Chương : 23
Giấy tờ ghi rõ, đã kết hôn.
Trước cổng cung điện có mấy nhân viên trang phục và trang điểm, dựa theo thứ tự xếp hàng để được chỉnh lại quần áo và bề ngoài. Đến lượt Asmodeus, nhân viên trang phục hơi đờ ra, cả nửa buổi trời mới vươn tay ra phủi phủi lớp bụi tưởng tượng trên áo của y, “Anh là người rất có chính kiến.”
Asmodeus nói: “Nếu anh có chuẩn bị sẵn quân phục, tôi có thể thay đồ.”
Nhân viên trang phục đáp: “Không cần lùi bước trước lúc lâm trận. Đến lúc này rồi, ngoài chuẩn bị sẵn tâm lý thì chuẩn bị gì cũng đã muộn màng.”
Asmodeus: “…”
Nhân viên hóa trang đánh cho y một gương mặt trắng bệch, “Hy vọng nữ hoàng khi nhìn thấy sắc mặt của anh sẽ sinh lòng thương hại.”
Asmodeus: “…”
Quân nhân đầu tiên đã vào trong nhưng chưa đầy một phút sau, thư ký của nữ hoàng lật đật chạy ra và hướng về phía hàng dài và sốt ruột gọi to: “Thượng tá Mông Đức Tư đến chưa ạ?”
Các quân nhân ngơ ngác nhìn nhau và tìm kiếm dấu vết của hàm thượng tá trên người đối phương.
Asmodeus từ dưới cuối hàng bước ra, “Là tôi.”
Thư ký y bằng ánh mắt kỳ quái nhưng không nhận xét gì, “Nữ hoàng đang hỏi về anh, anh theo tôi vào trong.” Dứt lời liền xoay người bước vào trong.
Dưới ánh mắt chăm chăm của mọi người, Asmodeus theo sau vị thư ký đang mở đường cho mình, vững vàng đến được trước mặt nữ hoàng.
Nữ hoàng tao nhã ung dung, rất có phong thái của bà Ứng. Với bề ngoài sang trọng lộng lẫy, nữ hoàng ngồi trên ngai vàng và lạnh lùng quan sát cách trang điểm của Asmodeus, “Xem ra thượng tá Mông Đức Tư vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa, thậm chí còn không tình nguyện phục chức.”
Thư ký nhỏ tiếng nói: “Hôm qua ngài ấy đã làm xong thủ tục chuyển công tác.”
Nữ hoàng nhướng mày hỏi Asmodeus: “Thế anh ăn mặc như vậy là vì muốn bày tỏ sự bất mãn với ta?”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng, các quân nhân đứng gần đó đều lộ vẻ “không ngờ anh dám thiếu lễ phép với bề trên như vậy”, chỉ có Asmodeus là vẫn bình tĩnh như thường, y đáp: “Tôi chẳng qua là vì tìm không thấy quân phục cất ở đâu…”
Nữ hoàng đương nhiên cho rằng y đang viện cớ, “Sara không chuẩn bị cho anh à? Người anh lấy về là cô gái hiền huệ nhất đế quốc đấy!”
Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở, “Sara bị người phái đi theo hoàng thái tử tuần tra biên giới rồi ạ.”
Thái độ kiêu ngạo của nữ hoàng cuối cùng cũng vơi đi đôi chút, ả chấm dứt việc gây khó dễ cho y về chuyện trang phục, “Nói ra quan điểm của anh về ‘Kế hoạch Sao Băng’ xem xem, vị tổng đốc Mông sắp nhậm chức của ta. Có lẽ câu trả lời của anh sẽ khiến ta an tâm mà giao kế hoạch cho anh.”
Asmodeus chẳng biết tí gì về Kế hoạch Sao Băng, y ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi cảm thấy kế hoạch đó rất tốt, hy vọng có thể tiến hành thuận lợi.”
Đáp án qua loa ngàn năm không đổi chẳng ngờ lại có thể khiến nữ hoàng vui vẻ.
Nữ hoàng mỉm cười mừng rỡ, “Lúc anh còn niên thiếu, ta đã biết tương lai của anh rất rộng mở.”
