Chương 7: Mềm, ngọt
Lục Thẩm Ngôn tay gấp tập tài liệu, khoé miệng nhàn nhạt nở nụ cười đến thâm hiểm.
“Đại hội dự nghỉ thượng đỉnh sẽ được diễn ra một tuần sau. Khi đó sẽ chính xác là thời điểm bọn chúng ngoi lên. Nhanh thôi!”
Nhanh thôi, lũ sâu bọ sẽ không có khả năng mà ngóc đầu lên được. Lần này chính thức dạy dỗ dứt điểm, để bọn chúng còn biết được chính xác người lãnh đạo là ai mà né tránh.
Đáy mắt Trác Duẫn thoáng qua tia âm trầm đầy sự suy tính.
Đến khi trở về biệt thự, trời đã tối muộn. Trác Duẫn theo quán tính mà bước vào phòng tắm rửa. Kết quả lại cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó.
À, chẳng phải hắn đã mua về một đôi mắt sao. Giờ chính là lúc để lấy ra sử dụng.
Bồn tắm nước nóng đã được chuẩn bị đầy đủ từ lâu. Bởi người hầu trong biệt thự luôn mặc định làm hầu hết công việc cho Trác Duẫn. Bất cứ khi nào người đàn ông trở về, mọi thứ cũng đều được sắp xếp ổn thoả nhất.
Thực chất mua Trác Mân về cũng không cần thiết, nhưng đã mua về thì căn bản phải sử dụng.
Trác Duẫn cẩn thận cởi đồ rồi bước vào, lưng dựa thành bồn tắm. Cảm nhận rõ nhiệt độ ấm nóng vừa đủ.
Không lâu sau, thanh âm tiếng cửa phòng vang lên. Bóng dáng thân hình nhỏ nhắn bước vào. Trác Duẫn không ngước nhìn cũng đủ biết được người bước vào là ai.
Trác Mân đang mặc một bộ đồ người hầu nam nhân bình thường. Là một chiếc quần dài thô cùng áo phông màu xám. Đối với nam nhân thì mặc vừa, nhưng khoác lên người cô, kích thước lại quá cỡ.
Nhìn người đàn ông đang thư thái phía trong bồn tắm, lớp nước phủ bên trên. Mơ hồ nhưng hoàn toàn nhìn nhận rõ được cơ thể bên dưới. Ban nãy, lại có người lên sai Trác Mân lên phục vụ việc tắm rửa bởi ông chủ không thể nhìn được.
Khoảnh khắc nghe câu đó, vài người hầu trong biệt thự không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ ông chủ của họ một thời gian dài không tiếp xúc nữ nhân. Nay hứng thú lại dời sang một tên nam nhân sao.
Căn phòng tắm, hơi ấm vẫn toả ra.
Tầm mắt hướng về phía Trác Duẫn, chỉ thấy người đàn ông khép hờ đôi mắt. Nhưng cô vừa chăm chăm nhìn kĩ gương mặt đầy góc cạnh, người đàn ông đã lập tức mở mắt mà đối diện với ánh nhìn của cô. Khiến bản thân vội vàng né tầm nhìn.
Trác Mân hít thở sâu một hơi, cầm lấy khăn tắm và một ít bọt sữa. Cẩn thận thoa lên người đàn ông. Cơ thể đầy rẫy vết sẹo lại gồ ghề. Biểu thị cho việc bản thân trải qua không ít những lần sinh tử.
Dần dần, mọi thứ lần mò ra phía trước cơ thể. Nhưng đối với mỗi cái chạm thì bản thân Trác Mân lại chẳng hay nhận ra ánh mắt người đàn ông đã dần thay đổi hẳn. Hô hấp người đàn ông trở nên nặng nề. Ánh mắt hắn thì vẫn luôn chăm chăm nhìn vào sâu tầm mắt nhỏ của cô.
Đôi mắt này, có lẽ cũng chính là thứ thu hút Trác Duẫn. Bởi, những ánh mắt nữ nhân khi nhìn hắn, mang đầy sự dục vọng tham lam, tính toán bẩn thỉu. Còn ánh mắt của cô, lại chẳng hề mang thứ toan tính gì, trong trẻo lại đẹp đẽ.
Vậy mà nữ nhân này lần đầu bắt gặp hắn, dù bản thân đang trốn chạy nhưng vẫn đưa tay ra vớt vát giúp hắn. Khoảnh khắc đối diện với gương mặt bị tên thổ phỉ đánh đến thảm thương, nhưng ánh mắt khi đó kiên cường bất khuất đến lạ. Lúc đó Trác Duẫn đã thoáng qua suy nghĩ, nếu thật sự còn gặp lại. Hắn sẽ đem về và giữ lại như một kẻ trung thành bên cạnh hắn.
Dứt khoát, một bàn tay rắn chắc lập tức kéo thẳng bản thân vào bồn tắm. Nước cứ thế văng lên tứ tung. Cơ thể nhỏ thượng hẳn trên người hắn.
