Chương 15: Không phải bổn phận một nô lệ
Sau sự việc đó, không ai là không biết Trác Mân lại là nữ nhân. Vậy mà ban đâu đầu tất cả còn cho rằng, ông chủ của họ có vấn đề. Giờ xem ra, vấn đề mới nằm ở họ.
Là một nô lệ. Nhưng xét về nhiều mặt lại được ông chủ ưu ái vô cùng. Nói chính xác hơn, là người nô lệ thân cận bên cạnh. Làm gì có tên nô lệ nào được ngủ tại phòng ông chủ, được đặt tên lấy họ ông chủ, hơn thế còn được chính ông chủ bón thuốc chăm sóc khi bị bệnh.
Rõ ràng là một tên nô lệ rất được sủng ái. Từ đó cũng chẳng hề có ai dám có bất kì ý kiến về cô.
Khi Trác Duẫn về cũng vào thời điểm vừa chập tối. Nơi người đàn ông trở về là phòng hắn đầu tiên. Hiển nhiên không hề thấy sự hiện diện, liền đoán được sức khoẻ Trác Mân đã có chuyển biến.
Trác Duẫn không vội vàng tìm kiếm, bắt đầu tiếp tục việc cần làm. Không lâu sau cửa phòng cũng được mở, bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ đồng phục nữ hầu, chiếc váy dài đến chân màu xám nhạt bước vào.
Nhìn Trác Duẫn trên chiếc bàn làm việc, bộ dáng chuyên tâm không để ý gì. Cô chậm rãi lại gần, trên tay một khay đồ ăn vẫn nóng hổi.
Từ ban nãy khi nghe tiếng xe vọng lại, Trác Mân đã đoán được ông chủ trở về. Mấy ngày bị bệnh hoàn toàn được người đàn ông này chăm sóc. Nên giờ trong mắt Trác Mân, người đàn ông này hơn cả ân nhân của mình.
Trước kia khi bị bệnh, Trác Mân luôn tự mình gắng gượng. Nhiều hôm lên cơn sốt nặng, vẫn phải theo diện kiến lũ người thổ phỉ. Sống chung một bầy với những đứa trẻ nô lệ.
Bọn chúng đối với việc người của mình bị bệnh đều rất qua loa hời hợt. Đứa nào có thể vượt qua thì giữ, không thì trực tiếp ném đi. Không đứa này thì ắt sẽ có đứa khác.
Cẩn thận đặt phần đồ ăn lên bàn. Bộ dạng Trác Mân căng thẳng hẳn.
“Mời ngài dùng bữa.”
Trước kia khi phải giả dạng kẻ mù, Trác Duẫn luôn luôn có đầu bếp riêng chuẩn bị phần ăn sẵn. Nhưng nay dù đã loan tin hắn thật sự không còn bị mù nữa, người của biệt thự vẫn theo thói quen chuẩn bị đồ ăn trước và bưng tận nơi. Cả bồn tắm nước ấm trong phòng trước đó cũng có người điều chỉnh nhiệt độ.
Ngay khi ăn xong, Trác Mân vội vàng dọn dẹp. Kết quả người đàn ông đã gọi lại.
“Vào phục vụ tắm rửa.”
Trác Mân ngây người nhìn hắn, nhỏ giọng đáp lời.
“Nhưng đôi mắt của ngài đã khỏi, ngài có thể tự làm mà không cần tôi.”
Trác Duẫn cau mày nhìn, nay nô lệ hắn mua về còn cả gan bật lời hắn. Thử hỏi xem có tức giận không?
“Tôi mua em về làm đôi mắt. Nhưng giờ xem ra tôi nhìn được rồi, vậy có nghĩa là bản thân em vô dụng. Em nói xem, có nên trả về lũ người kia không?”
Trác Mân giật thót người nhìn hắn, lắc đầu phản kháng liên tục.
“Thật ra tôi có nhiều công dụng hơn ngài nghĩ.”
Trác Duẫn khẽ “Ồ” một tiếng, chậm rãi mở mắt nhìn gương mặt nhỏ trước mắt.
Trác Mân lại lúng túng giải thích, đưa bàn tay bắt đầu đếm rồi liệt kê.
“Tôi có thể dọn dẹp biệt thự, chăm sóc cây cảnh, giặt giũ,… Và tuyệt đối, tôi sẽ trung thành với ngài!”
Trác Duẫn hơi nhếch môi, hiển nhiên cảm thấy mấy công việc bản thân cô liệt kê rất vô dụng. Hắn lớn giọng lên tiếng.