Thư ký lại thì thầm vào tai nữ hoàng, “Hình như ngài ấy chưa nói gì cả.”
Nữ hoàng đáp: “Ta là nữ hoàng, mọi chuyện do ta nói mới có giá trị, anh ta chỉ cần hùa theo là được rồi.”
Asmodeus: “…” Đặc tính nhân vật như vậy, ngoài Ứng Long Sơn ra đúng là khó tìm được người thứ hai.
Sau lượt của y, những quân nhân khác đều được nữ hoàng lần lượt hỏi ý kiến về Kế hoạch Sao Băng. Có Asmodeus làm mẫu, đáp án của họ rất thống nhất, toàn những lời ca ngợi hoa mỹ.
Nữ hoàng đắc ý nhìn Asmodeus đang đứng một bên, “Anh không phải là người duy nhất nữa rồi.”
Asmodeus đáp: “Tôi là người đầu tiên tỏ thái độ.”
“Không sai, anh đúng là nên được cộng điểm đặc biệt.” Nữ hoàng dặn thư ký ghi chú lại điểm này.
Asmodeus đột nhiên có dự cảm, Kế hoạch Sao Băng rất có thể là manh mối mấu chốt. Y cố ý muốn hỏi cụ thể hơn đôi chút nhưng ấn tượng của thư ký đối với y chỉ tầm tầm, tất cả câu hỏi đều chỉ trả lời qua quýt, nhưng bị hỏi mãi cũng phiền bèn tỏ vẻ khinh thường nói với y: “Không có Sara bên cạnh, anh chẳng khác nào tên hề. Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của tên hề?”
Asmodeus: “…”
“Thật sự chả hiểu nổi năm xưa cô ấy vì sao lại chấm trúng anh!” Giọng của thư ký chua lè, “Cô ấy là mỹ nhân nổi tiếng của đế quốc chúng ta, còn anh! Ngoài gương mặt này ra, anh còn có cái gì.”
Asmodeus: “…” Mỹ nhân… Chả phải cũng là dựa vào gương mặt sao?
Sara trong ký ức của y đúng là rất xinh đẹp, có sức quyến rũ mang lại sự yên bình cho người khác. Nhưng lạ ở chỗ, trước đây mỗi lần nhớ đến cô ấy, trong lòng y lại trỗi lên cảm giác không cam lòng và hối hận, nhưng lần này lại là cảm giác yên bình ngoài ý muốn.
Vốn phải hiểu rõ chính mình nhất, nhưng sao chính y lại cảm thấy bản thân càng lúc càng xa lạ.
Sau buổi gặp mặt, nữ hoàng cử hành tiệc trưa, Asmodeus cuối cùng cũng thay bộ quần áo thun bó giữ nhiệt và áo khoác lông vũ ra và đổi thành lễ phục. Tuy kiểu dáng của lễ phục rất phổ thông nhưng khác người mặc là cảm giác khác nhau ngay.
Những quân nhân khác cũng thay lễ phục, nhưng nhìn thấy Asmodeus nổi bật hẳn lên, trong mắt đều thể hiện rõ sự hâm mộ và ghen tỵ, có người còn dùng giọng chua lè nói: “Anh dùng gương mặt này để gạt Sara chứ gì?”
Asmodeus: “…” Sara còn được miêu tả là được ngàn vạn người yêu mến?
Sau khi tiệc trưa bắt đầu, y liền gặp một người quen.
Tiên sinh Tiểu Ứng tham gia yến hội với tư cách là người giàu nhất đế quốc, được nữ hoàng đặc biệt xem trọng, ngồi ở mé phải rất gần với vị trí của Asmodeus. Thái độ của tiên sinh Tiểu Ứng không khác mấy với lần đầu tiên gặp y ở hiện thực, âm thầm quan sát và đánh giá y rồi trò chuyện một cách khách sáo.
Lúc thư ký nhắc đến hoàng thái tử, Asmodeus cứ tưởng đó là tiên sinh Tiểu Ứng, nào ngờ trong ảo cảnh, gã lại trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi, mẹ mình thăng quan tiến chức nhưng còn gã lại vẫn phải ở lại thương trường cố gắng phấn đấu.
