Chương : 53
Giấc mộng khoa học viễn tưởng của người già.
Lời bình luận thẳng thắn của Raphael rõ ràng đã chạm đến lòng tự ái nhỏ nhoi của Ứng Long Sơn, vì vậy suốt quãng đường còn lại, ông ta không buồn nói thêm gì nữa. Asmodeus còn muốn dò hỏi thêm nhưng đáng tiếc y không có tố chất làm phóng viên, tuy trong lòng bao nhiêu nghi vấn rối như tơ vò nhưng lại chẳng biết phải mở miệng hỏi từ đâu.
Lúc xe dừng ở biệt thự nhà họ Ứng, không ngờ hàng rào sắt nhủ vàng trước nhà lại đang mở toang, tiên sinh Tiểu Ứng cùng hai thanh niên mặc áo khoác đen đứng đợi sẵn để đón họ.
Nuôi con bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Ứng Long Sơn được đối xử trịnh trọng như vậy, ông ta ngược lại thấy hơi dè dặt không chịu xuống xe và quay sang bảo với Raphael: “Đừng để ý tới nó. Tôi mỏi chân, cứ lái vào trong luôn đi.”
Vừa dứt lời, Raphael đã dừng xe lại.
Ứng Long Sơn: “…” Tên tài xế này tùy hứng quá rồi, hừ, đừng hòng xin một chân chạy việc ở chỗ của tôi. Nếu xe đã ngừng, ông ta cũng không tiện giả chết nữa, đành phải mở cửa sổ xe và xụ mặt hỏi: “Mẹ con bảo con ra đợi ba à?”
Tiên sinh Tiểu Ứng đứng từ xa nhìn lại, gã thanh niên bên cạnh bèn đi đến gần cửa sổ xe và quan sát tình hình trong xe, quan sát lâu đến mức Ứng Long Sơn phát bực mới bỏ đi, quay về bên cạnh tiên sinh Tiểu Ứng và nhỏ giọng nói: “Không phải bắt cóc.”
Raphael thấy Ứng Long Sơn nhất quyết không chịu xuống xe thì trực tiếp mở cửa giúp ông ta luôn.
Nhớ lại việc mình phải ngủ bên ngoài hai ngày là Ứng Long Sơn cảm thấy đau mắt, đau tai, đau đầu gối, đau toàn thân nên ông ta tỏ vẻ khó chịu nhìn Raphael rồi hừ lạnh. Ứng Long Sơn vừa xoay đầu đi thì nhìn thấy con trai đang đứng xa xa gọi điện thoại – Chính là vẻ mặt hồi nhỏ nó bắt gặp mình hút thuốc và gọi điện mách với mẹ nó! Chuông báo động trong đầu vang lên ầm ĩ, mông Ứng Long Sơn bèn dịch qua đầu ghế bên kia. Raphael cứ tưởng ông ta muốn xuống xe nên đã nhường sẵn đường, nào ngờ Ứng Long Sơn thò tay ra và kéo cửa xe đóng lại cái rầm, nhốt mình trong xe.
Mấy phút sau, bà Ứng khoác khăn choàng bước đến mở cửa xe, không hề nhiều lời, chỉ đỡ lấy tay con trai, co bàn chân đang mang giày cao gót lên và giẫm thẳng vào đùi Ứng Long Sơn một phát.
Ứng Long Sơn đau đến kêu la oai oái nhưng vẫn không ngừng kêu oan: “Không phải tại tôi, là họ không cho tôi về nhà!”
Bà Ứng vuốt lại khăn choàng, trở về với hình tượng người phụ nữ đoan trang, mỉm cười bảo với Asmodeus cùng Raphael: “Hai vị đi đường vất vả rồi, chi bằng vào trong nhà ngồi một lát.”
Raphael lặng lẽ chắn trước mặt Asmodeus, chỉ sợ bà Ứng nhào qua tặng cho y một đạp. May thay người ngoài khó lòng “được” đối xử như người nhà họ Ứng, chàng kéo tay Asmodeus yên ổn đi trước.
