Chương : 25
CHƯƠNG 25
Thật ra khoảng cách giữa họ không xa, không cần kêu người khác đến chuyển lời. Triệu phó quan và Dung Tú Anh đều có chút kinh ngạc. Có lẽ cái nên tới thì sẽ tránh không được a, Triệu phó quan thần tình phức tạp nhìn Hạ Thiên Thành một cái, rồi lại nhìn phu nhân một cái, nửa ngày mới lèo nhèo đi về phía người kia. Người đó xem ra đã nghe thấy được lời nói của đại soái, cả người y lại càng kinh hoảng bất an.
“Đi qua đây!” Triệu phó quan không biết tên phế vật vô dụng này có còn sức lực để đứng dậy hay không, nhưng ông lại không muốn qua đỡ y.
Nam nhân không hề động đậy.
Quả thật như Hạ Thiên Thành suy nghĩ, Thạch Trụ là thà chết cũng không nguyện ý gặp lại hắn, nếu như biết sẽ gặp phải hắn, thì y sớm đã đi mất rồi, đối với người này, y không phải chỉ là sợ hãi bình thường. Người này và tất cả những gì mà hắn đã làm, đều đã vượt rất xa những suy nghĩ thông thường của một người đầu óc đơn giản như Thạch Trụ.
Lúc này, Thạch Trụ cuộn người thành một đoàn, y chỉ là muốn ngồi ở đây, y hận không thể biến thành không khí, nhưng mà tại sao người đó lại vẫn nhìn y đăm đăm như vậy?
Y lại lần nữa phát hiện mình không động đậy nổi.
Triệu phó quan lại không thể đợi nổi nữa, đại soái ở sau lưng lặng lẽ đứng đó, đây đã là sự nhẫn nại hiếm thấy của ngài, bất kể ngài là xuất phát từ nguyên nhân nào mới muốn gọi nam nhân này qua, ông đều không dám để ngài đợi qua lâu, thế là Triệu phó quan rất không tình nguyện tiến tới, nắm lấy cánh tay của nam nhân kéo y qua.
Nam nhân cứ luôn muốn trượt đi trốn tránh, Triệu phó quan không chút hảo khí mãnh liệt giật mấy cái, nếu như đại soái không có ở đó, có lẽ y đã sớm đi đến nơi rồi, nhưng mà cũng may là nam nhân xuẩn ngốc này chỉ là không muốn hợp tác, chứ không có dám phản kháng, lần này xong vẫn khiến ông đổ mồ hôi toàn thân.
Dung Tú Anh nhìn ngây ra, nàng không biết như thế này là sao? Mắt thấy người nam nhân trên người đầy vết bẩn đó bị Triệu phó quan thô bạo kéo qua, ném trên mặt đất, toàn thân kịch liệt run rẩy mà đầu cũng không dám ngẩng lên, liền cảm thấy y hình như là có nhận biết bọn họ, hơn nữa còn có chút nhận biết rất rõ là đằng khác. Nàng càng không kìm được cảm thấy càng kỳ quái, người như thế này có cùng bọn họ tiếp xúc qua sao?
Nhưng mà sắc mặt của Hạ Thiên Thành kế bên thật sự là quá khó coi a.
Sắc mặt của Hạ Thiên Thành làm sao có thể không khó coi, nam nhân này quả thật chính là một kẻ không ra gì nhất trong số những người mà hắn đã gặp qua, hắn thậm chí còn hoài nghi tên này có phải là nam nhân hay không, còn có, y rốt cuộc là làm sao mà mỗi lần nhìn thấy hắn đều sợ hãi thành cái dạng này?
Nửa ngày không nói nên lời, chân mày cảu Hạ Thiên Thành nhăn khít lại, hắn liếc nhìn Triệu phó quan một cái.
Triệu phó quan hiểu ý, “…….Hai! Ngươi ở đây làm gì?”
Thật sự là vô pháp lý giải a, nếu như ngay cả nói chuyện cũng đều không nguyện ý nói với người ta, vậy hà tất phải bắt người ta qua đây làm gì? Lại còn muốn hỏi người ta ở đây làm gì. Triệu phó quan khổ sở.
Nhưng nam nhân giống như không có nghe thấy, chỉ nằm yên tại chỗ.
“Này! Nói ngươi đó!” Triệu phó quan thật sự là không muốn nhìn đến cái tên nam nhân nửa sống nửa chết này, không cần quản xem hắn có hiểu lầm câu hỏi của ông mang ý xấu không. Con mẹ nó cái tên suốt ngày giả chết, dư quang khóe mắt của Triệu phó quan nhìn nhìn đại soái, đại soái đen mặt nhìn trừng trừng tên đầu ngu ra kia.
Ngay lúc khó xử không biết nên gãi ở đâu, Triệu phó quan đột nhiên bất giác nghĩ đến một chuyện, suy nghĩ của ông có hơi chấn động một chút, đa phần là nam nhân này đến đây vì chuyện đó, ông vội vàng đến gần đại soái, nhỏ giọng nói mấy câu, trên mặt Hạ Thiên Thành xuất hiện một chút thần sắc kinh dị.
“……..” Hạ Thiên Thành lại lần nữa tỉ mỉ đánh giá nam nhân, một lúc sâu, hắn cũng tin tưởng độ xác thực của chuyện đó.