Chương : 16
CHƯƠNG 16
“Đại soái, hiện tại đi đâu?”
“…….” Hạ Thiên Thành không để ý đến ông, Triệu phó quan không nhận được câu trả lời chỉ còn biết chạy về nhà.
“Trước tiên đến đại lao đi.” Khi gần đến nhà, Hạ Thiên Thành đột nhiên nói, thanh âm của hắn nghe ra có chút buồn bực.
Triệu phó quan kinh ngạc: “Đại soái?”
Hạ Thiên Thành không kiên nhẫn cắt lời: “Được rồi! Đừng để ta nói lần thứ hai.”
Toàn bộ thạch lao, ngoại trừ một chút ánh sáng hôn ám trên đường đi, còn lại thì ở đâu cũng là một mảng đen kịt, theo mệnh lệnh của Hạ Thiên Thành, Triệu phó quan mang theo một cây nến thắp sáng, cùng đi đến thạch lao số ba, trong thạch lao số ba một mảng yên tĩnh, từ dưới ánh sáng lay lắt của ngọn nến, chỉ nhìn thấy người đó đang nằm quay lưng về bọn họ, Triệu phó quan nhìn Hạ Thiên Thành, Hạ Thiên Thành diện vô biểu tình.
Một lúc sau, Hạ Thiên Thành quay đầu rời đi.
“Đại soái?” Triệu phó quan nhỏ giọng kêu.
“…….Người này……..sau nửa giờ nữa đưa đến tân trạch (tòa nhà theo kiến trúc mới).”
Thạch Trụ không biết là ai muốn gặp y, khi nhìn thấy Triệu phó quan, trong lòng y ẩn ẩn có một chút dự cảm không tốt lành gì, mà khi bước vào trong tân trạch của Hạ Thiên Thành, dự cảm bất an này lại càng lên đến cực hạn.
Tân trạch của Hạ Thiên Thành, tọa lạc trong hoa viên Hải Điện của Hạ gia, là gồm ba tòa lầu theo kiểu tây dương màu trắng phân bố chằng chịt, trong đó, tòa bên trái là nơi ở của hai người vợ lớn của Hạ Thiên Thành, tòa bên phải là nơi ở của hai người thiếp, còn Hạ Thiên Thành thì ngụ tại tòa chính giữa.
Nơi này và lão trạch (nhà lớn theo kiến trúc cổ lâu đời) không giống nhau, ngoại trừ tôi tớ, còn có các binh sĩ tuần tra đứng gác, mà tất cả những người này, sau khi nhìn thấy Thạch Trụ một thân y sam lam lũ, đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Thạch Trụ càng thêm kinh hoảng vô thố, tay của y bị khóa lại, cứ đi ba bước thì lại bị binh sĩ ở phía sau đẩy một cái, nghiêng ngả lảo đảo, đã mấy lần sắp trượt ngã đến nơi.
Triệu phó quan mắt không thèm nhìn.
Không bao lâu liền tới nơi, Triệu phó quan huơ tay ngăn hai người kia lại, tự mình đi lên lầu.
Thạch Trụ tay không phải tay, chân không phải chân (tức là nơm nớp lo sợ) đứng lại chỗ, lại có vài người hạ nhân đi qua, có phần kinh ngạc đánh giá y, nhưng lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. Sau đó cũng không biết qua bao lâu, Hạ Thiên Thành trên người mặc y phục tại nhà xuất hiện trên ban công trạm trổ trên lầu hai, mặt của Thạch Trụ nhất thời trắng bệch, thế nhưng thật sự…….là hắn!
Hạ Thiên Thành bất động thanh sắc nhìn xuống y một lúc lâu, rồi quay người vào phòng, Triệu phó quan liền đi xuống lầu.
“Mang lên đây.” Triệu phó quan nói với tên binh sĩ đó, chân của Thạch Trụ bắt đầu mềm đi, y không thể khắc chế được ý muốn chạy trốn về phía sau, “Không……..”
Y không biết phải làm sao, không biết nên cầu cứu ai, y rất sợ, y sợ hãi vô cùng, thân thể của y mới vừa tốt lên, nam nhân đó liền lại muốn đến tổn hại y sao?
Vào lúc này bị mang đến chỗ này, lại thêm kinh nghiệm của lần trước, Thạch Trụ có ngốc cũng phát giác được ý đồ của Hạ Thiên Thành. Triệu phó quan và tên binh sĩ kia tựa hồ vừa lôi vừa kéo y lên lầu.
Một vị thím hầu đứng bên trái phòng khách nói:
“Lão gia phân phó, trước tiên mang y đi tắm rửa.”
Triệu phó quan sớm đã bị mùi vị trên người của Thạch Trụ làm cho kinh tởm đáng ghét, ông vội vàng đẩy y qua, Thạch Trụ lảo đảo một lát, gương mặt như chết rồi thê thảm gắng đứng vững, Triệu phó quan lại đẩy y, Thạch Trụ đột nhiên bắt đầu phản kháng.
“Ngươi điên rồi.” Triệu phó quan vạn lần không ngờ được tên Thạch Trụ thật thà yếu đuối này lại dám phản kháng, một người không còn chút tâm trí, đẩy ông thoát ra rồi liền muốn chạy xuống lầu, “Lưu Quả Tử, nhanh cản y lại, con mẹ nó ngươi là người chết sao!”
Tên binh sĩ kia xông qua chặn đường Thạch Trụ, Thạch Trụ cũng không biết lấy đâu ra khí phách, y hồ loạn quơ một phát, lai đẩy một cái, binh sĩ đó liền ngã qua một bên, Thạch Trụ kinh ngạc, lúc này Triệu phó quan đã tiến lên bắt y lại, “Ngươi thật sự là to gan!” ông quát.
Thạch Trụ ngơ ngác, nửa buổi sau, bờ vai của y đã bị đè xuống.