Được tiên sinh Tiểu Ứng đỡ, Ứng Long Sơn cà nhắc cà nhắc vào nhà, nhìn thấy hai chàng thanh niên mặc áo khoác một trái một phải đi theo bèn nhỏ giọng hỏi: “Họ là ai thế?”
Tiên sinh Tiểu Ứng đáp: “Vệ sĩ.”
Ứng Long Sơn trợn mắt, “Có kẻ dám gây bất lợi cho nhà chúng ta?”
Tiên sinh Tiểu Ứng bất đắc dĩ thở dài.
Ông già nhà mình thời còn trẻ thỉnh thoảng sẽ giở chứng trẻ con, nhưng đầu óc xem như còn bình thường, không gây ra chuyện gì đáng buồn như những tên đi nuôi vợ bé và đẻ con riêng bên ngoài. Đến khi có tuổi, thời gian bình thường giảm đi đáng kể, tính tình trở nên trẻ con và ấu trĩ hơn nhiều, còn suốt ngày đa nghi như Tào Tháo, cứ thích xem mấy phim cung đấu, ngày nào lúc ăn cơm cũng tỏ vẻ ủ rũ như kiểu “trong triều có gian thần”. Nếu chẳng phải bà Ứng đủ cứng rắn, Ứng Long Sơn chắc đã bắt con mình cùng diễn một bộ “Vương triều Khang Hy” rồi.
Tiên sinh Tiểu Ứng nói: “Mình mất tích bốn mươi tám tiếng, nhà chúng ta sớm đã báo cảnh sát và mời vệ sĩ. Trong nhà còn có mấy cảnh sát hình sự mẹ tôi mời đến.”
Khí thế của Ứng Long Sơn xìu xuống, ông ta len lén liếc Asmodeus bằng ánh mắt hung hăng và chọt chọt vào lưng y.
Raphael lập tức vươn tay ra kéo Asmodeus đến trước rồi quay đầu lại tặng cho ông ta một nụ cười thân thiết.
Ứng Long Sơn: “…” Nụ cười này sao mà giả tạo thế nhỉ?
Tuy ngoài miệng Ứng Long Sơn luôn mồm đòi Asmodeus phải chịu trách nhiệm nhưng đến lúc gặp cảnh sát, ông ta cũng không dám nói thật, chỉ kể rằng mình ra ngoài đánh bài hai đêm quên sạc điện thoại, không gọi về nhà nên người nhà báo cảnh sát. Cảnh sát tuy cảm thấy rất lạ nhưng chuyện lạ trên đời đâu hiếm, nếu người đã bình an quay về thì không còn gì đáng nói nữa.
Sau khi cảnh sát rời đi, bà Ứng cũng chẳng nhắc nửa chữ về chuyện Ứng Long Sơn hai ngày không về, chỉ khách sáo mời Asmodeus cùng Raphael dùng cơm rồi khách sáo tiễn họ về. Vở kịch Xa thái quân dẫn binh hỏi tội không hề diễn ra như Ứng Long Sơn tưởng tượng.
Nhưng đợi Asmodeus cùng Raphael đều đi rồi, ông ta ngay lập tức bị mẹ con nhà họ Ứng chất vấn ra trò, kể hết quá trình còn bị săm xoi tới từng chi tiết. Bà Ứng hỏi: “Mình thật sự không nhớ đã mơ thấy gì?”
“Không nhớ…” Ứng Long Sơn nói xong lại loáng thoáng cảm thấy hình như mình từng bị bà xã chất vấn y như thế này, khi ấy trên đầu bà xã còn đội vương miện của nữ hoàng…
Bà Ứng lấy thước gỗ đánh vào ghế sô pha, “Nghĩ cho kỹ!”
Ứng Long Sơn: “…” Ông ta bị ma quỷ che mắt mới cảm thấy mụ là nữ hoàng!
