Chương : 3
Mãng xà ló mặt, không cậu còn ai.
Thạch Phi Hiệp vô cùng hài lòng với tấm ảnh này, “Đây là thiết kế đặc biệt của khách sạn bọn tôi, còn có thể giả cảnh trong nước hoặc trong không trung.” Thấy Asmodeus vẫn nhìn tấm ảnh không hề chớp mắt, gã nói tiếp: “Nếu ngài chuộng phong cách này, chúng ta có thể chụp một tấm giống vậy…”
Lời gã vừa dứt, khung kính lồng ảnh đã bị vỗ một chưởng vỡ nát.
Gã xoay qua thì thấy bàn tay đang ấn vào tấm kính vỡ khẽ run lên, còn Asmodeus thì oằn người xuống.
…
Thạch Phi Hiệp vội vã đỡ y dậy và lén ra hiệu cho người trong suốt kéo rèm che đi nửa bên tường treo đầy hình của thiên sứ. Trước khi xây bức tường khách quý này, gã từng cân nhắc đến mối quan hệ phức tạp giữa các giới, cũng lường trước sẽ xảy ra mâu thuẫn nên đã chuẩn bị sẵn rèm che, có điều nhiều năm rồi không cần dùng đến, nào ngờ hôm nay lại quá sơ suất.
Gã hẳn phải nhớ đến chuyện Asmodeus từng thích một cô gái loài người tên Sara nhưng lại bị Raphael tố cáo, cuối cùng hại cô gái phải hồn phi phách tán, mối thù này đúng là sâu như biển mà! Còn mình sau khi lấy được tấm ảnh của Raphael lại không chuẩn bị sẵn mấy loại dụng cụ trút giận như phi tiêu hay cung tên này nọ… Đúng là lãng phí mối làm ăn lớn!
Gã cố nén nỗi đau trong lòng, cùng hợp sức với huyết tộc và người khổng lồ đưa Asmodeus lên xe đẩy hành lý, “Tiên sinh Asmodeus bớt giận. Tấm ảnh này sẽ được lập tức được gửi đến phòng ngài, tặng kèm các công cụ hỗ trợ dùng để chiên xào nấu nướng đập nát. Ngài cứ việc làm theo ý thích!”
Không đợi Asmodeus kịp phản ứng, gã đã bắn liên thanh cả tràng mệnh lệnh: “Hughes cùng Dea vào phòng kiểm tra thêm lần cuối, Victor đẩy xe, Gin mở đường, Rayton phối hợp với tôi cùng đi theo xe hành lý, Antonio đến nhà bếp chuẩn bị vài món ngọt thanh nhiệt hạ hỏa. Hành động thôi! Go go go!”
Xe hành lý được cả đám cẩn thận đẩy như bay về phía trước, xuyên qua đại sảnh và phóng lên lầu ba.
Phòng VIP đã sắp xếp xong xuôi, cánh cửa gỗ khắc hoa văn vàng kim mở sẵn để lộ ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn thủy tinh bên trong. Lúc đẩy xe hành lý vào phòng khách, Thạch Phi Hiệp còn định gọi người bế Asmodeus lên giường nhưng bị y kiên trì từ chối một cách uyển chuyển.
Nhưng không sao cả, Con Thuyền Noah còn có những dịch vụ hạng nhất khác: Tinh linh xinh đẹp đưa lên hoa quả chào mừng khách quý, người trong suốt dịu dàng thắp nến cùng huân hương, bầu không khí ấm áp thư giãn khiến con người dễ quên đi muộn phiền.
Asmodeus chả mấy khi ra khỏi nhà nên đây là lần đầu tiên được hưởng thụ phục vụ nhiệt tình nhường này, y cảm thấy có chút không chịu nổi, ngồi rúc vào một góc trên sô pha và ngại ngùng mân mê mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, sau đó xin lỗi một cách chân thành: “Ban nãy là lỗi của tôi, tôi bằng lòng bồi thường tổn thất.”
“Đừng bao giờ nói vậy!” Thạch Phi Hiệp nhận lấy đồ nghề chiên xào nấu nướng do người lùn mang đến cùng với tấm ảnh “gây họa” rồi giao hết cho y, “Thật ra ngài không hề sai. Đó là bức tường dùng để giải tỏa căng thẳng. Nếu một chưởng không đã ghiền, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục cung cấp dịch vụ. Bộc lộ cảm xúc, lợi thân kiện thể, giá rẻ hàng tốt, không đủ vẫn còn!”
