Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa cơm giải quyết nhanh chóng, cả hai rơi vào lúng túng đi dối diện trực tiếp. Cô nhanh trí đứng dậy rửa bát còn nàng giả vờ chăm chú xem điện thoại, góc phải màn hình điện thoại chiếc ốp lưng bị nàng cạy có dấu hiệu sẽ tòe ra.
Đỗ Anh Thư thở dài không thể như vậy mãi đành phải ngồi xuống, tay đưa ra sau đầu giả vờ xoa mái tóc hơi rối làm bầu không khí tự nhiên hơn:" Nói đi, muốn nói chuyện gì với tao mà phải lặn lội qua tận đây?".
“Khiếp, nói nghe quá rồi.”
“Thì… kệ tao, nói đi. Có chuyện gì?”
Nguyễn Yến Linh có phần ngượng ngùng, nàng ngồi thẳng lưng bờ môi hơi khép lại sau lấy lại dũng khí, chẳng phải chuyện yêu đương nhưng nhịp tim đập nhanh.
" Tao với mày làm bạn đi."
“??”
Cô hơi ngơ người, cười nhạt:" Tao với mày vẫn là bạn bình thường mà."
“Không phải.”
Nàng vội đưa tay lên gạt bỏ, nàng không biết nên giải thích thế nào, nàng với cô vẫn là bạn chỉ là bạn cũ, giờ chẳng còn Phan Trung Thành làm phiền, tất nhiên cô sẽ rời đi.
“Ý tao là, tao với mày chơi với nhau đi. Chứ thằng kia cũng không tới làm phiền tao nữa, mày lại không qua đón tao nữa…”
“Là mày muốn tao làm xe ôm cho mày.”
“Mẹ, đéo phải.” Nàng bực tức, dù nàng không giỏi biểu đạt ý của mình mà nàng biết cô đã hiểu ý nhưng cô lại cố tình giả ngây.
“Được rồi, tao hiểu rồi. Không trêu mày nữa.” Trái tim cô đạp mạnh, giọng nói được kìm nén xuống,
Nói ra thì ngại mà không nói lại không được, cô cũng ngỏ lời muốn làm bạn thật sự với nàng, tức khắc Nguyễn Yến Linh liền vui vẻ đồng ý. Căn nhà trọ chật chội đang chất chứa một niềm vui lớn của cô.
Đưa nàng trở về, cô lập tức chia sẻ niềm vui cho bạn mình:" Ê mày, tao mới có bạn mới."
Trần Ngọc Anh bên kia khó hiểu:"???".
Nàng gửi qua cho cô vài cái thiệp chúc mừng như chúc sinh nhật vậy, cô không để tâm tới cả đêm trằn trọc khó ngủ. Cảm giác làm bạn chính thức với người mình yêu đơn phương là gì? Là vừa vui lại đớn, hiện tại cô chóng quên đi cái đớn tìm tới cái vui. Lại một suy nghĩ vớ vẩn được hiện lên “liệu có thể bước tiếp sao?”.
Hiện tại Đỗ Anh Thư cũng không rõ nhưng trước mắt làm bạn cũng rất tốt nhưng đó là khi nàng chưa có người yêu… Mấy hôm nữa là sinh nhật nàng, cô quyết định tra mạng xem con gái sẽ thích gì nhất nhưng kết quả lại không khả quan, đành sáng sớm đi làm hỏi đồng nghiệp.
“Nếu tặng quà sinh nhật con gái thì sẽ tặng gì? Phụ nữ mấy người thích cái gì nhất.”
Nguyễn Phùng Ly ôm tay, suy tư:" Đa số sẽ là son môi, một bó hoa hay là đi xem phim này, còn tùy lắm."
“Làm sao vậy? Chị có bạn gái rồi đúng không?”.
Mọi người đều biết cô thích phụ nữ tất nhiên cô cũng chẳng ngại điều này mà mọi người đều là gen z tư tưởng cũng thoải mái thỉnh thoảng sẽ trêu cô. Một nữ đồng nghiệp khác nở nụ cười ẩn ý nói.
Hai má cô len len nhiễm hồng, cố gắng che giấu đi:" Vớ vẩn, lôi đâu ra. Là bạn bè tao thôi mà chưa biết tặng gì nên tham khảo."
“Thế những năm trước mày không tặng hay gì mà năm nay mới tham khảo, chứng tỏ có gì đó mờ ám ở đây.”