“Đó đều là điều căn bản những kẻ hầu phải làm. Nếu không, tôi lại thuê về những kẻ không được gì sao. Còn riêng bản thân em, một số tiền lớn từ lũ thổ phỉ. Chẳng lẽ thật sự không có công dụng gì hay ho hơn?”
Trác Mân cắn môi, hiển nhiên không biết trả lời như thế nào. Vài giây sau người đàn ông đã trực tiếp bước vào phòng tắm nói vọng lại.
“Bước vào đây.”
Cô gái nhỏ đành bước vào. Trác Duẫn được nước lấn tới. Ra lệnh bắt cô làm những việc mà trước kia không hề có.
“Cởi áo.”
Bởi vì chênh lệch chiều cao, nên đành bất lực nhón chân. Trác Mân lúng túng cởi nút thắt chiếc áo vest rồi vắt ngang lên bồn nước.
Tiếp tục cởi chiếc áo sơ mi, từng nút từng nút một. Một nút hai nút đầu, đối diện da thịt lồ lộ trước mặt càng thêm phát hoảng. Cho đến khi cởi sạch sẽ chiếc áo, đã hiện ra cơ thể lực lưỡng người đàn ông trước mặt.
“Cởi quần.” Hắn lại tiếp tục ra lệnh bằng cái ngữ điệu chủ nhân của mình. Vô cùng thích thú khi xem xét biểu cảm của cô.
Trác Mân hít thở sâu một hơi. Nhìn sợi dây nịt, chậm rãi tìm điểm nút thắt. Trực tiếp rút ra. Đến khi đối diện với khoá quần, tâm trạng căng thẳng hẳn.
Tầm mắt người đàn ông hơi nhíu mày, nhìn bàn tay nhỏ xoẹt qua nơi khoá kéo. Cảm giác nhồn nhột dâng lên. Sau cùng hắng giọng rồi xoay người.
“Được rồi, tôi tự cởi. Em thì đứng im góc đó đợi tôi tắm xong.” Vừa nói, vừa đưa tay chỉ góc bên cạnh.
Quá đáng, thật sự quá đáng. Trước kia những việc này không hề có trong bổn phận một người nô lệ.
Trác Mân xoay người đối diện góc tường. Không dám nhìn mà cũng không có lá gan đó. Chỉ nghe được tiếng phịch thứ gì đó rớt xuống. Rồi tiếng bước chân tiếng nước hoà vào làm một.
Là một nô lệ. Nhưng xét về nhiều mặt lại được ông chủ ưu ái vô cùng. Nói chính xác hơn, là người nô lệ thân cận bên cạnh. Làm gì có tên nô lệ nào được ngủ tại phòng ông chủ, được đặt tên lấy họ ông chủ, hơn thế còn được chính ông chủ bón thuốc chăm sóc khi bị bệnh.
Rõ ràng là một tên nô lệ rất được sủng ái. Từ đó cũng chẳng hề có ai dám có bất kì ý kiến về cô.
Khi Trác Duẫn về cũng vào thời điểm vừa chập tối. Nơi người đàn ông trở về là phòng hắn đầu tiên. Hiển nhiên không hề thấy sự hiện diện, liền đoán được sức khoẻ Trác Mân đã có chuyển biến.
Trác Duẫn không vội vàng tìm kiếm, bắt đầu tiếp tục việc cần làm. Không lâu sau cửa phòng cũng được mở, bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ đồng phục nữ hầu, chiếc váy dài đến chân màu xám nhạt bước vào.
Nhìn Trác Duẫn trên chiếc bàn làm việc, bộ dáng chuyên tâm không để ý gì. Cô chậm rãi lại gần, trên tay một khay đồ ăn vẫn nóng hổi.
Từ ban nãy khi nghe tiếng xe vọng lại, Trác Mân đã đoán được ông chủ trở về. Mấy ngày bị bệnh hoàn toàn được người đàn ông này chăm sóc. Nên giờ trong mắt Trác Mân, người đàn ông này hơn cả ân nhân của mình.
Trước kia khi bị bệnh, Trác Mân luôn tự mình gắng gượng. Nhiều hôm lên cơn sốt nặng, vẫn phải theo diện kiến lũ người thổ phỉ. Sống chung một bầy với những đứa trẻ nô lệ.
Bọn chúng đối với việc người của mình bị bệnh đều rất qua loa hời hợt. Đứa nào có thể vượt qua thì giữ, không thì trực tiếp ném đi. Không đứa này thì ắt sẽ có đứa khác.