Đầu Asmodeus vẫn bị dư chấn sau cơn đau khủng khiếp ảnh hưởng, ánh mắt y lướt qua tấm ảnh nọ, bất chợt mạch suy nghĩ bị cắt đứt. Y hoàn toàn không nhớ được cơn đau vì sau lại xảy ra, trong đầu chỉ còn chút ý thức đang cảnh cáo bản thân một cách mơ hồ: Đây là khu vực cấm.
Y chậm chạp dời mắt sang chiếc bàn gần đó.
Trái cây trong đĩa quả nào quả nấy căng mọng, màu sắc tươi sáng khiến người khác thèm thuồng. Y chọn đại một quả quýt, cẩn thận bóc ra và đưa từng múi từng múi cho Thạch Phi Hiệp.
Tưởng y định mượn đồ vật để giảng giải đạo lý thâm sâu nào đó, Thạch Phi Hiệp lén ra hiệu cho những người khác chuẩn bị sẵn sàng để vỗ tay.
“Ăn đi.” Nói xong, Asmodeus bình tĩnh cầm tấm ảnh lên vuốt phẳng lại rồi trả cho Thạch Phi Hiệp, “Hy vọng vẫn dùng được.”
…
Không mở được dịch vụ mới thì lùi một bước vậy, đòi bồi thường thôi.
Thạch Phi Hiệp mỉm cười: “Nếu ngài kiên quyết muốn bồi thường, chúng tôi cũng đành chiều theo ý ngài vậy. Chúng tôi cũng sẽ chỉ thu năm mươi phần trăm phí dịch vụ để khích lệ các nhân viên phục vụ ngài năng nổ và chân thành hơn.”
Dù sao tiền cũng có cấp trên lo, Asmodeus chẳng dị nghị gì thêm.
Sau khi giải quyết xong chuyện tấm ảnh, lò nướng, dầu ăn, vỉ nướng bỗng trở nên thừa thãi.
Thạch Phi Hiệp hỏi: “Ngài có muốn thưởng thức món ngon đặc sắc của khách sạn chúng tôi không? Là món thịt nướng trong phòng?”
Trừ việc bị người khổng lồ bế lên giường, những chuyện còn lại Asmodeus đều rất dễ dãi, nói gì cũng không có ý kiến.
Vì vậy, bữa tối xa hoa ở nhà hàng bị hủy bỏ, thay vào đó là khói bốc nghi ngút trong phòng.
Ban đầu Thạch Phi Hiệp cùng dùng bữa rất có chừng mực, nhưng qua vài ly, cuộc đời như có thêm tri kỷ mới. Cảm tính nhanh chóng đại bại lý trí, gã bắt đầu thao thao kể về những cải cách trong khách sạn sau khi có mình gia nhập: “Lúc tôi mới đến ấy à, tôi giật hết cả mình. Vị trí của Con Thuyền Noah lợi thế quá mức, lại không phải nộp thuế, tiền vốn thì thấp đến mức không đáng kể nhưng lợi nhuận hằng năm còn thua cả khách sạn tôi làm ở nhân giới, đúng là phí phạm của trời. May mà sau hàng loạt cải cách thay lông đổi cánh của tôi…”
Một chú chim nhạn to đang bị nhổ lông bỗng nhìn sang phía họ bằng ánh mắt vô tội.
Giọng Thạch Phi Hiệp nhỏ xuống, “Ừm, xem như đạt được chút ít hiệu quả. Hôm nay là lễ thất tịch, cũng tức là lễ tình nhân ở nhân giới, tôi vốn định tổ chức hoạt động nào đó nhưng nghe nói ngài đến nên tôi đã giản lược hết. Ngài… Vẫn còn nhớ cô ấy sao?”
Asmodeus im lặng rũ mắt.
Dáng vẻ ủ dột đáng thương kia khiến Thạch Phi Hiệp khó nén phải thở dài.
Cái tên Raphael chia cắt uyên ương đúng là tạo nghiệt!
Gã cảm khái: “Đọa thiên sứ đều si tình như vậy sao? Thật ra thì vị nhà tôi cũng… Ha ha ha! Chê cười! Chê cười rồi! Câu chuyện vì sao cánh của y hết đen lại trắng, trắng rồi hóa đen chắc đã lan truyền khắp chín giới rồi nhỉ. Chẳng biết lúc câu chuyện lan truyền có nhấn mạnh địa điểm mọi chuyện xảy ra ở Con Thuyền Noah không ha?” Cơ hội tuyên truyền tốt đến nhường nào, biết đâu nơi này về sau sẽ trở thành thánh địa tình yêu thu hút vô số đôi nam nữ si tình ghé check-in.