Bữa tiệc diễn ra đến nửa chừng thì thư ký nghe thấy thị vệ báo tin, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, một lúc sau lại hối hả chạy vào, thì thầm gì đó vào tai nữ hoàng, nữ hoàng đột nhiên nổi trận lôi đình, vỗ bàn đứng dậy nói: “Quân phản loạn đáng ghét! Chúng dám uy hiếp hoàng thái tử!”
Asmodeus cứ ngỡ sắp được xem vở kịch chúng quân nhân nhao nhao xin được ra trận, nào ngờ ban nãy vẫn còn hùng hổ trò chuyện, giờ đây tất cả đều cúi gằm đầu xuống, nếu chẳng phải trước mặt có đặt sẵn bàn chắc họ đã chui tọt xuống đất cho xong.
Người duy nhất còn ngẩng đầu và ngồi thẳng – Asmodeus – đương nhiên trở nên nổi bật.
Nữ hoàng mừng rỡ nói: “Nếu thượng tá Mông đã chủ động nhận mệnh lệnh…”
Asmodeus: “…” Ngồi im không động đậy mà gọi là chủ động ư?
Nữ hoàng đương nhiên không cần để ý người khác đang nghĩ gì mà chỉ cần quan tâm mình đang nghĩ gì, “Vậy giao cho anh dẫn đầu nhiệm vụ giải cứu hoàng thái tử, chỉ huy quân đoàn số một. Trong vòng ba ngày nhất định phải đưa hoàng thái tử trở về an toàn.” Ngừng chốc lát, ả lại tiếp: “Sara cũng đang bên cạnh hoàng thái tử, hy vọng cô ấy cũng sẽ bình an.”
Tiên sinh Tiểu Ứng đột nhiên đứng dậy, thản nhiên đi đến cạnh nữ hoàng như chốn không người, cúi đầu thì thầm vài câu gì đó. Nữ hoàng chần chừ chốc lát rồi lại tuyên bố: “Ngoài ra ủy nhiệm Ứng Thiên Vận làm cố vấn, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong việc giải cứu hoàng thái tử đều phải thương lượng với cậu ấy rồi mới quyết định.”
Asmodeus không biết Trung Quốc thường có chức vụ gọi là “giám quân”, nhưng ý nghĩa đại khái y cũng đoán được. Y cũng mong có cơ hội tiếp xúc với càng nhiều nhân vật càng tốt để tiện cho việc khám phá thế giới nội tâm của những kẻ hủy diệt.
Ví dụ như tại sao tiên sinh Tiểu Ứng không phải là hoàng thái tử?
Ví dụ như người tình thanh mai trúc mã của nữ hoàng cũng họ Ứng, người này có quan hệ gì với tiên sinh Tiểu Ứng không?
Hoặc ví dụ như sau khi cứu được hoàng thái tử, có thể biết được Kế hoạch Sao Băng thật sự là gì?
Kế hoạch này chưa hề nghe ai nhắc đến trong hiện thực, cũng không giống một chi tiết bình thường khiến y rất quan tâm.
Sau khi nhiệm vụ được phân công xong xuôi, những quân nhân ban nãy còn co đầu rút cổ giờ đây đều ngồi thẳng người lên, không ít kẻ còn lộ vẻ “số anh nhọ thật” với Asmodeus.
Thậm chí có kẻ còn nói bằng giọng chua lè: “Nữ hoàng nhất định nể mặt Sara nên mới giao trọng trách cho anh.”
Thư ký sau khi báo với quân đoàn số một để họ chuẩn bị sẵn sàng thì nhịn không được cũng cảm thán: “Sara chọn anh là cũng biết nhìn người đấy chứ.”
Tiên sinh Tiểu Ứng bên cạnh nghe vậy cũng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”
Chưa tới nửa ngày, Asmodeus cảm nhận được thái độ của gã đối với mình có thay đổi, thoáng cái bỗng trở nên thân thiết hơn nhiều, vì vậy y nói chuyện cũng bớt dè dặt hơn: “Nữ hoàng chưa kết hôn tại sao lại có hoàng thái tử?”
