Chương 2
"Tối tao mà mơ thấy mày với ông Hùng máu me đầy người hay là đâm xe, zombie gì đấy thì đừng trách tao nhé." Đỗ Anh Thư lên giọng đe dọa, bởi cô vốn sợ mấy loại phim kinh dị, tỏ ra hơi ái ngại mỗi khi được rủ đi xem.
Trần Ngọc Anh mặt mày tái mét:"Thôi bạn ơi, đừng mà. Ghê quá, bạn làm thế Hùng sẽ nghĩ thế nào về bạn đây?"
Đỗ Anh Thư mặt lạnh:"Nghĩ thế nào mặc kệ, chẳng liên quan tới tao. Xem phim thì xem phim gì nó hài hài ấy hay là xem siêu nhân cũng được."
"Conan".
"Đéo, trẻ trâu."
Trần Ngọc Anh tức giận:"Ố, siêu nhân với anime nghe là đã biết cái nào trẻ trâu rồi."
"Hoặc xem shin bút chì cũng được hoặc doraemon tập dài ấy."
"Bạn."
"Gì bạn?".
"Thế thì ở mẹ nhà xem cho sướng chứ việc đéo gì phải ra rạp cho tốn tiền."
"Ừ bạn, thì ý mình là thế mà."
"...". Hùng ơi, cứu em.
Quả cuối chốt được quả phim " Shin cậu bé bút chì tập dài" chiếu rạp, Đỗ Anh Thư đúng 6 giờ có mặt đón Trần Ngọc Anh, như mọi ngày đường vẫn chật kín trên cái đất bận rộn, nhộn nhịp. Khói xe cùng bụi làm đường tắc thêm ngột ngạt.
Phim xem đã xong đúng 8 giờ tối, cả hai mang chiếc bụng đói mốc meo đi tìm quán ăn, Đỗ Anh Thư căng hai con mắt ra tìm quán vắng vẻ một chút, đôi đồng tử cô thoáng phóng to khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của tháng năm nào không thay đổi.
Trần Ngọc Anh vẫn đang lựa quán thì cô đã dừng xe bên đường còn chưa kịp hỏi cô đã hô lớn kèm vẫy tay, âm thanh của cô mang phần run rẩy, hô hấp vội:"Linh, đằng này."
Cô không dám chắc nàng sẽ quay lại nhưng đó là dự liệu, nàng đã ngoái đầu lại. Vài giây đó Đỗ Anh Thư đứng hình cô nhận ra rằng con tim mình lại rung đập mạnh thêm lần nữa, rốt cuộc cô lại làm gì thế này.
Mấy năm không gặp lại cũng chẳng thân thiết, nàng còn nhận ra cô không? Trái tim Đỗ Anh Thư hụt hẫng vài giây, cô đã cố tình để quá khứ xao nhãng con tim của mình. Cứ tưởng việc quên nàng đã hoàn thành một cách hoàn hảo nhưng tất cả chỉ là giả dối khi đối diện sự thật, trong đám đông cô lại có thể thấy nàng mà gọi lớn.
Điều đáng ngạc nhiên chính là nàng, đã nhận ra cô. Đỗ Anh Thư miệng há hốc, Trần Ngọc Anh hoài nghi, nàng đôi mắt giương về phía trước có người ngoái đầu lại.
Là người con gái ngang tầm tuổi các nàng, mặc bộ váy đen bó sát kiểu quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn. Khuôn mặt thon gọn, đôi mắt mở to lấp lánh, làn da trắng trông qua không quá trang điểm nhiều, tô son cho màu môi đậm, sóng mũi lại cao. Tóc xõa ngang vai, thân hình thon gọn, chân mang cao gót.
Chính ra nàng phải thốt lên một tiếng là rất xinh, kiểu phụ nữ trưởng thành và hơi ăn chơi.
Đối phương bị một nam thanh niên khác túm chặt ngay tại ngoài quán bar khi làn đường chật kín xe máy và lề đường ô tô đậu kín.
Trần Ngọc Anh chau mày, từ bao giờ cô lại quen biết kiểu người này, nàng hỏi:"Ai vậy?"
Đỗ Anh Thư:"Bạn cấp 3."
Nàng kinh ngạc, bạn cấp 3. Đã là bao nhiêu mà có thể nhớ dai như vậy? Sau nàng nghĩ lại, có một loại xinh đẹp khiến người khác nhìn một lần nhớ mãi, âm ỉ cả đời có thể ví người kia đi.
Đỗ Anh Thư cũng chẳng muốn nói nhiều, trông qua nàng đang rất cần trợ giúp. Cô quyết định để Trần Ngọc Anh ngồi trên xe mà vội tiến lại.