Đang đắm chìm trong viễn cảnh đẹp đẽ tự vẽ ra, lúc đầu bếp người sói vừa nướng xong một mẻ thịt dê mới, Thạch Phi Hiệp theo bản năng lấy vài xâu đưa cho Asmodeus. Nhưng không ngờ vừa quay sang, gã lại thấy y đang đỡ trán, mặt mũi thì trắng bệch cả ra. “Ngài không sao chứ? Đau đầu à? Hay là lúc đến nhân giới tiện thể chụp thử điện não đồ xem sao?”
Asmodeus mù mờ nói: “Gần đây thường xuyên đau đầu, lạ thật.”
Thạch Phi Hiệp tò mò hỏi:
“Đọa thiên sứ có bị bệnh không?”
“Mỗi lần ngài đau đầu là bị việc gì kích thích?”
“Là cấp tính hay mãn tính?”
…
Asmodeus rơi vào trầm tư.
Mỗi lần y đau đầu đều rất đột ngột. Cơn đau qua đi, trong đầu lại xuất hiện khoảng trống.
Như là nhớ lại gì đó, nhưng lại vuột mất gì đó.
Thấy dáng vẻ mù mờ của y, Thạch Phi Hiệp có cảm giác trách nhiệm nặng nề. Mỗi lần cuộc sống của gã trôi qua quá yên bình thì sẽ có người mang vấn đề quái lạ tìm đến cửa. Quả nhiên đúng là số mạng của nhân vật chính luôn phải thay trời hành đạo, vì dân chờ lệnh.
Tổng kết thấy Asmodeus chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại phát bệnh đến vài lần, gã bèn phân tích: “Có khi nào liên quan vấn đề tình cảm không?”
Asmodeus lẩm bẩm: “Tôi thích Sara.” Tình yêu này cứ như bản năng đã ăn sâu vào máu, không có lý do, cũng không thể quên được, nhưng trong lòng lại trống trải đến lạ, muốn lấp đầy lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Y vô thức muốn dựng nên ảo cảnh như trước đây vẫn thường làm, muốn đến một nơi quen thuộc tìm kiếm cảm giác an toàn, nhưng lại bị Thạch Phi Hiệp cầm tay.
Thạch Phi Hiệp chân thành tha thiết nói: “Tôi biết mà. Nhưng làm người phải biết nhìn về phía trước, nếu cô ấy còn sống nhất định cũng không hy vọng ngài sống trong đau khổ như vậy. Chẳng phải ngài cần đến nhân giới sao? Nhìn nhiều một chút, đi nhiều một chút nhất định sẽ tìm được nơi gửi gắm mới. À phải, ngài định bao giờ khởi hành?”
Asmodeus nhìn chằm chằm vào bàn tay bị Thạch Phi Hiệp nắm, suy nghĩ bèn bị dời sang chuyện khác, “Trước khi đi tôi muốn học một ít kiến thức về nhân giới.”
“Lúc này đây tôi không thể không phơi bày một thân phận khác của mình.” Thạch Phi Hiệp lấy từ trong túi ra mảnh vải đỏ dài hẹp quấn chéo qua người.
Đại sứ tuyên truyền du lịch nhân giới.
“Yên tâm yên tâm, tôi nhất định kể hết cho ngài những chuyện tôi biết. Cơ mà,” Gã đột ngột bẻ ngoặc, “Con Thuyền Noah chỉ vào mùng một tháng tư mỗi năm mới mở cửa thông với nhân giới, hôm nay mới ngày bảy tháng tám à.”
Tim Asmodeus nảy lên một phát, trong lòng tự dưng có pháo hoa nở rộ, định đặt ngay vé về nhà đợi năm sau hẵng đến, nào ngờ Thạch Phi Hiệp lại bẻ lái: “Nhưng phương châm với khách hàng của Con Thuyền Noah luôn là ‘Đứng trước tiền bạc, chúng tôi không gì là không thể’, thế nên chúng tôi đã đặc biệt mời ngài Metatron với khả năng khống chế thời gian giúp giải quyết vấn đề này của ngài! Tuy giá cả không rẻ nhưng chất lượng dịch vụ là thượng hạng đó nha!”