Tiên sinh Tiểu Ứng rầu rĩ đáp: “Sao Ngân Băng Tuyết đúng là vùng đất bế tắc tin tức, làm khó anh phải chịu đựng ở đó lâu đến vậy.” Gã giải thích: “Nữ hoàng không vui vì quốc hội cứ ba lần bảy lượt ép mình phải kết hôn, vì thế bèn nhận nuôi một đứa bé mồ côi và lập làm hoàng thái tử. Nhưng cũng có người đồn rằng hoàng thái tử là con riêng của nữ hoàng, bởi thế giáo hội mới phải mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Asmodeus hỏi tiếp: “Thế cha đứa bé là ai?” Nếu nguồn tin bên lề kia là chính xác, cha hoàng thái tử nhất định là Ứng Long Sơn. Trừ phi trong tiềm thức ông ta muốn tự mình cắm sừng mình.
Tiên sinh Tiểu Ứng nhìn y bằng ánh mắt khen ngợi và trả lời đầy ẩn ý: “Cha con liền tâm, bất kể là ai, thời gian lâu dài nhất định sẽ nghĩ ra cách để gặp mặt.”
Asmodeus ngẫm nghĩ câu nói này rồi như chợt bừng tỉnh, “Lần này có phải chúng ta còn có nhiệm vụ bí mật nào không?”
Tiên sinh Tiểu Ứng rất muốn vỗ tay tán thưởng sự nhanh trí của y, “Phải. Chúng ta chẳng những phải cứu hoàng thái tử về mà còn phải làm cho thật đẹp.”
Nhìn tiên sinh Tiểu Ứng trong ảo cảnh hừng hực ý chí chiến đấu, Asmodeus không khỏi cảm thấy đồng tình cho tiên sinh Tiểu Ứng ngoài hiện thực.
Thiết kế nhân vật của tiên sinh Tiểu Ứng đương nhiên do Ứng Long Sơn thầu hết, bất kể trong ảo cảnh, Ứng Long Sơn có cho con mình bao nhiêu tiền tài hoặc khiến gã được nữ hoàng tin yêu đến nhường nào cũng khó lòng thay đổi một sự thật – Ứng Long Sơn không muốn có đứa con này.
Asmodeus hỏi: “Cha cậu vẫn khỏe chứ?” Thật ra y muốn hỏi là, cậu có cha không?
Vẻ mặt của tiên sinh Tiểu Ứng có gì đó là lạ, “Thảo nào nữ hoàng xem trọng anh, anh đúng là rất nhạy bén.” Nhưng sau đó gã không hé răng thêm chữ nào nữa.
Quân đoàn số một khí thế hừng hực tiến vào Sao Phát Tài, cũng là nơi trú ẩn của quân phản loạn.
Càng đến gần Sao Phát Tài, tiên sinh Tiểu Ứng càng căng thẳng, không ngừng gửi tin nhắn đi. Mỗi tin nhắn Asmodeus đều đọc qua, mấy tin này nối lại chính là một bài hát thiếu nhi. Lời bài ca như sau: Bố hươu đang chạy chầm chậm, mẹ hươu đang tập thể dục buổi sáng, bé hươu đang ngủ nướng, mặt trời chiếu đến tận mông rồi kìa…
Gửi đến tin nhắn thứ tư, quân phản loạn cuối cùng cũng có phản ứng:
“Gửi đầu bếp cung đình hoàng thái tử thích nhất qua đây.”
“Gửi chú gấu nhỏ màu đen hoàng thái tử thích ôm lúc ngủ qua đây.”
“Gửi bộ đồ ngủ hình gấu trúc hoàng thái tử yêu thích nhất qua đây.”
“…”
Để làm điều kiện trao đổi, quân phản loạn còn đồng ý trả lại hai con tin.
Tiên sinh Tiểu Ứng không đợi Asmodeus thể hiện thái độ đã đồng ý ngay, hơn nữa còn yêu cầu rõ một trong hai phải là Sara. Sau đó gã quay đầu lại ra hiệu với Asmodeus, đây là lời cảm ơn vì y chịu để cho gã vượt quyền.
