Chương 8: Xem hắn như là ân nhân
Trác Duẫn để ý được biểu cảm của cô. Khoé môi hắn hơi nhếch cao, trực tiếp cầm tấm khăn trên tay Trác Mân giật lại. Đem quấn quanh hông trên cơ thể hắn rồi rời khỏi phòng tắm.
Người đàn ông rời khỏi không bao lâu, Trác Mân mới ý thức, vội vàng lê bộ đồ cũng đang ướt của mình mà rời khỏi phòng. Kết quả nước dây trên sàn nhà. Cô hít thở sâu nhìn vệt nước đó, lại đảo nhìn Trác Duẫn. Chắc chắn hắn sẽ không thấy vệt nước này.
Mà Trác Duẫn nhìn đôi mắt của hắn không ngừng trốn tránh thì hơi cau mày. Ban đầu chính miệng bảo sẽ thay hắn nhìn ngắm thế giới. Vậy mà giờ chỉ cần buông một chút lại chạy đi.
Vừa bước đến cửa phòng, bàn tay nhỏ chạm vào tay nắm cửa vang lên thanh âm. Nhất thời khiến Trác Duẫn lên tiếng, giọng hắn trầm lắng vang rất rõ trong căn phòng khiến người nghe sợ hãi.
“Đi đâu?”
Trác Mân lúng túng đáp lời rồi nhìn người đàn ông trước mặt, hắn đang từ từ mặc lại đồ trước mặt cô trong tình trạng không mặc gì.
“Tôi đi thay đồ thưa ngài.”
Người đàn ông xoay người hướng cửa, tầm mắt nhàn nhạt nhìn xuống từng vệt nước trên sàn. Ánh mắt dừng trên bộ đồ bị ướt một nửa. Đều do ban nãy hắn lôi kéo cô vào phía bồn tắm.
“Xong rồi thì trở lại.”
Được sự cho phép, Trác Mân liền rời đi. Khu vực này trước đó được chỉ dẫn hướng vào khu vực thay đồ cho nam giới ở riêng. Nhưng Trác Mân lại chỉ vội vàng lấy đồ, rồi lén lút rời khỏi.
Khi vừa trở lên cũng là lúc Trác Duẫn đã dùng xong bữa. Gương mặt người đàn ông trông có vẻ hằm hằm bực bội. Vài người hầu bưng đồ ăn bọn họ thấy vậy đều không hiểu, nhưng chung quy đều không dám lên tiếng.
Ngay khi Trác Mân bước vào phòng, những người mang đồ ăn lên phòng cũng chóng rời đi. Cửa được đóng lại, người đàn ông đã tức giận lên tiếng.
“Chỉ có mỗi việc thay đồ mà cũng lâu như vậy?”
Trác Mân tay siết chặt nhìn hắn, không phải chỉ là thay đồ. Cô còn phải canh lựa chỗ kín mới dám thay. Hơn thế còn phải quấn lại lớp băng gạc ngay ngực. Tỉ mỉ che đi nơi đó.
“Không, thưa ngài.”
Sàn nhà lúc này cũng chóng lau sạch sẽ. Không còn bẩn như ban nãy nữa.
Trời thì cũng đã về khuya.
Tầm mắt Trác Mân nhìn người đàn ông, như thể dùng sự tò mò vào hắn. Rõ ràng, cô có cảm nhận hắn không hề bị mù. Vẫn xác định chính xác những gì diễn ra xung quanh.
Nhưng ngay lúc thời điểm vẫn đang im lặng. Trác Duẫn lập tức đứng dậy. Lần nữa ra lệnh. Hắn cứ hễ đối diện với cái ánh nhìn tò mò của nữ nhân này thì không khỏi bực bội hẳn.
“Ra ngoài đi dạo.”
Trác Mân nhìn người đàn ông mặc áo. Cẩn thận lại gần, cô nhìn xung quanh căn phòng. Trực tiếp lấy tấm áo khoát lông đen tuyền gần đó trùm lên người hắn.
Trông hành động này, Trác Duẫn hơi ngạc nhiên đôi chút. Nhưng rồi cũng đưa tay chỉnh lại tấm áo khoác để nó ngay ngắn yên vị trên người hắn. Tuy vậy vẫn giữ nét mặt kiêu ngạo mà ra lệnh cho cô.
Bởi vì ở trên núi, nên càng về đêm áp suất càng thấp. Vừa bước ra ngoài đã cảm nhận rõ hơi lạnh. Tuy bản thân Trác Mân có run rẩy trước khí hậu này, nhưng vẫn bình tĩnh để bản thân không kêu than. Bởi dù gì trước kia, cô đã chịu đựng không ít như thế.
Bầu trời đêm trước mặt thật sự rất đẹp. Ánh trăng sáng rải nhàn nhạt ươm trên từng lọn cây. Phảng phất thứ ánh sáng dịu nhẹ trên nền trời.