Trái tim Asmodeus như vừa mới ngồi tàu lượn, dư chấn kinh tâm động phách vẫn quanh quẩn đâu đây, phải mất thật lâu sau y mới đáp: “Cảm ơn… Tôi giờ thấy hơi mệt, tôi đi nghỉ trước đây. Chúc ngủ ngon.”
Dõi theo bóng lưng cô đơn của y, Thạch Phi Hiệp đột nhiên nhớ đến hai vị “ma vương phá hoại” và “ma vương tham lam” đều đã tu thành chánh quả, gã nhịn không được phải cảm thán: “Đầu năm nay càng xấu xa càng có người chịu rước.”
Nhìn tên Thạch Phi Hiệp vì phù hợp với điều kiện đó nên mới thoát ế thành công, tập thể đồng nghiệp khách sạn vỗ tay rào rào tán thành.
Trên phương diện công việc, Thạch Phi Hiệp luôn là tấm gương sáng để noi theo. Mới sáng hôm sau, gã đã chuẩn bị xong một xe tài liệu dạy học và bắt đầu giảng giải các thường thức ở nhân giới. Từ năm châu bốn biển cho đến Wechat, Taobao, Tấn Giang, toàn bộ đều dốc lòng truyền đạt.
Asmodeus học hành rất nghiêm túc.
Ba ngày cứ thế trôi qua.
Đến sáng ngày thứ tư, sau khi dùng xong bữa sáng, Thạch Phi Hiệp nói với Asmodeus bằng giọng sâu lắng: “Tư Tư, tôi đã không còn gì để dạy ngài nữa, sau này ngài phải dựa vào chính mình thôi. Hãy nhớ kỹ, nếu tương lai có ngày vang danh giang hồ, ngài nhất định phải báo ra danh tính sư môn của chúng ta! Chúng ta là Con, Thuyền, Noah!” (vì tên phiên âm của Asmodeus là “A tư mông đế tư”)
Asmodeus: “…”
Y sửa lại: “Cậu có thể gọi tôi là As.” (đọc gần giống “yêu Tư”)
Thạch Phi Hiệp uyển chuyển từ chối: “Chữ yêu của tôi chỉ dành cho một người.”
Asmodeus nhượng bộ: “Hay là A Tư.”
Thạch Phi Hiệp cũng kịp lên lớp thêm lần cuối trước khi y khởi hành: “A, Tư, miệng phải làm hai khẩu hình. Tư, Tư, chỉ cần một khẩu hình là đủ rồi. Chúng ta không nên lãng phí sức lực như vậy.”
“…”
Asmodeus bất lực nhận lấy biệt danh mới.
Trong tiệc chia tay cuối cùng cũng xuất hiện nhân vật đại boss của Con Thuyền Noah: Tổng giám đốc Isfel.
Theo lý luận của Thạch Phi Hiệp, vì để đưa đẳng cấp của khách sạn lên tầm cao mới, boss nhất định phải thần bí, thường ngày nhất định phải “bận tối mày tối mặt”, vào thời điểm quan trọng chỉ cần ló mặt chào một tiếng là được.
Isfel thực hiện tư tưởng chỉ cần “ló mặt” rất triệt để. Vào phòng ăn và dẫn Thạch Phi Hiệp đi, cả quá trình chưa đầy năm giây.
Đợi Thạch Phi Hiệp xuất hiện đã là chuyện của hai tiếng sau. Cùng đến còn có nhân vật quan trọng của buổi tiệc chia tay: Metatron. Không cần tiếng vỗ tay, sự xuất hiện của y luôn khiến muôn người chú ý. Mái tóc vàng óng ánh nhưng không chói mắt chính là ánh hào quang dịu dàng nhất thiên đường, cũng là giấc mộng xa xưa khó lòng với tới của đọa thiên sứ.
Trông Asmodeus có vẻ lạnh nhạt nhưng thật ra y rất căng thẳng, chào hỏi xong liền ngoan ngoãn đứng im một bên.
Biết y không thích giao tiếp, Metatron cũng rất ý tứ mà tránh không trò chuyện nhiều, trực tiếp lấy trục thời gian ra đẩy nhanh thời gian để mở cửa trước thời hạn. Cùng lúc đó, Thạch Phi Hiệp cũng truyền đạt thêm tri thức tinh hoa cuối cùng: “Con người rất yếu đuối, không chịu nổi gió táp mưa sa, nếu gặp phải phiền phức xin hãy tận dụng lực lượng cảnh sát.”