Trước cổng cung điện có mấy nhân viên trang phục và trang điểm, dựa theo thứ tự xếp hàng để được chỉnh lại quần áo và bề ngoài. Đến lượt Asmodeus, nhân viên trang phục hơi đờ ra, cả nửa buổi trời mới vươn tay ra phủi phủi lớp bụi tưởng tượng trên áo của y, “Anh là người rất có chính kiến.”
Asmodeus nói: “Nếu anh có chuẩn bị sẵn quân phục, tôi có thể thay đồ.”
Nhân viên trang phục đáp: “Không cần lùi bước trước lúc lâm trận. Đến lúc này rồi, ngoài chuẩn bị sẵn tâm lý thì chuẩn bị gì cũng đã muộn màng.”
Asmodeus: “…”
Nhân viên hóa trang đánh cho y một gương mặt trắng bệch, “Hy vọng nữ hoàng khi nhìn thấy sắc mặt của anh sẽ sinh lòng thương hại.”
Asmodeus: “…”
Quân nhân đầu tiên đã vào trong nhưng chưa đầy một phút sau, thư ký của nữ hoàng lật đật chạy ra và hướng về phía hàng dài và sốt ruột gọi to: “Thượng tá Mông Đức Tư đến chưa ạ?”
Các quân nhân ngơ ngác nhìn nhau và tìm kiếm dấu vết của hàm thượng tá trên người đối phương.
Asmodeus từ dưới cuối hàng bước ra, “Là tôi.”
Thư ký y bằng ánh mắt kỳ quái nhưng không nhận xét gì, “Nữ hoàng đang hỏi về anh, anh theo tôi vào trong.” Dứt lời liền xoay người bước vào trong.
Dưới ánh mắt chăm chăm của mọi người, Asmodeus theo sau vị thư ký đang mở đường cho mình, vững vàng đến được trước mặt nữ hoàng.
Nữ hoàng tao nhã ung dung, rất có phong thái của bà Ứng. Với bề ngoài sang trọng lộng lẫy, nữ hoàng ngồi trên ngai vàng và lạnh lùng quan sát cách trang điểm của Asmodeus, “Xem ra thượng tá Mông Đức Tư vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa, thậm chí còn không tình nguyện phục chức.”
Thư ký nhỏ tiếng nói: “Hôm qua ngài ấy đã làm xong thủ tục chuyển công tác.”
Nữ hoàng nhướng mày hỏi Asmodeus: “Thế anh ăn mặc như vậy là vì muốn bày tỏ sự bất mãn với ta?”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng, các quân nhân đứng gần đó đều lộ vẻ “không ngờ anh dám thiếu lễ phép với bề trên như vậy”, chỉ có Asmodeus là vẫn bình tĩnh như thường, y đáp: “Tôi chẳng qua là vì tìm không thấy quân phục cất ở đâu…”
Nữ hoàng đương nhiên cho rằng y đang viện cớ, “Sara không chuẩn bị cho anh à? Người anh lấy về là cô gái hiền huệ nhất đế quốc đấy!”
Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở, “Sara bị người phái đi theo hoàng thái tử tuần tra biên giới rồi ạ.”
Thái độ kiêu ngạo của nữ hoàng cuối cùng cũng vơi đi đôi chút, ả chấm dứt việc gây khó dễ cho y về chuyện trang phục, “Nói ra quan điểm của anh về ‘Kế hoạch Sao Băng’ xem xem, vị tổng đốc Mông sắp nhậm chức của ta. Có lẽ câu trả lời của anh sẽ khiến ta an tâm mà giao kế hoạch cho anh.”
Asmodeus chẳng biết tí gì về Kế hoạch Sao Băng, y ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi cảm thấy kế hoạch đó rất tốt, hy vọng có thể tiến hành thuận lợi.”
Đáp án qua loa ngàn năm không đổi chẳng ngờ lại có thể khiến nữ hoàng vui vẻ.
Nữ hoàng mỉm cười mừng rỡ, “Lúc anh còn niên thiếu, ta đã biết tương lai của anh rất rộng mở.”