Raphael cùng Asmodeus rời đi nên không hề hay biết những đau khổ Ứng Long Sơn phải gánh chịu, mà dù có biết, đoán rằng hai người cũng chỉ cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Raphael nổ máy xe và bắt đầu dò đường để đến nơi đã sắp xếp sẵn, Asmodeus vẫn đang mải đắm chìm trong chuyện của kẻ hủy diệt, “Ban nãy em lén kiểm tra, Ứng Long Sơn vẫn là kẻ hủy diệt.”
“Em thích xem phim điện ảnh hay xem nhạc kịch?”
“…Đều thích.”
Raphael cúi đầu bấm điện thoại, định vị sẵn vị trí bên kia xong thì bắt gặp Asmodeus đang đắm đuối nhìn mình, trong lòng liền thấy ngọt lịm. Đợi mất bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm lại được hình bóng của mình trong mắt đối phương.
Asmodeus cào nhẹ vào ghế và do dự hỏi: “Lần này người đến chẳng phải vì chuyện của kế hủy diệt ư?”
Raphael thò tay ra, dùng ngón tay khều nhẹ vào ngón tay đang đặt trên đùi của Asmodeus, “Tôi đến là vì chúa cứu thế của tôi.”
Asmodeus ngẩn ra, “Ồ, ngoài kẻ hủy diệt còn có cả chúa cứu thế ư?”
Raphael: “…”
Có vẻ là một lời tỏ tình chưa thành công cho lắm.
Raphael hắng giọng một tiếng rồi cố gắng cứu vãn, “Vị chúa cứu thế này chuyên cứu rỗi cho hạnh phúc cả đời của tôi.”
Asmodeus chớp chớp mắt, trong lòng thấy nặng trĩu. Y cho rằng Raphael có việc giấu mình nên không vui cho lắm, “Không được phép nói ra à?”
…
Raphael triệt để từ bỏ câu tỏ tình không thành công của mình, vội vàng giải thích với y: “Thiên đường luôn rất chú ý đến lời tiên đoán về kẻ hủy diệt, đã phái thiên sứ đến nhân giới giám sát. Em yên tâm, trước mắt cho thấy, họ vẫn chưa đạt được sức mạnh siêu nhiên nào.”
Sức mạnh siêu nhiên mà chàng nói là chỉ sức mạnh vượt quá sự phát triển tự nhiên của con người. Trước mắt, xét theo lực chiến đấu của chín giới, dù khoa học kỹ thuật của nhân loại rất phát triển nhưng vẫn chưa đủ khả năng uy hiếp được thiên đường hay địa ngục.
Asmodeus rầu rĩ nói: “Thế lời tiên đoán có ý nghĩa gì?”
Raphael đáp: “Trước khi xảy ra chuyện, nhất định sẽ lộ ra vài manh mối.”
Asmodeus ngẫm nghĩ một lát rồi tỏ vẻ tiếc nuối, “Xem ra kế hoạch A là em sắp thất bại rồi.”
“Kế hoạch A?”
“Beelzebub nói, nếu em thất bại, anh ấy vẫn còn kế hoạch B.”
Raphael dùng ngón tay khẩy khẩy đầu ngón tay của Asmodeus như là an ủi. Ngón tay Asmodeus rụt lại, chàng được nước lấn tới, nhét cả nguyên ngón tay của mình vào lòng bàn tay của đối phương.
Tay Asmodeus vốn đang đặt trên đùi, Raphael làm vậy khiến ngón tay của chàng bị kẹp giữa bàn tay và hai đùi của Asmodeus cứ như hòn than nằm giữa giá gắp, có thể tỏa nhiệt cả trên lẫn dưới, và thần kỳ nhất là có thể nướng đỏ cả mặt của Asmodeus.
Raphael vẫn tỏ ra thản nhiên và nói: “Thật ra do Beelzebub bảo sau khi từ giới thứ mười trở về, em cứ thấy không được thoải mái nên nhờ tôi đến kiểm tra giúp em.”
