Chương 34
"Bớt giỡn mặt với chúng tôi đi, cút ngay không thì tôi không khách khí đâu!" Cậu chủ Huy nóng nảy, vớ lấy chai rượu, khí thế vô cùng hung hăng. Lợi dụng lúc đó, anh ta cố làm đổ ly rượu trên bàn, nhưng bị Giang Tiểu Thần ngăn lại. "Hì hì, vẫn muốn hủy bằng chứng à, xem ra thằng này đã từng làm không ít loại chuyện này!" Giang Tiểu Thần cười khúc khích, thích thú nói. Cậu chủ Huy này dường như cũng chẳng tốt lành gì, thấy không thể hủy bằng chứng, đột nhiên tức giận vung tay, hai gã to lớn sau lưng lập tức tiến lại. Đồng thời, những người ở các bàn xung quanh cũng chú ý tới tình hình nơi đây, lập tức né ra xa vị trí ồn ào, một số đã chạy ra gọi bảo vệ. "Nhóc con, cho mày cơ hội cuối cùng, cút hay không cút?" Cậu chủ Huy có hai tên vạm vỡ hỗ trợ, khí thế càng hung hăng. Giang Tiểu Thần nhún vai, nhìn cô gái có ngoại hình trong trắng ngây thơ kia, cười nói: "Sao thế? Gọi hai tay sai tới là có thể thay đổi sự thật là anh và cô này đã bỏ thứ gì đó vào ly rượu của cô ấy à?" "Cái... cái gì..." Nghe thế, những người vừa nãy còn tức giận nhìn nhau, ban đầu cảm thấy Giang Tiểu Thần đến gây sự, nhưng bỗng nghe anh nói vậy, vài người không khỏi thay đổi sắc mặt. Ánh mắt Từ Tinh Tinh lóe lên, nhìn sang Lưu Dĩnh và cậu chủ Huy, cả hai đều lảng tránh ánh mắt, sau đó Lưu Dĩnh liền biện bạch: "Mắt nào của anh thấy chúng tôi bỏ thứ gì vào rượu của Tinh Tinh hả? Tinh Tinh à, chúng tôi với cậu là bạn bè, còn anh ta là ai chứ? Chẳng lẽ cậu không tin chúng tôi à? Mọi người đều ở đây cả, sao chúng tôi lại hại cậu chứ?" "Này này, tôi cũng không nói các cô bỏ thứ gì vào rượu để hại cô ấy đâu nhé, mà chính cô tự nói ra đấy. " "Anh..." Giang Tiểu Thần nhìn cô gái mặc áo phông trắng, quần jean đơn giản ngây thơ, nói: "Cô gái à, cô có thể không tin tôi, nhưng đôi tình nhân chó má này thì cô càng không nên tin." Từ Tinh Tinh có ngoại hình thanh tú, tự nhiên đơn thuần, nhưng dù sao cũng là phụ nữ trên 20 tuổi, cũng không phải kẻ ngốc, chỉ là cô ấy vẫn hơi nghi ngờ. Thấy vậy Giang Tiểu Thần cũng không giải thích thêm, cầm lấy ly rượu trên bàn đứng dậy từ ghế sofa: "Hay là thế này đi, vì cô này và anh kia nói rượu không có vấn đề, thế thì các người uống thử xem sao?" "Cái... cái gì? Sao tôi phải uống? Anh tưởng anh là ai mà bắt tôi uống thì tôi sẽ uống hả?" Lưu Dĩnh sững sờ rồi hét lên. "Không uống thì là có âm mưu rồi. " "Vậy nếu chúng tôi uống xong không sao, anh tính thế nào?" Đột nhiên, cậu chủ Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thần: "Nếu chúng tôi uống xong không sao, anh định thế nào?" Giang Tiểu Thần nhìn anh ta: "Khà khà, chẳng lẽ anh thật sự muốn uống hả? Được thôi, tôi không phí thời gian với mấy trò đùa này nữa. Nếu uống xong không sao tôi sẽ quỳ xuống lạy anh chàng này và cô gái kia ba cái, rồi phủi mông bỏ đi ngay lập tức!" "Được!" Cậu chủ Huy vui vẻ đồng ý, rồi cười đắc ý, anh ta uống cạn ly rượu này không phải để tự minh oan, chỉ là để kéo dài thời gian, chờ bảo vệ tới rồi tính sau, thuốc này không thể có tác dụng nhanh đến mức đó, ít nhất cũng mười mấy phút. Dù có lỡ mất cơ hội ngủ với Từ Tinh Tinh đêm nay, nhưng cũng không sao, kéo Lưu Dĩnh về ngủ cũng được, tuy đã quen ngủ với cô ta nhưng dù sao vẫn có thể giải khát. "Lưu Dĩnh, chúng ta uống cho anh ta coi đi!" Cậu chủ Huy cầm lấy ly rượu từ tay Giang Tiểu Thần, uống một ngụm lớn rồi đưa cho Lưu Dĩnh. "Cậu chủ Huy, cái này..." "Uống đi!" "Vâng ạ." Lưu Dĩnh biết bên trong có gì, nhưng để không lộ đuôi, cô ta chỉ có thể nghe lời cậu chủ Huy, cầm lên uống một ngụm nhỏ. Sau khi cả hai uống xong, cậu chủ Huy lại tự mãn cười nói: "Nhóc con, thấy chưa? Quỳ xuống dập đầu đi." Những người khác thấy cậu chủ Huy và Lưu Dĩnh uống rượu thật, biểu cảm kỳ lạ trên mặt lập tức biến mất, lại tức giận nhìn Giang Tiểu Thần mắng: "Anh còn gì để nói nữa không? Mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu chủ Huy và Lưu Dĩnh đi!" "Mau quỳ xuống dập đầu đi, thật không biết tên ngốc từ bệnh viện tâm thần nào chạy ra, cản trở tâm trạng uống rượu của chúng ta."