Chương : 1
QUYỂN 1: ĐẠO MỘ THIÊN
Có lẽ, nếu truy tìm nguồn gốc căn nguyên, thì cái người giật dây bắc cầu cho Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu phải là Hoắc Tiên Cô mới đúng.
Năm đó, vừa đúng lúc Hoắc lão thái qua đời, gia tộc Hoắc gia gặp phải thế lực bài trừ. Mấy nữ nhân trong nhà cùng mấy muội muội đường muội này nọ đều đã ngắm trúng vị trí đương gia, trong đó, dì hai nhà họ Hoắc được đám người bên ngoài xem trọng nhất. Bởi vì trước đây nàng vốn làm trợ thủ đắc lực của Hoắc lão thái, ít nhiều cũng nắm trong tay vài cổ thế lực, hơn nữa cũng rất có bản lĩnh, cho nên so với mấy nữ nhân khác trong gia tộc thì có chút tiếng tăm hơn. Bất quá, có một người được ngoại nhân diễn xưng là Tiên Cô – Hoắc tứ tiểu thư, tuy rằng tuổi còn nhỏ, trước mắt cũng chưa có cống hiến gì cho gia tộc, nhưng vì vẻ ngoài nổi bật cùng phẩm chất cao thượng mà được vài thế lực bên trong Hoắc gia cật lực tiến cử. Phải biết rằng, Hoắc gia nhiều nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp thì càng nhiều, muốn làm đương gia nhất định phải là người xuất chúng nhất, như vậy mới có thể trấn trụ những người khác, chấm dứt nội đấu trong gia tộc.
Nhưng mà, muốn làm đương gia của Hoắc gia, trừ việc được người trong gia tộc ủng hộ, chung quy vẫn là không thể thiếu sự đề cử và đồng ý của Lão Cửu Môn, nhất là phải có sự cho phép của người đứng đầu Cửu Môn – Trương Đại Phật Gia. Nhưng vì cả Trương gia lẫn Thượng tam môn đều không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh trong giang hồ, bởi vậy muốn chiếm được vị trí cao nhất tất nhiên phải cùng với người trong Lão Cửu Môn lập liên minh.
Đối tượng dễ tiếp cận để liên kết nhất, Ngô Lão Cẩu là một người vô cùng mềm lòng, cho nên bọn tỷ muội Hoắc gia mới mời y đến tâm sự một hồi. Ngô Lão Cẩu đối nhân xử thế rất nghĩa khí, nhân duyên cũng rất rộng rãi, quan hệ với Lão Cửu Môn cũng tốt, nhưng việc đó không có nghĩa là y thích can dự vào mấy chuyện bày mưu tính kế này nọ, nhất là chuyện của nữ nhân.
Nhíu mày một cái, nảy ra một ý hay, y lấy cớ gần đây phát hiện một cái du đấu, mang theo Tam Thốn Đinh (tên con cờ hó) rời khỏi thành Trường Sa. Vốn định như vậy xem như tránh thoát khỏi luồng gió của Hoắc gia, chờ khi tân đương gia được xác định, mình không có mặt ở hiện trường chắc là cũng không bị trách tội, lúc đó chỉ cần mang theo thiện ý đi chúc mừng, cũng không sợ đương gia mới đến đạp cửa Ngô phủ.
Nhưng mà, y ngàn tính vạn tính, không tính đến đi đổ đấu một tháng trở về, Hoắc gia vẫn chưa tuyển ra được tân đương gia, khi bước vào cửa quý phủ, trừ Ngô quản gia quen thuộc chào đón, trong đại sảnh còn có một vị nử tử vô cùng đoan trang.
Ngô Lão Cẩu tập trung nhìn vào nàng, nàng mặc một thân sườn xám mộc mạc, cả người phát ra khí chất khiến người khác không thể nhìn thẳng, danh tiếng mỹ nhân Hoắc Tiên Cô quả không sai!
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên thở dài, bình thường y rất sợ giao tiếp với nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp —– người thường xuyên tiếp xúc với bánh tông không hy vọng bị kích thích ý muốn bảo vệ, nhưng nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như hoa sen mới nở trước mắt, ai cũng đều sẽ nổi nên một cổ dục vọng muốn được bảo vệ nàng.
Chỉ là, Ngô Lão Cẩu vẫn rất tán thưởng dũng khí và nghị lực của Hoắc Tiên Cô —- Trước đây bọn họ không có giao tình gì, nhiều lắm là làm danh môn của thành Trường Sa, có đụng mặt vài lần, hôm nay Ngô Lão Cẩu đổ đấu trở về Hoắc Tiên Cô cũng không biết trước, cho nên có thể kết luận là mấy ngày nay nàng luôn đến ngồi ở Ngô phủ, chỉ vì có thể làm người đầu tiên được gặp Ngô Lão Cẩu trong mấy ngày này.