"...".
"Buông ra, bạn tôi tới rồi." Nguyễn Yến Linh giãy dụa, cổ tay nàng đau nhức khi bị túm chặt.
Tên thanh niên không chịu buông, vẫn luôn túm chặt lấy nàng, hắn có ý đồ xấu với nàng. Từ lúc nàng đi vào hắn đã luôn để ý, giờ là cơ hội của hắn.
"Em say rồi, để anh đưa về. Một mình đi về muộn là nguy hiểm lắm đấy."
"Còn chưa 9 giờ muộn cái mẹ mày ấy, tao còn chưa uống giọt nào bảo tao say."
"Em gái đừng cố chấp nữa."
Đỗ Anh Thư gọi cho Trần Ngọc Anh taxi đưa nàng về, trước cái ánh mắt kinh ngạc, bất ngờ và đầy ngỡ ngàng, cô cúi đầu coi như không thấy. Chắc chắn tao sẽ qua nhà mày hối lỗi sau.
Dù sao hiện tại đang có chuyện quan trọng cần cô giải quyết, thực chất đấy không phải chuyện của cô. Hay rồi, còn sót lại một chút duyên. Cô đi qua. Nguyễn Yến Linh tức giận, tên này nói không nghe, mấy hôm nay đã bám theo nàng, đã vậy ngay càng quá đáng khi trong quán bar ban nãy còn đụng chạm nàng, thật dơ bẩn khiến nàng cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Nàng cứ nghĩ hôm nay không về được nhưng chuyện bất ngờ là cô đã xuất hiện, cứ nghĩ sẽ không gặp lại sau lần họp lớp đó, mới đầu nàng còn cho rằng bản thân mình uống quá chén.
"Tôi là bạn Linh, tự đưa Linh về, không cần phiền anh." Đỗ Anh Thư cởi áo sơ mi khoác ngoài của mình choàng lên người nàng, thân mình chắn cho nàng.
Phan Trung Thanh tức tối:"Chê anh đây con trai đưa về nguy hiểm vậy mà thằng này đưa về thì lại an toàn à hả?".
Đỗ Anh Thư ngơ ngác, quay qua nhìn nàng đang nhịn cười:"Đâu, tôi là gái mà." Dứt lời cô ngửa cô lên cho tên kia xem, cổ cô thẳng tắp trắng nõn chẳng có yết hầu nổi lên như con trai, Phan Trung Thành câm nín.
Trần Ngọc Anh mặt mày tái mét:"Thôi bạn ơi, đừng mà. Ghê quá, bạn làm thế Hùng sẽ nghĩ thế nào về bạn đây?"
Đỗ Anh Thư mặt lạnh:"Nghĩ thế nào mặc kệ, chẳng liên quan tới tao. Xem phim thì xem phim gì nó hài hài ấy hay là xem siêu nhân cũng được."
"Conan".
"Đéo, trẻ trâu."
Trần Ngọc Anh tức giận:"Ố, siêu nhân với anime nghe là đã biết cái nào trẻ trâu rồi."
"Hoặc xem shin bút chì cũng được hoặc doraemon tập dài ấy."
"Bạn."
"Gì bạn?".
"Thế thì ở mẹ nhà xem cho sướng chứ việc đéo gì phải ra rạp cho tốn tiền."
"Ừ bạn, thì ý mình là thế mà."
"...". Hùng ơi, cứu em.
Quả cuối chốt được quả phim " Shin cậu bé bút chì tập dài" chiếu rạp, Đỗ Anh Thư đúng 6 giờ có mặt đón Trần Ngọc Anh, như mọi ngày đường vẫn chật kín trên cái đất bận rộn, nhộn nhịp. Khói xe cùng bụi làm đường tắc thêm ngột ngạt.
Phim xem đã xong đúng 8 giờ tối, cả hai mang chiếc bụng đói mốc meo đi tìm quán ăn, Đỗ Anh Thư căng hai con mắt ra tìm quán vắng vẻ một chút, đôi đồng tử cô thoáng phóng to khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của tháng năm nào không thay đổi.
Trần Ngọc Anh vẫn đang lựa quán thì cô đã dừng xe bên đường còn chưa kịp hỏi cô đã hô lớn kèm vẫy tay, âm thanh của cô mang phần run rẩy, hô hấp vội:"Linh, đằng này."
Cô không dám chắc nàng sẽ quay lại nhưng đó là dự liệu, nàng đã ngoái đầu lại. Vài giây đó Đỗ Anh Thư đứng hình cô nhận ra rằng con tim mình lại rung đập mạnh thêm lần nữa, rốt cuộc cô lại làm gì thế này.