“Đâu có, trước tặng quà tùy tiện quá, năm nay khác.” Cũng đúng, cô không khỏi nhớ lại quá khứ mình từng tặng một thứ bất đắc dĩ cho Trần Ngọc Anh. Năm đó, tình bạn của cô và nàng cũng khá thân thiết, lần đó có ý định mua quà cho nàng nhưng lúc đi ra ngoài lại quên mất trong người không mang nhiều. Lúc ra mua keo con voi 502 với mục đích gán lại cải tủ bàn học nhưng chợt nhớ ra bản thân cô là đi mua quà cho nàng. Nhưng số tiền cuối của cô đã mua keo 502 mất rồi.
Sáng hôm sau, đi học vẫn như bình thường vì cô ngồi cạnh cùng Trần Ngọc Anh không hiểu sao trong tiết toán cô lại tặng nàng lọ keo 502.
“Phụt…!!”
Nàng cố nén nhịn cười, gục mặt xuống bàn vô tình tạo tiếng động cho giáo viên toán trên bục để ý. Ánh mắt hung dữ trợn trừng lên vô cùng đáng sợ chăm chăm vào nàng quát:" Bạn Ngọc Anh có vấn đề gì, cười trong lớp có tôn trọng cô giáo không thế?".
Giọng nói vang khắp cả lớp, Đỗ Anh Thư sợ hãi thu tay lại ngồi ngay ngắn, Trần Ngọc Anh yếu đuối cố thẳng người nói ấp úng mang chút giọng điệu cười cợt:" Cô ơi, bạn Thư tặng em lọ keo 502.!"
“…”
“Mày đừng nhìn lọ keo 502 mà khinh thường, cái này tượng trưng cho tình bạn chúng ta sẽ khăng khít mãi bền chặt như keo 502, hiểu không bạn.”
Đỗ Anh Thư cố gắng giải thích, bao biện, che giấu đi sự cố mua keo tặng bạn của mình. Quả nhiên, hai đứa mất não chơi với nhau thì lọ leo sẽ không có chuyện được trân trọng.
Ngay sau tiết toán, tiết tiếng anh khi giáo viên đang ngồi trên bục giảng giảng bài, Đỗ Anh Thư cùng Trần Ngọc Anh chúm tụm đầu vào nhau dưới cái ánh nắng mặt trời gay gắt bên ngoài chiếu vào quyển sách tiếng anh của nàng chính thức được lên thớt làm thí nghiệm. Nhìn từng giọt keo nóng sắp rớt xuống.
Nội tâm quyển sách tiếng anh lúc đó.
*
Thứ ôn dịch.
Bữa cơm giải quyết nhanh chóng, cả hai rơi vào lúng túng đi dối diện trực tiếp. Cô nhanh trí đứng dậy rửa bát còn nàng giả vờ chăm chú xem điện thoại, góc phải màn hình điện thoại chiếc ốp lưng bị nàng cạy có dấu hiệu sẽ tòe ra.
Đỗ Anh Thư thở dài không thể như vậy mãi đành phải ngồi xuống, tay đưa ra sau đầu giả vờ xoa mái tóc hơi rối làm bầu không khí tự nhiên hơn:" Nói đi, muốn nói chuyện gì với tao mà phải lặn lội qua tận đây?".
“Khiếp, nói nghe quá rồi.”
“Thì… kệ tao, nói đi. Có chuyện gì?”
Nguyễn Yến Linh có phần ngượng ngùng, nàng ngồi thẳng lưng bờ môi hơi khép lại sau lấy lại dũng khí, chẳng phải chuyện yêu đương nhưng nhịp tim đập nhanh.
" Tao với mày làm bạn đi."
“??”
Cô hơi ngơ người, cười nhạt:" Tao với mày vẫn là bạn bình thường mà."
“Không phải.”
Nàng vội đưa tay lên gạt bỏ, nàng không biết nên giải thích thế nào, nàng với cô vẫn là bạn chỉ là bạn cũ, giờ chẳng còn Phan Trung Thành làm phiền, tất nhiên cô sẽ rời đi.
“Ý tao là, tao với mày chơi với nhau đi. Chứ thằng kia cũng không tới làm phiền tao nữa, mày lại không qua đón tao nữa…”
“Là mày muốn tao làm xe ôm cho mày.”
“Mẹ, đéo phải.” Nàng bực tức, dù nàng không giỏi biểu đạt ý của mình mà nàng biết cô đã hiểu ý nhưng cô lại cố tình giả ngây.
“Được rồi, tao hiểu rồi. Không trêu mày nữa.” Trái tim cô đạp mạnh, giọng nói được kìm nén xuống,
Nói ra thì ngại mà không nói lại không được, cô cũng ngỏ lời muốn làm bạn thật sự với nàng, tức khắc Nguyễn Yến Linh liền vui vẻ đồng ý. Căn nhà trọ chật chội đang chất chứa một niềm vui lớn của cô.