Đương nhiên đây hoàn toàn không phải sự thật. Lucifer chẳng qua tiết lộ chút ít với Michael chuyện Asmodeus không khỏe, Raphael lập tức tha thiết bày tỏ muốn đến khám bệnh. Nhưng lúc bấy giờ giữa chàng và Asmodeus vẫn còn hiểu lầm, Beelzebub nhất quyết không chịu. Trải qua bao phen giằng co, chàng phải ký vào rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng, Beelzebub mới miễn cưỡng chấp nhận cho chàng dùng cái mác đi công tác để che đậy cơ hội tiếp cận người thương.
Không ngờ kết quả lại đẹp như mơ!
Giờ đây ngẫm lại, mấy hiệp ước đó đều là việc cỏn con.
Raphael hớn hở ra mặt.
Asmodeus cảm thấy lòng bàn tay bị gãi một cái thì giật bắn, các ngón tay co lại và giấu cả ra sau lưng, nhưng lại sợ động tác này quá trẻ con nên đành giả vờ như muốn xoa lưng, hai mắt cố gắng tránh đi ánh mắt nóng bỏng từ mé bên trái, “Cơ mà, cơ mà từ giới thứ mười quay về, trước khi hẹn nhau trong rừng, em và Beelzebub chưa từng gặp mặt. Sao anh ấy lại biết em không khỏe?”
Raphael thầm nghĩ trong lòng: Cái đám đạo đức suy đồi, không cần mặt mũi ở địa ngục nhất định đang lợi dụng sự quan tâm của mình dành cho As, cố ý bày vẽ lấy cớ dụ mình phải cắt đất chia chác. Không ngờ chó ngáp phải ruồi, ngược lại giúp mình hoàn thành tâm nguyện.
Càng nghĩ chàng càng thấy vui vẻ, “Em đáng yêu như vậy, ai mà không quan tâm em cho được?”
Asmodeus co chân lên, rúc vào góc xe rồi ngồi bó gối với gương mặt đỏ như Quan Công, nhỏ giọng bảo: “Người, người đừng nói nữa.” Ngượng chết mất thôi.
Raphael cũng không dám trêu quá trớn, “Được rồi, tôi chỉ có một câu hỏi nghiêm túc.”
“…Sao?”
“Khi xem phim, em thích ăn bắp rang uống Coca hay ăn bánh ngọt uống trà sữa?”
Asmodeus: “…”
Cuối cùng vẫn do Raphael đưa ra lựa chọn – Mua cả hai, dù gì cũng có tới hai thiên sứ trưởng thành quá cao tuổi cơ mà.
Asmodeus theo Raphael đến trước cửa rạp chiếu phim, nhìn thấy bên ngoài có một đôi tình nhân trẻ tuổi thì bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Mình cùng Raphael… Đang hẹn hò sao?
Y đứng bên ngoài tiệm bán thức ăn, nhìn thấy Raphael ôm bắp rang bước ra thì như bị mật ngọt nhấn chìm.
Raphael nói: “Tôi còn mua cả khoai tây chiên.”
Mũi chân Asmodeus vẽ một vòng tròn nhỏ trên đất, miệng thì thầm gì đó nhưng vì chung quanh quá ồn, Raphael nghe không rõ, khó tránh phải nghiêng đầu hỏi lại lần nữa. Asmodeus cố lấy hết can đảm ghé vào tai chàng và nói: “Người có thể biến về dáng vẻ thật không?”
Raphael trong lòng nở hoa, As quả nhiên say đắm nhan sắc của mình!
Yêu cầu thế này đương nhiên phải thỏa mãn.
Vì để tránh gây ra rối loạn, chàng cố ý vào nhà vệ sinh. Lúc trở ra đã là gương mặt xinh đẹp chói mù cả mắt. Chói mù cả mắt theo đúng nghĩa đen, bởi vì đi hẹn hò sao lại có thể quên thêm hiệu ứng hào quang cơ chứ!