Trác Duẫn đưa tay đặt lên gò má nhỏ, tập trung nhìn vào sâu trong đôi mắt ấy. Mà khoảnh khắc ngắn này, khiến Trác Mân muốn xác thực, rõ ràng người đàn ông này có thể nhìn thấy được.
Chưa đợi cô định thần, ngón tay cái người đàn ông đã đặt lên điểm môi mỏng. Bàn tay dấy nước, khẽ vuốt đôi môi mềm mịn.
Không hề suy nghĩ, trực tiếp kéo gương mặt nhỏ gần trong tấc, nhẹ nhàng hôn lên, nụ hôn ướt át tức khắc liền diễn ra. Môi lưỡi người đàn ông điêu luyện xen vào, lẫn vào hơi thở của cả hai.
Bàn tay nhỏ của Trác Mân bất lực đặt trước lồng ngực người đàn ông muốn phản kháng. Hơi thở tựa hồ rút cạn, khi mà bản thân vậy mà chiếm thế yếu hơn.
Vài phút sau, tưởng chừng khi mà bản thân đã chẳng thể thở nổi. Người đàn ông đã lập tức buông ra. Khoé miệng còn đưa lưỡi lên liếm nhẹ vết nước dây trên môi hắn, tầm mắt nhàn nhạt quan sát gương mặt nhỏ ửng hồng lên.
Mềm, ngọt. Là hai thứ từ hắn liên tưởng đến. Những tưởng một kẻ bần hèn suốt ngày bị giam giữ đánh đập sẽ chẳng thể có nổi những thứ ấy.
Nhưng sau đó Trác Duẫn lên tiếng, âm điệu thoáng sự khiển trách như thể hắn mới là kẻ bị cô lợi dụng.
“Thật không biết điều một chút nào. Đứng lên, rồi rời khỏi người của tôi!”
Trác Mân nghe vậy, lúng túng bò khỏi người hắn. Cơ thể theo đó ướt nhẹp mà rời khỏi bồn tắm. Khi này Trác Duẫn cũng theo đó đứng lên, tiếp tục ra lệnh.
“Lau khô người.” Người đàn ông lạnh giọng lên tiếng.
Sau khi cô rời khỏi bồn không lâu, Trác Duẫn cũng theo đó đứng dậy. Cơ thể mang màu da ngâm đặc trưng, vạm vỡ thấy rõ.
Cầm trên tay tấm khăn, cẩn thận lau khô người của Trác Duẫn. Nhưng rồi tầm mắt vô thức lướt qua vật bên dưới, thứ đó vậy mà đang vểnh lên căng cứng thấy rõ.
Thì ra thứ vật đó còn có thể to lớn như thế. Kích cỡ thật sự khiến kẻ khác không khỏi sợ hãi.
“Đại hội dự nghỉ thượng đỉnh sẽ được diễn ra một tuần sau. Khi đó sẽ chính xác là thời điểm bọn chúng ngoi lên. Nhanh thôi!”
Nhanh thôi, lũ sâu bọ sẽ không có khả năng mà ngóc đầu lên được. Lần này chính thức dạy dỗ dứt điểm, để bọn chúng còn biết được chính xác người lãnh đạo là ai mà né tránh.
Đáy mắt Trác Duẫn thoáng qua tia âm trầm đầy sự suy tính.
Đến khi trở về biệt thự, trời đã tối muộn. Trác Duẫn theo quán tính mà bước vào phòng tắm rửa. Kết quả lại cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó.
À, chẳng phải hắn đã mua về một đôi mắt sao. Giờ chính là lúc để lấy ra sử dụng.
Bồn tắm nước nóng đã được chuẩn bị đầy đủ từ lâu. Bởi người hầu trong biệt thự luôn mặc định làm hầu hết công việc cho Trác Duẫn. Bất cứ khi nào người đàn ông trở về, mọi thứ cũng đều được sắp xếp ổn thoả nhất.
Thực chất mua Trác Mân về cũng không cần thiết, nhưng đã mua về thì căn bản phải sử dụng.
Trác Duẫn cẩn thận cởi đồ rồi bước vào, lưng dựa thành bồn tắm. Cảm nhận rõ nhiệt độ ấm nóng vừa đủ.
Không lâu sau, thanh âm tiếng cửa phòng vang lên. Bóng dáng thân hình nhỏ nhắn bước vào. Trác Duẫn không ngước nhìn cũng đủ biết được người bước vào là ai.
Trác Mân đang mặc một bộ đồ người hầu nam nhân bình thường. Là một chiếc quần dài thô cùng áo phông màu xám. Đối với nam nhân thì mặc vừa, nhưng khoác lên người cô, kích thước lại quá cỡ.
Nhìn người đàn ông đang thư thái phía trong bồn tắm, lớp nước phủ bên trên. Mơ hồ nhưng hoàn toàn nhìn nhận rõ được cơ thể bên dưới. Ban nãy, lại có người lên sai Trác Mân lên phục vụ việc tắm rửa bởi ông chủ không thể nhìn được.
Khoảnh khắc nghe câu đó, vài người hầu trong biệt thự không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ ông chủ của họ một thời gian dài không tiếp xúc nữ nhân. Nay hứng thú lại dời sang một tên nam nhân sao.