Đưa nàng trở về, cô lập tức chia sẻ niềm vui cho bạn mình:" Ê mày, tao mới có bạn mới."
Trần Ngọc Anh bên kia khó hiểu:"???".
Nàng gửi qua cho cô vài cái thiệp chúc mừng như chúc sinh nhật vậy, cô không để tâm tới cả đêm trằn trọc khó ngủ. Cảm giác làm bạn chính thức với người mình yêu đơn phương là gì? Là vừa vui lại đớn, hiện tại cô chóng quên đi cái đớn tìm tới cái vui. Lại một suy nghĩ vớ vẩn được hiện lên “liệu có thể bước tiếp sao?”.
Hiện tại Đỗ Anh Thư cũng không rõ nhưng trước mắt làm bạn cũng rất tốt nhưng đó là khi nàng chưa có người yêu… Mấy hôm nữa là sinh nhật nàng, cô quyết định tra mạng xem con gái sẽ thích gì nhất nhưng kết quả lại không khả quan, đành sáng sớm đi làm hỏi đồng nghiệp.
“Nếu tặng quà sinh nhật con gái thì sẽ tặng gì? Phụ nữ mấy người thích cái gì nhất.”
Nguyễn Phùng Ly ôm tay, suy tư:" Đa số sẽ là son môi, một bó hoa hay là đi xem phim này, còn tùy lắm."
“Làm sao vậy? Chị có bạn gái rồi đúng không?”.
Mọi người đều biết cô thích phụ nữ tất nhiên cô cũng chẳng ngại điều này mà mọi người đều là gen z tư tưởng cũng thoải mái thỉnh thoảng sẽ trêu cô. Một nữ đồng nghiệp khác nở nụ cười ẩn ý nói.
Hai má cô len len nhiễm hồng, cố gắng che giấu đi:" Vớ vẩn, lôi đâu ra. Là bạn bè tao thôi mà chưa biết tặng gì nên tham khảo."
“Thế những năm trước mày không tặng hay gì mà năm nay mới tham khảo, chứng tỏ có gì đó mờ ám ở đây.”
“Đâu có, trước tặng quà tùy tiện quá, năm nay khác.” Cũng đúng, cô không khỏi nhớ lại quá khứ mình từng tặng một thứ bất đắc dĩ cho Trần Ngọc Anh. Năm đó, tình bạn của cô và nàng cũng khá thân thiết, lần đó có ý định mua quà cho nàng nhưng lúc đi ra ngoài lại quên mất trong người không mang nhiều. Lúc ra mua keo con voi 502 với mục đích gán lại cải tủ bàn học nhưng chợt nhớ ra bản thân cô là đi mua quà cho nàng. Nhưng số tiền cuối của cô đã mua keo 502 mất rồi.
Sáng hôm sau, đi học vẫn như bình thường vì cô ngồi cạnh cùng Trần Ngọc Anh không hiểu sao trong tiết toán cô lại tặng nàng lọ keo 502.
“Phụt…!!”
Nàng cố nén nhịn cười, gục mặt xuống bàn vô tình tạo tiếng động cho giáo viên toán trên bục để ý. Ánh mắt hung dữ trợn trừng lên vô cùng đáng sợ chăm chăm vào nàng quát:" Bạn Ngọc Anh có vấn đề gì, cười trong lớp có tôn trọng cô giáo không thế?".
Giọng nói vang khắp cả lớp, Đỗ Anh Thư sợ hãi thu tay lại ngồi ngay ngắn, Trần Ngọc Anh yếu đuối cố thẳng người nói ấp úng mang chút giọng điệu cười cợt:" Cô ơi, bạn Thư tặng em lọ keo 502.!"
“…”
“Mày đừng nhìn lọ keo 502 mà khinh thường, cái này tượng trưng cho tình bạn chúng ta sẽ khăng khít mãi bền chặt như keo 502, hiểu không bạn.”
Đỗ Anh Thư cố gắng giải thích, bao biện, che giấu đi sự cố mua keo tặng bạn của mình. Quả nhiên, hai đứa mất não chơi với nhau thì lọ leo sẽ không có chuyện được trân trọng.
Ngay sau tiết toán, tiết tiếng anh khi giáo viên đang ngồi trên bục giảng giảng bài, Đỗ Anh Thư cùng Trần Ngọc Anh chúm tụm đầu vào nhau dưới cái ánh nắng mặt trời gay gắt bên ngoài chiếu vào quyển sách tiếng anh của nàng chính thức được lên thớt làm thí nghiệm. Nhìn từng giọt keo nóng sắp rớt xuống.
Nội tâm quyển sách tiếng anh lúc đó.
*
Thứ ôn dịch.