Lời bình luận thẳng thắn của Raphael rõ ràng đã chạm đến lòng tự ái nhỏ nhoi của Ứng Long Sơn, vì vậy suốt quãng đường còn lại, ông ta không buồn nói thêm gì nữa. Asmodeus còn muốn dò hỏi thêm nhưng đáng tiếc y không có tố chất làm phóng viên, tuy trong lòng bao nhiêu nghi vấn rối như tơ vò nhưng lại chẳng biết phải mở miệng hỏi từ đâu.
Lúc xe dừng ở biệt thự nhà họ Ứng, không ngờ hàng rào sắt nhủ vàng trước nhà lại đang mở toang, tiên sinh Tiểu Ứng cùng hai thanh niên mặc áo khoác đen đứng đợi sẵn để đón họ.
Nuôi con bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Ứng Long Sơn được đối xử trịnh trọng như vậy, ông ta ngược lại thấy hơi dè dặt không chịu xuống xe và quay sang bảo với Raphael: “Đừng để ý tới nó. Tôi mỏi chân, cứ lái vào trong luôn đi.”
Vừa dứt lời, Raphael đã dừng xe lại.
Ứng Long Sơn: “…” Tên tài xế này tùy hứng quá rồi, hừ, đừng hòng xin một chân chạy việc ở chỗ của tôi. Nếu xe đã ngừng, ông ta cũng không tiện giả chết nữa, đành phải mở cửa sổ xe và xụ mặt hỏi: “Mẹ con bảo con ra đợi ba à?”
Tiên sinh Tiểu Ứng đứng từ xa nhìn lại, gã thanh niên bên cạnh bèn đi đến gần cửa sổ xe và quan sát tình hình trong xe, quan sát lâu đến mức Ứng Long Sơn phát bực mới bỏ đi, quay về bên cạnh tiên sinh Tiểu Ứng và nhỏ giọng nói: “Không phải bắt cóc.”
Raphael thấy Ứng Long Sơn nhất quyết không chịu xuống xe thì trực tiếp mở cửa giúp ông ta luôn.
Nhớ lại việc mình phải ngủ bên ngoài hai ngày là Ứng Long Sơn cảm thấy đau mắt, đau tai, đau đầu gối, đau toàn thân nên ông ta tỏ vẻ khó chịu nhìn Raphael rồi hừ lạnh. Ứng Long Sơn vừa xoay đầu đi thì nhìn thấy con trai đang đứng xa xa gọi điện thoại – Chính là vẻ mặt hồi nhỏ nó bắt gặp mình hút thuốc và gọi điện mách với mẹ nó! Chuông báo động trong đầu vang lên ầm ĩ, mông Ứng Long Sơn bèn dịch qua đầu ghế bên kia. Raphael cứ tưởng ông ta muốn xuống xe nên đã nhường sẵn đường, nào ngờ Ứng Long Sơn thò tay ra và kéo cửa xe đóng lại cái rầm, nhốt mình trong xe.
Mấy phút sau, bà Ứng khoác khăn choàng bước đến mở cửa xe, không hề nhiều lời, chỉ đỡ lấy tay con trai, co bàn chân đang mang giày cao gót lên và giẫm thẳng vào đùi Ứng Long Sơn một phát.
Ứng Long Sơn đau đến kêu la oai oái nhưng vẫn không ngừng kêu oan: “Không phải tại tôi, là họ không cho tôi về nhà!”
Bà Ứng vuốt lại khăn choàng, trở về với hình tượng người phụ nữ đoan trang, mỉm cười bảo với Asmodeus cùng Raphael: “Hai vị đi đường vất vả rồi, chi bằng vào trong nhà ngồi một lát.”
Raphael lặng lẽ chắn trước mặt Asmodeus, chỉ sợ bà Ứng nhào qua tặng cho y một đạp. May thay người ngoài khó lòng “được” đối xử như người nhà họ Ứng, chàng kéo tay Asmodeus yên ổn đi trước.