Trác Mân quay sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh. Không khỏi cảm thấy luyến tiếc nếu như hắn chẳng thể nhìn nhận được những thứ trước mắt.
“Bầu trời đêm thật sự rất đẹp thưa ngài.”
Bàn tay nhỏ đặt lên lan can, cẩn thận nắm lấy cánh tay người đàn ông. Dẫn đi trước hành lang dài. Tìm tr??ện ha? tại [ TrùmTr?? ện.?N ]
Trác Duẫn hơi ngẩng tầm mắt nhìn khung cảnh trước mặt, rồi hướng nhìn xuống cô gái nhỏ. Đôi mắt long lanh của cô như thể toả sáng vậy, tựa hồ khối thuỷ tinh trong suốt lấp lánh.
Những nữ nhân khác khi nhìn hắn, hắn đều có thể đoán rõ được lũ người đó muốn gì. Biểu thị ham muốn dơ bẩn rõ rệt được ghi lên ngay trên gương mặt.
Rồi tầm mắt nhìn lên lòng bàn tay đang kéo tay Trác Duẫn. Nếu so với kích cỡ tay hắn, thật sự rất nhỏ, lại còn mềm mại nữa.
Vài người hầu làm việc đêm khuya, đi ngang qua khu vực phòng ông chủ. Trông cảnh tượng thì không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù Trác Mân được chính tay ông chủ đem về biệt thự. Nhưng để nói về một kẻ hầu được vinh dự chính ông chủ đặt tên, thử hỏi mấy ai được như vậy.
Trác Mân chẳng thể xác định rõ là đi đâu. Nhưng vẫn luôn nắm tay người đàn ông dẫn đường đi trên dãy hành lang. Tuy bản thân lạnh, thỉnh thoảng không ngừng co rúm lại. Nhưng vẫn rất tận tâm tận lực.
Bởi dù gì, trong mắt Trác Mân người đàn ông này cũng chính là người đã cứu vớt cô một mạng từ lũ người thổ phỉ ấy. Xét trên phương diện nào, cô cũng đang mang ơn của hắn.
Trước đó Trác Duẫn bảo, cho phép đợi đến khi cô đủ ngưỡng trưởng thành. Nhưng thực chất hiện tại, bản thân đã đủ ngưỡng trưởng thành từ lâu. Căn bản vì để tránh lũ thổ phỉ sẽ đem bán cô từ sớm. Nên đã giả dạng số tuổi.
Trác Mân cũng chẳng thể biết rõ bản thân mình là ai, từ lúc bản thân biết được sự hiện diện trên cõi đời này. Cũng là khi cô đang bị lũ người vận tải với ý định nuôi dần đem bán.
Người đàn ông rời khỏi không bao lâu, Trác Mân mới ý thức, vội vàng lê bộ đồ cũng đang ướt của mình mà rời khỏi phòng. Kết quả nước dây trên sàn nhà. Cô hít thở sâu nhìn vệt nước đó, lại đảo nhìn Trác Duẫn. Chắc chắn hắn sẽ không thấy vệt nước này.
Mà Trác Duẫn nhìn đôi mắt của hắn không ngừng trốn tránh thì hơi cau mày. Ban đầu chính miệng bảo sẽ thay hắn nhìn ngắm thế giới. Vậy mà giờ chỉ cần buông một chút lại chạy đi.
Vừa bước đến cửa phòng, bàn tay nhỏ chạm vào tay nắm cửa vang lên thanh âm. Nhất thời khiến Trác Duẫn lên tiếng, giọng hắn trầm lắng vang rất rõ trong căn phòng khiến người nghe sợ hãi.
“Đi đâu?”
Trác Mân lúng túng đáp lời rồi nhìn người đàn ông trước mặt, hắn đang từ từ mặc lại đồ trước mặt cô trong tình trạng không mặc gì.
“Tôi đi thay đồ thưa ngài.”
Người đàn ông xoay người hướng cửa, tầm mắt nhàn nhạt nhìn xuống từng vệt nước trên sàn. Ánh mắt dừng trên bộ đồ bị ướt một nửa. Đều do ban nãy hắn lôi kéo cô vào phía bồn tắm.
“Xong rồi thì trở lại.”
Được sự cho phép, Trác Mân liền rời đi. Khu vực này trước đó được chỉ dẫn hướng vào khu vực thay đồ cho nam giới ở riêng. Nhưng Trác Mân lại chỉ vội vàng lấy đồ, rồi lén lút rời khỏi.
Khi vừa trở lên cũng là lúc Trác Duẫn đã dùng xong bữa. Gương mặt người đàn ông trông có vẻ hằm hằm bực bội. Vài người hầu bưng đồ ăn bọn họ thấy vậy đều không hiểu, nhưng chung quy đều không dám lên tiếng.
Ngay khi Trác Mân bước vào phòng, những người mang đồ ăn lên phòng cũng chóng rời đi. Cửa được đóng lại, người đàn ông đã tức giận lên tiếng.