Thư ký lại thì thầm vào tai nữ hoàng, “Hình như ngài ấy chưa nói gì cả.”
Nữ hoàng đáp: “Ta là nữ hoàng, mọi chuyện do ta nói mới có giá trị, anh ta chỉ cần hùa theo là được rồi.”
Asmodeus: “…” Đặc tính nhân vật như vậy, ngoài Ứng Long Sơn ra đúng là khó tìm được người thứ hai.
Sau lượt của y, những quân nhân khác đều được nữ hoàng lần lượt hỏi ý kiến về Kế hoạch Sao Băng. Có Asmodeus làm mẫu, đáp án của họ rất thống nhất, toàn những lời ca ngợi hoa mỹ.
Nữ hoàng đắc ý nhìn Asmodeus đang đứng một bên, “Anh không phải là người duy nhất nữa rồi.”
Asmodeus đáp: “Tôi là người đầu tiên tỏ thái độ.”
“Không sai, anh đúng là nên được cộng điểm đặc biệt.” Nữ hoàng dặn thư ký ghi chú lại điểm này.
Asmodeus đột nhiên có dự cảm, Kế hoạch Sao Băng rất có thể là manh mối mấu chốt. Y cố ý muốn hỏi cụ thể hơn đôi chút nhưng ấn tượng của thư ký đối với y chỉ tầm tầm, tất cả câu hỏi đều chỉ trả lời qua quýt, nhưng bị hỏi mãi cũng phiền bèn tỏ vẻ khinh thường nói với y: “Không có Sara bên cạnh, anh chẳng khác nào tên hề. Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của tên hề?”
Asmodeus: “…”
“Thật sự chả hiểu nổi năm xưa cô ấy vì sao lại chấm trúng anh!” Giọng của thư ký chua lè, “Cô ấy là mỹ nhân nổi tiếng của đế quốc chúng ta, còn anh! Ngoài gương mặt này ra, anh còn có cái gì.”
Asmodeus: “…” Mỹ nhân… Chả phải cũng là dựa vào gương mặt sao?
Sara trong ký ức của y đúng là rất xinh đẹp, có sức quyến rũ mang lại sự yên bình cho người khác. Nhưng lạ ở chỗ, trước đây mỗi lần nhớ đến cô ấy, trong lòng y lại trỗi lên cảm giác không cam lòng và hối hận, nhưng lần này lại là cảm giác yên bình ngoài ý muốn.
Vốn phải hiểu rõ chính mình nhất, nhưng sao chính y lại cảm thấy bản thân càng lúc càng xa lạ.
Sau buổi gặp mặt, nữ hoàng cử hành tiệc trưa, Asmodeus cuối cùng cũng thay bộ quần áo thun bó giữ nhiệt và áo khoác lông vũ ra và đổi thành lễ phục. Tuy kiểu dáng của lễ phục rất phổ thông nhưng khác người mặc là cảm giác khác nhau ngay.
Những quân nhân khác cũng thay lễ phục, nhưng nhìn thấy Asmodeus nổi bật hẳn lên, trong mắt đều thể hiện rõ sự hâm mộ và ghen tỵ, có người còn dùng giọng chua lè nói: “Anh dùng gương mặt này để gạt Sara chứ gì?”
Asmodeus: “…” Sara còn được miêu tả là được ngàn vạn người yêu mến?
Sau khi tiệc trưa bắt đầu, y liền gặp một người quen.
Tiên sinh Tiểu Ứng tham gia yến hội với tư cách là người giàu nhất đế quốc, được nữ hoàng đặc biệt xem trọng, ngồi ở mé phải rất gần với vị trí của Asmodeus. Thái độ của tiên sinh Tiểu Ứng không khác mấy với lần đầu tiên gặp y ở hiện thực, âm thầm quan sát và đánh giá y rồi trò chuyện một cách khách sáo.
Lúc thư ký nhắc đến hoàng thái tử, Asmodeus cứ tưởng đó là tiên sinh Tiểu Ứng, nào ngờ trong ảo cảnh, gã lại trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi, mẹ mình thăng quan tiến chức nhưng còn gã lại vẫn phải ở lại thương trường cố gắng phấn đấu.