Được tiên sinh Tiểu Ứng đỡ, Ứng Long Sơn cà nhắc cà nhắc vào nhà, nhìn thấy hai chàng thanh niên mặc áo khoác một trái một phải đi theo bèn nhỏ giọng hỏi: “Họ là ai thế?”
Tiên sinh Tiểu Ứng đáp: “Vệ sĩ.”
Ứng Long Sơn trợn mắt, “Có kẻ dám gây bất lợi cho nhà chúng ta?”
Tiên sinh Tiểu Ứng bất đắc dĩ thở dài.
Ông già nhà mình thời còn trẻ thỉnh thoảng sẽ giở chứng trẻ con, nhưng đầu óc xem như còn bình thường, không gây ra chuyện gì đáng buồn như những tên đi nuôi vợ bé và đẻ con riêng bên ngoài. Đến khi có tuổi, thời gian bình thường giảm đi đáng kể, tính tình trở nên trẻ con và ấu trĩ hơn nhiều, còn suốt ngày đa nghi như Tào Tháo, cứ thích xem mấy phim cung đấu, ngày nào lúc ăn cơm cũng tỏ vẻ ủ rũ như kiểu “trong triều có gian thần”. Nếu chẳng phải bà Ứng đủ cứng rắn, Ứng Long Sơn chắc đã bắt con mình cùng diễn một bộ “Vương triều Khang Hy” rồi.
Tiên sinh Tiểu Ứng nói: “Mình mất tích bốn mươi tám tiếng, nhà chúng ta sớm đã báo cảnh sát và mời vệ sĩ. Trong nhà còn có mấy cảnh sát hình sự mẹ tôi mời đến.”
Khí thế của Ứng Long Sơn xìu xuống, ông ta len lén liếc Asmodeus bằng ánh mắt hung hăng và chọt chọt vào lưng y.
Raphael lập tức vươn tay ra kéo Asmodeus đến trước rồi quay đầu lại tặng cho ông ta một nụ cười thân thiết.
Ứng Long Sơn: “…” Nụ cười này sao mà giả tạo thế nhỉ?
Tuy ngoài miệng Ứng Long Sơn luôn mồm đòi Asmodeus phải chịu trách nhiệm nhưng đến lúc gặp cảnh sát, ông ta cũng không dám nói thật, chỉ kể rằng mình ra ngoài đánh bài hai đêm quên sạc điện thoại, không gọi về nhà nên người nhà báo cảnh sát. Cảnh sát tuy cảm thấy rất lạ nhưng chuyện lạ trên đời đâu hiếm, nếu người đã bình an quay về thì không còn gì đáng nói nữa.
Sau khi cảnh sát rời đi, bà Ứng cũng chẳng nhắc nửa chữ về chuyện Ứng Long Sơn hai ngày không về, chỉ khách sáo mời Asmodeus cùng Raphael dùng cơm rồi khách sáo tiễn họ về. Vở kịch Xa thái quân dẫn binh hỏi tội không hề diễn ra như Ứng Long Sơn tưởng tượng.
Nhưng đợi Asmodeus cùng Raphael đều đi rồi, ông ta ngay lập tức bị mẹ con nhà họ Ứng chất vấn ra trò, kể hết quá trình còn bị săm xoi tới từng chi tiết. Bà Ứng hỏi: “Mình thật sự không nhớ đã mơ thấy gì?”
“Không nhớ…” Ứng Long Sơn nói xong lại loáng thoáng cảm thấy hình như mình từng bị bà xã chất vấn y như thế này, khi ấy trên đầu bà xã còn đội vương miện của nữ hoàng…
Bà Ứng lấy thước gỗ đánh vào ghế sô pha, “Nghĩ cho kỹ!”
Ứng Long Sơn: “…” Ông ta bị ma quỷ che mắt mới cảm thấy mụ là nữ hoàng!