Cẩn thận đặt phần đồ ăn lên bàn. Bộ dạng Trác Mân căng thẳng hẳn.
“Mời ngài dùng bữa.”
Trước kia khi phải giả dạng kẻ mù, Trác Duẫn luôn luôn có đầu bếp riêng chuẩn bị phần ăn sẵn. Nhưng nay dù đã loan tin hắn thật sự không còn bị mù nữa, người của biệt thự vẫn theo thói quen chuẩn bị đồ ăn trước và bưng tận nơi. Cả bồn tắm nước ấm trong phòng trước đó cũng có người điều chỉnh nhiệt độ.
Ngay khi ăn xong, Trác Mân vội vàng dọn dẹp. Kết quả người đàn ông đã gọi lại.
“Vào phục vụ tắm rửa.”
Trác Mân ngây người nhìn hắn, nhỏ giọng đáp lời.
“Nhưng đôi mắt của ngài đã khỏi, ngài có thể tự làm mà không cần tôi.”
Trác Duẫn cau mày nhìn, nay nô lệ hắn mua về còn cả gan bật lời hắn. Thử hỏi xem có tức giận không?
“Tôi mua em về làm đôi mắt. Nhưng giờ xem ra tôi nhìn được rồi, vậy có nghĩa là bản thân em vô dụng. Em nói xem, có nên trả về lũ người kia không?”
Trác Mân giật thót người nhìn hắn, lắc đầu phản kháng liên tục.
“Thật ra tôi có nhiều công dụng hơn ngài nghĩ.”
Trác Duẫn khẽ “Ồ” một tiếng, chậm rãi mở mắt nhìn gương mặt nhỏ trước mắt.
Trác Mân lại lúng túng giải thích, đưa bàn tay bắt đầu đếm rồi liệt kê.
“Tôi có thể dọn dẹp biệt thự, chăm sóc cây cảnh, giặt giũ,… Và tuyệt đối, tôi sẽ trung thành với ngài!”
Trác Duẫn hơi nhếch môi, hiển nhiên cảm thấy mấy công việc bản thân cô liệt kê rất vô dụng. Hắn lớn giọng lên tiếng.
“Đó đều là điều căn bản những kẻ hầu phải làm. Nếu không, tôi lại thuê về những kẻ không được gì sao. Còn riêng bản thân em, một số tiền lớn từ lũ thổ phỉ. Chẳng lẽ thật sự không có công dụng gì hay ho hơn?”
Trác Mân cắn môi, hiển nhiên không biết trả lời như thế nào. Vài giây sau người đàn ông đã trực tiếp bước vào phòng tắm nói vọng lại.
“Bước vào đây.”
Cô gái nhỏ đành bước vào. Trác Duẫn được nước lấn tới. Ra lệnh bắt cô làm những việc mà trước kia không hề có.
“Cởi áo.”
Bởi vì chênh lệch chiều cao, nên đành bất lực nhón chân. Trác Mân lúng túng cởi nút thắt chiếc áo vest rồi vắt ngang lên bồn nước.
Tiếp tục cởi chiếc áo sơ mi, từng nút từng nút một. Một nút hai nút đầu, đối diện da thịt lồ lộ trước mặt càng thêm phát hoảng. Cho đến khi cởi sạch sẽ chiếc áo, đã hiện ra cơ thể lực lưỡng người đàn ông trước mặt.
“Cởi quần.” Hắn lại tiếp tục ra lệnh bằng cái ngữ điệu chủ nhân của mình. Vô cùng thích thú khi xem xét biểu cảm của cô.
Trác Mân hít thở sâu một hơi. Nhìn sợi dây nịt, chậm rãi tìm điểm nút thắt. Trực tiếp rút ra. Đến khi đối diện với khoá quần, tâm trạng căng thẳng hẳn.
Tầm mắt người đàn ông hơi nhíu mày, nhìn bàn tay nhỏ xoẹt qua nơi khoá kéo. Cảm giác nhồn nhột dâng lên. Sau cùng hắng giọng rồi xoay người.
“Được rồi, tôi tự cởi. Em thì đứng im góc đó đợi tôi tắm xong.” Vừa nói, vừa đưa tay chỉ góc bên cạnh.
Quá đáng, thật sự quá đáng. Trước kia những việc này không hề có trong bổn phận một người nô lệ.
Trác Mân xoay người đối diện góc tường. Không dám nhìn mà cũng không có lá gan đó. Chỉ nghe được tiếng phịch thứ gì đó rớt xuống. Rồi tiếng bước chân tiếng nước hoà vào làm một.