Bởi vậy, dù cho ngày đó Hoắc Tiên Cô không nói gì, chỉ mới uống chén trà cùng Ngô Lão Cẩu, sau đó dùng ánh mắt trong suốt của nàng nhìn Ngô Lão Cẩu, cuối cùng cáo lui. Nhưng mà, vì Hoắc Tiên Cô là người của Hoắc gia đầu tiên mà Ngô Lão Cẩu nhìn thấy sau khi đổ đấu về, đêm đó y liền quyết định, phải giúp Hoắc Tiên Cô lên làm tân đương gia của Hoắc gia —— Tuy rằng y cũng không dám khẳng định có phải vì lúc nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Tiên Cô sáng nay, tựa như trúng tà mà cũng tựa như đọc được suy nghĩ của nàng, vì vậy tự nhiên đáp ứng ý muốn của nàng.
Lúc Ngô Lão Cẩu biểu lộ lập trường của y, những cái khác đều trở nên đơn giản. Trong Cửu Môn, Ngô Lão Cẩu cùng với Giải Cửu thân nhau nhất, Nhị Nguyệt Hồng lại thân với Giải Cửu, quan hệ của Ngô Lão Cẩu và Tề Thiết Chuỷ cũng không tệ, cho nên ba người bọn họ tự nhiên trở thành lựa chọn thuyết phục của Ngô Lão Cẩu. Mấy nhà khác, Lí Tam gia bình thường không thích xen vào tranh đấu của nhà khác, thuộc loại thấy tuyết trước cửa thì quét, nên cũng có thể tính là ngầm thừa nhận; Hắc Bối Lão Lục trươc giờ tự đến tự đi, hắn chưa bao giờ phát biểu ý kiến cá nhân, cho nên cũng không được xem trọng lắm; Trần Bì A Tứ mới tự lập môn hộ không lâu, lại là đệ tử của Nhị Nguyệt Hồng, đương nhiên không dám trái ý Nhị Nguyệt Hồng, vì vậy chắc chắn sẽ đáp ứng một cái nhân tình cho Ngô Lão Cẩu.
Cuối cùng, người còn lại không bày tỏ thái độ chính là Trương Đại Phật Gia.
Có lẽ, nếu truy tìm nguồn gốc căn nguyên, thì cái người giật dây bắc cầu cho Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu phải là Hoắc Tiên Cô mới đúng.
Năm đó, vừa đúng lúc Hoắc lão thái qua đời, gia tộc Hoắc gia gặp phải thế lực bài trừ. Mấy nữ nhân trong nhà cùng mấy muội muội đường muội này nọ đều đã ngắm trúng vị trí đương gia, trong đó, dì hai nhà họ Hoắc được đám người bên ngoài xem trọng nhất. Bởi vì trước đây nàng vốn làm trợ thủ đắc lực của Hoắc lão thái, ít nhiều cũng nắm trong tay vài cổ thế lực, hơn nữa cũng rất có bản lĩnh, cho nên so với mấy nữ nhân khác trong gia tộc thì có chút tiếng tăm hơn. Bất quá, có một người được ngoại nhân diễn xưng là Tiên Cô – Hoắc tứ tiểu thư, tuy rằng tuổi còn nhỏ, trước mắt cũng chưa có cống hiến gì cho gia tộc, nhưng vì vẻ ngoài nổi bật cùng phẩm chất cao thượng mà được vài thế lực bên trong Hoắc gia cật lực tiến cử. Phải biết rằng, Hoắc gia nhiều nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp thì càng nhiều, muốn làm đương gia nhất định phải là người xuất chúng nhất, như vậy mới có thể trấn trụ những người khác, chấm dứt nội đấu trong gia tộc.
Nhưng mà, muốn làm đương gia của Hoắc gia, trừ việc được người trong gia tộc ủng hộ, chung quy vẫn là không thể thiếu sự đề cử và đồng ý của Lão Cửu Môn, nhất là phải có sự cho phép của người đứng đầu Cửu Môn – Trương Đại Phật Gia. Nhưng vì cả Trương gia lẫn Thượng tam môn đều không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh trong giang hồ, bởi vậy muốn chiếm được vị trí cao nhất tất nhiên phải cùng với người trong Lão Cửu Môn lập liên minh.
