Chương 55
Đỗ Anh Thư bĩu môi, cô nhớ là trên giường có để điều khiển quạt mà lại tìm không thấy, ánh mắt hướng ra chiếc gối chị cô đang kê sau lưng.
" Chị nhấc chiếc gối ra xem nào. Nhỡ nó che điều khiển của em thì sao?".
Vũ Minh Khuê ngồi thẳng dậy, nhấc tấm gối lên. Đúng là có một chiếc remote nhỏ đen, đằng sau thật, nàng ném lại cho cô. Đỗ Anh Thư nhanh bắt lấy liền bấm nút cho quay.
Vừa mới cho quay thì lại có người mở cửa đi vào phòng, bỗng Đỗ Anh Thư cùng Vũ Minh Khuê căng thẳng cả lên. Sợ là gọi đi rửa bát rồi.
Không, là Vũ Minh Đạt anh trai nàng đi vào. Ôi mẹ ơi, con người vô duyên này, sao có thể tồn tại trên trái đất này? Anh dáng người cao lớn gần m8, chiếc mũi cao thẳng đứng, ánh mắt sắc lẹm, tóc cắt kiểu ivi khá điển trai lai sáng sủa, làn da trắng hơn cả con gái.
Vũ Minh Khuê tức giận, ném chiếc gối về phía anh, giọng ngập tràn phẫn nộ:" Anh cút ra xem nào, vô duyên ấy vậy. Ngồi chắn hết quạt của người ta."
Nàng vừa nói, đưa chân ra đạp một cái sau lưng anh không nặng. Đỗ Anh Thư chống cằm nghiêng người:" Anh Đạt lùi ra đi, mọe có người yêu mà sống đểu như vậy chả mấy chốc nó bỏ cho."
" Còn hơn mày đéo có." Vũ Minh Đạt phản bác lại một câu khiến cô câm nín.
" Em…" Không phải là cô không có… mà chỉ là, … chưa đến lúc.
Vũ Minh Khuê bên cạnh nhìn cô xị mặt liền hướng Vũ Minh Đạt tấn công:" Đã xấu người lại còn xấu cả nết thế hả?".
" Thế mà vẫn có người yêu xinh đấy."
" Hừ, kiếp nạn tam tai."
Đỗ Mai Anh mở cửa ra ngó đầu vào:" Chị Thư, chị Khuê, mẹ với bác Yến gọi ra rửa bát kìa."
" Biết rồi."
" Kìa mẹ chị gọi chị kìa ra rửa đi.
" Thế mẹ mày không gọi mày chắc, ra rửa đi đồ lười".
Đỗ Anh Thư phản bác:" Em là đang giúp chị trở thành nữ công gia chánh, chăm chỉ hơn sau khi về nhà chồng."
Vũ Minh Khuê chống nạnh:" Mày tráng, tao rửa."
" Ok."
Cuối cùng hai đứa lóc cóc rời khỏi phòng, cái nóng oi dù đã đêm tối cũng chưa dịu được. Rửa tráng cũng nhanh, hai đứa lười loáng cái xong đống bát.
" Đi ra ngoài chơi đi chán quá."
" Chị muốn đi đâu, gọi thêm anh Đạt với Mai Anh nữa."
Vũ Minh Khuê than thở dạo gần đây trên tiktok có mấy cái trend đồ ăn mà nàng lại chưa được ăn không biết ở đây có không?
" Đi uống trà sữa ăn kem đi."
Đỗ Tiến Hào ngỏ lời:" Vậy thì ra quảng trường, đạp xích lô hoặc tô tượng. Ở đấy có gì thì mua ăn."
Ngô Xuân Lan cũng đồng ý, ăn uống xong ra ngoài ngồi chơi cho thoáng, các bác rủ nhau ầm ầm ra ngoài chơi.
" Vậy được đi chơi lát đi chứ ở nhà chán lắm."
Đỗ Anh Thư ngỏ lời:" Để anh Đạt đèo Mai Anh đi bằng xe điện, em đèo chị bằng xe máy."
" Cần gì, lên hết xe ô tô. Chứa đủ."
" Hoi đừng, sợ mùi lắm."
Vũ Minh Khuê trực tiếp từ chối, Đỗ Anh Thư cũng vậy chẳng khác là bao. Lâu rồi có đi xem ô tô, ban nãy đúng từ xa xe hơi hé cửa cô đã phản xạ cách xa chục mét rồi, cái nồng đặc trưng ghê đến rợn người.
Đỗ Anh Thư xem qua:" Vậy thì con với chị Khuê đi xe máy, còn lại đi hết ô tô."