Bữa tiệc diễn ra đến nửa chừng thì thư ký nghe thấy thị vệ báo tin, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, một lúc sau lại hối hả chạy vào, thì thầm gì đó vào tai nữ hoàng, nữ hoàng đột nhiên nổi trận lôi đình, vỗ bàn đứng dậy nói: “Quân phản loạn đáng ghét! Chúng dám uy hiếp hoàng thái tử!”
Asmodeus cứ ngỡ sắp được xem vở kịch chúng quân nhân nhao nhao xin được ra trận, nào ngờ ban nãy vẫn còn hùng hổ trò chuyện, giờ đây tất cả đều cúi gằm đầu xuống, nếu chẳng phải trước mặt có đặt sẵn bàn chắc họ đã chui tọt xuống đất cho xong.
Người duy nhất còn ngẩng đầu và ngồi thẳng – Asmodeus – đương nhiên trở nên nổi bật.
Nữ hoàng mừng rỡ nói: “Nếu thượng tá Mông đã chủ động nhận mệnh lệnh…”
Asmodeus: “…” Ngồi im không động đậy mà gọi là chủ động ư?
Nữ hoàng đương nhiên không cần để ý người khác đang nghĩ gì mà chỉ cần quan tâm mình đang nghĩ gì, “Vậy giao cho anh dẫn đầu nhiệm vụ giải cứu hoàng thái tử, chỉ huy quân đoàn số một. Trong vòng ba ngày nhất định phải đưa hoàng thái tử trở về an toàn.” Ngừng chốc lát, ả lại tiếp: “Sara cũng đang bên cạnh hoàng thái tử, hy vọng cô ấy cũng sẽ bình an.”
Tiên sinh Tiểu Ứng đột nhiên đứng dậy, thản nhiên đi đến cạnh nữ hoàng như chốn không người, cúi đầu thì thầm vài câu gì đó. Nữ hoàng chần chừ chốc lát rồi lại tuyên bố: “Ngoài ra ủy nhiệm Ứng Thiên Vận làm cố vấn, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong việc giải cứu hoàng thái tử đều phải thương lượng với cậu ấy rồi mới quyết định.”
Asmodeus không biết Trung Quốc thường có chức vụ gọi là “giám quân”, nhưng ý nghĩa đại khái y cũng đoán được. Y cũng mong có cơ hội tiếp xúc với càng nhiều nhân vật càng tốt để tiện cho việc khám phá thế giới nội tâm của những kẻ hủy diệt.
Ví dụ như tại sao tiên sinh Tiểu Ứng không phải là hoàng thái tử?
Ví dụ như người tình thanh mai trúc mã của nữ hoàng cũng họ Ứng, người này có quan hệ gì với tiên sinh Tiểu Ứng không?
Hoặc ví dụ như sau khi cứu được hoàng thái tử, có thể biết được Kế hoạch Sao Băng thật sự là gì?
Kế hoạch này chưa hề nghe ai nhắc đến trong hiện thực, cũng không giống một chi tiết bình thường khiến y rất quan tâm.
Sau khi nhiệm vụ được phân công xong xuôi, những quân nhân ban nãy còn co đầu rút cổ giờ đây đều ngồi thẳng người lên, không ít kẻ còn lộ vẻ “số anh nhọ thật” với Asmodeus.
Thậm chí có kẻ còn nói bằng giọng chua lè: “Nữ hoàng nhất định nể mặt Sara nên mới giao trọng trách cho anh.”
Thư ký sau khi báo với quân đoàn số một để họ chuẩn bị sẵn sàng thì nhịn không được cũng cảm thán: “Sara chọn anh là cũng biết nhìn người đấy chứ.”
Tiên sinh Tiểu Ứng bên cạnh nghe vậy cũng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”
Chưa tới nửa ngày, Asmodeus cảm nhận được thái độ của gã đối với mình có thay đổi, thoáng cái bỗng trở nên thân thiết hơn nhiều, vì vậy y nói chuyện cũng bớt dè dặt hơn: “Nữ hoàng chưa kết hôn tại sao lại có hoàng thái tử?”