Raphael cùng Asmodeus rời đi nên không hề hay biết những đau khổ Ứng Long Sơn phải gánh chịu, mà dù có biết, đoán rằng hai người cũng chỉ cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Raphael nổ máy xe và bắt đầu dò đường để đến nơi đã sắp xếp sẵn, Asmodeus vẫn đang mải đắm chìm trong chuyện của kẻ hủy diệt, “Ban nãy em lén kiểm tra, Ứng Long Sơn vẫn là kẻ hủy diệt.”
“Em thích xem phim điện ảnh hay xem nhạc kịch?”
“…Đều thích.”
Raphael cúi đầu bấm điện thoại, định vị sẵn vị trí bên kia xong thì bắt gặp Asmodeus đang đắm đuối nhìn mình, trong lòng liền thấy ngọt lịm. Đợi mất bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm lại được hình bóng của mình trong mắt đối phương.
Asmodeus cào nhẹ vào ghế và do dự hỏi: “Lần này người đến chẳng phải vì chuyện của kế hủy diệt ư?”
Raphael thò tay ra, dùng ngón tay khều nhẹ vào ngón tay đang đặt trên đùi của Asmodeus, “Tôi đến là vì chúa cứu thế của tôi.”
Asmodeus ngẩn ra, “Ồ, ngoài kẻ hủy diệt còn có cả chúa cứu thế ư?”
Raphael: “…”
Có vẻ là một lời tỏ tình chưa thành công cho lắm.
Raphael hắng giọng một tiếng rồi cố gắng cứu vãn, “Vị chúa cứu thế này chuyên cứu rỗi cho hạnh phúc cả đời của tôi.”
Asmodeus chớp chớp mắt, trong lòng thấy nặng trĩu. Y cho rằng Raphael có việc giấu mình nên không vui cho lắm, “Không được phép nói ra à?”
…
Raphael triệt để từ bỏ câu tỏ tình không thành công của mình, vội vàng giải thích với y: “Thiên đường luôn rất chú ý đến lời tiên đoán về kẻ hủy diệt, đã phái thiên sứ đến nhân giới giám sát. Em yên tâm, trước mắt cho thấy, họ vẫn chưa đạt được sức mạnh siêu nhiên nào.”
Sức mạnh siêu nhiên mà chàng nói là chỉ sức mạnh vượt quá sự phát triển tự nhiên của con người. Trước mắt, xét theo lực chiến đấu của chín giới, dù khoa học kỹ thuật của nhân loại rất phát triển nhưng vẫn chưa đủ khả năng uy hiếp được thiên đường hay địa ngục.
Asmodeus rầu rĩ nói: “Thế lời tiên đoán có ý nghĩa gì?”
Raphael đáp: “Trước khi xảy ra chuyện, nhất định sẽ lộ ra vài manh mối.”
Asmodeus ngẫm nghĩ một lát rồi tỏ vẻ tiếc nuối, “Xem ra kế hoạch A là em sắp thất bại rồi.”
“Kế hoạch A?”
“Beelzebub nói, nếu em thất bại, anh ấy vẫn còn kế hoạch B.”
Raphael dùng ngón tay khẩy khẩy đầu ngón tay của Asmodeus như là an ủi. Ngón tay Asmodeus rụt lại, chàng được nước lấn tới, nhét cả nguyên ngón tay của mình vào lòng bàn tay của đối phương.
Tay Asmodeus vốn đang đặt trên đùi, Raphael làm vậy khiến ngón tay của chàng bị kẹp giữa bàn tay và hai đùi của Asmodeus cứ như hòn than nằm giữa giá gắp, có thể tỏa nhiệt cả trên lẫn dưới, và thần kỳ nhất là có thể nướng đỏ cả mặt của Asmodeus.
Raphael vẫn tỏ ra thản nhiên và nói: “Thật ra do Beelzebub bảo sau khi từ giới thứ mười trở về, em cứ thấy không được thoải mái nên nhờ tôi đến kiểm tra giúp em.”