Thạch Phi Hiệp vô cùng hài lòng với tấm ảnh này, “Đây là thiết kế đặc biệt của khách sạn bọn tôi, còn có thể giả cảnh trong nước hoặc trong không trung.” Thấy Asmodeus vẫn nhìn tấm ảnh không hề chớp mắt, gã nói tiếp: “Nếu ngài chuộng phong cách này, chúng ta có thể chụp một tấm giống vậy…”
Lời gã vừa dứt, khung kính lồng ảnh đã bị vỗ một chưởng vỡ nát.
Gã xoay qua thì thấy bàn tay đang ấn vào tấm kính vỡ khẽ run lên, còn Asmodeus thì oằn người xuống.
…
Thạch Phi Hiệp vội vã đỡ y dậy và lén ra hiệu cho người trong suốt kéo rèm che đi nửa bên tường treo đầy hình của thiên sứ. Trước khi xây bức tường khách quý này, gã từng cân nhắc đến mối quan hệ phức tạp giữa các giới, cũng lường trước sẽ xảy ra mâu thuẫn nên đã chuẩn bị sẵn rèm che, có điều nhiều năm rồi không cần dùng đến, nào ngờ hôm nay lại quá sơ suất.
Gã hẳn phải nhớ đến chuyện Asmodeus từng thích một cô gái loài người tên Sara nhưng lại bị Raphael tố cáo, cuối cùng hại cô gái phải hồn phi phách tán, mối thù này đúng là sâu như biển mà! Còn mình sau khi lấy được tấm ảnh của Raphael lại không chuẩn bị sẵn mấy loại dụng cụ trút giận như phi tiêu hay cung tên này nọ… Đúng là lãng phí mối làm ăn lớn!
Gã cố nén nỗi đau trong lòng, cùng hợp sức với huyết tộc và người khổng lồ đưa Asmodeus lên xe đẩy hành lý, “Tiên sinh Asmodeus bớt giận. Tấm ảnh này sẽ được lập tức được gửi đến phòng ngài, tặng kèm các công cụ hỗ trợ dùng để chiên xào nấu nướng đập nát. Ngài cứ việc làm theo ý thích!”
Không đợi Asmodeus kịp phản ứng, gã đã bắn liên thanh cả tràng mệnh lệnh: “Hughes cùng Dea vào phòng kiểm tra thêm lần cuối, Victor đẩy xe, Gin mở đường, Rayton phối hợp với tôi cùng đi theo xe hành lý, Antonio đến nhà bếp chuẩn bị vài món ngọt thanh nhiệt hạ hỏa. Hành động thôi! Go go go!”
Xe hành lý được cả đám cẩn thận đẩy như bay về phía trước, xuyên qua đại sảnh và phóng lên lầu ba.
Phòng VIP đã sắp xếp xong xuôi, cánh cửa gỗ khắc hoa văn vàng kim mở sẵn để lộ ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn thủy tinh bên trong. Lúc đẩy xe hành lý vào phòng khách, Thạch Phi Hiệp còn định gọi người bế Asmodeus lên giường nhưng bị y kiên trì từ chối một cách uyển chuyển.
Nhưng không sao cả, Con Thuyền Noah còn có những dịch vụ hạng nhất khác: Tinh linh xinh đẹp đưa lên hoa quả chào mừng khách quý, người trong suốt dịu dàng thắp nến cùng huân hương, bầu không khí ấm áp thư giãn khiến con người dễ quên đi muộn phiền.
Asmodeus chả mấy khi ra khỏi nhà nên đây là lần đầu tiên được hưởng thụ phục vụ nhiệt tình nhường này, y cảm thấy có chút không chịu nổi, ngồi rúc vào một góc trên sô pha và ngại ngùng mân mê mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, sau đó xin lỗi một cách chân thành: “Ban nãy là lỗi của tôi, tôi bằng lòng bồi thường tổn thất.”
“Đừng bao giờ nói vậy!” Thạch Phi Hiệp nhận lấy đồ nghề chiên xào nấu nướng do người lùn mang đến cùng với tấm ảnh “gây họa” rồi giao hết cho y, “Thật ra ngài không hề sai. Đó là bức tường dùng để giải tỏa căng thẳng. Nếu một chưởng không đã ghiền, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục cung cấp dịch vụ. Bộc lộ cảm xúc, lợi thân kiện thể, giá rẻ hàng tốt, không đủ vẫn còn!”