“Chỉ có mỗi việc thay đồ mà cũng lâu như vậy?”
Trác Mân tay siết chặt nhìn hắn, không phải chỉ là thay đồ. Cô còn phải canh lựa chỗ kín mới dám thay. Hơn thế còn phải quấn lại lớp băng gạc ngay ngực. Tỉ mỉ che đi nơi đó.
“Không, thưa ngài.”
Sàn nhà lúc này cũng chóng lau sạch sẽ. Không còn bẩn như ban nãy nữa.
Trời thì cũng đã về khuya.
Tầm mắt Trác Mân nhìn người đàn ông, như thể dùng sự tò mò vào hắn. Rõ ràng, cô có cảm nhận hắn không hề bị mù. Vẫn xác định chính xác những gì diễn ra xung quanh.
Nhưng ngay lúc thời điểm vẫn đang im lặng. Trác Duẫn lập tức đứng dậy. Lần nữa ra lệnh. Hắn cứ hễ đối diện với cái ánh nhìn tò mò của nữ nhân này thì không khỏi bực bội hẳn.
“Ra ngoài đi dạo.”
Trác Mân nhìn người đàn ông mặc áo. Cẩn thận lại gần, cô nhìn xung quanh căn phòng. Trực tiếp lấy tấm áo khoát lông đen tuyền gần đó trùm lên người hắn.
Trông hành động này, Trác Duẫn hơi ngạc nhiên đôi chút. Nhưng rồi cũng đưa tay chỉnh lại tấm áo khoác để nó ngay ngắn yên vị trên người hắn. Tuy vậy vẫn giữ nét mặt kiêu ngạo mà ra lệnh cho cô.
Bởi vì ở trên núi, nên càng về đêm áp suất càng thấp. Vừa bước ra ngoài đã cảm nhận rõ hơi lạnh. Tuy bản thân Trác Mân có run rẩy trước khí hậu này, nhưng vẫn bình tĩnh để bản thân không kêu than. Bởi dù gì trước kia, cô đã chịu đựng không ít như thế.
Bầu trời đêm trước mặt thật sự rất đẹp. Ánh trăng sáng rải nhàn nhạt ươm trên từng lọn cây. Phảng phất thứ ánh sáng dịu nhẹ trên nền trời.
Trác Mân quay sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh. Không khỏi cảm thấy luyến tiếc nếu như hắn chẳng thể nhìn nhận được những thứ trước mắt.
“Bầu trời đêm thật sự rất đẹp thưa ngài.”
Bàn tay nhỏ đặt lên lan can, cẩn thận nắm lấy cánh tay người đàn ông. Dẫn đi trước hành lang dài. Tìm tr??ện ha? tại [ TrùmTr?? ện.?N ]
Trác Duẫn hơi ngẩng tầm mắt nhìn khung cảnh trước mặt, rồi hướng nhìn xuống cô gái nhỏ. Đôi mắt long lanh của cô như thể toả sáng vậy, tựa hồ khối thuỷ tinh trong suốt lấp lánh.
Những nữ nhân khác khi nhìn hắn, hắn đều có thể đoán rõ được lũ người đó muốn gì. Biểu thị ham muốn dơ bẩn rõ rệt được ghi lên ngay trên gương mặt.
Rồi tầm mắt nhìn lên lòng bàn tay đang kéo tay Trác Duẫn. Nếu so với kích cỡ tay hắn, thật sự rất nhỏ, lại còn mềm mại nữa.
Vài người hầu làm việc đêm khuya, đi ngang qua khu vực phòng ông chủ. Trông cảnh tượng thì không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù Trác Mân được chính tay ông chủ đem về biệt thự. Nhưng để nói về một kẻ hầu được vinh dự chính ông chủ đặt tên, thử hỏi mấy ai được như vậy.
Trác Mân chẳng thể xác định rõ là đi đâu. Nhưng vẫn luôn nắm tay người đàn ông dẫn đường đi trên dãy hành lang. Tuy bản thân lạnh, thỉnh thoảng không ngừng co rúm lại. Nhưng vẫn rất tận tâm tận lực.
Bởi dù gì, trong mắt Trác Mân người đàn ông này cũng chính là người đã cứu vớt cô một mạng từ lũ người thổ phỉ ấy. Xét trên phương diện nào, cô cũng đang mang ơn của hắn.
Trước đó Trác Duẫn bảo, cho phép đợi đến khi cô đủ ngưỡng trưởng thành. Nhưng thực chất hiện tại, bản thân đã đủ ngưỡng trưởng thành từ lâu. Căn bản vì để tránh lũ thổ phỉ sẽ đem bán cô từ sớm. Nên đã giả dạng số tuổi.
Trác Mân cũng chẳng thể biết rõ bản thân mình là ai, từ lúc bản thân biết được sự hiện diện trên cõi đời này. Cũng là khi cô đang bị lũ người vận tải với ý định nuôi dần đem bán.