..Ngày hôm nay,cũng là như vậy, sau một cơn bạo bệnh,hắn
đã chết.
Ngồi khóc bên cạnh Thần Nam, chính là tiểu muội Trương Ngữ Yên có quan
hệ rất tốt với y.Cô bé năm nay chỉ khoảng 8 tuổi, trên gương mặt non
nớt thanh thuần tràn ngập nước mắt,cô bé ôm lấy Thần Nam mà nức nở:
-Biểu Ca,huynh mau tỉnh dậy đi,hu hu,huynh đã hứa với muội,đưa muội đi
ăn hồ lô đường,ăn bánh đậu xanh..Biểu ca,huynh mau tỉnh lại đi..hu hu
Nhìn đứa con chết ở cạnh mình, hốc mắt của Thần Thế Kiệt cũng đã sớm ứa
nước mắt.Kẻ làm cha mẹ,có nỗi đau nào hơn khi thấy hài tử của mình còn
quá trẻ đã phải ra đi kia chứ.
Ở trên mặt đất, Thần Nam tuổi tác chừng mười bốn mười lăm, bộ dáng cũng
coi như là tuấn lãng, thân cao khoảng một thước bảy, thể trạng tuy bệnh
tật triền miên nhưng lại vẫn có phần rắn chắc.Lúc hắn nhắm mặt lại,cũng
không còn khó coi như trạng thái uể oải của hắn khi còn sống.
-Biểu Ca ,huynh sao lại thất hứa với Yên nhi,huynh tỉnh lại đi,hu hu, huynh mau tỉnh lại đi...
Trương Ngữ Yên vẫn ôm chặt lấy Thần Nam mà gào khóc nức nở.Không ít
người hầu cũng khóc thút thít, tiểu thiếu gia này từ nhỏ đối với bọn họ
rất tốt, đối đãi bọn họ cũng không giống như là đối với người hầu.
-Thôi được rồi,Tiểu Tam ,ngươi hãy an táng cho tiểu thiếu gia thật tốt đi.
Thần Thế Kiệt cố nén nước mắt, lúc này trong lòng của hắn giống như là
bị dao cắt. Tuy nhiên hắn không thể rơi lệ,vì hắn biết,Thần gia sau này
còn phải dựa vào hắn chèo chống.Hắn tuyệt đối không thể rơi lệ,nói xong
câu này,Thần Thế Kiệt đi vào bên trong.
Thần Thế Kiệt từ từ đi tới mật thất của Thần gia khẽ đóng cửa lại. Giờ
phút này hắn cuối cùng cũng nhịn không được mà ứa nước mắt ra,thân hình
hắn như co quắp nằm trên mặt đất.Giờ phút này,hắn nắm chặt bàn tay
lại,đôi mắt ửng đỏ lẩm bẩm:
-Nam nhi,ta thật xin lỗi con,xin lỗi mẹ con,chỉ trách bản thân cha vô dụng.
-Tiểu thư,xin người đừng quá thương tâm,việc trước mắt là hãy mang thiếu gia đi an táng thôi.
Một người hầu nói với Trương Ngữ Yên.
Bỗng nhiên,Trương Ngữ Yên hét lên thất thanh:
-Khoan đã,Tiểu Tam thúc,huynh mau nhìn kìa,biểu ca mới cử động, biểu ca chưa chết, biểu ca còn sống.
-Ngữ Yên tiểu thư,xin người đừng quá thương tâm,chúng ta trước hết hãy mang thiếu gia an táng đi.
Người hầu trung niên đau lòng nhìn Trương Ngữ Yên nói.
-Không,Tiểu Tam thúc,ta thật sự nhìn thấy tay biểu ca cử động,là thật đó.
Nhìn thấy biểu tình của nàng,người hầu Tiểu Tam cũng bán tín bán
nghi,bắt đầu đến dò xét lại thi thể của Thần Nam một lần nữa,bổng nhiên
hét lên:
-Đúng vậy rồi,đưa tiểu thiếu gia lên phòng,tim tiểu thiếu gia vẫn còn
đập, lão gia, lão gia ơi, thiếu gia đã sống lại, đã sống lại rồi.
Trong lúc đạo thiên lôi bổ xuống Thần Nam, Thần Nam cuối cùng chỉ cố hết sức dùng hết chân khí trong linh hồn xuất ra. Ngay lập tức tia chớp của thiên lôi khủng bố đã nuốt hắn đưa vào trong lỗ đen vô tận.Cho dù hắn
dãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được,thậm chí hắn còn cảm thấy
nhục thể của mình bị phá tan thành từng mảnh nhỏ,linh hồn dần suy
yếu,tiến nhập vào hắc ám vô tận.
Chẳng biết qua bao lâu,Thần Nam từ từ mở mắt,trong đầu hắn vô cùng đau đớn,toàn thân cảm thấy rất khó chịu.
-Biểu Ca,huynh đã tỉnh,huynh xấu lắm, huynh hù chết muội ..
-Thiếu gia,ngài đã tỉnh rồi,tạ ơn trời đất...
Những người hầu cũng vô cùng phấn khởi khi thấy Thần Nam tỉnh lại.
Trái với vẻ mặt hoan hỉ của mọi người, Thần Nam lúc này chỉ cảm thấy đau đầu và khó hiểu.Đầu của hắn rất đau,có thể cảm giác như bị đại chùy nện vào vậy.
-Ta không chết,nhưng đây là nơi nào,những người này là ai,tu vi của ta tại sao không còn..a aaa
Thần Nam cố nhớ lại cảnh tượng lúc đó,hắn không hiểu tại sao lại xảy ra
chuyện này,hắn chỉ nhớ là hắn cố dùng hết sức bảo vệ linh hồn của mình
lúc bị lỗ đen hút vào vô tận hư không,nhưng vừa mở mắt tỉnh lại,thì mói
thứ xung quanh đã thay đổi đến chóng mặt.
-Hử,tại sao lại có một linh hồn yếu ớt ở chỗ này? Thôi,ta cứ cắn nuốt nó trước rồi tính sau,dù gì thì bây giờ ta cũng rất yếu,thịt muỗi thì cũng là thịt,có còn hơn không.
Thần Nam khống chế linh hồn của mình dần dần tiến lại linh hồn bé nhỏ và xa lạ đó ,từ từ cắn nuốt nó.
Một lúc lâu sau,hắn phải tốn không ít công phu mới cắn nuốt được trọn
vẹn linh hồn kia,trí nhớ của linh hồn này,cũng toàn bộ quán chú vào đầu
hắn.
-Thì ra đây không còn là Việt Quốc,đây là Đấu Ma đại lục,linh hồn của ta đã xuyên tới dị giới.
Thần Nam thì thào.