Tiên sinh Tiểu Ứng rầu rĩ đáp: “Sao Ngân Băng Tuyết đúng là vùng đất bế tắc tin tức, làm khó anh phải chịu đựng ở đó lâu đến vậy.” Gã giải thích: “Nữ hoàng không vui vì quốc hội cứ ba lần bảy lượt ép mình phải kết hôn, vì thế bèn nhận nuôi một đứa bé mồ côi và lập làm hoàng thái tử. Nhưng cũng có người đồn rằng hoàng thái tử là con riêng của nữ hoàng, bởi thế giáo hội mới phải mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Asmodeus hỏi tiếp: “Thế cha đứa bé là ai?” Nếu nguồn tin bên lề kia là chính xác, cha hoàng thái tử nhất định là Ứng Long Sơn. Trừ phi trong tiềm thức ông ta muốn tự mình cắm sừng mình.
Tiên sinh Tiểu Ứng nhìn y bằng ánh mắt khen ngợi và trả lời đầy ẩn ý: “Cha con liền tâm, bất kể là ai, thời gian lâu dài nhất định sẽ nghĩ ra cách để gặp mặt.”
Asmodeus ngẫm nghĩ câu nói này rồi như chợt bừng tỉnh, “Lần này có phải chúng ta còn có nhiệm vụ bí mật nào không?”
Tiên sinh Tiểu Ứng rất muốn vỗ tay tán thưởng sự nhanh trí của y, “Phải. Chúng ta chẳng những phải cứu hoàng thái tử về mà còn phải làm cho thật đẹp.”
Nhìn tiên sinh Tiểu Ứng trong ảo cảnh hừng hực ý chí chiến đấu, Asmodeus không khỏi cảm thấy đồng tình cho tiên sinh Tiểu Ứng ngoài hiện thực.
Thiết kế nhân vật của tiên sinh Tiểu Ứng đương nhiên do Ứng Long Sơn thầu hết, bất kể trong ảo cảnh, Ứng Long Sơn có cho con mình bao nhiêu tiền tài hoặc khiến gã được nữ hoàng tin yêu đến nhường nào cũng khó lòng thay đổi một sự thật – Ứng Long Sơn không muốn có đứa con này.
Asmodeus hỏi: “Cha cậu vẫn khỏe chứ?” Thật ra y muốn hỏi là, cậu có cha không?
Vẻ mặt của tiên sinh Tiểu Ứng có gì đó là lạ, “Thảo nào nữ hoàng xem trọng anh, anh đúng là rất nhạy bén.” Nhưng sau đó gã không hé răng thêm chữ nào nữa.
Quân đoàn số một khí thế hừng hực tiến vào Sao Phát Tài, cũng là nơi trú ẩn của quân phản loạn.
Càng đến gần Sao Phát Tài, tiên sinh Tiểu Ứng càng căng thẳng, không ngừng gửi tin nhắn đi. Mỗi tin nhắn Asmodeus đều đọc qua, mấy tin này nối lại chính là một bài hát thiếu nhi. Lời bài ca như sau: Bố hươu đang chạy chầm chậm, mẹ hươu đang tập thể dục buổi sáng, bé hươu đang ngủ nướng, mặt trời chiếu đến tận mông rồi kìa…
Gửi đến tin nhắn thứ tư, quân phản loạn cuối cùng cũng có phản ứng:
“Gửi đầu bếp cung đình hoàng thái tử thích nhất qua đây.”
“Gửi chú gấu nhỏ màu đen hoàng thái tử thích ôm lúc ngủ qua đây.”
“Gửi bộ đồ ngủ hình gấu trúc hoàng thái tử yêu thích nhất qua đây.”
“…”
Để làm điều kiện trao đổi, quân phản loạn còn đồng ý trả lại hai con tin.
Tiên sinh Tiểu Ứng không đợi Asmodeus thể hiện thái độ đã đồng ý ngay, hơn nữa còn yêu cầu rõ một trong hai phải là Sara. Sau đó gã quay đầu lại ra hiệu với Asmodeus, đây là lời cảm ơn vì y chịu để cho gã vượt quyền.