Đầu Asmodeus vẫn bị dư chấn sau cơn đau khủng khiếp ảnh hưởng, ánh mắt y lướt qua tấm ảnh nọ, bất chợt mạch suy nghĩ bị cắt đứt. Y hoàn toàn không nhớ được cơn đau vì sau lại xảy ra, trong đầu chỉ còn chút ý thức đang cảnh cáo bản thân một cách mơ hồ: Đây là khu vực cấm.
Y chậm chạp dời mắt sang chiếc bàn gần đó.
Trái cây trong đĩa quả nào quả nấy căng mọng, màu sắc tươi sáng khiến người khác thèm thuồng. Y chọn đại một quả quýt, cẩn thận bóc ra và đưa từng múi từng múi cho Thạch Phi Hiệp.
Tưởng y định mượn đồ vật để giảng giải đạo lý thâm sâu nào đó, Thạch Phi Hiệp lén ra hiệu cho những người khác chuẩn bị sẵn sàng để vỗ tay.
“Ăn đi.” Nói xong, Asmodeus bình tĩnh cầm tấm ảnh lên vuốt phẳng lại rồi trả cho Thạch Phi Hiệp, “Hy vọng vẫn dùng được.”
…
Không mở được dịch vụ mới thì lùi một bước vậy, đòi bồi thường thôi.
Thạch Phi Hiệp mỉm cười: “Nếu ngài kiên quyết muốn bồi thường, chúng tôi cũng đành chiều theo ý ngài vậy. Chúng tôi cũng sẽ chỉ thu năm mươi phần trăm phí dịch vụ để khích lệ các nhân viên phục vụ ngài năng nổ và chân thành hơn.”
Dù sao tiền cũng có cấp trên lo, Asmodeus chẳng dị nghị gì thêm.
Sau khi giải quyết xong chuyện tấm ảnh, lò nướng, dầu ăn, vỉ nướng bỗng trở nên thừa thãi.
Thạch Phi Hiệp hỏi: “Ngài có muốn thưởng thức món ngon đặc sắc của khách sạn chúng tôi không? Là món thịt nướng trong phòng?”
Trừ việc bị người khổng lồ bế lên giường, những chuyện còn lại Asmodeus đều rất dễ dãi, nói gì cũng không có ý kiến.
Vì vậy, bữa tối xa hoa ở nhà hàng bị hủy bỏ, thay vào đó là khói bốc nghi ngút trong phòng.
Ban đầu Thạch Phi Hiệp cùng dùng bữa rất có chừng mực, nhưng qua vài ly, cuộc đời như có thêm tri kỷ mới. Cảm tính nhanh chóng đại bại lý trí, gã bắt đầu thao thao kể về những cải cách trong khách sạn sau khi có mình gia nhập: “Lúc tôi mới đến ấy à, tôi giật hết cả mình. Vị trí của Con Thuyền Noah lợi thế quá mức, lại không phải nộp thuế, tiền vốn thì thấp đến mức không đáng kể nhưng lợi nhuận hằng năm còn thua cả khách sạn tôi làm ở nhân giới, đúng là phí phạm của trời. May mà sau hàng loạt cải cách thay lông đổi cánh của tôi…”
Một chú chim nhạn to đang bị nhổ lông bỗng nhìn sang phía họ bằng ánh mắt vô tội.
Giọng Thạch Phi Hiệp nhỏ xuống, “Ừm, xem như đạt được chút ít hiệu quả. Hôm nay là lễ thất tịch, cũng tức là lễ tình nhân ở nhân giới, tôi vốn định tổ chức hoạt động nào đó nhưng nghe nói ngài đến nên tôi đã giản lược hết. Ngài… Vẫn còn nhớ cô ấy sao?”
Asmodeus im lặng rũ mắt.
Dáng vẻ ủ dột đáng thương kia khiến Thạch Phi Hiệp khó nén phải thở dài.
Cái tên Raphael chia cắt uyên ương đúng là tạo nghiệt!
Gã cảm khái: “Đọa thiên sứ đều si tình như vậy sao? Thật ra thì vị nhà tôi cũng… Ha ha ha! Chê cười! Chê cười rồi! Câu chuyện vì sao cánh của y hết đen lại trắng, trắng rồi hóa đen chắc đã lan truyền khắp chín giới rồi nhỉ. Chẳng biết lúc câu chuyện lan truyền có nhấn mạnh địa điểm mọi chuyện xảy ra ở Con Thuyền Noah không ha?” Cơ hội tuyên truyền tốt đến nhường nào, biết đâu nơi này về sau sẽ trở thành thánh địa tình yêu thu hút vô số đôi nam nữ si tình ghé check-in.