Mấy năm không gặp lại cũng chẳng thân thiết, nàng còn nhận ra cô không? Trái tim Đỗ Anh Thư hụt hẫng vài giây, cô đã cố tình để quá khứ xao nhãng con tim của mình. Cứ tưởng việc quên nàng đã hoàn thành một cách hoàn hảo nhưng tất cả chỉ là giả dối khi đối diện sự thật, trong đám đông cô lại có thể thấy nàng mà gọi lớn.
Điều đáng ngạc nhiên chính là nàng, đã nhận ra cô. Đỗ Anh Thư miệng há hốc, Trần Ngọc Anh hoài nghi, nàng đôi mắt giương về phía trước có người ngoái đầu lại.
Là người con gái ngang tầm tuổi các nàng, mặc bộ váy đen bó sát kiểu quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn. Khuôn mặt thon gọn, đôi mắt mở to lấp lánh, làn da trắng trông qua không quá trang điểm nhiều, tô son cho màu môi đậm, sóng mũi lại cao. Tóc xõa ngang vai, thân hình thon gọn, chân mang cao gót.
Chính ra nàng phải thốt lên một tiếng là rất xinh, kiểu phụ nữ trưởng thành và hơi ăn chơi.
Đối phương bị một nam thanh niên khác túm chặt ngay tại ngoài quán bar khi làn đường chật kín xe máy và lề đường ô tô đậu kín.
Trần Ngọc Anh chau mày, từ bao giờ cô lại quen biết kiểu người này, nàng hỏi:"Ai vậy?"
Đỗ Anh Thư:"Bạn cấp 3."
Nàng kinh ngạc, bạn cấp 3. Đã là bao nhiêu mà có thể nhớ dai như vậy? Sau nàng nghĩ lại, có một loại xinh đẹp khiến người khác nhìn một lần nhớ mãi, âm ỉ cả đời có thể ví người kia đi.
Đỗ Anh Thư cũng chẳng muốn nói nhiều, trông qua nàng đang rất cần trợ giúp. Cô quyết định để Trần Ngọc Anh ngồi trên xe mà vội tiến lại.
"...".
"Buông ra, bạn tôi tới rồi." Nguyễn Yến Linh giãy dụa, cổ tay nàng đau nhức khi bị túm chặt.
Tên thanh niên không chịu buông, vẫn luôn túm chặt lấy nàng, hắn có ý đồ xấu với nàng. Từ lúc nàng đi vào hắn đã luôn để ý, giờ là cơ hội của hắn.
"Em say rồi, để anh đưa về. Một mình đi về muộn là nguy hiểm lắm đấy."
"Còn chưa 9 giờ muộn cái mẹ mày ấy, tao còn chưa uống giọt nào bảo tao say."
"Em gái đừng cố chấp nữa."
Đỗ Anh Thư gọi cho Trần Ngọc Anh taxi đưa nàng về, trước cái ánh mắt kinh ngạc, bất ngờ và đầy ngỡ ngàng, cô cúi đầu coi như không thấy. Chắc chắn tao sẽ qua nhà mày hối lỗi sau.
Dù sao hiện tại đang có chuyện quan trọng cần cô giải quyết, thực chất đấy không phải chuyện của cô. Hay rồi, còn sót lại một chút duyên. Cô đi qua. Nguyễn Yến Linh tức giận, tên này nói không nghe, mấy hôm nay đã bám theo nàng, đã vậy ngay càng quá đáng khi trong quán bar ban nãy còn đụng chạm nàng, thật dơ bẩn khiến nàng cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Nàng cứ nghĩ hôm nay không về được nhưng chuyện bất ngờ là cô đã xuất hiện, cứ nghĩ sẽ không gặp lại sau lần họp lớp đó, mới đầu nàng còn cho rằng bản thân mình uống quá chén.
"Tôi là bạn Linh, tự đưa Linh về, không cần phiền anh." Đỗ Anh Thư cởi áo sơ mi khoác ngoài của mình choàng lên người nàng, thân mình chắn cho nàng.
Phan Trung Thanh tức tối:"Chê anh đây con trai đưa về nguy hiểm vậy mà thằng này đưa về thì lại an toàn à hả?".
Đỗ Anh Thư ngơ ngác, quay qua nhìn nàng đang nhịn cười:"Đâu, tôi là gái mà." Dứt lời cô ngửa cô lên cho tên kia xem, cổ cô thẳng tắp trắng nõn chẳng có yết hầu nổi lên như con trai, Phan Trung Thành câm nín.