Chương 37
"Anh... anh định làm gì vậy?" Nhìn Giang Tiểu Thần đang đến gần mình, Lưu Dĩnh hoảng sợ ôm lấy mình. "Không phải các cô muốn xem bằng chứng à?" Giang Tiểu Thần mỉm cười yếu ớt, đột nhiên nắm lấy tay Lưu Dĩnh, kéo cô ta về phía mình. Lưu Dĩnh lại hoảng sợ, sau đó hét lên: "A! Lưu manh! Ở đây có người đang giở trò lưu manh, cứu tôi với!!" Sau khi Lưu Dĩnh hét lên, những người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Thần, cùng nhau chỉ trích và mắng mỏ anh. "Này! Nhóc con, anh điên à! Anh có biết mình đang làm gì không?!" "Buông cô ấy ra!" Cậu chủ Huy ở bên cạnh quan sát, cũng không để hai tên vạm vỡ bên cạnh tới giúp Lưu Dĩnh, Giang Tiểu Thần làm loạn như vậy, đột nhiên anh ta nảy ra một tính toán nhỏ nhặt, sẽ để Giang Tiểu Thần ức hiếp Lưu Dĩnh trước, còn mình thì chờ cơ hội để bảo hai tên vạm vỡ xông lên, khi sự việc được giải quyết, đương nhiên sẽ để lại ấn tượng tốt cho Từ Tinh Tinh, cuối cùng cho dù tối nay anh ta không ngủ được với cô ấy thì sau này vẫn sẽ có một cơ hội để hẹn hò với người phụ nữ này. Tuy nhiên, anh ta đã đánh giá thấp năng lực của Giang Tiểu Thần, sau khi Giang Tiểu Thần nắm lấy cổ tay của Lữu Dĩnh, anh cũng không buông tay vì tiếng la hét của người khác, thay vào đó, anh mỉm cười và nói: "Các người cứ yên tâm đi, người phụ nữ này không đẹp cũng không có mông, chạm vào cô ta thì chi bằng tự dùng tay tự lực cánh sinh còn sảng khoái hơn." Những lời này vừa nói ra, mọi người đều bật cười, mặt Lưu Dĩnh lập tức đỏ bừng, ngay cả phấn hồng trên mặt cũng không che giấu được sự xấu hổ, cô ta nhìn Giang Tiểu Thần, nghiến răng nghiến lợi tức giận. "Anh, anh thật lưu manh, cứ chờ chết đi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!" Vừa nói xong, Lưu Dĩnh lấy điện thoại di động ra bằng tay kia và chuẩn bị gọi cảnh sát. Giang Tiểu Thần thuận thế nhìn Lưu Dĩnh, sau đó trước mặt mọi người cầm lấy chiếc túi xách trên vai cô ta, lấy ra một chiếc túi giấy nhỏ, đưa cho mọi người xem: “Mọi người nhìn xem đây là cái gì? Nếu thật sự là tôi động tay vào ly rượu, tại sao người phụ nữ này lại có thứ như vậy trên người?” "Cái... cái gì thế này?!" Lưu Dĩnh hoảng hốt khi thấy Giang Tiểu Thần lục túi mình lấy ra một túi giấy nhỏ. "Là cái gì à? Tất nhiên là thuốc rồi, cần kiểm nghiệm không? Mang đi trung tâm giám định xem?" "Không! Đó không phải của tôi! Tôi không có thứ đó, chính anh bỏ vào túi tôi." Giang Tiểu Thần cười nói: "Cô này, mọi người đều thấy rõ ràng tôi lấy từ túi cô ra mà, tôi nghĩ không ai ngu ngốc đến mức nghĩ đó là của tôi đâu nhỉ?" Từ Tinh Tinh nhíu mày, vẻ mặt khó coi nhìn Lưu Dĩnh, tức giận nói: "Lưu Dĩnh, sao cô lại làm thế?" "Đúng đấy, chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt nhau, sao cô lại làm vậy với Tinh Tinh chứ?" "Hừ! Uổng công chúng tôi tin tưởng cô, suýt hiểu lầm anh trai này rồi!" "Tôi... tôi..." Vài người bạn học bên cạnh bắt đầu phân rõ trắng đen, Lưu Dĩnh lúng túng, hoảng hốt nhìn sang cậu chủ Huy: "Cậu chủ Huy, anh... anh nói với mọi người giúp em đi, việc này không liên quan gì tới em cả, không phải chuyện của em mà..." Nghe vậy, cậu chủ Huy vội nói: "Tôi nói gì được chứ, Lưu Dĩnh à, tôi bảo cô này... nếu có khó khăn gì thì nói với mọi người, sao lại làm thế với Tinh Tinh chứ?" "Cái gì? Cậu chủ Huy, ý anh là sao?" Nghe câu trả lời của cậu chủ Huy, sắc mặt Lưu Dĩnh lập tức thay đổi. "Bây giờ việc đã bại lộ, muốn đổ hết nước bẩn lên người tôi à? Hừ, đừng quên chuyện đêm nay anh cũng dính líu, việc tụ tập là do anh sắp đặt, thuốc cũng do anh bảo tôi bỏ, vì muốn Từ Tinh Tinh đến dự tiệc còn nhờ người vu khống quán lẩu nhà cô ấy có vấn đề, khiến cô ấy tự động đến cầu cứu anh, tất cả đều do anh bày mưu sau lưng, giờ sự thật bại lộ rồi đổ hết lên đầu tôi, anh có phải đàn ông không thế?" Bốp! Cậu chủ Huy trợn mắt, tiến lại tát Lưu Dĩnh một cái tát điếc tai. "Vương Huy, anh dám đánh tôi!" "Mẹ kiếp, tao đánh mày đấy, con chó cái chỉ biết rên rỉ trên giường, làm việc thì vụng về, sớm biết vô dụng thế thì tao đâu thèm bày trò đó." Nói rồi anh ta tát tiếp một cái nữa vào mặt Lưu Dĩnh, làm cô ta ngã sấp xuống sofa.