Căn phòng tắm, hơi ấm vẫn toả ra.
Tầm mắt hướng về phía Trác Duẫn, chỉ thấy người đàn ông khép hờ đôi mắt. Nhưng cô vừa chăm chăm nhìn kĩ gương mặt đầy góc cạnh, người đàn ông đã lập tức mở mắt mà đối diện với ánh nhìn của cô. Khiến bản thân vội vàng né tầm nhìn.
Trác Mân hít thở sâu một hơi, cầm lấy khăn tắm và một ít bọt sữa. Cẩn thận thoa lên người đàn ông. Cơ thể đầy rẫy vết sẹo lại gồ ghề. Biểu thị cho việc bản thân trải qua không ít những lần sinh tử.
Dần dần, mọi thứ lần mò ra phía trước cơ thể. Nhưng đối với mỗi cái chạm thì bản thân Trác Mân lại chẳng hay nhận ra ánh mắt người đàn ông đã dần thay đổi hẳn. Hô hấp người đàn ông trở nên nặng nề. Ánh mắt hắn thì vẫn luôn chăm chăm nhìn vào sâu tầm mắt nhỏ của cô.
Đôi mắt này, có lẽ cũng chính là thứ thu hút Trác Duẫn. Bởi, những ánh mắt nữ nhân khi nhìn hắn, mang đầy sự dục vọng tham lam, tính toán bẩn thỉu. Còn ánh mắt của cô, lại chẳng hề mang thứ toan tính gì, trong trẻo lại đẹp đẽ.
Vậy mà nữ nhân này lần đầu bắt gặp hắn, dù bản thân đang trốn chạy nhưng vẫn đưa tay ra vớt vát giúp hắn. Khoảnh khắc đối diện với gương mặt bị tên thổ phỉ đánh đến thảm thương, nhưng ánh mắt khi đó kiên cường bất khuất đến lạ. Lúc đó Trác Duẫn đã thoáng qua suy nghĩ, nếu thật sự còn gặp lại. Hắn sẽ đem về và giữ lại như một kẻ trung thành bên cạnh hắn.
Dứt khoát, một bàn tay rắn chắc lập tức kéo thẳng bản thân vào bồn tắm. Nước cứ thế văng lên tứ tung. Cơ thể nhỏ thượng hẳn trên người hắn.
Trác Duẫn đưa tay đặt lên gò má nhỏ, tập trung nhìn vào sâu trong đôi mắt ấy. Mà khoảnh khắc ngắn này, khiến Trác Mân muốn xác thực, rõ ràng người đàn ông này có thể nhìn thấy được.
Chưa đợi cô định thần, ngón tay cái người đàn ông đã đặt lên điểm môi mỏng. Bàn tay dấy nước, khẽ vuốt đôi môi mềm mịn.
Không hề suy nghĩ, trực tiếp kéo gương mặt nhỏ gần trong tấc, nhẹ nhàng hôn lên, nụ hôn ướt át tức khắc liền diễn ra. Môi lưỡi người đàn ông điêu luyện xen vào, lẫn vào hơi thở của cả hai.
Bàn tay nhỏ của Trác Mân bất lực đặt trước lồng ngực người đàn ông muốn phản kháng. Hơi thở tựa hồ rút cạn, khi mà bản thân vậy mà chiếm thế yếu hơn.
Vài phút sau, tưởng chừng khi mà bản thân đã chẳng thể thở nổi. Người đàn ông đã lập tức buông ra. Khoé miệng còn đưa lưỡi lên liếm nhẹ vết nước dây trên môi hắn, tầm mắt nhàn nhạt quan sát gương mặt nhỏ ửng hồng lên.
Mềm, ngọt. Là hai thứ từ hắn liên tưởng đến. Những tưởng một kẻ bần hèn suốt ngày bị giam giữ đánh đập sẽ chẳng thể có nổi những thứ ấy.
Nhưng sau đó Trác Duẫn lên tiếng, âm điệu thoáng sự khiển trách như thể hắn mới là kẻ bị cô lợi dụng.
“Thật không biết điều một chút nào. Đứng lên, rồi rời khỏi người của tôi!”
Trác Mân nghe vậy, lúng túng bò khỏi người hắn. Cơ thể theo đó ướt nhẹp mà rời khỏi bồn tắm. Khi này Trác Duẫn cũng theo đó đứng lên, tiếp tục ra lệnh.
“Lau khô người.” Người đàn ông lạnh giọng lên tiếng.
Sau khi cô rời khỏi bồn không lâu, Trác Duẫn cũng theo đó đứng dậy. Cơ thể mang màu da ngâm đặc trưng, vạm vỡ thấy rõ.
Cầm trên tay tấm khăn, cẩn thận lau khô người của Trác Duẫn. Nhưng rồi tầm mắt vô thức lướt qua vật bên dưới, thứ đó vậy mà đang vểnh lên căng cứng thấy rõ.
Thì ra thứ vật đó còn có thể to lớn như thế. Kích cỡ thật sự khiến kẻ khác không khỏi sợ hãi.