" Vậy cũng được, kệ để cho hai đứa nó hít bụi, mình ngồi trong xe thoải mái lại trong lành."
" Hai đứa này dở hơi, sung sướng không muốn lại muốn khổ."
Cô trực tiếp phản bác:" Sung sướng thì sung sướng chứ cái này cháu xin nhường cho bác."
Dứt lời, cô cắm chìa khóa xe vặn lên, Vũ Minh Khuê nhân lấy mũ bảo hiểm từ tay cô đội vào. Hai người đi xe máy nên vỉn ga đi trước, trên đường tới quảng trường có mấy quán bán đồ ăn vặt, nàng ánh mắt không rời tỏ ra thèm thuồng. Đỗ Anh Thư nhìn qua gương xe chiếu lại đôi mắt chằm chằm cứ dính chặt bên đường, mặc dù cô ngửi thấy mùi thơm nhưng cơm tối cô vẫn chưa tiêu hết nên giờ mấy thứ này không quyến rũ nổi cô.
" Chị ăn không để dừng mua đây."
Vũ Minh Khuê chảy nhỏ dãi khẽ gật gù thật nhẹ, giọng nói hơi lớn:" Qua đi, tao muốn ăn xiên bẩn, trà sữa nữa kìa."
Đỗ Anh Thư canh lúc không có người cô phi sang bên đường quán mọc đầy vỉa hè đông đúc đến chật chội nghẹt thở.
Cô cũng gạt chân chống xuống theo sau nàng như bao lần trước đây, rất ra dáng đứa con nhỏ đi bẽn lẽn sau mẹ.
" Mày ăn không?".
Vũ Minh Khuê quay lại hỏi, Đỗ Anh Thư mới đầu lắc đầu sau chợt nhớ ra gì đó vội kéo tay áo nàng lại gật đầu. Vũ Minh Khuê cạn lời gọi thêm một phần cho cô.
" Mày không ăn mà mua làm gì?."
" Cho bạn, nó thích ăn".
" Gớm nhỉ."
Đỗ Anh Thư đèo Vũ Minh Khuê ra tụ tập với người nhà tại lề đường để tô tượng, dù ăn cơm cách đây không lâu vẫn còn chút no nhưng khi thấy Vũ Minh Khuê mua chân gà sốt xả tắc cùng với chút nem chua rán đồ nhắm đã có chỉ cần nước giải khát, mọi người liền gọi vài ly nước mía, ai uống gì thì gọi còn cô lại chuồn trước.
" Chị nhấc chiếc gối ra xem nào. Nhỡ nó che điều khiển của em thì sao?".
Vũ Minh Khuê ngồi thẳng dậy, nhấc tấm gối lên. Đúng là có một chiếc remote nhỏ đen, đằng sau thật, nàng ném lại cho cô. Đỗ Anh Thư nhanh bắt lấy liền bấm nút cho quay.
Vừa mới cho quay thì lại có người mở cửa đi vào phòng, bỗng Đỗ Anh Thư cùng Vũ Minh Khuê căng thẳng cả lên. Sợ là gọi đi rửa bát rồi.
Không, là Vũ Minh Đạt anh trai nàng đi vào. Ôi mẹ ơi, con người vô duyên này, sao có thể tồn tại trên trái đất này? Anh dáng người cao lớn gần m8, chiếc mũi cao thẳng đứng, ánh mắt sắc lẹm, tóc cắt kiểu ivi khá điển trai lai sáng sủa, làn da trắng hơn cả con gái.
Vũ Minh Khuê tức giận, ném chiếc gối về phía anh, giọng ngập tràn phẫn nộ:" Anh cút ra xem nào, vô duyên ấy vậy. Ngồi chắn hết quạt của người ta."
Nàng vừa nói, đưa chân ra đạp một cái sau lưng anh không nặng. Đỗ Anh Thư chống cằm nghiêng người:" Anh Đạt lùi ra đi, mọe có người yêu mà sống đểu như vậy chả mấy chốc nó bỏ cho."
" Còn hơn mày đéo có." Vũ Minh Đạt phản bác lại một câu khiến cô câm nín.
" Em…" Không phải là cô không có… mà chỉ là, … chưa đến lúc.
Vũ Minh Khuê bên cạnh nhìn cô xị mặt liền hướng Vũ Minh Đạt tấn công:" Đã xấu người lại còn xấu cả nết thế hả?".
" Thế mà vẫn có người yêu xinh đấy."
" Hừ, kiếp nạn tam tai."
Đỗ Mai Anh mở cửa ra ngó đầu vào:" Chị Thư, chị Khuê, mẹ với bác Yến gọi ra rửa bát kìa."
" Biết rồi."