Đương nhiên đây hoàn toàn không phải sự thật. Lucifer chẳng qua tiết lộ chút ít với Michael chuyện Asmodeus không khỏe, Raphael lập tức tha thiết bày tỏ muốn đến khám bệnh. Nhưng lúc bấy giờ giữa chàng và Asmodeus vẫn còn hiểu lầm, Beelzebub nhất quyết không chịu. Trải qua bao phen giằng co, chàng phải ký vào rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng, Beelzebub mới miễn cưỡng chấp nhận cho chàng dùng cái mác đi công tác để che đậy cơ hội tiếp cận người thương.
Không ngờ kết quả lại đẹp như mơ!
Giờ đây ngẫm lại, mấy hiệp ước đó đều là việc cỏn con.
Raphael hớn hở ra mặt.
Asmodeus cảm thấy lòng bàn tay bị gãi một cái thì giật bắn, các ngón tay co lại và giấu cả ra sau lưng, nhưng lại sợ động tác này quá trẻ con nên đành giả vờ như muốn xoa lưng, hai mắt cố gắng tránh đi ánh mắt nóng bỏng từ mé bên trái, “Cơ mà, cơ mà từ giới thứ mười quay về, trước khi hẹn nhau trong rừng, em và Beelzebub chưa từng gặp mặt. Sao anh ấy lại biết em không khỏe?”
Raphael thầm nghĩ trong lòng: Cái đám đạo đức suy đồi, không cần mặt mũi ở địa ngục nhất định đang lợi dụng sự quan tâm của mình dành cho As, cố ý bày vẽ lấy cớ dụ mình phải cắt đất chia chác. Không ngờ chó ngáp phải ruồi, ngược lại giúp mình hoàn thành tâm nguyện.
Càng nghĩ chàng càng thấy vui vẻ, “Em đáng yêu như vậy, ai mà không quan tâm em cho được?”
Asmodeus co chân lên, rúc vào góc xe rồi ngồi bó gối với gương mặt đỏ như Quan Công, nhỏ giọng bảo: “Người, người đừng nói nữa.” Ngượng chết mất thôi.
Raphael cũng không dám trêu quá trớn, “Được rồi, tôi chỉ có một câu hỏi nghiêm túc.”
“…Sao?”
“Khi xem phim, em thích ăn bắp rang uống Coca hay ăn bánh ngọt uống trà sữa?”
Asmodeus: “…”
Cuối cùng vẫn do Raphael đưa ra lựa chọn – Mua cả hai, dù gì cũng có tới hai thiên sứ trưởng thành quá cao tuổi cơ mà.
Asmodeus theo Raphael đến trước cửa rạp chiếu phim, nhìn thấy bên ngoài có một đôi tình nhân trẻ tuổi thì bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Mình cùng Raphael… Đang hẹn hò sao?
Y đứng bên ngoài tiệm bán thức ăn, nhìn thấy Raphael ôm bắp rang bước ra thì như bị mật ngọt nhấn chìm.
Raphael nói: “Tôi còn mua cả khoai tây chiên.”
Mũi chân Asmodeus vẽ một vòng tròn nhỏ trên đất, miệng thì thầm gì đó nhưng vì chung quanh quá ồn, Raphael nghe không rõ, khó tránh phải nghiêng đầu hỏi lại lần nữa. Asmodeus cố lấy hết can đảm ghé vào tai chàng và nói: “Người có thể biến về dáng vẻ thật không?”
Raphael trong lòng nở hoa, As quả nhiên say đắm nhan sắc của mình!
Yêu cầu thế này đương nhiên phải thỏa mãn.
Vì để tránh gây ra rối loạn, chàng cố ý vào nhà vệ sinh. Lúc trở ra đã là gương mặt xinh đẹp chói mù cả mắt. Chói mù cả mắt theo đúng nghĩa đen, bởi vì đi hẹn hò sao lại có thể quên thêm hiệu ứng hào quang cơ chứ!