Đang đắm chìm trong viễn cảnh đẹp đẽ tự vẽ ra, lúc đầu bếp người sói vừa nướng xong một mẻ thịt dê mới, Thạch Phi Hiệp theo bản năng lấy vài xâu đưa cho Asmodeus. Nhưng không ngờ vừa quay sang, gã lại thấy y đang đỡ trán, mặt mũi thì trắng bệch cả ra. “Ngài không sao chứ? Đau đầu à? Hay là lúc đến nhân giới tiện thể chụp thử điện não đồ xem sao?”
Asmodeus mù mờ nói: “Gần đây thường xuyên đau đầu, lạ thật.”
Thạch Phi Hiệp tò mò hỏi:
“Đọa thiên sứ có bị bệnh không?”
“Mỗi lần ngài đau đầu là bị việc gì kích thích?”
“Là cấp tính hay mãn tính?”
…
Asmodeus rơi vào trầm tư.
Mỗi lần y đau đầu đều rất đột ngột. Cơn đau qua đi, trong đầu lại xuất hiện khoảng trống.
Như là nhớ lại gì đó, nhưng lại vuột mất gì đó.
Thấy dáng vẻ mù mờ của y, Thạch Phi Hiệp có cảm giác trách nhiệm nặng nề. Mỗi lần cuộc sống của gã trôi qua quá yên bình thì sẽ có người mang vấn đề quái lạ tìm đến cửa. Quả nhiên đúng là số mạng của nhân vật chính luôn phải thay trời hành đạo, vì dân chờ lệnh.
Tổng kết thấy Asmodeus chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại phát bệnh đến vài lần, gã bèn phân tích: “Có khi nào liên quan vấn đề tình cảm không?”
Asmodeus lẩm bẩm: “Tôi thích Sara.” Tình yêu này cứ như bản năng đã ăn sâu vào máu, không có lý do, cũng không thể quên được, nhưng trong lòng lại trống trải đến lạ, muốn lấp đầy lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Y vô thức muốn dựng nên ảo cảnh như trước đây vẫn thường làm, muốn đến một nơi quen thuộc tìm kiếm cảm giác an toàn, nhưng lại bị Thạch Phi Hiệp cầm tay.
Thạch Phi Hiệp chân thành tha thiết nói: “Tôi biết mà. Nhưng làm người phải biết nhìn về phía trước, nếu cô ấy còn sống nhất định cũng không hy vọng ngài sống trong đau khổ như vậy. Chẳng phải ngài cần đến nhân giới sao? Nhìn nhiều một chút, đi nhiều một chút nhất định sẽ tìm được nơi gửi gắm mới. À phải, ngài định bao giờ khởi hành?”
Asmodeus nhìn chằm chằm vào bàn tay bị Thạch Phi Hiệp nắm, suy nghĩ bèn bị dời sang chuyện khác, “Trước khi đi tôi muốn học một ít kiến thức về nhân giới.”
“Lúc này đây tôi không thể không phơi bày một thân phận khác của mình.” Thạch Phi Hiệp lấy từ trong túi ra mảnh vải đỏ dài hẹp quấn chéo qua người.
Đại sứ tuyên truyền du lịch nhân giới.
“Yên tâm yên tâm, tôi nhất định kể hết cho ngài những chuyện tôi biết. Cơ mà,” Gã đột ngột bẻ ngoặc, “Con Thuyền Noah chỉ vào mùng một tháng tư mỗi năm mới mở cửa thông với nhân giới, hôm nay mới ngày bảy tháng tám à.”
Tim Asmodeus nảy lên một phát, trong lòng tự dưng có pháo hoa nở rộ, định đặt ngay vé về nhà đợi năm sau hẵng đến, nào ngờ Thạch Phi Hiệp lại bẻ lái: “Nhưng phương châm với khách hàng của Con Thuyền Noah luôn là ‘Đứng trước tiền bạc, chúng tôi không gì là không thể’, thế nên chúng tôi đã đặc biệt mời ngài Metatron với khả năng khống chế thời gian giúp giải quyết vấn đề này của ngài! Tuy giá cả không rẻ nhưng chất lượng dịch vụ là thượng hạng đó nha!”