" Kìa mẹ chị gọi chị kìa ra rửa đi.
" Thế mẹ mày không gọi mày chắc, ra rửa đi đồ lười".
Đỗ Anh Thư phản bác:" Em là đang giúp chị trở thành nữ công gia chánh, chăm chỉ hơn sau khi về nhà chồng."
Vũ Minh Khuê chống nạnh:" Mày tráng, tao rửa."
" Ok."
Cuối cùng hai đứa lóc cóc rời khỏi phòng, cái nóng oi dù đã đêm tối cũng chưa dịu được. Rửa tráng cũng nhanh, hai đứa lười loáng cái xong đống bát.
" Đi ra ngoài chơi đi chán quá."
" Chị muốn đi đâu, gọi thêm anh Đạt với Mai Anh nữa."
Vũ Minh Khuê than thở dạo gần đây trên tiktok có mấy cái trend đồ ăn mà nàng lại chưa được ăn không biết ở đây có không?
" Đi uống trà sữa ăn kem đi."
Đỗ Tiến Hào ngỏ lời:" Vậy thì ra quảng trường, đạp xích lô hoặc tô tượng. Ở đấy có gì thì mua ăn."
Ngô Xuân Lan cũng đồng ý, ăn uống xong ra ngoài ngồi chơi cho thoáng, các bác rủ nhau ầm ầm ra ngoài chơi.
" Vậy được đi chơi lát đi chứ ở nhà chán lắm."
Đỗ Anh Thư ngỏ lời:" Để anh Đạt đèo Mai Anh đi bằng xe điện, em đèo chị bằng xe máy."
" Cần gì, lên hết xe ô tô. Chứa đủ."
" Hoi đừng, sợ mùi lắm."
Vũ Minh Khuê trực tiếp từ chối, Đỗ Anh Thư cũng vậy chẳng khác là bao. Lâu rồi có đi xem ô tô, ban nãy đúng từ xa xe hơi hé cửa cô đã phản xạ cách xa chục mét rồi, cái nồng đặc trưng ghê đến rợn người.
Đỗ Anh Thư xem qua:" Vậy thì con với chị Khuê đi xe máy, còn lại đi hết ô tô."
" Vậy cũng được, kệ để cho hai đứa nó hít bụi, mình ngồi trong xe thoải mái lại trong lành."
" Hai đứa này dở hơi, sung sướng không muốn lại muốn khổ."
Cô trực tiếp phản bác:" Sung sướng thì sung sướng chứ cái này cháu xin nhường cho bác."
Dứt lời, cô cắm chìa khóa xe vặn lên, Vũ Minh Khuê nhân lấy mũ bảo hiểm từ tay cô đội vào. Hai người đi xe máy nên vỉn ga đi trước, trên đường tới quảng trường có mấy quán bán đồ ăn vặt, nàng ánh mắt không rời tỏ ra thèm thuồng. Đỗ Anh Thư nhìn qua gương xe chiếu lại đôi mắt chằm chằm cứ dính chặt bên đường, mặc dù cô ngửi thấy mùi thơm nhưng cơm tối cô vẫn chưa tiêu hết nên giờ mấy thứ này không quyến rũ nổi cô.
" Chị ăn không để dừng mua đây."
Vũ Minh Khuê chảy nhỏ dãi khẽ gật gù thật nhẹ, giọng nói hơi lớn:" Qua đi, tao muốn ăn xiên bẩn, trà sữa nữa kìa."
Đỗ Anh Thư canh lúc không có người cô phi sang bên đường quán mọc đầy vỉa hè đông đúc đến chật chội nghẹt thở.
Cô cũng gạt chân chống xuống theo sau nàng như bao lần trước đây, rất ra dáng đứa con nhỏ đi bẽn lẽn sau mẹ.
" Mày ăn không?".
Vũ Minh Khuê quay lại hỏi, Đỗ Anh Thư mới đầu lắc đầu sau chợt nhớ ra gì đó vội kéo tay áo nàng lại gật đầu. Vũ Minh Khuê cạn lời gọi thêm một phần cho cô.
" Mày không ăn mà mua làm gì?."
" Cho bạn, nó thích ăn".
" Gớm nhỉ."
Đỗ Anh Thư đèo Vũ Minh Khuê ra tụ tập với người nhà tại lề đường để tô tượng, dù ăn cơm cách đây không lâu vẫn còn chút no nhưng khi thấy Vũ Minh Khuê mua chân gà sốt xả tắc cùng với chút nem chua rán đồ nhắm đã có chỉ cần nước giải khát, mọi người liền gọi vài ly nước mía, ai uống gì thì gọi còn cô lại chuồn trước.