Đối tượng dễ tiếp cận để liên kết nhất, Ngô Lão Cẩu là một người vô cùng mềm lòng, cho nên bọn tỷ muội Hoắc gia mới mời y đến tâm sự một hồi. Ngô Lão Cẩu đối nhân xử thế rất nghĩa khí, nhân duyên cũng rất rộng rãi, quan hệ với Lão Cửu Môn cũng tốt, nhưng việc đó không có nghĩa là y thích can dự vào mấy chuyện bày mưu tính kế này nọ, nhất là chuyện của nữ nhân.
Nhíu mày một cái, nảy ra một ý hay, y lấy cớ gần đây phát hiện một cái du đấu, mang theo Tam Thốn Đinh (tên con cờ hó) rời khỏi thành Trường Sa. Vốn định như vậy xem như tránh thoát khỏi luồng gió của Hoắc gia, chờ khi tân đương gia được xác định, mình không có mặt ở hiện trường chắc là cũng không bị trách tội, lúc đó chỉ cần mang theo thiện ý đi chúc mừng, cũng không sợ đương gia mới đến đạp cửa Ngô phủ.
Nhưng mà, y ngàn tính vạn tính, không tính đến đi đổ đấu một tháng trở về, Hoắc gia vẫn chưa tuyển ra được tân đương gia, khi bước vào cửa quý phủ, trừ Ngô quản gia quen thuộc chào đón, trong đại sảnh còn có một vị nử tử vô cùng đoan trang.
Ngô Lão Cẩu tập trung nhìn vào nàng, nàng mặc một thân sườn xám mộc mạc, cả người phát ra khí chất khiến người khác không thể nhìn thẳng, danh tiếng mỹ nhân Hoắc Tiên Cô quả không sai!
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên thở dài, bình thường y rất sợ giao tiếp với nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp —– người thường xuyên tiếp xúc với bánh tông không hy vọng bị kích thích ý muốn bảo vệ, nhưng nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như hoa sen mới nở trước mắt, ai cũng đều sẽ nổi nên một cổ dục vọng muốn được bảo vệ nàng.
Chỉ là, Ngô Lão Cẩu vẫn rất tán thưởng dũng khí và nghị lực của Hoắc Tiên Cô —- Trước đây bọn họ không có giao tình gì, nhiều lắm là làm danh môn của thành Trường Sa, có đụng mặt vài lần, hôm nay Ngô Lão Cẩu đổ đấu trở về Hoắc Tiên Cô cũng không biết trước, cho nên có thể kết luận là mấy ngày nay nàng luôn đến ngồi ở Ngô phủ, chỉ vì có thể làm người đầu tiên được gặp Ngô Lão Cẩu trong mấy ngày này.
Bởi vậy, dù cho ngày đó Hoắc Tiên Cô không nói gì, chỉ mới uống chén trà cùng Ngô Lão Cẩu, sau đó dùng ánh mắt trong suốt của nàng nhìn Ngô Lão Cẩu, cuối cùng cáo lui. Nhưng mà, vì Hoắc Tiên Cô là người của Hoắc gia đầu tiên mà Ngô Lão Cẩu nhìn thấy sau khi đổ đấu về, đêm đó y liền quyết định, phải giúp Hoắc Tiên Cô lên làm tân đương gia của Hoắc gia —— Tuy rằng y cũng không dám khẳng định có phải vì lúc nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Tiên Cô sáng nay, tựa như trúng tà mà cũng tựa như đọc được suy nghĩ của nàng, vì vậy tự nhiên đáp ứng ý muốn của nàng.
Lúc Ngô Lão Cẩu biểu lộ lập trường của y, những cái khác đều trở nên đơn giản. Trong Cửu Môn, Ngô Lão Cẩu cùng với Giải Cửu thân nhau nhất, Nhị Nguyệt Hồng lại thân với Giải Cửu, quan hệ của Ngô Lão Cẩu và Tề Thiết Chuỷ cũng không tệ, cho nên ba người bọn họ tự nhiên trở thành lựa chọn thuyết phục của Ngô Lão Cẩu. Mấy nhà khác, Lí Tam gia bình thường không thích xen vào tranh đấu của nhà khác, thuộc loại thấy tuyết trước cửa thì quét, nên cũng có thể tính là ngầm thừa nhận; Hắc Bối Lão Lục trươc giờ tự đến tự đi, hắn chưa bao giờ phát biểu ý kiến cá nhân, cho nên cũng không được xem trọng lắm; Trần Bì A Tứ mới tự lập môn hộ không lâu, lại là đệ tử của Nhị Nguyệt Hồng, đương nhiên không dám trái ý Nhị Nguyệt Hồng, vì vậy chắc chắn sẽ đáp ứng một cái nhân tình cho Ngô Lão Cẩu.
Cuối cùng, người còn lại không bày tỏ thái độ chính là Trương Đại Phật Gia.