Trái tim Asmodeus như vừa mới ngồi tàu lượn, dư chấn kinh tâm động phách vẫn quanh quẩn đâu đây, phải mất thật lâu sau y mới đáp: “Cảm ơn… Tôi giờ thấy hơi mệt, tôi đi nghỉ trước đây. Chúc ngủ ngon.”
Dõi theo bóng lưng cô đơn của y, Thạch Phi Hiệp đột nhiên nhớ đến hai vị “ma vương phá hoại” và “ma vương tham lam” đều đã tu thành chánh quả, gã nhịn không được phải cảm thán: “Đầu năm nay càng xấu xa càng có người chịu rước.”
Nhìn tên Thạch Phi Hiệp vì phù hợp với điều kiện đó nên mới thoát ế thành công, tập thể đồng nghiệp khách sạn vỗ tay rào rào tán thành.
Trên phương diện công việc, Thạch Phi Hiệp luôn là tấm gương sáng để noi theo. Mới sáng hôm sau, gã đã chuẩn bị xong một xe tài liệu dạy học và bắt đầu giảng giải các thường thức ở nhân giới. Từ năm châu bốn biển cho đến Wechat, Taobao, Tấn Giang, toàn bộ đều dốc lòng truyền đạt.
Asmodeus học hành rất nghiêm túc.
Ba ngày cứ thế trôi qua.
Đến sáng ngày thứ tư, sau khi dùng xong bữa sáng, Thạch Phi Hiệp nói với Asmodeus bằng giọng sâu lắng: “Tư Tư, tôi đã không còn gì để dạy ngài nữa, sau này ngài phải dựa vào chính mình thôi. Hãy nhớ kỹ, nếu tương lai có ngày vang danh giang hồ, ngài nhất định phải báo ra danh tính sư môn của chúng ta! Chúng ta là Con, Thuyền, Noah!” (vì tên phiên âm của Asmodeus là “A tư mông đế tư”)
Asmodeus: “…”
Y sửa lại: “Cậu có thể gọi tôi là As.” (đọc gần giống “yêu Tư”)
Thạch Phi Hiệp uyển chuyển từ chối: “Chữ yêu của tôi chỉ dành cho một người.”
Asmodeus nhượng bộ: “Hay là A Tư.”
Thạch Phi Hiệp cũng kịp lên lớp thêm lần cuối trước khi y khởi hành: “A, Tư, miệng phải làm hai khẩu hình. Tư, Tư, chỉ cần một khẩu hình là đủ rồi. Chúng ta không nên lãng phí sức lực như vậy.”
“…”
Asmodeus bất lực nhận lấy biệt danh mới.
Trong tiệc chia tay cuối cùng cũng xuất hiện nhân vật đại boss của Con Thuyền Noah: Tổng giám đốc Isfel.
Theo lý luận của Thạch Phi Hiệp, vì để đưa đẳng cấp của khách sạn lên tầm cao mới, boss nhất định phải thần bí, thường ngày nhất định phải “bận tối mày tối mặt”, vào thời điểm quan trọng chỉ cần ló mặt chào một tiếng là được.
Isfel thực hiện tư tưởng chỉ cần “ló mặt” rất triệt để. Vào phòng ăn và dẫn Thạch Phi Hiệp đi, cả quá trình chưa đầy năm giây.
Đợi Thạch Phi Hiệp xuất hiện đã là chuyện của hai tiếng sau. Cùng đến còn có nhân vật quan trọng của buổi tiệc chia tay: Metatron. Không cần tiếng vỗ tay, sự xuất hiện của y luôn khiến muôn người chú ý. Mái tóc vàng óng ánh nhưng không chói mắt chính là ánh hào quang dịu dàng nhất thiên đường, cũng là giấc mộng xa xưa khó lòng với tới của đọa thiên sứ.
Trông Asmodeus có vẻ lạnh nhạt nhưng thật ra y rất căng thẳng, chào hỏi xong liền ngoan ngoãn đứng im một bên.
Biết y không thích giao tiếp, Metatron cũng rất ý tứ mà tránh không trò chuyện nhiều, trực tiếp lấy trục thời gian ra đẩy nhanh thời gian để mở cửa trước thời hạn. Cùng lúc đó, Thạch Phi Hiệp cũng truyền đạt thêm tri thức tinh hoa cuối cùng: “Con người rất yếu đuối, không chịu nổi gió táp mưa sa, nếu gặp phải phiền phức xin hãy tận dụng lực lượng cảnh sát.”